Chương 74: Ta hận ngươi
Đêm, sâu thẳm như biển, ngàn dặm mờ mịt, giống như phảng phất trong thiên địa chỉ có một vầng ngọc bàn, trong lành như nước, sáng lạn chiếu rọi khắp trời đất.
Bước chân của nàng nhanh dần, hướng thẳng tới tiệm hàng của mình ở hướng tây.
“Sương Sương, ngươi làm sao vậy?” Long Đằng lo lắng nhìn nàng, tự trách nói: “Đều là tại ta không tốt, không nên đưa ngươi đi thả hoa đăng. Sương Sương, ngươi đừng tin mấy thứ đó. Dù sao cũng chỉ là một cái đèn lồng mà thôi. Cái gì mà ước nguyện, có được có mất, không linh đâu…”
Bên người gió lạnh rít qua, âm thanh xót xa mà quỷ mị.
Nàng ngừng cước bộ, lông mi khẽ động, nàng lau khóe mắt nói: “Ta cũng không muốn tin. Còn nhớ rõ lần ta xuất giá ngày đó có từng đi đến chùa cầu một lá bùa bình an. Khi đó đang là giữa hè, thời điểm xuất môn, trời vẫn còn quang đãng, không biết tại sao khi trở về thì mưa to tầm tã, ta không mang theo ô, chỉ có thể chạy một đường về nhà, kết quả là trời mưa làm ta ướt sũng. Ta lấy lá bùa bình an ra, chỉ thấy toàn bộ đã nát, ngay cả chữ cũng mơ hồ nhìn không ra, tất cả chỉ là một màu đen nhòe dữ tợn. Lâm thẩm ở cách vách nhìn thấy nói đây không phải là chuyện tốt, sẽ gặp chuyện không may, lúc đó nàng hỏi ta cầu nguyện điều gì nhưng ta không nói cho nàng.”
“Vậy lúc đó ngươi cầu cái gì?” Hắn nhíu mày hỏi.
“Ta cầu cùng với phu quân tương lai có thể bình an hòa thuận.” Dứt lời, nàng dừng một chút, mắt hơi khép lại: “Lúc ấy ta cũng không để ý, cũng không dám nói cho mẫu thân biết chuyện, sợ nàng sẽ lo lắng. Nhưng kết cục sau đó… Không cần nói, ngươi hẳn là biết. Đêm tân hôn, một trận đại hỏa hoạn, tân khách thân nhân đều ch.ết.”
Lúc này ánh trăng đậu trên sườn mặt nàng, màu vàng ảm đạm càng trở nên sắc lạnh âm u.
Hắn nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi rất muốn gả cho Lý Tri Hiếu sao?”
Nàng bước ngang qua người hắn, chỉ cảm thấy trong lòng ch.ết lặng: “Tại sao lại muốn? Ta thậm chí ngay cả mặt hắn dù chỉ một lần cũng chưa nhìn thấy.” Tầm mắt nàng hướng ra xa, nhìn tòa lầu gần đó, đèn lồng thắp sáng một màu đỏ chiếu lên cây cỏ vạn vật xung quanh khiến chúng cũng nhiễm một vẻ mặt đỏ bừng như thiếu nữ say rượu. Nơi chốn đều là cảnh tượng phong phú mỹ miều, chỉ có lòng nàng như bóng đêm tĩnh mịch, tất cả chìm trong sương mù mông lung mờ mịt. Nàng không muốn tin mệnh nhưng nàng lại không thể không tin.
“Sương Sương, ngươi nghĩ nhiều rồi. Khi ta vừa mới sinh ra, thân thể yếu ớt, nương ta đi rút quẻ cầu may, nhưng trong đó lại nói ta cả đời gập ghềnh, trớ trêu, chỉ sợ sống không được đến hai mươi. Nhưng ngươi xem, ta hiện tại đã hai mươi sáu, còn không phải vẫn đang đứng lù lù trước mặt ngươi hay sao, nào có bấp bênh lận đận. Vẫn thuận buồm xuôi gió đấy thôi.” Hắn thoải mái mỉm cười trấn an nàng.
