Chương 83
Lương Y Đồng căn bản không chịu nổi ngữ khí ôn nhu của hắn, suýt nữa thì ngoan ngoãn gật đầu. Chỉ là tư thế này khiến nàng mơ hồ liên tưởng đến chuyện không tốt, đỏ mắt muốn tránh đi, nam nhân lại siết chặt vòng eo nàng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm nàng, rõ ràng là đang chờ nàng gật đầu.
Lương Y Đồng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, khi đối mắt với ánh mắt của hắn thì vô cùng thẹn thùng, xấu hổ mà nói: "Chàng buông tay ra."
Dự Vương tất nhiên là không buông, vươn tay kéo vạt áo của nàng, thấp giọng nói: "Đã thành thân rồi, còn xấu hổ cái gì? Hửm?"
Dễ dàng thẹn thùng dường như đã trở thành thiên tính của nữ hài tử, cho dù bị hắn hôn như vậy nhiều lần, nàng vẫn có chút không dám đối mặt với hắn. Chỉ là nàng cũng biết, bọn họ đúng là đã thành thân, nàng không có khả năng cự tuyệt hắn. Nàng đỏ mặt rũ mi, không đè tay hắn lại nữa, rõ ràng là đã ngầm đồng ý.
Nàng vô cùng khẩn trương, chờ đến khi hắn cởi áo ngoài của nàng thì mới nhỏ giọng nói: "Chàng kéo rèm lại đi." Thấy gương mặt nàng đỏ đến lợi hại, Dự Vương cũng không cự tuyệt, duỗi tay kéo rèm.
Sau khi kéo rèm, không gian đã tối đi rất nhiều, Lương Y Đồng cuối cùng cũng có chút cảm giác an toàn, nhẹ nhàng thở ra, từng chút để lộ ra những đường cong của thiếu nữ.
Dự Vương thị lực tốt, tất nhiên là nhìn rất rõ, ánh mắt hắn sâu thẳm lại nóng rực. Bị hắn nhìn chăm chú như vậy, Lương Y Đồng căn bản chịu không nổi. Khi chỉ còn lại cái yếm, thấy hắn còn muốn kéo xuống, nàng hoảng loạn mà giữ tay hắn lại, đáng thương mà gọt, "Ca ca."
Nàng vốn tưởng rằng cách xưng hô này sẽ khiến hắn nhân từ hơn chút, không nghĩ tới đôi mắt hắn càng thêm thâm thúy. Dù hắn chưa tiếp tục, lại ôm tiểu cô nương vào trong lòng, cúi đầu cắn môi nàng.
Đêm dài đằng đẵng, trong nhà rất nhanh đã truyền đến tiếng kinh hô của thiếu nữ, lại nghe nam nhân thấp giọng nói bên tai nàng: "Sao không gọi ca ca nữa? Hửm?
Nha hoàn canh giữ ở bên ngoài tuy không rõ lắm là đang xảy ra cái gì, nhưng thanh âm hôn môi ái muội cùng tiếng cầu xin của thiếu nữ cũng khiến người ta xấu hổ.
Lương Y Đồng không biết đêm nay ngủ lúc nào, cũng không biết người khác động phòng là như thế nào, bọn họ rõ ràng là không viên phòng, nhưng nàng vẫn vô cùng mệt. Hắn có nhiều biện pháp khi dễ nàng, căn bản không biết mệt mỏi, coi nàng như một món điểm tâm ngon miệng, ăn như thế nào cũng không đủ, nghĩ tới hắn thậm chí còn ăn chỗ đó của nàng. Lương Y Đồng xấu hổ muốn rơi nước mắt.
Nam nhân không biết nặng nhẹ, hiện giờ cả người nàng đều đau. Nàng có thể tượng tưởng được trên cổ mình có thêm mấy vệt đỏ, không chỉ trên cổ, chỉ sợ cả người đều có. Đối với Dự Vương mà nói, nàng có khi còn hơn cả điểm tâm.
Thiếu nữ làn da trắng nõn, nắm trong tay cơ hồ có thể khiến hắn phát cuồng. Tối hôm qua hắn thiếu chút nữa hoàn toàn mất khống chế, nếu không phải coi trọng sức khỏe của nàng thì đã thực sự xuống tay rồi. Cho dù như thế, tiểu cô nương vẫn bị hắn khi dễ rất thảm.
