Chương 33
Xe đậu trước cửa hàng tiện lợi cách khu nhà Minh Tiêu ở mấy trăm mét. Quý tiên sinh khó hiểu hỏi: “Sao không trực tiếp đi vào?”
“Cháu đợi anh ấy ở đây.” Thần Hựu nắm chặt điện thoại di động: “Minh Tiêu còn chưa về nhà mà, cháu vào trong ấy chờ còn không bằng cứ ở đây. Lát nữa anh ấy sẽ đi qua nơi này.”
“Chìa khóa của cháu đâu?”
“Cháu không giữ.”
“Đó là nhà của cháu mà, một cái chìa cũng không giữ lại?” Quý tiên sinh cười: “Thằng nhóc này thật là…”
“Không phải nhà của cháu.” Thần Hựu lắc đầu nói: “Cho anh ấy thì tức là của anh ấy rồi.”
“Đồ thần kinh. Xuống xe đi, nếu quyết định gặp mặt thì cũng đừng lừa dối cậu ta nữa. Cậu không ép cháu hôm nay phải thẳng thắn với cậu ta, nhưng tối thiểu, cháu không thể bịa thêm lời nói dối mới nữa. Biết chưa?”
Thần Hựu đứng ở ven đường, nhìn chiếc xe của Quý tiên sinh hòa vào dòng xe đông đúc, lại nhìn về nói ngược với hướng khu nhà một lát, cảm thấy trái tim mình đang đập ngày càng dữ dội.
Mới vừa nãy đây thôi, Minh Tiêu gọi điện thoại đến, cậu không thể lại không bắt máy.
Giọng nói của Minh Tiêu rất nhẹ nhàng, không khác gì so với bình thường, hỏi cậu ở đâu, đang làm gì thế. Cậu trả lời mình mới vừa tham gia một hoạt động xã giao của công ty, đang định về nhà. Minh Tiêu lại hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
“Chưa.” Rõ ràng là đã ăn rồi, cậu lại theo bản năng mà phủ nhận.
Bởi vì cậu đoán được tiếp theo Minh Tiêu sẽ nói cái gì.
“Vậy vừa hay.” Quả nhiên, Minh Tiêu nói: “Anh định lát về nhà rồi nấu lẩu, một người ăn không hết, em tới nhé?”
Thần Hựu điều chỉnh tốt giọng điệu của mình, dịu dàng hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn ăn lẩu vậy?”
“Lâu lắm rồi chưa ăn, Thái Bánh Bao không cho mà, em cũng chưa ăn chung với anh mà đúng không?” Minh Tiêu cười khẽ: “Tới nhé? Tới thì anh ghé mua đồ ăn luôn, trễ nữa siêu thị đóng cửa mất.”
“Vâng!” Thần Hựu không kịp ngẫm nghĩ nữa, “Anh ở đâu? Em đi đón anh.”
“Không cần đâu, em tới nhà anh đi, nếu như anh còn chưa về thì chờ anh một lát, anh sẽ về ngay thôi.”
Cúp điện thoại, Thần Hựu quay qua nói: “Cậu út, nhờ cậu đưa cháu một chuyến, cháu muốn tới nhà Minh Tiêu.”
Quý tiên sinh hừ nhẹ: “Cậu hiểu sao lúc nãy cháu không nghe điện thoại rồi.”
“Dạ?”
“Nhãi con, mi cũng biết vừa nghe điện thoại của cậu ta liền kiềm chế không được nữa đúng không? Minh Tiêu nói muốn gặp thì dù cho đang ở nước ngoài, nhóc nhà mi cũng sẽ mua vé máy về ngay chứ gì.”
—
Cảnh tượng người đi đường vô cùng vội vã, Thần Hựu đợi gần mười phút, nhiều lần lôi di động ra ngó thử. Không lâu sau, một chiếc taxi dừng lại bên đường, Minh Tiêu xách theo hai cái túi lớn mua từ siêu thị đi ra từ cửa sau. Thần Hựu vội vã chạy tới, hô: “Anh Tiêu!”
Minh Tiêu ngẩng đầu, kinh ngạc và bất ngờ ngập tràn trong đáy mắt: “Sao em lại ở đây? Không phải anh bảo đợi anh trong khu chung cư sao?”