Nàng trầm tư: “Chỉ mong là ta nghĩ nhiều.”
Bước đến trước cửa, nàng lấy chìa khóa từ trong tay áo rồi mở cửa ra. Chìa khóa nàng còn đưa cho Tiểu Lạc một cái, mỗi buổi sáng Tiểu Lạc đều đến mở cửa trước để dọn hàng ra ngoài sạp. Nàng một thân nữ tử, vì tránh cho hàng xóm láng giềng sau lưng nói xấu nên ngày thường đều phải để Long Đằng vào hậu viện bằng cửa sau, người ngoài không ai biết hậu viện cùng cửa hàng này thông với nhau, chỉ khi Long Đằng còn đang tạm tá túc ở Hồng Châu, bọn họ cũng xem như là hàng xóm, bất quá quan hệ tốt hơn một chút. Nhưng gần đây nhất Long Đằng bị bệnh, nàng thường xuyên thổi thuốc nấu cơm, còn thay hắn mua quần áo, đồ dùng, chắc chắn hàng xóm bên cạnh cũng đã kín đáo phê bình.
Bước vào trong viện, Long Đằng tiếp lấy chìa khóa trong tay Sương Lan Nhi rồi tự mình mở cửa.
Nàng nhìn tư thế động tác của hắn, trong nháy mắt trong lòng có những gợn sóng ấm áp mềm mại. Hắn ở cùng với nàng, kỳ thật hai người đều có chung mục đích hướng tới, đó là có được một cuộc sống nhàn tản dân dã. Đáng tiếc cuộc đời sóng gió, tình cảnh bó buộc, bọn họ đều chân chính không thể có được nó. Long Tiêu Đình cùng Thái từ đối lập nên sớm đã xem Long Đằng là địch nhân, mà Long Đằng một ngày cùng nàng có quan hệ, Long Tiêu Đình chỉ sợ một ngày cũng không dừng tay. Nàng lo nàng sẽ làm liên lụy đến hắn.
Mắt nàng giật một cái nhẹ, nàng khẽ gọi: “Thiếu Quân…”
Hắn xoay người, bên môi nở một nụ cười yếu ớt, trong xuốt như pha lê. Tuấn nhan xinh đẹp, mắt sáng ánh lên như ngọn lửa hừng hực cháy, như ánh mặt trời chiếu sáng chân trời. Trong trí nhớ, nàng chưa từng tự nói với mình thứ giọng mềm mại ôn nhu như vậy. Bạc thần hắn khẽ nhếch lộ ra một tia cười: “Sương Sương, làm sao vậy? Muốn nói với ta chuyện gì sao?”
Nàng thở hắt ra một hơi, chậm rãi nói: “Ta nghĩ, qua đêm nay, ngươi nên quay về Lô Châu thôi, dù sao bên đó ngươi còn có chức quan, thời gian dài như vậy cũng nên bận tâm đến. Đừng để hoàng thượng thất vọng nữa…”
Hắn cười nhẹ: “Đây chính là điều ngươi muốn nói?”
Nàng nâng mắt nhìn nhưng không nói tiếp.
Dưới ánh trăng chiếu xuống, mắt hắn chặt chẽ khóa chặt nàng giống như có thể nhìn thấu tới tận nơi sâu nhất. Đột nhiên tay hắn nâng lên bóp lấy cằm nàng: “Lâu như vậy, ta không tin ngươi một chút cũng không biết.”
Nàng cố gắng cười xa cách, nói với hắn: “Ta biết cái gì? Ta chỉ biết bản thân là một kẻ bị vứt bỏ, thậm chí còn có một đứa con…”
Nàng còn chưa nói hết đã bị Long Đằng dồn đến góc tường, hắn nhíu mày nhìn nàng: “Ngươi luôn nghĩ bản thân như vậy?”