Khi Lương Y Đồng mở mắt mới phát hiện hắn vẫn đang ôm nàng, yếm của nàng cũng không biết bị hắn ném tới chỗ nào Y Đồng chỉ vừa động, ngực liền có chút đau, nghĩ đến hành động của hắn tối hôm qua liền muốn đá hắn một cái.
Má nàng vẫn đang rất nóng, duỗi tay tìm thử cái yếm, vừa sờ tới liền thấy nam nhân siết chặt cánh tay.
Lương Y Đồng đau, duỗi tay đẩy hắn ra.
"Tỉnh rồi à?"
Lương Y Đồng không quá muốn để ý tới hắn, lấy cái yếm mặc lên người.
Thấy tiểu cô nương mím môi, Dự Vương sờ sờ chóp mũi, lúc này mới ý thức được đêm qua có chút quá mức, hắn cơ hồ đã gặm hết cả người nàng rồi. Tiểu cô nương da mặt mỏng, nàng không trở mặt đã đủ tốt tính rồi.
Dự Vương xoay người ngồi dậy, ôm nàng vào trong lòng, dỗ dành: "Đừng bực, là ta không tốt, nếu còn giận thì đánh ta hai cái, nhé?"
Lương Y Đồng đâu có thể đánh hắn, phát hiện khi mặc y phục thì càng đau hơn mới buồn bực nói: "Đều tại chàng."
Những lời này không đầu không đuôi, nhưng Dự Vương tất nhiên nghe hiểu. Hắn sở sở chóp mũi, có chút chột dạ, ôm người vào trong lòng mà dỗ: "Lần sau có kinh nghiệm hơn rồi."
Thấy hắn còn muốn lần sau, Lương Y Đồng không khỏi trừng mắt. Dự Vương tự biết mình đuối lý, ôm nàng dỗ hồi lâu, Lương Y Đồng nào chịu được, cuối cùng cũng không còn buồn bực nữa, thấy hắn muốn bôi thuốc cho mình thì mới trừng thêm một cái.
Đôi mặt hoa đào của thiêu nữ ngập nước, khi trừng người khác, bộ dáng vô cùng câu dân. Dự Vương không nhịn được mà hôn nàng. Hắn như một hài tử vừa tìm được bảo bối, không biết mệt mỏi mà thăm dò nàng, cho đến khi thiếu nữ không chịu nổi mới buông tay.
Lương Y Đồng dựa vào trong lòng hắn mà bình phục hô hấp, lúc này mới nhớ ra chuyện quan trọng. "Vương gia, chàng không cần thượng triều sao?"
"Không cần."
Hôm qua dù sao cũng là đại hôn của hắn, cho dù Lương Y Đồng chưa cập kê, Hoàng thượng vẫn vô cùng săn sóc, miễn cho hắn mấy ngày thượng triều, sau khi lại mặt mới cần quay lại.
Hai ngày này, Dự Vương muốn đưa nàng đến thôn trang tắm suối nước nóng, liền nói: "Đứng lên đi, nên dùng đồ ăn sáng rồi, ăn xong đưa nàng ra ngoài một chuyến."
Lương Y Đồng ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người dùng đồ ăn sáng xong, Lương Y Đồng mới biết Dự Vương muốn đưa mình tới thôn trang. Nàng kinh ngạc mà chớp chớp mắt, thấy hắn đã chuẩn bị xong xe ngựa thì vội vàng nói: "Lùi lại một lát được không? Nhã tỷ tỷ hôm nay xuất kinh, ta muốn đi tiễn tỷ ấy."
Dự Vương tất nhiên là biết chuyện Trịnh Hiểu Nhã hồi kinh, thấy Lương Y Đồng coi trọng nàng như thế thì nhíu mày, "Ngày đại hôn, nàng lại chạy đi tìm người khác?"
Lương Y Đồng líu lưỡi, ôm lấy cánh tay hắn, "Chỉ tiễn một chút thôi mà. Nhã tỷ tỷ vì ta mà chạy từ Hắc Thủy về, ta chỉ muốn tiễn thôi, cũng không phải rời đi cùng tỷ ấy."
