Chương 22
Bình minh lên, Ân đại đương gia vẫn ngồi bên Đường Ẩn, hầu hạ hắn dùng bữa sáng rồi mới trở về Phúc Lộc vương phủ với Cửu vương gia – sau ngày đại hôn thì phải vào cung tạ ơn. Đường Ẩn đương nhiên không giữ nàng “Vi sư không sao, ngươi nhanh đi đi.”
Ân Trục Ly lại dặn dò Kha Đình Phong một lát rồi lại tạt qua Thính Đào Các, hỏi han Nguyệt Quế về tình hình gần đây của Ân thị, biết bà vẫn khỏe thì nàng cũng không vào, lập tức thúc ngựa trở về Phúc Lộc vương phủ.
Lúc đó Cửu vương gia đã ăn mặc chỉnh tề, thấy nàng về thì hỏi “Đêm qua có chuyện gì thế?”
Ân Trục Ly không đáp, quay về phòng ngủ “Thanh Uyển, thay quần áo!”
Thanh Uyển cầm hoàng phục của Phúc Lộc vương phi tới cho Ân Trục LY thay, lại thấy Cửu vương gia hình như không định đi ra thì mặt Thanh Uyển ửng đỏ. Nhưng Ân TRục Ly lại vô cùng tự nhiên, vẫn để cho nàng thay quần áo giúp.
Đợi tới khi trang điểm xong thì xe ngựa cũng đã chuẩn bị ổn thỏa. Ân Trục Ly đỡ Thẩm tiểu vương gia lên xe ngựa. Trời tháng năm đã ấm lên một chút, vậy mà tay hắn vẫn lành lạnh, Ân Trục Ly ôm tay hắn lại, vì đã thành hôn nên cũng không thèm câu nệ nữa “Lạnh không?”
Thẩm tiểu vương gia lắc đầu, tìm một tư thế dễ chịu rồi dựa vào ghế, bộ dáng như buồn ngủ. Ân Trục Ly sờ trán hắn, cảm thấy hơi nóng nóng nên lại đưa hắn dựa vào người mình. Hắn nâng mắt, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngẩn ra trong chốc lát. Nhưng Ân Trục Ly này từ trước tới giờ cũng không biết ngại ngùng gì nên lại cúi đầu hôn vào trán rồi vỗ vai hắn “Ngủ đi, tới nơi ta gọi ngài dậy.”
Thẩm Đình Giao gật gật đầu, nhắm mắt thiêm thiếp ngủ.
Xe ngựa dừng lại trước cửa cung, hai người đi vào tạ ơn, đương nhiên cũng phải tặng lễ. Tới giờ ngọ thì Thẩm Đình Xa mở tiệc gia đình, mọi người dùng bữa ở Ngọc Lan Uyển. Tính tình Khúc Lăng Ngọc rất thẳng thắn, cũng không thèm nói nhiều với Ân Trục Ly, vẻ mặt của Hà thái phi cũng lạnh nhạt, nhưng Phó thái hậu lại rất nhiệt tình, nói chuyện với Ân Trục Ly một lúc lâu.
Mọi người trong bàn đều có lòng riêng, ăn xong thì lui, Thẩm Đình Xa gọi Ân Trục Ly tới ngự thư phòng để bàn chuyện nạn châu chấu ở Sơn Đông, Hà Bắc.
Ân TRục Ly đương nhiên chẳng thể khước từ nên đành đứng dậy đi theo. Thẩm Đình Giao thì tới Tiêu thục cung của Hà thái phi, Hà thái phi luôn rất nghiêm khắc, hai người ở chung cũng chẳng nói gì nhiều nên hắn đành mau lẹ trốn khỏi Tiêu thục cung mà đi dạo loanh quanh.
Tuy hắn là một nhàn vương nhưng cũng là Vương gia, ở trong cung không ai dám cản hắn.
