Chương 82
Mặt Lương Y Đồng đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, căn bản không dám ngẩng đầu.
Thấy ánh mắt của Dự Vương vẫn luôn dừng lại trên người Lương Y Đồng, Hoàng hậu liền hiểu, chỉ sợ Dự Vương vô cùng vừa ý với nàng, trong lòng nàng ta quyết định trở về sẽ khuyên nhủ muội muội mấy câu.
Lục Cẩm tất nhiên cũng chú ý tới ánh mắt như lửa nóng của Dự Vương, nhịn không được mà cong cong môi, chỉ cảm thấy hôm nay đến đây không uổng công, dù sao thì ngày thường chắc chắn sẽ không nhìn thấy bộ dáng thất thố như vậy của Dự Vương, hẳn là chỉ có biểu muội mới có thể khiến hắn lộ ra biểu tình này nhỉ?
Dự Vương không chỉ quyền cao chức trọng, bản thân cũng không phải người dễ ở chung, khi hắn thành thân, tất nhiên không ai dám nháo động phòng, lo lắng của đám người Đại biểu tỷ cũng coi như dư thừa, hai người cứ thế thuận lợi mà uống rượu giao bôi.
Cho đến khi mọi người đều rời đi, Dự Vương mới rũ mắt nhìn tiểu cô nương của hắn, biết nàng đội mũ phượng nhất định không thoái mái, hắn liền duỗi tay lấy xuống, thấp giọng nói: "Ta đi kính rượu, có lẽ phải mất một ít thời gian trở về, nàng ăn chút đồ đi, nếu mệt mỏi thì lên giường nghỉ tạm một lát."
Lương Đồng ngoan ngoãn gật đầu, thấy hắn biểu tình ôn nhu, má nàng có chút nóng. Nhưng nỗi nhớ dành cho hắn vẫn chiến thắng sự thẹn thùng, nàng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn vẫn chăm chú nhìn mình thì không khỏi cong cong môi.
Dự Vương không nhịn được mà cúi đầu hôn nàng một cái, "Nhớ ta không?"
Lương Y Đồng gật đầu, tất nhiên là nhớ, tuy rằng ngoại tổ mẫu cùng mọi người đối xử với nàng rất tốt, nhưng có thể là vì gặp được Dự Vương trước, giờ phút này trở lại Dự Vương phủ, nàng mới có cảm giác về nhà chân chính. Nàng nhịn không được mà duỗi tay ôm Dự Vương, khuôn mặt nhỏ cọ cọ trên ngực hắn mới thỏa mãn mà ngẩng đầu, "Mau đi kính rượu đi."
Trong mắt Dự Vương tràn ngập ý cười, nhéo khuôn mặt nhỏ của tiểu cô nương rồi mới rời đi.
Biết là sẽ không có người ngoài tới, Lương Y Đồng liền tháo trang sức rồi đi tắm rửa một chút, thay đổi một bộ y phục nhẹ nhàng hơn. Bởi vì là đại hôn, y phục thay ra vẫn là màu đỏ, mặc ở trên người càng làm nổi bật môi hồng răng trắng của nàng.
Nàng ăn xong thì dựa vào đầu giường đợi Dự Vương về.
Giờ phút này Dự Vương tất nhiên là đang kính rượu, hôm nay là đại hôn của hắn, uống rượu là chuyện không thể né tránh, dù người dám rót đầy chén rượu cho hắn không nhiều, nhưng Dự Vương cũng đã uống không ít.
Khách nữ tất nhiên không uống được nhiều, sau khi ăn uống xong liền rời đi, là Trần quản gia tự mình tiễn đám người rời khỏi Vương phủ.
***
Hoàng hậu cùng Đàm Nguyệt Ảnh ngồi cũng một chiếc xe ngựa rời đi. Hoàng hậu không yên tâm muội muội nên mới đưa nàng ta hồi phủ, cũng là muốn khuyên nhủ mấy câu, vừa lên xe liền thấp giọng nói: "Dự Vương và Dự Vương phi phu thê tình thâm, đáy mắt của hắn căn bản không thể chứa thêm người khác, trong kinh thành còn nhiều nam tử ưu tú, muội đừng nhớ thương hắn nữa."