Nàng nhìn hắn, nơi khóe mắt lộ ra tia cười tựa như bình thường hắn vẫn luôn như vậy, nửa thật nửa đùa mà không có chỗ nào có thể bắt bẻ. Môi hắn nhẹ nhàng hôn xuống đuôi mắt nàng, ngón tay thon dài nâng lên một lọn tóc đen nhánh của nàng, động tác tao nhã như một đoạn thơ thiên phú lộng lẫy.
Thật lâu sau hắn buông nàng ra, nói: “Đi ngủ sớm đi.”
Nàng không biết hắn có thật sự tức giận hay không. Trong ấn tượng, hắn chưa bao giờ nổi giận với nàng, tóm lại sau đó hắn không nói thêm một lời, đi lên trên lầu, vừa ngả đầu đã ngủ, tiếng hít thở đều đều rất nhanh truyền đến. Còn nàng nằm trên mặt đất trằn trọc miên man, hỗn loạn không biết đến lúc nào mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Như thế nào đến sáng, nàng bỗng cảm thấy đầu choáng váng. Thời điểm tỉnh táo hẳn, trời đương nhiên đã lên cao, những tia sáng mặt trời xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào như nhuộm xanh cả căn phòng.
Xung quanh tĩnh lặng yên ắng, trải giường mềm mại, cảm giác quen quen… này không phải là… Chợt thấy mình đang ngủ trên giường, nàng đột nhiên cả kinh. Vừa muốn ngồi dậy, bên hông bỗng có một bàn tay dùng sức kéo nàng trở lại.
Phía sau lưng giống như va chạm với một bức tường cứng rắn, có một chút đau, còn có cả một cỗ hơi thở nam tính quen thuộc. Nàng khẽ kinh động, biết được là Long Đằng, nàng không khỏi hô nhỏ thành tiếng.
Hắn lại xoay người một cái, đem nàng đặt dưới thân, kiên quyết ghé cằm ở hõm cổ nàng, “Sớm như vậy, ngủ thêm một lát nữa. Ngoan nào.”
Nàng dùng sức đẩy hắn: “Ta nhỡ rõ mình nằm ở trên chăn rải dưới đất.”
Hắn mơ mơ màng màng ừ một tiếng, làm bộ dụi mặt vào tóc nàng: “Ai biết, có lẽ nửa đêm ngươi tự mình bò lên, có lẽ bởi vì trời lạnh, ngươi biết người ta ấm áp nên liền dựa vào. Chuyện cũng thường tình, có gì đâu mà phải tò mò.”
“Nói bậy.” Mặt nàng nóng đến độ không biết nói sao cho phải, nàng lại dùng lực đẩy hắn ra: “Nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta không thể ở cùng một chỗ. Ngươi, hôm nay, lập tức rời khỏi cho ta.” Nàng vốn là thấy tối qua hắn tức giận, trong lòng có chút áy náy, dù sao cho tới lúc này, nàng cũng đã liên lụy đến hắn không ít. Nhưng sáng nay hắn thế nhưng lại làm ra bộ dạng ăn nói đưa đẩy như vậy, nàng cũng không tất yếu phải khách khí với hắn nữa.
Hắn một chút ý tứ cũng không có, một tay chặn lại vai của nàng, một tay kia chống xuống giường, hơi hơi nhổm lên. Mâu trung thâm thúy như có ngọn lửa u tối sáng quắc bùng cháy, hắn từng từ từng từ nói rõ ràng: “Xem ra, ta chỉ có thể đem gạo nấu thành cơm.”
Nàng có chút kinh ngạc, trong đầu còn chưa kịp tự hỏi, chỉ trong chợp mắt tiếp theo, tay chặn vai nàng của hắn đột nhiên dùng sức kéo áo nàng rút đi một nửa, lộ ra cái yếm màu xanh cùng một mảng lớn da thịt trắng như tuyết.