Thần Hựu nhận hết mọi túi đồ, giả vờ thả lỏng nói: “Vậy sao anh lại xuống xe ở đây?”
Minh Tiêu khựng lại, lúng túng ngập ngừng nhìn ra chỗ khác.
Anh xuống đây là vì muốn mua mấy nguyên liệu Quan Đông trong cửa hàng tiện lợi này. Mấy món ấy nơi nào cũng giống nhau, nhưng chỗ này là nhà họ tự làm lạp xưởng, lần đầu tiên Thần Hựu ăn đã khen không ngớt, Minh Tiêu vẫn còn nhớ kĩ, khi ấy chỉ là tình cờ ngang qua mua một hộp cầm tới công ty, thế mà Thần Hựu có thể ăn liền năm cái một lúc.
Xuống xe sớm ở chỗ này, đương nhiên cũng là vì muốn mua một hộp mang về nhà cho cậu.
“Em muốn ăn lạp xưởng trong này.” Thần Hựu nói: “Anh Tiêu, có phải anh cũng muốn ăn không?”
Minh Tiêu thuận cái thang này đi xuống, cười nói: “Thật là khéo, em chờ ở bên ngoài nhé, để anh vào mua.”
Từ cửa hàng tiện lợi đến khu nhà của Minh Tiêu là một đoạn đường tương đối yên tĩnh, mà ánh đèn lan ra ánh sáng u ám, hấp dẫn tụ về đây không ít muỗi mới sinh đầu hạ. Thần Hựu khăng khăng muốn xách đồ ăn, Minh Tiêu không thể làm gì khác hơn là tùy ý cậu, chính mình chỉ cầm hộp lạp xưởng kia thôi.
Sự sốt ruột ban nãy của Thần Hựu đã tiêu tan ngay khi nhìn thấy Minh Tiêu, rõ ràng một tay cậu có thể xách luôn cả hai túi, thế nhưng cậu lại càng muốn cố ý xách mỗi bên một cái. Minh Tiêu thấy hai tay cậu đều bận rộn, cầm lấy một cây lạp xưởng hỏi: “Giờ ăn luôn hay để về nhà ăn?”
“Giờ ăn luôn!” Thần Hựu bật thốt lên.
Nếu như về nhà ăn, cậu cũng chỉ có thể tự mình cầm thôi.
Minh Tiêu gật gật đầu, đưa lạp xưởng tới bên miệng cậu: “Nào.”
Hai người đi rất chậm, tựa hồ cũng không nỡ đi hết đoạn đường nhỏ mấy trăm mét này. Từng người đều có tâm sự nặng nề, nhưng cũng tham lam muốn nắm giữ sự ấm áp chớp mắt là qua này.
Ăn được một nửa hộp lạp xưởng rồi, Minh Tiêu không cho Thần Hựu ăn thêm nữa: “Ăn tiếp thì lát không nuốt nổi lẩu đâu.”
Thần Hựu nhìn bên tai anh đỏ bừng, cười lộ ra vài phần tính trẻ con: “Ăn được mà, anh nấu bao nhiêu em ăn bấy nhiêu!”
Khi còn bé cũng là như thế này, đồ ăn trong Quốc học viện được cung cấp rất tệ, bọn nhỏ ba bữa đừng nói là ăn ngon, ngay cả ăn no cũng là điều khó khăn. Minh Tiêu và đám thiếu niên có thể lực tương đối tốt hơn thường bị bắt vào trong núi đốn củi, hái quả dại, củi lửa mang về dĩ nhiên phải giao ra toàn bộ nhưng mà quả dại thì Minh Tiêu sẽ lén lút giấu đi một ít, ban đêm phân cho đám nhóc nhỏ nhất ăn.
Thần Hựu chính là một thành viên trong đám chú lùn ấy.
Minh Tiêu chia cho cậu mấy quả, cậu ăn mà mặt mũi len nhem đầy nước. Minh Tiêu còn phải chăm sóc những đứa bé khác, chỉ ném cho cậu một tờ giấy rồi nói: “Ăn chậm chút, không ai giành với nhóc đâu, đừng cố quá.”
Cậu nhóc nâng lên khuôn mặt nho nhỏ, mắt long lanh nhìn Minh Tiêu: “Anh Tiêu Tiêu, anh hái bao nhiêu em sẽ ăn bấy nhiêu, không phải cố gì đâu.”
