Chương 34
Minh Tiêu cũng vòng tay qua ôm lưng Thần Hựu, bối rối hỏi, “Em nói cái gì?”
Trên vai có cảm giác ẩm ướt, áo ngủ bị nước mắt Thần Hựu thấm vào. Minh Tiêu đẩy thân lên mở đèn đầu giường, nhìn qua liền thấy hai mắt Thần Hựu đỏ ửng.
Còn có hình bóng của mình bên trong cặp mắt sâu thẳm kia.
“Em vừa nói gì?” Minh Tiêu lặp lại.
Thần Hựu rũ mắt xuống, hai tay nắm thành quả đấm, giọng trầm thấp như cầu xin thần phật phù hộ: “Anh Tiêu, anh mới vừa nói, nếu như là lời nói dối thiện ý, anh có thể sẽ tức giận nhưng không phải mãi mãi không muốn gặp lại người kia.”
Minh Tiêu nhíu mày, đôi môi mím thành một đường, chăm chú nhìn Thần Hựu, một lúc lâu sau mới hỏi: “Em nói em là đứa trẻ kia? Em cũng từng sống trong Quốc học viện?”
Thần Hựu nhẹ nhàng gật đầu, tiếng nói khàn khàn: “Anh Tiêu Tiêu, em chính là thằng bé được anh bảo vệ khi ấy.”
Minh Tiêu cảm thấy bất ngờ đến choáng váng, anh không hề nghĩ tới thời gian qua đi mười năm lại còn có thể nhìn thấy bạn học năm xưa cùng sống trong Quốc học viện.
Càng không nghĩ tới, người ấy lại là Thần Hựu —— người duy nhất khiến cho anh biết rung động con tim là cảm giác gì trong suốt 23 năm sống trên đời.
Làm sao có thể trùng hợp như thế?
Làm sao mà anh lại không hề phát hiện?
Anh vậy mà không hề biết, người mới quen này hóa ra là bạn cũ.
“Em…” Minh Tiêu đưa tay ra, rất nhẹ mà nâng cằm Thần Hựu lên. Thần Hựu giương mắt nhìn anh, khi bốn mắt chạm vào nhau, anh rõ ràng cảm nhận được có dòng điện vội vã chảy qua trái tim.
“Em cứ nghĩ anh đã hoàn toàn không nhớ gì về em nữa, không ngờ anh còn nhớ kĩ lời nói dối năm ấy.” Thần Hựu nâng tay Minh Tiêu, đưa hai má lại gần hơn. Cậu không biết tại sao mình phải làm như vậy, chỉ là theo bản năng, cậu điên cuồng muốn thân mật với người mà cậu đã tưởng niệm quá lâu này.
“Anh Tiêu Tiêu, em là Cố Hữu Thần.”
Miệng Minh Tiêu khẽ mấp máy, hô hấp dần dần trở nên gấp gáp. Ngoại trừ Tô Duệ – đứa trẻ đáng thương nhất năm ấy thì anh chẳng còn nhớ được tên của ai, mà lúc này đây ba chữ “Cố Hữu Thần” lại như chiếc chìa khóa mở ra cánh cổng ký ức, chuyển động ổ khóa sẽ hệt như có một đôi linh hoạt tay, dịu dàng xua tan đi sương mù dày đặc tầng tầng lớp lớp.
Đối với cái tên này, anh sẽ không chủ động nhớ lại, nhưng nếu có người nhắc tới, loại cảm giác đã lâu không gặp lại ùa về đầy thân thiết.
Làm sao có khả năng không thân quen cho được? Mỗi một người chịu đựng đến ngày cuối cùng trong Quốc học viện đều đã từng là một chiếc thuyền đơn độc, là những đứa trẻ số khổ chỉ có thể gắn bó nương tựa lẫn nhau.
Trong tâm trí Minh Tiêu mơ hồ xuất hiện một thằng nhóc thấp bé gầy yếu, dáng vẻ của đứa trẻ đó ra sao anh thật sự là không nhớ được, đứa bé ấy lúc nào cũng vòng tới vòng lui bên cạnh anh, chỉ cần anh quay người lại liền có thể nhìn thấy dáng hình nho nhỏ của đối phương.
