Chương 21
Hỉ phòng to như vậy nhưng lại tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng hít thở bên tai, Ân Trục Ly nhếch môi cười, cúi người hôn lên môi của Thẩm Đình Giao. Thẩm Đình Giao hơi giật mình, một lúc lâu sau mới ôm nàng đáp lại.
Hôn môi như vậy cũng không phải lần đầu, Ân Trục Ly tăng thêm chút lực, Thẩm Đình Giao khẽ rên một tiếng nhưng cũng ngoan ngoãn đáp lại nàng. Tay Ân Trục Ly dần mò xuống dưới, quần dài của Thẩm Đình Giao xũng giống với loại bán ở Cẩm tú trang trong thành Phú Quý, Ân Trục Ly cởi nó mà chẳng có chút khó khăn nào. Nàng quăng hết quần áo xuống dưới đất, bàn tay đi vào, Thẩm Đình Giao lạnh tới co người lại, cuối cùng cũng để mặc cho nàng nắm lấy.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve, cũng đợi hắn động tình mà cứng rắn.
(Ặc!! ! Ta thề là ta đang đổ mồ hôi sôi nước mắt với mấy cảnh này!)
Thẩm Đình GIao vẫn nằm ngửa trên giường, nàng ngồi trên đùi hắn, tự nhiên cởi áo ra, không có chút thẹn thùng nào. Nàng đã cởi giá y, chỉ còn váy lụa màu đỏ và áo yếm cũng màu đỏ, nàng vuốt mái tóc che trước ngực, hai tay lại mò dây buộc rối rắm sau lưng, rất nhanh đã đem cái yếm cởi bỏ. Ánh mắt của Thẩm Đình Giao dần tối lại, cổ họng động đậy nuốt nước miếng một cái.
Ân Trục Ly quăng áo yếm kia xuống đất rồi lại khom lưng nâng mặt hắn lên “Cửu gia, lại đây.”
Hơi thở của Thẩm Đình GIao dần dồn dập, hai má ửng hồng, đôi mắt như nước kia gợn sóng, vô thức mà đưa tay chạm tới nơi mềm mại kia. Bỗng dưng hai bàn tay bị cầm lại, hắn nâng mắt nhìn, Ân đại đương gia lại cười giảo hoạt “Hôm nay chắc là Cửu gia cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm thôi.”
Nói xong không đợi Thẩm Đình Giao trả lời, nàng đã xốc áo ngủ gấm đắp kín cho hắn “Ngủ đi.”
(Tèng teng!!! =]]] !! Xin lỗi đã làm chị em mất hứng!)
Hình như Thẩm Đình Giao cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi nằm xuống, Ân Trục Ly nhặt quần áo ngủ mà thị nữ đã treo sẵn bên giường lên, không ngại hắn mà đứng ngay đó mặc vào rồi thuận tay tắt nến , chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ của dạ minh châu gắn trên tường.
Vừa nằm lên giường nàng cũng kéo chăn, nằm ngủ.
Thẩm tiểu vương gia đang ngủ ngon lành , không nhúc nhích, nàng cũng không làm gì nữa, một đêm bình an vô sự. Đến giờ sửu, đột nhiên có người gõ cửa, Ân Trục Ly lập tức tỉnh táo “Ai?”
Thanh Uyển đứng ở ngoài cửa, giọng nói lo lắng “Đại đương gia, trong nhà có chút chuyện, Đàn Việt ca mới tới mời ngài về.”
Ân Trục Ly ngồi dậy khoác áo vào, Thẩm Đình Giao cũng ngồi lên, vẻ mặt ngây thơ như vừa rời khỏi mộng đẹp “Sao thế?”
Ân Trục Ly mặc xong áo quần rồi quay đầu đỡ hắn nằm xuống, hôn một cái lên má hắn “Không sao đâu, ta ra ngoài nhìn xem, ngài ngủ tiếp đi, nhé.”
Thẩm Đình Giao nằm xuống, để cho nàng vén chăn cho hắn rồi nhìn nàng vội vàng ra khỏi cửa.
Cửa tân phòng đã đóng lại, tiếng bước chân dần đi xa, một chút âm thanh cũng không còn nữa. Trên giường, Thẩm Đình Giao ôm chăn ngồi dậy, ánh mắt sâu như hồ nước – cuối cùng là bị bại lộ chỗ nào vậy? Hắn chậm rãi nhìn bản thân từ trên xuống dưới, vạt áo tán loạn, da thịt dưới ánh sáng mờ mờ của dạ minh châu thì mịn màng sáng bóng … chẳng lẽ… là do mình quá chủ động? Hay nàng lại dùng chiêu lạt mềm buộc chặt?