Dự Vương vẫn vô cùng khó chịu. Phó Minh Tuấn ở Sơn Đông, cũng vì tham gia hôn lễ của hắn mà không ngại khổ cực chạy về, hắn còn không phải không đi tiễn hay sao? Biết là cô nương nhà mình trọng tình cảm, Dự Vương cũng không ngăn cản, chỉ nói: "Đi nhanh về nhanh."
Lương Y Đồng liên tục gật đầu, nàng cong cong môi, quơ quơ cánh tay hắn, "Vương gia thật tốt."
Dự Vương cười một tiếng. Tối hôm qua khi không cẩn thận cắn nàng, đừng tưởng hắn không nghe thấy nàng mắng hắn là hỗn đản, hiện giờ thì lại khen hắn. Dự Vương xoa xoa đầu nàng, phất tay đuổi người đi.
***
Hiện giờ Trịnh Hiểu Nhã đang ở tại một quán trọ trong kinh thành, cách Dự Vương phủ không quá xa, Lương Y Đồng liền cùng thị nữ và hộ vệ tới.
Cho dù nàng đội mũ che mặt, nhìn không rõ chân dung, nhưng thấy dáng người nàng thướt tha, nô tỳ phía sau cũng đẹp, tiểu nhị nào dám chậm trễ, vội vàng chạy tới đón, "Mấy vị cô nương tới nghỉ chân hay thuê phòng?"
Tuyết Mai trả lời: "Chủ tử của chúng ta tới tìm người ở tầng hai, có thể cho chúng ta lên không?"
Nói xong còn đưa ra chút bạc vụn.
Tiểu nhị này tức khắc cười tươi như hoa, nói: "Tất nhiên là có thể, mấy vị cô nương đi theo tiểu nhân, người muốn tìm vị khách quý nào? Nói tên họ là được, tiểu nhân đưa mọi người lên."
Tuyết Mai lắc đầu, "Không cần, tự bọn ta lên là được."
Thanh âm của Tuyết Mai ôn nhu, tướng mạo cũng thập phần thanh tú, tiểu nhị kia nhịn không được mà nhìn nàng nhiều một chút, chỉ cảm thấy cô nương này thật xinh đẹp. Nô tỳ còn đẹp như thế, cũng không biết chủ tử sẽ đẹp đến mức nào?
Lương Y Đồng cùng đám người Tuyết Mai liền đi lên tầng, vừa mới đi lên cầu thang tầng hai liền thấy Phó Minh Trác đi xuống. Hắn là biểu ca của Lục Cẩm, Lục Cẩm lại là biểu tỷ của Lương Y Đồng, trong khoảng thời gian này, mỗi khi gặp hắn ở Võ Hưng Hầu phủ, Lương Y Đồng đều gọi hắn một tiếng biểu ca. Khi nhìn thấy hắn từ trên đi xuống, nàng cũng không nghĩ nhiều, khi đi ngang qua thì trực tiếp chào hỏi, "Biểu ca, sao huynh lại ở chỗ này?"
Thấy thiếu nữ đang nói với mình, Phó Minh Tuấn nhíu mày, "Biểu ca? Ta quen ngươi sao?"
Khi nghe được thanh âm của hắn, Lương Y Đồng mới phát hiện giọng điệu đó rất lạnh lẽo, đến mức có thể so sánh với Dự Vương, khác hoàn toàn với sự lười biếng của Phó Minh Trác.
Lúc này Lương Y Đồng mới cẩn thận đánh giá hắn một cái. Nam nhân tuy diện mạo giống y như Phó Minh Trác, khí chất lại hoàn toàn bất đồng. Rõ ràng là nhìn rất giống, nhưng cho dù hắn cũng mặc cùng kiểu y phục với Phó Minh Trác, lại nhìn giống như một bông tuyết liên trên núi tuyết, lạnh băng cao ngạo.
Nghĩ đến Phó Minh Trác có một ca ca song bào thai, Lương Y Đồng chớp chớp mắt, nói: "Xin lỗi, ta nhận huynh thành Phó Minh Trác, huynh hẳn là ca ca của huynh ấy nhỉ?"
Phó Minh Tuấn gật đầu, tò mò mà nhìn Lương Y Đồng, hiển nhiên không hiểu vì sao nàng lại gọi đệ đệ là biểu ca.