“Nghĩ hay ha!” Minh Tiêu bật cười: “Cho nhóc hết thì người khác ăn cái gì hả?”
Thần Hựu nhớ rõ khi ấy Minh Tiêu cố sức giấu đám quả dại kia rồi sẽ chia sạch cho đám trẻ trong Quốc học viện, mà chính anh thì lại không ăn một chút nào.
Món lẩu là loại đồ ăn rất thần kỳ, lửa đốt lên, nước lẩu sôi trào, hơi nóng tản ra, nơi dù lạnh lẽo nhất cũng sẽ tràn ngập hương vị cuộc sống.
Thần Hựu nhìn Minh Tiêu bỏ thịt vào trong nồi, hầu kết nhẹ nhàng rục rịch.
Đây là nhà cậu mua, đây là chỗ ở tạm thời của Minh Tiêu.
Chẳng biết bao giờ thì nơi này có thể trở thành ngôi nhà chung của họ nhỉ?
Minh Tiêu thực sự đang đói bụng, thịt và các nguyên liệu khác vừa chín liền bắt đầu ăn. Thần Hựu thì đã sớm no rồi, đại đa số thời gian đều ngồi ở một bên giúp anh nhúng thịt.
“Em không ăn sao?” Minh Tiêu hỏi: “Mùi vị không ngon hả?”
“Sao lại thế được.” Thần Hựu lập tức gắp một miếng thịt vào bát của mình, “Ngon hơn lẩu ở bên ngoài nhiều.”
“Xạo vừa thôi.” Minh Tiêu bật cười, ngừng một chốc lại nói: “Thích ăn thì cứ nói với anh một tiếng, chúng ta lén Bánh Bao…”
Nhắc đến Thái Bao, Minh Tiêu đột nhiên không nói nữa, khóe miệng khẽ mím chặt không tiếp tục câu dang dở.
Gây ra chuyện như thế về sau e là không được làm đồng nghiệp với Thái Bao nữa rồi.
Thần Hựu biết đến Minh Tiêu nghĩ tới chuyện gì, cùng trầm mặc hai giây, bỗng nhiên bỏ hết một đám chả cá viên vào trong nồi, “Nào nào, mau ăn thôi!”
Ăn được một lúc, Minh Tiêu cao hứng mở một chai rượu. Thần Hựu vốn định ngăn cản, do dự một chút lại vẫn tùy theo ý anh. Tửu lượng của hai người giống nhau, uống không nhiều nên cũng chưa đến nỗi say, thế nhưng men rượu cuối cùng vẫn xông lên não.
Ăn xong và thu dọn bát đũa cũng đã muộn lắm rồi, Minh Tiêu muốn để Thần Hựu ở lại một đêm, nhưng cứ cảm thấy tâm tư của mình hình như có vẻ hơi xấu xa, không ngờ Thần Hựu đi vệ sinh xong, lúc ra liền bảo: “Anh Tiêu, đêm nay em ngủ lại đây nhé.”
Đương nhiên là Minh Tiêu đồng ý.
Lúc tắm rửa, Thần Hựu nghĩ, hay là cứ thẳng thắn với Minh Tiêu đi, dù sao sớm muộn gì đều phải nói.
Đêm nay, sự bất an của Minh Tiêu cậu đều có thể thấy rõ, anh nhất định vẫn còn đang suy tư xem kim chủ là ai.
Nếu phiền não đối với Minh Tiêu đã nghĩ thông thì cậu không muốn lại để cho anh phải khó chịu nữa.
Thần Hựu nhắm mắt lại trong làn nước, nhẹ giọng tự nói: “Tha thứ cho em, xin anh.”
Đã lâu rồi Minh Tiêu không uống rượu, lúc mới vừa uống thì còn không có gì, tắm xong lại cảm thấy cả người hơi lâng lâng, ngồi trên nắp bồn cầu một hồi lâu cũng không thấy tỉnh táo lại được.
Ý thức rất rõ ràng, nhưng dục vọng và kích động lại bị chất rượu nhen lửa.
Lần trước phòng cho khách không ai ngủ, lần này Thần Hựu cũng ở lại phòng ngủ chính không đi, Minh Tiêu chui vào chăn, vô số âm thanh trong lòng đang thôi thúc anh —— nói cho cậu ấy biết! Nói cho Thần Hựu biết đi! Mau nói đi!