(A Cửu đang suy nghĩ tại sao mình không được bị ăn!!! =]])
Không, mới rồi lúc nàng ôm hôn thì nhiệt độ cơ thể cũng bình thường, ánh mắt tỉnh táo, tim cũng không đập nhanh, rõ ràng là cho thấy chưa động tình, hắn che giấu rất tốt mà.
Cuối cùng là vấn đề ở đâu vậy trời?
Ân TRục Ly bước nhanh theo Đàn Việt rời khỏi Phúc Lộc vương phủ, vẻ mặt âm u “Chuyện gì?”
Đàn Việt dắt Lão Tam tới, sau một lúc mới nói “Tiên sinh… buổi tối tiên sinh trở về, không biết tại sao lại trọng thương, Hách đại tổng quản sai ta tới báo cho Đại đương gia.”
Ân TRục Ly không nói được lời nào, thúc ngựa đi trước.
Lúc chạy về tới đại trạch của Ân Gia thì đã là cuối giờ sửu, Ân Trục Ly cũng không quan tâm tới Lão Tam mà xuống ngựa chạy về chỗ Đường ẨN. Đường Ẩn thích yên ắng nên trong lầu chỉ có một nha đầu Ôn Ngọc hầu hạ, xưa nay đều không ở trong viện. Giờ phút này thì trong phòng lại thắp đèn, bên ngoài cửa phòng có hai dược đồng của Kha Đình Phong đang đứng đó. Nàng chạy vào phòng thì thấy Đường ẨN toàn thân đẫm máu đang nằm trên giường, bất tỉnh nhân sự. Kha Đình Phong ngồi bên cạnh giường, cầm máu cho hắn, một lúc sau mới ngẩng đầu lạnh lùng nói “Đóng cửa!”
Ân Trục Ly tiện tay đóng cửa, bước nhẹ tới bên giường “Sao rồi?”
Giọng nói của Kha Đình Phong hờ hững, trước mặt hắn đẫm máu vậy mà hắn không loạn một hơi thở nào “Không ch.ết được.”
Ân Trục Ly thở nhẹ một hơi, thấy kế bên là một thanh kiếm dính máu, nàng cầm lên nhìn kỹ thì trên chuôi kiếm có khắc một chữ : Khúc. Trên mặt nàng cười nhẹ “Hằng năm sư phụ đều phải luận võ với người này, lúc thắng lúc bại, thì ra chính là hắn.”
Kha Đình Phong khâu miệng vết thương cho Đường Ẩn, vết thương kia nhìn vô cùng đáng sợ, hắn cũng không ngẩng đầu lên, lạnh tanh nói “Ngu xuẩn.”
Ý cười trong mắt Ân Trục Ly càng sâu, nhẹ giọng than thở “Đúng vậy, hắn đã chinh chiến sa trường hơn hai mươi năm, nói về chuyện giết người thì còn ai hiểu rõ hơn hắn nữa… thật khờ.” Nói xong nàng lại nhớ tới một chuyện “Mông Cổ đại phu, thứ ngươi cho ta chẳng có tác dụng tí ti gì!”
Kha Đình Phong không dừng tay, trán đổ mồ hôi “Vốn là thuốc trợ hứng, nếu bản thân không có hứng thì trợ cái gì?”
Ân Trục Ly lấy khăn lụa ra lau mồ hôi cho hắn, nhỏ giọng nói “Cho thì cho đi, còn nói lý do nhiều vậy…”
Kha Đình Phong lườm nàng một cái, lấy thuốc đắp lên vết thương của Đường Ẩn. Đường Ẩn rên một tiếng nhưng vẫn không tỉnh lại. ÂN Trục LY đau lòng nói “Nhẹ tay chút!”
Kha Đình Phong cũng không quan tâm tới nàng mà lấy lụa mỏng băng vết thương lại cho Đường Ẩn, tay nghề vô cùng thành thạo..
Đợi đến khi băng bó vết thương xong, hắn đứng dậy rời khỏi, cũng biết Ân Trục Ly cũng chưa có ý đi nên giương giọng nói “Nhìn hắn một chút, ta đi sắc thuốc.”