Ký ức tựa hồ trở nên rõ ràng hơn chút đỉnh, Minh Tiêu nghe thấy đứa trẻ ấy thút tha thút thít mà khóc, không phải là bởi vì lại bị huấn luyện viên đánh, mà là vì nhìn thấy anh bị thương.
Xoang mũi Minh Tiêu chua xót, chuyện cũ mang theo mùi hôi nhơ nhuốc của Quốc học viện hòa cùng tiếng cười lúc nào cũng bị đè nén của đám trẻ con chợt ùa đến, làm anh vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ, vừa sầu não lại vừa hoài niệm.
Thật kỳ quái, ấy vậy mà anh lại có loại tâm tình hoài niệm này.
Hoài niệm cái gì nhỉ? Là lòng tốt như mầm non vững vàng vươn lên trong cuộc sống đầy ác độc? Là tiếng cười bé nhỏ đến nỗi chẳng thể nghe thấy trong tuyệt vọng bi thương? Hay là chính bản thân mình nhỏ yếu nhưng đầy dũng cảm năm ấy?
Có lẽ là tất cả.
Thần Hựu muốn chạm vào Minh Tiêu nhưng cậu không dám. Vẻ bình tĩnh trên mặt anh nằm ngoài dự liệu của cậu, khiến cậu không biết nên tiếp tục mở miệng thế nào.
“Khi nào thì em nhận ra anh?” Minh Tiêu vừa nói vừa khoát tay áo một cái: “Ý anh là khi nào thì em biết anh cũng từng sống trong Quốc học viện?”
“Em vẫn luôn biết.” Thần Hựu đáp đầy khó khăn.
Anh mắt Minh Tiêu tụ lại sâu đậm, muốn nói lại thôi mà nhìn Thần Hựu.
“Anh Tiêu, em phải nói cho anh một chuyện.” Giọng Thần Hựu đầy tha thiết: “Cầu xin anh sau khi nghe xong đừng đuổi em đi. Nếu như anh quá tức giận thì đánh hay mắng em đều được, nhưng xin anh chậm rãi tha thứ cho em.”
Lòng Minh Tiêu loạn cực kỳ, khẽ hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Ngày hôm nay anh đi tìm thầy Niệm, nói muốn từ chối tất cả tài nguyên.” Thần Hựu ngập ngừng: “Em…”
“Chờ đã!” Minh Tiêu đột nhiên ngắt lời, “Làm sao em biết?”
Thần Hựu im lặng vài giây, lần thứ hai lên tiếng thì âm điệu đã trở nên bất ổn: “Bởi vì em… chính là người cho anh tài nguyên.”
Cả người Minh Tiêu cứng đờ, khó có thể tin nhìn mà nhìn Thần Hựu, nhất thời không thể nói ra được bất kì lời nào.
Quá hoang đường!
Đùa gì thế?
“Anh Tiêu, lời thề năm xưa mà em đã nói ra, anh không còn nhớ nữa thế nhưng mười năm nay em chưa từng quên.” Giọng Thần Hựu thấp thỏm: “Ngày đó trong phòng tối âm u, anh nói chờ anh lớn rồi, anh sẽ đi làm diễn viên, còn em thì bảo em sẽ làm tiểu thần tiên.”
Minh Tiêu chỉ cảm thấy đầu bị châm nhói một cái, rõ ràng trong cảm giác đau đớn ấy lại mơ hồ nghe được thanh âm non nớt xuyên thời gian vọng tới.
—— Vậy em sẽ làm tiểu thần tiên!
“Tác giả của Mắt Thấy…” Minh Tiêu kinh ngạc nói: “Tiểu Thần Tiên ấy…”
“Là em.” Thần Hựu hít sâu một hơi, “Tiểu thuyết Mắt Thấy là câu chuyện em viết nên vì anh.”
Minh Tiêu sau vài giây im lặng chợt dịch đến bên giường, chân trần giẫm trên nền đất, luống cuống mà đi qua đi lại.
Thần Hựu vội vã xuống theo, “Anh Tiêu, anh đừng đi chân trần, dễ bị cảm lạnh lắm.”