Thẩm Đình Xa cũng chẳng triệu Ân Trục Ly tới Ngự thư phòng. Tháng năm tháng sáu là mùa trăm hoa khoe sắc, mẫu đơn, hướng dương, hải đường đều đang tranh sắc, hai người đi dọc theo đường mòn đá trắng tới cạnh hồ Bồng Lai.
Thẩm Đình Xa kéo dưới gốc cây bên cạnh ao ra một chiếc thuyền nhỏ “Đi chơi thuyền với trẫm.” Tuy là lời mời nhưng lại chẳng khác nào hoàng mệnh. Ân Trục Ly khoanh tay đứng nhìn hắn một lát rồi lại cười “Vương thượng có lệnh, đương nhiên thảo dân đâu dám không nghe. Có điều hôm nay vào cung để tạ ơn, vương thượng lại mời thảo dân cùng đi thuyền mà không dẫn theo Cửu gia… hình như không được hợp lễ cho lắm.”
Lá sen xanh ngắt trên mặt nước, hoa sen lại nở tươi đẹp, mùi hoa thoang thoảng. Thẩm Đình Xa nhìn nàng, trên mặt mang ý cười, đôi mắt sâu không thấy đấy “Chẳng dễ gì được ở một chỗ với nàng, sao lại có thể dẫn theo những người cản đường cản lối?”
Ân Trục Ly không nói gì, bước lên thuyền. Vẻ mặt của Thẩm Đình Xa dịu đi một chút rồi như đang nhìn hướng, cũng bước vào “Lễ phục này nhìn thật chướng mắt, về sau không có chuyện gì thì đừng mặc.”
Giọng của hắn trầm trầm, Ân Trục Ly bỗng nhiên cảm thấy không nên chọc giận hắn “Thảo dân tuân chỉ.”
Thấy vẻ mặt của nàng lạnh lùng, trong mắt Thẩm Đình Xa lại có chút khổ sở “Trục Ly, nàng tin trẫm một lần, ngay bây giờ, có được không?”
Ân Trục Ly đưa mắt nhìn sóng nước, trong tầm mắt chỉ thấy lá sen xanh ngắt đong đưa “Sao vương thượng lại nói lời ấy? Vương thượng là thiên tử, sao thảo dân dám nghi ngờ.”
Thuyền dần bơi ra xa khỏi bờ, gần đó không còn tai mắt nào nữa, Thẩm Đình Xa ngưng tay chèo thuyền, từ từ tiến sát lại nàng “Trục Ly, trẫm cũng là thân bất do kỷ. Ân gia của nàng đã có tổ huấn là con gái không làm thiếp, không phải trẫm không có tâm, nhưng…” hắn đưa tay, ngón tay lướt qua mặt nàng “Nhưng trẫm sẽ cố gắng, thật cố gắng, nàng hãy tin trẫm.”
Ân Trục Ly giương mắt nhìn hắn, lại thấy hình như hắn có chút đau lòng, nàng lạnh mặt “Vương thượng mời thảo dân đến chỉ để nói những lời này sao?”
“Không”, Thẩm Đình Xa tiếp tục chèo thuyền “Phía trước có một nơi an tĩnh, chắc nàng sẽ thích.”
Bên cạnh hồ Bồng Lai, trăm hoa đua nở, cỏ cây um tùm, một phi tần hậu cung đang đứng bên gốc cây hải đường mà nhìn. Đợi tới khi chiếc thuyền xa khỏi tầm mắt, nàng xoay người lại thì giật mình, không biết người này đã đứng sau lưng nàng từ lúc nào mà đang cười như không cười nhìn nàng.
“Trang phi nương nương.” Người tới khẽ mấp máy môi, giọng nói như châu ngọc “Vừa nhìn gì thế?”
Lúc này Trang phi mới tỉnh táo lại, vẻ kinh hoảng dần giảm đi “Thì ra là Cửu vương gia, nô tì thất lễ.” Nàng cũng chẳng thèm để Cửu vương gia nhu nhược này vào mắt, thấy là hắn thì cũng thở phào nhẻ nhõm.