Ân Trục Ly gật đầu, thấy hắn sắp rời khỏi thì đột nhiên lên tiếng “Thật là không sao chứ?”
Kha ĐÌnh Phong biết tính nàng, giọng nói mặc dù lạnh lùng nhưng thái độ lại khẳng định “Không sao.”
Kha Đình Phong rời khỏi phòng, hắn tất nhiên tốt hơn Ân Trục Ly nên đưa tay khép cửa lại. Ân Trục Ly ngồi xuống giường, mặc dù sắc mặt Đường Ẩn còn hơi xanh nhưng hơi thở đã vững vàng, chắc cũng không đáng ngại. Nàng cũng yên tâm được một chút, thỉnh thoảng thì rờ trán hắn, thấy cũng không sốt cao, nàng cầm tay hắn.
Xương tay của Đường Ẩn to, vì tập võ nhiều năm nên trong lòng bàn tay, trên ngón tay có vết chai. Ân Trục Ly vuốt nhẹ bàn tay, cảm thấy trong lòng xôn xao kỳ lạ, giống như có kiến bò qua, ngưa ngứa nhưng không gãi được.
Trong lòng nàng hoảng hốt, vội thả bàn tay kia ra, thấy hai môi hắn khô thì rót một chén nước thổi nguội rồi đưa tới cạnh môi hắn “Sư phụ? Uống chút nước!”
Giọng nói của nàng rất nhẹ, Đường Ẩn vẫn không có phản ứng gì, chỉ nhíu nhíu mày chịu đựng vết thương đau đớn. Thường ngày hắn rất khôi ngô, khuôn mặt tuấn tú, bình thường rất điềm tĩnh, bộ dáng thanh cao, giao tế với người khác cũng chỉ lạnh nhạt như nước, mấy năm nay chỉ thân với Ân Trục LY.
Ân Trục Ly vốn là một tên gia hỏa chẳng tốt lành gì, lúc trước thường nghịch ngợm với Đường Ẩn, cũng không thèm giữ lễ. Mà nay Đường Ẩn cũng chẳng còn tỉnh táo, không thể động đậy, nàng lại bị sắc dục thôi thúc, lập tức ngậm một ngụm nước rồi nhẹ nhàng bón vào miệng hắn. Đường Ẩn mất máu nhiều, cánh môi khô khốc, nhiệt độ cũng cao hơn bình thường. Nàng nhẹ nhàng bón nước vào, trong lòng lại ngứa ngáy như kiến bò.
(A!!! A Cửu mà biết được thì….. Ly Ca không có hứng với A Cửu, lại có hứng với Đường Ẩn!!! A!!!! *quay cuồng*)
Trong lúc răng môi quấn quýt thì hơi thở của nàng nặng nề, vẫn cẩn thận né tránh vết thương của hắn. Giấc mộng ngày đêm nhớ mong trong lòng cuối cùng cũng thành sự thật, nàng nắm tay hắn hôn lên mỗi đường gân, nhớ lại lần đầu cầm kiếm, lần đầu viết chữ, lần đầu cưỡi ngựa….
Nhiều lần đầu như vậy đều là do đôi bàn tay này chỉ dẫn cho nàng, nháy mắt đã qua nhiều năm thế rồi.
Ngoài cửa có tiếng động nhỏ, Kha Đình Phong bưng thuốc vào, thấy bộ dáng của nàng thì lạnh mặt ho một tiếng. Thấy vẻ mặt của nàng kỳ lạ thì Kha Đình Phong lại càng không thể hòa nhã nổi “Ngươi có từng nghe qua mấy chữ [nghe lời bác sĩ dặn] chưa hả?”
Ân Đại đương gia đưa tay khép cửa lại, ho nhẹ một tiếng “Nếu không muốn đốt nhà của ta thì nói nhỏ một chút.”
Kha Đình Phong để thuốc một bên, lạnh lùng như thường “Dùng nhiều thuốc sẽ tổn thương cơ thể, Ân Trục Ly, đáng sao?”
Ân Trục Ly cười như không cười ép hắn tới góc tường, một tay chống lên tường phía bên cạnh hắn, ánh mắt ám muội nhìn hắn “Chẳng lẽ ngươi sợ sau này Bản đại đương gia không thể [lên] nữa?”
“….” Kha Đình Phong quyết định lần này về nhất định cho nàng mười bình, uống ch.ết thì càng tốt…