Lương Y Đồng ngượng ngùng mà giải thích, "Ta là biểu muội của Lục Cẩm nên mới gọi huynh ấy là biểu ca, huynh không quen biết ta cũng là bình thường."
Tuy không ở trong kinh, Phó Minh Tuấn lại biết Võ Hưng Hầu phủ đã nhận về một biểu cô nương, hắn còn biết nàng tên là Lương Y Đồng. Thấy nàng xuất hiện ở chỗ này, Phó Minh Tuấn liền hiểu là nàng tới tìm Trịnh Hiểu Nhã, hơi thở lạnh lẽo quanh thân nam nhân cũng hơi thu liễm một chút.
Hắn vẫn luôn chú ý tới tin tức của Trịnh Hiểu Nhã, tất nhiên là biết nếu không phải nhờ Lương Y Đồng hỗ trợ, Trịnh Hiểu Nhã cũng sẽ không thể rời khỏi Dự Vương phủ dễ dàng như vậy. Hắn chắp tay, hạ thấp thanh âm, "Thần Phó Minh Tuấn, bái kiến Dự Vương phi."
Lương Y Đồng vội vàng xua tay, "Huynh là biểu ca của biểu tỷ ta, ấn theo bối phận thì ta nên gọt một tiếng biểu ca. Ta còn tưởng rằng huynh đang ở Sơn Đông nên mới nhận nhầm, mong rằng biểu ca chớ trách."
Phó Minh Tuấn lắc đầu, "Không sao."
Hai người cũng không quen biết, Lương Y Đồng chào hỏi xong liền cười nói: "Ta còn có việc, phải đi trước rồi."
Phó Minh Tuấn gật đầu mà nhường đường cho nàng.
Lương Y Đồng cũng không hỏi hắn vì sao sớm như vậy đã xuất hiện ở chỗ này. Nghĩ đến Phó Minh Trác từng chất vấn Trịnh Hiểu Nhã, trong lòng nàng có chút tò mò, chẳng lẽ hắn tới chỗ này tìm Nhã tỷ tỷ?
Lương Y Đồng cũng không biết bản thân đoán có đúng không, chỉ cảm thấy nếu hắn giữ tranh của Nhã tỷ tỷ thì hẳn là trong lòng cũng có tỷ ấy. Nghĩ đến Hắc Thủy thuộc Sơn Đông, trong lòng Lương Y Đồng không khỏi giật giật, trong lúc nhất thời, nàng còn cho rằng hắn vì Nhã tỷ tỷ mới tới Sơn Đông.
Tính theo thời gian, sau khi ca ca của Nhã tỷ tỷ tới Hắc Thủy thì hắn mới đi Sơn Đông. Nhưng Hắc Thủy cũng chỉ là một huyện của Sơn Đông, cách chỗ nhậm chức của Phó Minh Tuấn khoảng cách khá dài, Lương Y Đồng cũng không thể xác định, chỉ cảm thấy khả năng quá nhỏ.
Cho dù hắn thật sự thích Nhã tỷ tỷ thì cũng không có khả năng vì tỷ ấy mà vứt bỏ người nhà chứ? Lúc ấy Trịnh Hiểu Nhã còn bị ban cho Dự Vương rồi, bọn họ đã không thể có khả năng
Lương Y Đồng thu hồi tinh thần, duỗi tay gõ cửa phòng, là Thanh Hà ra mở cửa. Thanh Hà còn đang muốn nói sao Phó công tử đã quay lại rồi thì phát hiện người ngoài cửa là Lương Y Đồng. Nàng kinh hỷ mà mở to hai mắt, vội vàng nói vào trong phòng: "Cô nương, Lương cô nương tới rồi! Không đúng không đúng, phải là Dự Vương phi."
Thanh âm của Thanh Hà vô cùng cao, chính là cảm giác vui vẻ khi gặp được người quen. Lương Y Đồng còn tưởng nàng không hồi kinh, thấy nàng vậy mà cũng trở lại, khi tháo mũ xuống thì nhịn không được mà hỏi, "Ngươi vậy mà cũng tới, sao hôm qua không đi uống rượu mừng?"
Thanh Hà cười nói, "Nô tỷ sợ người của Dự Vương phủ nhận ra nên không tới."
Đôi mắt Thanh Hà sáng lấp lánh, vội vàng nói chúc mừng, mong nàng cùng Dự Vương tân hôn vui vẻ.