Đàm Nguyệt Ảnh cong cong môi, biểu tình mang theo chút trào phúng. "Tỷ tỷ lúc trước cũng không nói như vậy đâu, không phải tỷ nói, Lương Y Đồng ở Võ Hưng Hầu phủ nhất định sẽ xảy ra chuyện sao? Kết quả thì sao? Ta tin lời tỷ tỷ, trong lòng luôn cho rằng tỷ tỷ sẽ mưu tính vì ta, ai ngờ."
Nàng ta đã uống một ít rượu, tuy chưa say nhưng lại ỷ vào rượu để nói hết oán khí với Hoàng hậu ra ngoài.
Thấy muội muội oán giận, Hoàng hậu không khỏi giật mình. Lúc trước, Hoàng hậu còn không phải thấy muội muội khóc quá thương tâm nên mới dỗ một chút, nàng ta cũng đâu đoán được đám người Thục phi sẽ an phận như thế, dù sao thì các nàng vẫn luôn muốn mượn sức Dự Vương, chỉ ước gì Lương Y Đồng xảy ra chuyện, không thể ngồi lên Dự Vương phi chi vị mà.
Hoàng hậu là người thông minh, tất nhiên là hiểu khi nào có thể và khi nào không thể động, đây cũng là lý do vì sao nàng ta có thể đi lên vị trí Hoàng hậu.
Nàng ta không muốn mưu tính vì Đàm Nguyệt Ảnh, tất nhiên là vì hiểu Dự Vương không phải người có thể đắc tội, nàng ta vốn tưởng rằng muội muội sẽ hiểu, ai ngờ bây giờ lại đang trách tội nàng ta.
Hoàng hậu cũng có chút bực, có cảm giác như uổng công thương nàng ta, lạnh lùng nói: "Muội trách ta? Muội muốn diệt trừ nàng ta như vậy, sao không tự làm đi?"
Người bên cạnh Đàm Nguyệt Ảnh đều rất nghe lời Hoàng hậu, khi biết được Đàm Nguyệt Ảnh có tâm tư đối phó Lương Y Đồng thì đã có người đi lén đi báo cáo, Hoàng hậu tất nhiên là cảnh cáo các nàng không được làm bậy, kết quả là không đợi các nàng cãi lệnh Đàm Nguyệt Ảnh, nàng ta đã tự rút lui, còn không phải là sợ Dự Vương hay sao? Chính mình sợ thành như vậy, còn dám nói người tỷ tỷ này?
Hoàng hậu là suy xét cho đại cục, sợ liên lụy toàn bộ Đàm phủ mới cẩn thận như thế, ai ngờ ở trong mắt muội muội lại là lỗi của mình.
Nghe tỷ tỷ nói xong, sắc mặt Đàm Nguyệt Ảnh có chút trắng bệch, trong nháy mắt này còn cho rằng tỷ tỷ đã nhìn thấu tâm tư của mình. Nàng ta từ nhỏ đến lớn, cả một con kiến cũng chưa giẫm, sao dám đi giết người? Nàng ta sợ là sự thật, nhưng tay tỷ tỷ đã sớm nhuốm đầy máu, lại vẫn không mưu tính vì nàng ta.
Loại lời này, Đàm Nguyệt Ảnh tất nhiên là không dám nói, Hoàng hậu lại không ngu, đã nhìn hiểu ý của nàng ta rồi, vô cùng tức giận mà hít vào một hơi, "Muội chẳng lẽ thật sự cho rằng hai người bên cạnh Lương Y Đồng hôm nay chỉ là thị nữ bình thường thôi hay sao? Các nàng một người là muội muội của Tiêu Lĩnh, trước nay có danh xưng sát thủ mặt lạnh, trên tay đã sớm nhuốm máu, người còn lại từ nhỏ đã được dưỡng làm mật thám, võ nghệ của hai người này mạnh hơn rất nhiều nam tử, là hai nữ binh xuất sắc nhất bên người Dự Vương. Lục Tú kia còn vô cùng am hiểu độc dược, chỉ cần đến gần nàng ta cùng Lương Y Đồng, nàng ta có thể làm cho người ta ch.ết không chỗ chôn. Đám người Thục phi không dám động thủ, nhất định là sợ hãi các nàng!"