Minh Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ, tâm tình dần dần mất khống chế: “Đêm mưa hôm ấy em đã nói với anh, quan hệ giữa em và Quý tiên sinh không giống như bên ngoài đồn thổi, người nhà của em và gia trưởng nhà họ Cố có liên hệ nên Cố gia mới giúp em mà thôi.”
Thần Hựu nhìn đi chỗ khác, không dám đối diện với Minh Tiêu.
“Rốt cuộc thì em có thân phận gì? Một trợ lý giám đốc thì có tư cách gì để nâng đỡ một nghệ sĩ tép riu?” Tốc độ nói của Minh Tiêu rất nhanh, thậm chí mang tới mấy phần cay nghiệt, “Một trợ lý giám đốc thì dựa vào cái gì để làm kim chủ cho nghệ sĩ vô danh như anh?”
“Anh đừng nói như vậy! Em không muốn làm kim chủ của anh!” Thần Hựu hoảng rồi, vươn tay muốn kéo Minh Tiêu, lại bị anh gạt ra.
Khóe môi Minh Tiêu nhếch lên nụ cười tự giễu, lạnh đến mức lòng bàn chân anh cũng phát run.
“Em là cháu ngoại của Quý tiên sinh.” Thần Hựu đứng tại chỗ, không muốn lùi về sau, cũng không dám tiến lên phía trước, như một đứa trẻ phạm vào sai lầm lớn, “Ông ngoại của em là em trai của ông Cố Chương Tiện, chủ tịch tập đoàn An Nhạc hiện tại, thế nhưng sau khi rời khỏi Quốc học viện, em và ba mẹ, ông ngoại đã không còn qua lại nữa. Là ông bác… chính là ông Cố Chương Tiện nuôi dưỡng em thành người. Hiện tại em là….”
Cậu nói không được nữa.
Khóe môi Minh Tiêu co rúm, chậm rãi nói: “Là cháu trai của chủ tịch Cố? Là cậu ấm của Cố thị?”
Đầu Thần Hựu cúi xuống mức rất thấp, tóc tai che kín hết cả khuôn mặt.
Minh Tiêu lui lại mấy bước, bỗng cười rộ lên, thân thể dựa lên trên tường, âm thanh dần dần trở nên tàn nhẫn: “Ngày đó cậu nói với tôi thế nào? Cậu bảo mình không muốn bị đối xử như một cậu ấm, nói cậu và Cố gia chẳng qua chỉ có chút xíu liên hệ. Cậu nói khẩn thiết cứ như thật. Thế mà tôi một lòng tin cậu, con mẹ nó tôi lại tin cậu! Thần Hựu, không đúng, Cố Hữu Thần, toàn bộ cái Trọng Thành này còn có ai gánh nổi cái danh “cậu ấm nhà họ Cố” hơn cậu sao? Rõ ràng xuất thân hiển quý, lại phải giả như người bình thường trước mặt tôi! Gạt tôi vui lắm sao? Đùa giỡn tôi khiến cậu có cảm giác thành công lắm phải không?”
“Không phải! Em không phải vậy đâu!” Thần Hựu vội vã giải thích: “Anh Tiêu, anh hãy nghe em nói hết có được không?”
Minh Tiêu thở hổn hển thật lâu, tức giận nâng tay bóp chặt trán.
Cũng không phải là vì Thần Hựu nói dối mà phẫn nộ, là anh đang tức giận với chính bản thân vì đã nói ra những lời này.
Tại sao phải nói như thế?
Minh Tiêu xoay người, đấm một quyền lên trên vách tường, vì bản thân mất khống chế cảm thấy phẫn uất và lo lắng.
Anh cũng không muốn nói những câu cứa lòng như thế đâu, Thần Hựu là người mà anh yêu, anh muốn đối tốt với cậu còn không kịp, làm sao có thể nói ra những lời tổn thương thế này?
Thế nhưng anh không khống chế được, những câu nói kia cơ bản chưa trải qua suy nghĩ đã ùa ra, nói xong mới biết mình độc ác tàn nhẫn cỡ nào.
Lúc này nhất định là mình đã như người điên rồi.