Không đợi nàng phản ứng lại, tay hắn đã đi vào thắt lưng nàng, nhanh chóng cởi bỏ nút thắt bên hông, không thảo mãn, hắn cúi đầu, răng nanh cắn xuống đầu vai trắng nõn của nàng.
“A” Nàng kêu lên một tiếng.
Hắn hôm nay có một tia điên cuồng xao động không bình thường, không giống lần đầu tiên ở trong ngục, hắn đùa giỡn nàng giống như một tên ăn chơi không màng sự đời, vô liêm sỉ yêu cầu nàng dùng thân trao đổi điều kiện, không giống như bình thường vui cười, tùy ý làm bậy, đối với nàng thi thoảng động thủ động cước, cũng không giống như đêm đó trong Thiên Phượng Lâu ở Lô Châu, hắn nửa tỉnh nửa say, không biết thật thật giả giả…
Hô hấp của hắn dồn dập, không có sự lãnh đạm thường thấy, vẻ mặt mất đi sự lười biếng mà trở nên nghiêm túc chăm chú, động tác của hắn như thế thô bạo, cũng không tao nhã như đã quen thuộc. Hắn giống như đang vô cùng gấp gáp, giống như nếu bỏ lỡ hôm nay sẽ là bỏ lỡ tất cả…
Tay vung lên, cạnh giường, những tấm màn che khẽ lay động, mặt đất lổn nhổn một đống hỗn độn.
Hắn bắt lấy hai tay nàng, chặt chẽ đặt ở trên đầu. Trời, một khắc đó, nàng tựa hồ nghe thấy tiếng xương cổ tay đang gào thét. Hắn chống tay xuống, từ trên cao nhìn thẳng vào đôi mắt kinh hoàng của nàng, hắn giống như một con mãnh thú đang săn mồi, hơi thở càng lúc càng mất kiểm soát, hắn nắm lấy cằm của nàng, thở dốc nói: “Sương Sương, ta chờ không được… Thực xin lỗi…”
Nàng không dám dãy dụa quá mức, cũng không dám hô to thành tiếng. Nàng nghĩ, hắn nhất định nắm được tâm lý của nàng cho nên mới dám kiêu ngạo như thế. Tiểu Lạc lúc này khẳng định đang ở ngay dưới lầu trông hàng, nếu như nàng hét lên, Tiểu Lạc không rõ tình huống nhất định sẽ chạy lên, chỉ sợ đến lúc đó toàn bộ hàng xóm láng giềng đều biết chuyện. Nếu như nàng không hét lên, mặc hắn muốn làm gì thì làm, kết cục chỉ sợ cũng tương đồng.
Nên làm gì bây giờ? Giây khắc này, nàng rơi vào mộng, toàn bộ đều là rối loạn.
Thật tình nàng không biết trong mắt hắn lúc này, vẻ mặt khẩn trương mang theo một tia mê võng của nàng có biết bao là mê người. Những đường nét với độ cung tuyệt đẹp, hai tay thon dài trắng nõn như ngọc, bộ ngực no đủ, lộ ra một đường cong mơ màng xinh xắn, mạch máu căng ra có thể nhìn thấy rõ ràng. Vòng eo kia tinh tế cuốn hút như cổ lọ nho nhỏ của bầu rượu trầm hương, chỉ một tay cũng đủ nắm hết, xuống chút nữa, đôi chân thon dài trắng nõn…
Hắn càng thêm kích thích, khó có thể tự kiềm chế.