Hoàng hậu hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Đó mới chỉ là hai người bên ngoài. Từ khi Lương Y Đồng gặp chuyện ở Hàn Quốc công phủ, mỗi lần nàng ta ra ngoài đều có ít nhất bốn ám vệ âm thầm đi theo. Dự Vương che chở nàng ta như vậy, động thủ với nàng ta thì chính là tuyên chiến với Dự Vương, đám người Thục phi hiếm khi mới thông minh được một lần, không dám ra tay! Muội cảm thấy ta sẽ vì tư tình của muội mà liên lụy Ðàm phủ hay sao? Muội thật sự muốn cho cả Đàm phủ chôn cùng muội à?"
Khuôn mặt Đàm Nguyệt Ảnh dần trắng bệch, căn bản không đoán được phía sau có ẩn tình như vậy. Nước mắt của nàng ta không khống chế được mà rơi xuống, nhỏ giọng thút thít: "Dự Vương sao lại thích nàng ta như vậy chứ?"
Hôm nay ánh mắt Dự Vương dành cho Lương Y Đồng, nàng ta đều nhìn thấy cả, thích một người, ánh mắt không thể nào ngụy trang, nàng ta tất nhiên nhìn ra tâm ý của Dự Vương đối với Lương Y Đồng. Chỉ là nàng ta không hiểu, Lương Y Đồng dựa vào cái gì mà được hắn thích? Chẳng lẽ tướng mạo quan trọng như vậy sao? Vì Lương Y Đồng xinh đẹp, hắn mới từ khi nàng còn là một nha hoàn đã bỏ qua lời dị nghị mà xin Hoàng thượng tứ hôn?
Trong lòng Đàm Nguyệt Ảnh khổ sở cực kỳ, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Thấy nàng ta thống khổ như vậy, tâm của Hoàng hậu cũng không hề mềm xuống, lạnh lùng nói: "Muội khóc thì có lợi ích gì? Kinh thành có nhiều nam nhân ưu tú như vậy, sao cứ nhất quyết không phải Dự Vương thì không được? Năm nay muội đã cập kê, chuyện hôn sự không thể kéo dài thêm nữa, ta cùng mẫu thân sẽ nhanh chóng định việc hôn nhân cho muội, nếu muội có chút thông minh thì cũng đừng nhớ thương Dự Vương nữa."
Đây là lần đầu Đàm Nguyệt Ảnh thấy tỷ tỷ nghiêm túc như vậy, cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ yên lặng rơi nước mắt.
***
Lương Y Đồng cũng không biết đang có người vì Dự Vương mà khóc lớn một hồi, nàng của lúc này đợi đã rất lâu, thấy Dự Vương còn chưa trở về thì dứt khoát tìm một cuốn thoại bản, vừa đọc được một lát thì đã nghe được tiếng bước chân. Ánh mắt Lương Y Đồng sáng rực lên, cất thoại bản đi, đứng dậy.
Quả nhiên nhìn thấy Dự Vương đẩy cửa ra.
Nam nhân mặc một thân hồng y, đại khái là có chút nóng, vừa đi vào liền hơi nới vạt áo ra. Khi đối diện với lồng ngực của hắn, gương mặt Lương Y Đồng có chút nóng. Cho dù như vậy, nàng vẫn đi nhanh tới trước mặt hắn, đỡ người, "Sao lại uống nhiều như vậy?"
Hắn vừa tiến vào đã nồng nặc mùi rượu.
Dự Vương xác thực đã uống không ít, tuy là hắn có tửu lượng kinh người, lúc này cũng đã hơi say. Giờ khắc nhìn thấy tiểu cô nương, trong lòng hắn nổi lên tà niệm, một chút cũng không thể vãn hồi, trực tiếp ôm tiểu cô nương vào trong lòng, cúi đầu ngửi ngửi hương vị trên người nàng.
Hương vị trên người nàng trước giờ vẫn rất thơm, ngửi một chút hắn liền nhịn không được mà hôn vành tai nàng. Tại nàng tinh xảo đáng yêu, trắng nõn như ngọc, hắn yêu thích không thôi mà hôn vài cái. Lương Y Đồng có chút ngứa, nhịn không được mà né tránh.
Nam nhân lại siết chặt eo nàng, thấp giọng nói: "Ngoan một chút."
Lương Y Đồng không phải không ngoan, mà là thật sự rất ngứa. Nàng đỏ mặt đẩy hắn một chút, nhỏ giọng nói: "Chàng đi tắm rửa đi, thời gian không còn sớm."