Lương Y Đồng cong cong môi, nói cảm ơn.
Trịnh Hiểu Nhã đã đi ra, nhìn thấy Lương Y Đồng thì cười nói: "Không phải nói không cần muội tiễn sao, như thế nào lại tới rồi?"
Trịnh Hiểu Nhã kéo Lương Y Đồng ngồi xuống. Lương Y Đồng lúc này mới phát hiện trên bàn là đồ đạc đã thu dọn xong. Cũng may là nàng tới sớm, nếu đợi tới tối thì không chừng các nàng đã rời đi.
Lương Y Đồng cười nói: "Ai biết lần sau tỷ hồi kinh là khi nào chứ, không tiễn tỷ ta không yên tâm."
Thấy nàng có thể xuống giường. Trịnh Hiểu Nhã liền hiểu, tối hôm qua nàng cùng Dự Vương không viên phòng. Trịnh Hiểu Nhã thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Hai người nói đơn giản vài câu, Trịnh Hiểu Nhã liền xuất phát, Lương Y Đồng tận mắt nhìn nàng lên xe ngựa.
Chờ các nàng đi rồi, Lương Y Đồng đang muốn trở về Dự Vương phủ thì lại phát hiện cách đó không xa có một chiếc xe ngựa. Nàng chớp chớp mắt, nam nhân bên trong đã vén rèm lên, vẫy vẫy tay với nàng. Thấy quả nhiên là Dự Vương, Lương Y Đồng cong cong môi, nắm làn váy chạy chậm qua.
Tiêu Linh cùng Lục Tú tất nhiên cũng đã nhìn thấy xe ngựa của Dự Vương nên cũng mặc cho nàng chạy, chỉ có Tuyết Mai nhỏ giọng nhắc nhở, "Vương phi, người chậm một chút."
Lương Y Đông nghe nhắc nhở thì mới hơi thả chậm bước chân. Nàng vừa tới cạnh xe ngựa đã thấy nam nhân vươn tay ra, Lương Y Đồng đưa tay cho hắn, hắn trực tiếp kéo nàng lên xe. Sau khi ổn định, hắn liền đặt tiểu cô nương lên đùi mình.
Lương Y Đồng đã sớm quen được hắn ôm ấp, cũng không thẹn thùng, ngược lại là mở to mắt hỏi hắn, "Sao Vương gia lại tới?
Dự Vương nói: "Tiết kiệm thời gian, còn kịp quay về lại mặt."
Lương Y Đồng "À" một tiếng, lúc này mới hỏi xem đi thôn trang nào. Nàng không biết dưới danh nghĩa của Dự Vương có mấy cái thôn trang, hắn có nói ra thì nàng cũng không biết, chỉ là tò mò mà thôi.
Thôn trang này cách kinh thành không quá xa, xe ngựa đi hơn một canh giờ, tới buổi trưa hai người đã đến. Lần này, ở cửa vẫn có quản sự nghênh đón như cũ.
Nhớ tới lần trước tới thôn trang gặp phải Hoàng Diệu Nhi, lần này Lương Y Đồng cố tình để ý một chút, xem có cô nương mỹ mạo nào tới nghênh đón không. Thấy phía sau quản sự đều là gã sai vặt, Lương Y Đồng mới buông lỏng tâm tình một chút.
Sau khi tới, Lương Y Đồng mới biết thôn trang này có suối nước nóng. Thấy hắn đưa mình tới suối nước nóng, Lương Y Đồng chỉ cảm thấy hắn không có ý tốt, gương mặt cũng có chút nóng lên.
Nhưng thần sắc của Dự Vương lại rất bình thường, căn bản không nhìn ra cảm xúc. Có một khắc ngắn ngủi, Lương Y Đồng thậm chí còn tưởng mình hiểu lầm hắn.
Nhưng hắn quả nhiên xấu xa y như trong tưởng tượng của nàng, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Ăn cơm chiều xong, hắn liền đưa nàng tới suối nước nóng.
Sau khi cho nha hoàn lui hết, hắn trực tiếp duỗi tay rút cây trâm trên đầu nàng ra, khi mái tóc đen nhánh của thiếu nữ buông xuống, hắn lập tức hôn nàng, vừa hôn vừa cởi y phục nàng.