“Anh Tiêu! Anh làm gì!” Thần Hựu bị Minh Tiêu mắng đến sửng sốt, nhưng khi Minh Tiêu lấy tay đấm lên tường liền vội vã tiến lên, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay anh, đỏ ngầu hai mắt nói: “Anh Tiêu, anh tức giận thì cứ đánh lên người em đây này!”
Minh Tiêu giãy giụa rút tay về, đẩy Thần Hựu ra, quay người hướng ra ngoài cửa, “Đừng nói gì nữa, để anh bình tĩnh một chút.”
Thần Hựu đi theo ra ngoài, Minh Tiêu lục lọi trong ngăn kéo bàn trà ngoài phòng khách một lúc lâu mới tìm được một bao thuốc lá hơi ẩm. Điếu thuốc đốt hoài mà không cháy, tiếng bật lửa lặp đi lặp lại “tách tách” trong căn phòng đặc biệt vang dội.
“Anh Tiêu.” Thần Hựu không có cách nào, biết mình đã phá hỏng tất cả mọi chuyện rồi, khó chịu đến nỗi cuống họng cũng dần lạnh lẽo.
Minh Tiêu ném điếu thuốc đi, hai tay che mặt, đợi bản thân hơi hơi bình tĩnh lại mới nhìn về hướng Thần Hựu: “Em vẫn chưa nói hết phải không?”
Đúng vậy, cậu vẫn chưa nói hết, thế nhưng nên nói bắt đầu từ đâu, phải nói như thế nào thì Thần Hựu đã triệt để không nắm chắc được nữa.
Minh Tiêu không thể thoải mái hơn Thần Hựu chút nào, hiện tại lòng anh dường đang bị nướng trên bếp lò, chẳng qua là vì lớn hơn hai tuổi, từng trải hơn cậu nhiều nên mới ngụy trang thêm vài phần bình tĩnh mà thôi.
“Lúc nãy em nói mình là…” Minh Tiêu cắn răng, mấy chữ ‘cậu ấm nhà họ Cố’ đối với anh và Thần Hựu đều là một loại trào phúng, cho nên do dự mãi, cuối cùng anh thay đổi thành một từ khác: “…Người nhà họ Cố.”
Không nghe thấy những từ như tự giễu nữa, trái tim sắp chìm tới đáy vực của Thần Hựu lại như được vớt lên. Cậu đi tới trước mặt Minh Tiêu, giữ một khoảng cách không gần không xa, nỗ lực để cho mình hiện ra vẻ bình tĩnh không sốt sắng, “Anh Tiêu, đối với em, anh là người quan trọng nhất trên thế giới này.”
Đột nhiên xuất hiện lời thổ lộ, sau một loạt chuyện hỗn loạn mới rồi, lời tự tình ấy càng giống như một câu chuyện nực cười.
Thế nhưng Thần Hựu nói chân thành đến vậy, Minh Tiêu không tự chủ được mà ngồi thẳng người.
“Em biết em ấu trĩ, chưa thành thục. Khi còn bé tại Quốc học viện, anh đã từng đánh nhau vì rất nhiều người, anh chính là anh hùng trong lòng tất cả đám trẻ khi ấy, em chẳng qua cũng chỉ là một thằng nhóc lùn không đáng chú ý trong đó mà thôi.” Thần Hựu nói thật chậm và thật nhẹ: “Thế nhưng đối với em thì anh chính là vị anh hùng duy nhất. Ngày đó em từng nói em muốn làm tiểu thần tiên của anh, giúp anh thực hiện giấc mộng làm diễn viên. Hẳn anh đã không còn nhớ nữa rồi, thế nhưng em chưa có giây phút nào quên. Đây là lời thề mà em dành cho anh, làm sao em có thể quên được?”
Một giọng trẻ con non nớt vang vọng trong đầu, Minh Tiêu nắm mép ghế sô pha, nhìn gói thuốc lá bị bóp nát đến xuất thần.
“Khi rời khỏi Quốc học viện, em đã không kịp nói lời tạm biệt với anh.” Thần Hựu nhìn chăm chú Minh Tiêu: “Em về nhà, được ông ngoại nhận nuôi, bởi vì khi ấy tâm lý của em có vấn đề cho nên nửa năm sau em bị đưa ra nước ngoài sống. Em vẫn luôn nhớ anh, thế nhưng em quá nhát gan, em sợ sẽ bị vứt bỏ một lần nữa nên không dám để cho người nhà đi tìm anh. Mãi cho đến tận năm em tròn 18 tuổi, em mới từ nước ngoài trở về.”