Thấy khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ đỏ bừng, bên môi Dự Vương lập tức hiện lên ý cười. Hắn nhéo mũi nàng một cái, cũng không làm khó nàng, xoay người đi tắm. Mùi rượu trên người hắn rất nặng, sớm tắm xong thì sớm bớt việc. Ngày thường Dự Vương tắm gội, nếu cần chà lưng thì đều gọi gã sai vặt tới hầu hạ. Đêm nay Lương Y Đồng ở đây, gọi gã sai vặt tất nhiên là không tiện, Dự Vương liền gọi nàng một tiếng, "Đồng Đồng?"
Lương Y Đồng đi đọc thoại bản, vừa được hai trang đã nghe thấy hắn thân mật mà gọi. Nàng chớp chớp mắt, dứt khoát cất sách đi, "Vương gia? Chàng kêu ta à?"
"Ừm, vào đây giúp ta lau một chút."
Lương Y Đồng lúc này mới nghe được tiếng nước ở nội thất. Mặt nàng có chút đỏ, nhưng nghĩ đến hai người đã thành thân, nàng liền ngoan ngoãn mà đi vào. Nam nhân dựa trên bồn tắm cẩm thạch, tóc đen rũ ở sau lưng, nàng chỉ mơ hồ nhìn thấy một phần lưng trắng nõn.
Nàng không dám nhìn nhiều, vội vàng rũ mắt xuống, khi đi đến phía sau hắn thì Dự Vương liền đưa khăn vải cho nàng. Hắn cơ hồ mỗi ngày đều phải tắm rửa, bình thường đều chà lưng một chút, cũng không có gì khác. Tiểu cô nương chà thực sự rất dùng sức, tay nhỏ mềm mại cầm cái khăn ma sát với lưng hắn. Tay nàng vừa nhỏ vừa mềm, không hề chà được ít bụi bẩn nào, ngược lại còn khiến hắn nóng cả người.
Đôi mắt của Dự Vương đen lại, cánh tay dài vươn ra, trực tiếp túm tiểu cô nương vào trong bồn tắm. Lương Y Đồng sợ hãi, không khỏi kinh hô một tiếng, tay nhỏ cũng gắt gao ôm lấy cổ hắn.
Sau khi nàng ngã vào trong nước liền ngồi ở trên đùi hắn, bọt nước bắn lên, làm gương mặt cũng ướt một chút. Lông mi của nàng run rẩy, tuy là ngồi hơi nghiêng đi, Lương Y Đồng vẫn cực kỳ túng quẫn, không chỉ có đôi mắt không biết phải nhìn đi đâu, cũng có chút không biết phải làm sao. Nàng đỏ mặt, oán giận một câu, "Chàng làm gì thế? Y phục ướt hết rồi."
Dự Vương ôn nhu mà vén tóc của nàng, đôi mắt chăm chú đánh giá nàng một lát liền nâng cái ót của nàng lên, cúi đầu hôn môi nàng. Hắn hôn rất ôn nhu, ôn nhu đến mức nàng hoàn toàn không có tâm tư cự tuyệt.
Khi được hắn hôn, nàng không thể né tránh mà chạm vào da thịt của hắn, y phục vốn ướt lại càng ướt hơn. Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, đôi mắt của Dự Vương âm u đến lợi hại, tay cũng theo bản năng siết eo nàng, hôn càng kịch liệt hơn.
Lương Y Đồng căn bản không dám nhìn hắn, bị bắt liền để tùy hắn hôn, thân thể cũng mềm xuống. Sau khi hôn xong, nhận thấy hắn còn muốn cởi y phục của nàng, Lương Y Đồng vội vàng cản lại. Nơi này đèn đuốc sáng trưng, xấu hổ ch.ết đi được
Thiếu nữ dù chưa trực tiếp cự tuyệt, nhưng ánh mắt hoa đào ngập nước lại mang theo chút khẩn cầu. Hôm nay là ngày đại hỷ của bọn họ. Dự Vương dù cho có tâm phóng túng, lại không đành lòng dọa nàng, lập tức thu tay.
Lương Y Đồng vội vàng bò lên, lấy khăn tắm ở một bên bao bọc chính mình lại, nhanh chóng trở về phòng ngủ. Tủ quần áo ở đây có đồ của nàng. Lương Y Đồng lấy ra một bộ, nhanh chóng thay, lau khô tóc thì Dự Vương cũng ra.
Hắn chỉ mặc một bộ đồ màu trắng mỏng, vạt áo hơi hở, lộ ra lồng ngực rắn chắc như thạch. Lông mi của Lương Y Đồng run rẩy, vậy mà còn nuốt nước miếng.