Thẩm ĐÌnh Giao đứng dưới khóm hoa hải đường, da thịt trắng nõn trong suốt, gương mặt tĩnh lặng như cơn mưa thu, đôi môi căng mọng, trên người mặc áo tím nên lại càng có vẻ gầy gầy. Tuổi tác của Trang phi cũng không lớn, trong lòng bỗng nhiên thấy không yên.
Nàng vốn định đem chuyện này nói với Khúc Lăng Ngọc, không thể ngờ được giữa Vương thượng và Phúc lộc vương phi lại có quan hệ mờ ám như vậy. Tính tình của Khúc Lăng Ngọc đơn giản, lại ỷ vào thế lực của nhà cha đẻ, chuyên sủng ở hậu cung. Nếu để nàng ta biết được việc này chắc sẽ làm cho trời long đất lở. Đế hậu bất hòa, chính là cơ hội cho những người khác…
Nhưng lúc này nàng lại không nỡ cất bước đi, chỉ yên lặng đứng nhìn Thẩm Đình Giao đứng giữa biển hoa. Tướng mạo như vậy, thật giống tiên trên trời, nhưng lại có chút cảm giác lành lạnh không nói nên lời, nhan sắc tuyệt mỹ thật làm người khác nảy sinh dục vọng.
Một lúc sau Thẩm Đình Giao mới ngước mắt đón ánh mắt của nàng, lúc mở miệng, giọng nói lại lạnh lùng không có chút trần tục nào “Trang phi vì sao lại nhìn bổn vương như vậy?”
Hắn từ từ bước tới gần, nhan sắc như đoạt hồn phách người khác. Trang phi chỉ cảm thấy mỗi bước chân của hắn là cho tim nàng đập nhanh hơn, mà Thẩm tiểu vương gia vẫn không nhận ra, chỉ đi tới gần nàng rồi nhẹ giọng gọi “Trang phi nương nương?”
Trang phi sợ hãi lùi về sau thì hắn thình lình đưa tay ra, đôi tay kia mềm mại, ngón tay thon dài, đầu ngón tay hồng hồng, khớp xương thon thả không một tỳ vết. Lúc này nàng mới phát hiện hình như Thẩm tiểu vương gia hơi lạ, nhưng nàng lại bị sắc đẹp này mê hoặc, thấy hắn đưa tay nắm lấy trâm cài của nàng, làm cho tóc dài xõa ra trên vai.
Hai má nàng ửng hồng, đang định mở miệng thì trước mắt lóe lên một cái, nàng không thể tin nổi mà ngẩng đầu, thấy Thẩm tiểu vương gia kia vẫn đang cười, trong mắt vô cùng lâm li “Trang phi nương nương, bổn vương và Vương phi mới thành hôn, tình cảm chưa ổn định. Lăng Ngọc lại quá thẳng tính, nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài thì chắc chắn mọi người đều biết.” Giọng nói của hắn như mang theo tình ý nồng nàn, từng chữ từng chữ nhẹ nhàng “Bổn vương là một nhàn vương, không đắc tội được với hoàng huynh, lại càng không thể chọc Vương phi. Đã vậy… sao ngươi còn làm bổn vương khó xử?”
Trang phi há to mồm cũng chỉ ú ớ được mấy tiếng, máu tươi phun ra từ trong cổ, bắn ra trong rừng hoa, xinh đẹp như một bông hải đường rực rỡ. Nàng nằm dài trên mặt đất, một tay ôm lấy cổ, một tay đưa về phía hắn. Hắn lại như không thể thấy cảnh máu me, cau mày lại rồi lùi về sau, Trang phi vùng vẫy, mỹ nhân hấp hối cũng thật mang vẻ đẹp khác lạ.
Sau một lúc, cuối cùng cũng không còn tiếng động gì, Thẩm tiểu vương gia nghiêng người phủi hạt bụi trên áo, đứng trong biển hoa cứ như một hoa tinh đầy mị hoặc. Hắn đứng một lúc lâu, thấy nàng ta đã ch.ết thì quăng cây trâm đi, theo đường mòn lát đá mà rời khỏi đó.