Minh Tiêu tắt đèn, nhắm chặt hai mắt lại.
Khác hẳn với lần trước, lần này trong phòng cũng không yên tĩnh, bên tai tràn ngập tiếng tim đập như trống trận, không biết là của chính mình hay là của Thần Hựu.
Minh Tiêu đưa lưng về phía Thần Hựu, móng tay nắm chặt cắm sâu vào lòng bàn tay.
Dục vọng nói: Nếu yêu, nếu đã vì tình cảm này mà không thèm đến xỉa đến bất kì ai, giờ đây người ở ngay bên cạnh, tại sao mày lại không nói cho cậu ấy biết?
Lý trí lại ngăn cản: Bây giờ còn chưa phải lúc.
Nếu như bây giờ không phải lúc, vậy khi nào mới phải?
Có lẽ đời người chính là do vô số lần kích động mà tạo thành.
Minh Tiêu xoay người, cho là sẽ nhìn thấy bờ vai của Thần Hựu, không nghĩ tới anh lại trực tiếp tiến vào lồng ngực mang theo hơi ấm của đối phương.
Hai người đều sửng sốt.
“Anh Tiêu…” Thần Hựu rất hồi hộp, “Em… em không biết đột nhiên anh lại quay qua.”
Em chỉ nghĩ, lặng lẽ được gần bên anh mà thôi.
Lòng Minh Tiêu lại rối bời, lời tỏ tình nghẹn ở cuống họng, trái tim đập nhanh sắp không chịu nổi.
Làm sao anh có thể biết được, Thần Hựu còn hoảng loạn hơn cả anh.
Nếu như anh xoay người chậm lại vài giây, Thần Hựu sẽ thẳng thắn với anh, nhưng cú va chạm này lại khiến lời chưa nói của hai người rời vào bế tắc.
Trong không khí nổi lên sự lúng túng, điều duy nhất đáng mừng chính là trong phòng không mở đèn. Bóng tối đã lẳng lặng bao trùm tất cả hoảng loạn và căng thẳng, dường như chìm vào trong đó tất cả mọi người đều có thể bình tĩnh và cơ trí hơn.
Hai người vẫn duy trì tư thế vừa kỳ quái vừa ái muội này, dù cho lúng túng nhưng ai cũng không muốn dời đi. Lông mi Minh Tiêu rung động nhè nhẹ, anh rất muốn rất muốn kề hai má mình vào lồng ngực của người đối diện.
Thần Hựu nỗ lực bình tĩnh, mãi đến tận khi rốt cục không còn quá căng thẳng nữa mới mở miệng, giọng xen lẫn độ rung rất nhẹ: “Anh Tiêu, nếu như có một người lừa dối anh, có phải anh sẽ không muốn tiếp tục nhìn thấy người đó nữa không?”
Minh Tiêu hơi bất ngờ, không hiểu Thần Hựu vì sao lại hỏi vấn đề như vậy. Suy tư chốc lát, không thể làm gì khác hơn là làm bộ thả lỏng đáp: “Em muốn tán gẫu triết học nhân sinh sao?”
Thần Hựu sững sờ, “Ừm… coi như thế đi.”
“Vậy phải xem là vì sao lại muốn lừa anh nữa.” Minh Tiêu thở phào nhẹ nhõm, tim đập cũng dần dần bình tĩnh lại, “Nếu như là lời nói dối thiện ý, có lẽ anh sẽ giận nhưng chưa đến mức ‘không muốn tiếp tục nhìn thấy người đó nữa’. Nếu như là lừa dối đầy ác ý, vậy thì đời này tốt nhất đừng gặp thì hơn.”
“Làm sao anh biết đó là lời nói dối thiện ý hay là ác ý?” Thần Hựu hỏi: “Nếu như bất kể là có ý tốt hay xấu, chúng đều làm cho anh cảm thấy khó chịu, hoặc là ảnh hưởng tới cuộc sống của anh thì sao?”
“Vậy thì phải tự hỏi lòng thôi.” Minh Tiêu chỉ chỉ ngón tay lên chỗ trái tim Thần Hựu, sau khi ý thức được bản thân đang làm gì, anh vội lúng túng rụt tay về, “Xin lỗi.”
Thần Hựu chỉ lắc đầu một cái.