Minh Tiêu ngẩng đầu lên, lần thứ hai chạm mắt với Thần Hựu.
Có lẽ là ảo giác, anh dường như có thể xuyên qua người đàn ông cao lớn, tuấn lãng trước mắt này mà thấy được bóng dáng đứa trẻ gầy yếu đáng thương năm ấy.
“Em gặp lại anh ở Tinh Hoàn.” Thần Hựu khẽ kể lại, cậu nở nụ cười rất nhẹ, đầy mắt là vẻ tự hào hãnh diện: “Anh nói được làm được, anh quả thực đã trở thành diễn viên.”
“Em thấy anh?” Minh Tiêu kinh ngạc.
“Phải, em còn gọi anh nữa.” Thần Hựu nói: “Anh quay lại sau nhưng không nhìn thấy em.”
Thần Hựu thả nhẹ âm thanh, “Anh đã không nhớ ra em nữa rồi.”
Minh Tiêu dùng sức hồi tưởng, cũng nhớ không nổi ba năm trước mình có từng gặp Thần Hựu hay không, vì vậy thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
“Anh không cần xin lỗi.” Thần Hựu nói: “Anh Tiêu, anh không cần xin lỗi em đâu.”
Minh Tiêu đột nhiên cảm giác cả người như mất hết sức lực, không nói gì mà chỉ dựa vào lưng ghế.
“Nếu đã tìm được anh, mà anh cũng đã là diễn viên như giấc mơ khi bé, vậy em cũng phải cố gắng thực hiện lời thề của mình.” Thần Hựu nói tiếp: “Em muốn sáng tác một bộ tiểu thuyết vì anh, sau khi nó nổi tiếng em sẽ mời người biên kịch cho nó, tạo danh tiếng cho nó, khiến nó trở thành bộ phim chuyển thể được quan tâm nhất. Mà anh sẽ là nhân vật chính trong đó.”
“Là tiểu thuyết Mắt Thấy sao?”
“Vâng.”
Minh Tiêu nâng hai chân lên, cả người cuộn lại ở trên ghế sa lông, mặt vùi vào đầu gối, giọng trở nên rất nghẹn ngào: “Người đại diện giỏi nhất, phòng nghỉ cao cấp tầng 22, cả căn hộ này nữa, đều là em muốn dành cho anh?”
Thần Hựu nắm chặt ngón tay: “Phải.”
“Diêu Diệp cũng là do em mời đến?”
“Phải…” Thần Hựu do dự một chút: “Anh Tiểu Diêu là cậu út của em… là Quý tiên sinh mời tới.”
Minh Tiêu cười khẽ hai tiếng: “Cũng đúng, bối cảnh nhà em thì có tài nguyên nào mà không tranh thủ được, có minh tinh nào mà chẳng mời về được.”
Thần Hựu cau mày: “Anh Tiêu, em…”
“Cám ơn em.” Minh Tiêu nói: “Cám ơn em đã giữ vững lời hứa kia, đã làm nhiều điều vì anh đến vậy.”
Trái tim Thần Hựu nhảy vụt, nhưng lại nghe Minh Tiêu nói tiếp: “Nếu như trước khi làm những điều này em có thể thẳng thắn nói với anh thì tốt biết mấy.”
Thần Hựu muốn giải thích, “Anh Tiêu, em không có ác ý, em chỉ sợ anh sẽ không chấp nhận.”
Minh Tiêu lắc đầu: “Nhưng mà anh đồng ý rồi, không phải sao? Thần Hựu, lòng tốt của em thật sự đã khiến anh cảm thấy được bản thân dường như bị đùa bỡn rất đau.”
“Anh Tiêu…”
“Chúng ta hãy bình tĩnh trước đã nhé.” Minh Tiêu nói rồi muốn đứng dậy: “Đây là nhà của em đúng không? Em ở lại nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài.”