Nàng có thể cảm giác được đường tay hắn đang quấn chặt cơ thể nàng, có thể cảm giác được hai tay của mình bị hắn nắm chặt đang run lên, dần dần mất đi cảm giác… Kỳ thật không chỉ hai tay mà ngay cả não bộ của nàng cũng mất đi tri giác, nàng chỉ cảm thấy hỗn độn, những tiếng kêu ong ong cứ không ngừng gào thét trong tai, thậm chí nàng còn không cảm nhận được đến tột cùng nàng đang nghĩ gì…
Ba một tiếng, nam nhân trên người đã gấp đến khó kiểm soát mà rút đi đai lưng ngọc của mình, xiêm y hoa mỹ từng lợp từng lợp một rơi xuống cho đến khi lộ ra vòm ngực tinh tráng. Tư thái gạt áo tuyệt đẹp, giống như mảnh lụa đẹp nhất tốt nhất chậm rãi nhẹ nhàng bay bay rồi hạ xuống.
Tình cảm mãnh liệt, lại hết sức căng thẳng.
Lúc này, ngoài dự đoán, một thanh âm thanh thúy đã đánh gãy tất cả.
“Lan Nhi, Lan Nhi! Ta thật vất vả mới có thể trốn ra khỏi nhà, Lan Nhi! Ta có một tin tức vô cùng quan trọng muốn nói với cô! Lan …”
Kèm theo tiếng bước chân rầm rập leo lên lầu, một thân ảnh diễm lệ đột nhiên vọt tới, tóc như mây, châu sai ngọc ngà đẹp đẽ, quần áo tỉ mỉ rực rỡ, trang điểm kĩ càng đẹp như hoa.
Nhưng, đúng giờ khắc ấy, thanh âm như tiếng chuông của Linh Lung cùng cước bộ đầy hưng phấn của nàng ngay lập tức dừng lại.
Nhìn về phía giường cảnh tượng kiều diễm, quần áo hỗn độn, suy nghĩ của nàng chợt đình chỉ, cương cứng tại chỗ, môi nàng dần dần trắng bệch, cả người lạnh như băng, tâm giống như rơi xuống hố xâu vạn trượng, tất cả mạch máu như đông cứng tại chỗ, tất cả tâm tình vui vẻ đều rút ngược trở về.
“Linh Lung…”
Sương Lan Nhi vội vàng đem quần áo tán loạn của mình sửa sang lại, nàng không biết biểu tình lúc này của mình ra sao, có lẽ là xấu hổ, cũng có thể là thứ gì khác, nàng chỉ biết trước tình huống bất chợt như vậy, ngay cả lời giải thích, nàng một câu cũng không nói ra được.
Sắc dục nhuộm mờ mắt như nước hải triều nhanh chóng rút đi, Long Đằng cũng đã thanh tỉnh vào phần. Trên mặt hắn biểu tình đầy chống đối, hắn thản nhiên kéo chiếc áo đã chảy xuống , tao nhã nhún vai một cái, thong dong trước mặt Linh Lung thắt lại đai ngọc. Hắn đứng dậy, khi đi lướt qua Linh Lung sắc mặt vẫn còn trắng bệch, thanh âm hắn cực lạnh phát ra: “Lần này cho ngươi mặt mũi, lần sau cách xa nàng một chút.”
Tâm Linh Lung tại đây, một khắc này, vĩnh viễn rơi xuống đáy hồ.
Trên mặt hết xanh rồi trắng, sau đó lại chuyển hồng, lần lượt xẹt qua mọi sắc thái. Lúc sau nàng mới giật mình, nàng nhìn Sương Lan Nhi, khó khăn mở miệng: “Các người… Nếu đã như vậy tại sao lúc trước còn cho ta hy vọng? Cho ta hy vọng rồi đập nát nó, ngươi không biết ngươi như vậy… rất tàn nhẫn sao?”
Nàng hít một hơi thật sâu, trong mắt ứa lệ, quật cường chịu đựng không để nước mắt chảy xuống: “Sương Lan Nhi, ta hận ngươi!”
Xoay người, nàng chạy vội xuống lầu.
Căn lầu nhỏ hẹp còn dư lại tiếng bước chân cùng tiếng kêu ọt ẹt của tấm thang gỗ cũ kỹ, còn cả tiếng khóc thất thanh của Linh Lung thật lâu không có tiêu tan…