Cho dù có chút khẩn trương, nhưng nàng vẫn còn nhớ bổn phận của Vương phi, vội vàng cầm khăn vải tới bên cạnh hắn, "Vương gia, ta giúp chàng lau tóc nhé?"
Đôi tay của tiểu cô nương vừa nhỏ vừa mềm, Dự Vương sao chịu nổi, nói thẳng: "Ta tự làm là được, nàng lên giường chờ một chút đi."
Mấy chữ cuối cùng làm cho Lương Y Đồng mặt đỏ tai hồng, nhưng nàng vẫn không rời đi, ôn nhu mà lau tóc hắn, "Để ta giúp Vương gia đi, dù sao cũng nhàn rỗi."
Thấy tiểu cô nương kiên trì, Dự Vương cũng không cự tuyệt.
Tuy rằng lau vài lần, tay đã có chút mỏi, Lương Y Đồng vẫn kiên trì lau giúp hắn. Xong việc, nàng mới thu hồi khăn vải.
Tiểu cô nương hiền huệ như vậy, trong mắt Dự Vương mang theo ý cười, lại lần nữa ôm nàng vào trong lòng. "Che kín mít như vậy làm gì? Lát nữa còn không phải sẽ cởi hay sao?"
Lương Y Đồng mặc một thân thường phục, còn mặc cả áo trong, đối với Dự Vương mà nói đương nhiên là có chút nhiều.
Nghe hắn nói xong, gương mặt Lương Y Đồng lại đỏ lên, nhỏ giọng nhắc nhở hắn, "Vương gia chẳng lẽ đã quên ta chưa cập kê sao?"
Dự Vương chỉ điềm đạm mà cười, trong nụ cười này còn lộ ra chút tà mị. Hắn cúi đầu nói gì đó bên tai nàng. Lương Y Đồng lập tức xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, không nhịn được mà liếc hắn một cái, căn bản không nghĩ ra hắn sẽ nói ra những lời như vậy.
Bộ dáng thẹn thùng của thiếu nữ so với khi trang điểm còn quyến rũ hơn. Trong lòng Dự Vương giật giật, trực tiếp duỗi tay ôm lấy nàng đi đến mép giường.
Lương Y Đồng kinh hô một tiếng, bị hắn dọa sợ tới mức đầu trái tim nhảy loạn, vội vàng duỗi tay ôm lấy cổ hắn. Sau khi hô hấp bình phục, nàng nhịn không được mà đấm ngực hắn, chỉ cảm thấy hắn đêm nay so với lúc trước càng quá đáng hơn.
Dự Vương chỉ cười nhẹ một tiếng, cười đến mức khiến người ta phát hoảng. Hắn đặt nàng lên giường, Lương Y Đồng liền nhanh chóng chui vào trong chăn, không muốn để ý đến hắn.
Khi động phòng hoa trúc, ánh nến trong nhà đều phải tắt, chỉ là Dự Vương lại không tắt.
Hắn xoay người lên giường, nói được làm được mà lại gần nàng, thấp giọng nói: "Tự mình cởi hay là ta cởi, hửm?"
Lương Y Đồng không muốn chọn cái nào cả, khi đối diện với đôi mắt nóng rực của hắn thì xấu hổ đến mức như một con tôm hùm vừa được nấu chín, cái đầu nhỏ chui vào trong chăn, căn bản không dám đối mặt.
Dự Vương xốc chăn lên mà không được, thấy tiểu cô nương cuộn tròn thì có chút buồn cười, "Trốn cái gì? Thành thân rồi, nàng cảm thấy sẽ thoát được hay sao? Hửm?"
Lương Y Đồng ở trong chặn một lát liền có chút không thở được, tự mình chui ra ngoài, vừa mới ra đã đối diện với ánh mắt đang cười của nam nhân. Hắn đang nhìn chằm chằm nàng, dùng đôi mắt một lời khó tả hết mà nhìn. Nàng cắn cắn môi, nhịn không được mà cò kè mặc cả với hắn, "Dù sao thì cũng không thể động phòng, chàng nhìn làm cái gì? Thời gian không còn sớm, Vương gia mau ngủ đi."
+
Dự Vương vẫn không nói chuyện, tay lại xốc chăn của nàng lên, ôm người vào trong lòng, "Ngoan một chút, nhé?"