“Không!” Thần Hựu vội vàng ngăn cản: “Nếu phải đi thì là em đi mới đúng. Anh Tiêu, anh mắng em đánh em cũng được, anh đừng như vậy.”
Minh Tiêu nghĩ: Anh không làm thế được mà.
Giằng co vài giây, Thần Hựu đột nhiên cúi người xuống, thả dép lê trong chân mình ra, đi tới bên người Minh Tiêu rồi ngồi xổm xuống, tiếp sau đó một đầu gối của cậu quỳ xuống đất, cúi đầu nắm cổ chân Minh Tiêu.
Lúc này Minh Tiêu hốt hoảng muốn rút ra nhưng lại rút không được.
“Thần Hựu, em…”
“Anh Tiêu.” Giọng Thần Hựu đột nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh, một tay khác cầm dép lê, “Sàn nhà lạnh lắm, anh mang dép vào đi.”
Minh Tiêu kinh ngạc nhìn người đàn ông mang dép cho mình. Thần Hựu cao hơn anh, lúc này lại cúi thấp như vậy, trước khi nắm cổ chân anh xỏ dép lê vào cậu còn nâng bàn chân lên ủ trong tay vài giây.
Sàn nhà nguội lạnh, chân cũng nguội lạnh.
Đầu óc Minh Tiêu trở nên trống rỗng, tựa như bầu trời bỗng nhiên ập xuống trận mưa dữ tợn, dập tắt sạch sẽ ngọn lửa giận trong lòng anh rồi biến chúng thành đám khói mỏng manh uốn lượn.
“Thần Hựu.” Minh Tiêu không nhận ra được giọng nói của mình đang trở nên run rẩy.
Thần Hựu mang dép cho anh xong, ngẩng đầu nhìn thật sâu vào mắt Minh Tiêu, “Anh Tiêu, vừa nãy là em lừa anh.”
Minh Tiêu sững sờ.
“Em nói em sợ anh không chấp nhận. Đúng, đây chính là một nguyên nhân.” Thần Hựu tiếp tục: “Nhưng chỉ là nguyên nhân thứ yếu thôi. Thật sự thì phải là…”
Cậu mím môi, trán nhẹ nhàng cụng lên đầu gối Minh Tiêu. Minh Tiêu nhìn thấy bờ vai cậu hơi phập phồng, vì vậy gần như là theo bản năng anh đưa tay ra, muốn vỗ vỗ lên lưng cậu.
Nhưng khi lần thứ hai Thần Hựu ngẩng đầu lên, ánh mắt so với vừa nãy càng thêm sâu thẳm hơn.
“Nguyên nhân thực sự là vì em yêu anh, muốn có được anh.”
“Cái…” Minh Tiêu trợn to mắt.
Lời tỏ tình anh luôn giấu trong lòng lại bị Thần Hựu nói ra trước.
“Em hi vọng anh cũng có thể yêu em, đơn thuần mà yêu em thôi.” Tiếng nói của Thần Hựu trầm thấp, từng chữ từng chữ như ngấm vào tận xương: “Không liên quan đến tài nguyên, không ảnh hưởng bởi quyền thế, chỉ là vì em mà thôi. Em trông mong chúng ta có thể bình đẳng ở chung, mà không phải là những từ như ‘kim chủ’ hay ‘nghệ sĩ bị bao dưỡng’.”
“Anh Tiêu, em hi vọng một ngày nào đó có thể được anh đáp lại tình yêu này.”
Minh Tiêu nghênh đón ánh mắt thâm thúy và sáng ngời của Thần Hựu, tâm trạng bừng bừng xúc động.
Đã yêu rồi đó thôi, không phải sao?
Như Thần Hựu mong muốn, không liên quan gì tới tài nguyên hay quyền thế. Chỉ vì đó là em.
Thần Hựu cúi đầu, cẩn thận hôn lên đầu ngón tay Minh Tiêu, nhẹ giọng nỉ non: “Em rất sợ, em biết anh sẽ tức giận, cho nên lời nói dối của em càng lúc càng lớn, càng ngày càng thái quá. Thế nhưng em xin anh, anh Tiêu, anh chậm rãi tha thứ cho em có được không?”