“Anh kể cho em một câu chuyện cũ nhé, là chuyện trước đây anh từng trải qua.” Minh Tiêu vừa nói vừa day day trán, biết rõ là mình uống rượu nên nói hơi nhiều, nhưng lại không khống chế được, “Trước đây anh quen một đứa bé, vừa nhỏ yếu vừa lương thiện. Thằng bé này bị từ bị người xấu bắt nạt, ở nơi đó của tụi anh có rất nhiều đứa trẻ khác đều bị ức hϊế͙p͙ như vậy. Lúc đó anh muốn làm anh hùng, ai bị bắt nạt, anh liền giúp người đó đánh kẻ ác. Nhưng khi ấy cũng cũng chỉ là một đứa con nít thôi, chừng mười tuổi thì phải, người xấu thì đều là người trưởng thành rồi, đánh nhau với bọn họ anh phải chịu thiệt rất nhiều.”
Nghe Minh Tiêu nhắc lại chuyện trong Quốc học viện, toàn thân Thần Hựu đều trở nên căng thẳng.
Minh Tiêu lại không nhận thấy được, vẫn tiếp tục nhẹ giọng kể: “Những năm gần đây anh luôn cố gắng quên đi chuyện khi ấy, không nhớ ra được đứa bé kia trông như thế nào nữa, nhưng lời nói dối mà nó nói với anh khi đó thì anh vẫn khác sâu.”
“Là câu gì?” Giọng Thần Hựu khàn khàn, cậu gần như có thể thấy được hình ảnh bé nhỏ của mình rất nhiều năm về trước cùng với bóng dáng dũng cảm của Minh Tiêu đang che chở trước mặt mình.
“Mỗi lần anh đánh nhau với đám người kia sẽ bị thương rất nhiều chỗ, trên người bầm tím chảy máu là chuyện thường.” Minh Tiêu nhẹ giọng nói: “Đứa bé kia thấy được, đau lòng vì anh bị đánh, vừa khóc thút thít vừa bôi thuốc cho anh. Anh hỏi có người bắt nạt nó phải không, lúc nào nó cũng lắc đầu bảo không có, nhưng cả người đầy vết thương của nó anh nhìn liền biết là mới bị đánh qua.”
Thân thể Thần Hựu hệt như bị điện giật.
Đứa trẻ mà Minh Tiêu nhớ tới, chính là cậu.
Minh Tiêu nói tiếp: “Có lần nó lại bị ức hϊế͙p͙, anh tới cứu, sau đấy cả hai đều bị nhốt vào phòng tối. Anh hỏi cậu nhóc tại sao bị đánh lại làm bộ không có chuyện gì, còn nói là mình không sao, cũng không thấy đau. Em đoán xem nó trả lời thế nào?”
Khóe môi Thần Hựu rung động nhè nhẹ, “Nó… nói thế nào?”
“Nó bảo nếu như nói với anh, anh sẽ chạy đi tìm những người kia đánh nhau, rồi sẽ lại bị thương.” Giọng Minh Tiêu dường như hòa tan vào xa xăm, như muốn thổi qua một bến sông cũ, “Cho nên nó mới gạt anh bảo là mình không có chuyện gì.”
Minh Tiêu ngừng vài giây, lại nói: “Lời nói dối của cậu nhóc ấy là lời dối trá dịu dàng nhất mà anh từng được nghe.”
Trong bóng tối, Thần Hựu trợn to hai mắt.
Cậu không thể tin được, cái đêm bị giam trong phòng tối ấy, cậu nhớ mãi không quên lời thề liên quan tới tiểu thần tiên, mà điều Minh Tiêu nhớ kĩ lại là một câu giải thích mình không đau kia.
Lời mà chính cậu cũng đã quên, hóa ra lại vẫn lưu trong đáy lòng Minh Tiêu.
Viền mắt cậu toả nhiệt, nước mắt không tiếng động mà rơi xuống.
Minh Tiêu rốt cục nhận ra được cậu đang run rẩy, hỏi thật khẽ: “Thần Hựu? Em làm sao vậy?”
Thần Hựu hít sâu một hơi, rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa, chặt chẽ ôm lấy Minh Tiêu.
“Em…”
“Anh Tiêu Tiêu.” Thần Hựu vùi đầu vào bả vai Minh Tiêu, “Đứa bé lừa dối anh năm ấy… chính là em.”