Chương 33
Sau khi cùng Lôi Hạo Nhiên trải qua chuyện khác thường này, ngày hôm sau, việc Lôi Hạo Nhiên và Lâm Tiểu Thiên sống chung đã truyền khắp Phục Long Bảo. Mọi người đều tò mò đến xem Lâm Tiểu Thiên là thần thánh phương nào mà có thể làm cho bảo chủ yêu đến tột cùng như vậy. Những người quen biết với Lâm Tiểu Thiên thường nhẹ nhàng khuyên giải Lâm Tiểu Thiên không nên cùng Lôi Hạo Nhiên yêu nhau, vì cảm thấy bọn họ sẽ không được lâu dài, thậm chí có người cho rằng Lôi Hạo Nhiên chỉ xem Lâm Tiểu Thiên là người luyến đồng đem ra đùa giỡn.
Tất cả mọi người không có ý tốt với tình yêu của họ, cho dù Lôi lão phu nhân đã đồng ý, dù vậy mọi người vẫn hoài nghi tại sao Lôi lão phu nhân lại đồng ý? Mà bên cạnh Lôi Hạo Nhiên có những thân cận như Trang Nam, Vân Văn Sinh, cả đám người không hiểu tại sao Lôi Hạo Nhiên lại chọn Lâm Tiểu Thiên, dù sao Lâm Tiểu Thiên cũng khờ khạo, theo như lời nói thì rất bình thường. Ở bên ngoài, mười nam nhân cũng đã có chín nam nhân như vậy. Hơn nữa, cho dù nam nhân cùng nam nhân có một tình yêu phi thường, thế gian cũng không chấp nhận loại tình yêu đó. Cho dù vậy, bọn họ cũng không dám hỏi Lôi Hạo Nhiên, vì mọi người làm việc cũng đã lâu rồi, tính tình của Lôi Hạo Nhiên thế nào bọn họ rất hiểu, thế nên mọi người lén hỏi Lâm Tiểu Thiên.
Dù là ai hỏi hay khuyên giải, Lâm Tiểu Thiên luôn cười nói “Ta và Hạo Nhiên yêu nhau, vừa khéo chúng ta lại là nam nhân mà thôi, chúng ta sống cùng nhau, hy vọng mọi người có thể thành tâm chúc phúc cho ta, Hạo Nhiên đối với ta là thật lòng, các ngươi không cần lo lắng, chúng ta đã định ước chung thân”
Cuối cùng, Lâm Tiểu Thiên bỏ qua những lời khuyên giải mà trở về bên Lôi Hạo Nhiên, tại phòng của hắn, giường của hắn, không biết vì sao, hai người trước sau vẫn chưa có làm gì. Lôi Hạo Nhiên yêu cầu mọi người trên dưới trong bảo đối với Lâm Tiểu Thiên như bảo chủ phu nhân, hắn cũng bảo quản gia quản lí phòng thu chi dạy cho Lâm Tiểu Thiên tất cả các vận hành trong bảo.
Đêm nay, cũng như mọi khi, Lôi Hạo Nhiên cùng Lâm Tiểu Thiên làm xong công việc, chải đầu rửa mặt xong liền lên giường chuẩn bị đi ngủ. Nhưng khi Lâm Tiểu Thiên chuẩn bị ngủ, bị Lôi Hạo Nhiên hôn lên môi, một nụ hôn mạnh mẽ lại nhiều kích thích.
“Tiểu Thiên, cho ta được không?” Lôi Hạo Nhiên nhìn Lâm Tiểu Thiên hỏi, hai tay vuốt ve thân hình Lâm Tiểu Thiên, nhân lúc y không để ý, lén cởi thắt lưng, nới áo lỏng ra.
“Hạo Nhiên, ta …” Lâm Tiểu Thiên không phải không muốn cùng Lôi Hạo Nhiên tiến thêm một bước tiếp xúc, nhưng mỗi khi đến lúc này y lại sợ, y cũng không biết tại sao, có thể là y đối với mình không có tự tin, ái nhân dù là diện mạo hay dáng người đều hoàn mỹ, còn mình thì diện mạo hay dáng người đều bình thường, một người không có gì lạ, y tự ti, y đem sợ hãi thể hiện hết ra bên ngoài trước mặt ái nhân. Sợ mất đi hình ảnh đẹp trong lòng ái nhân, sẽ làm thay đổi tình yêu của bọn họ.
Kỳ thật Lâm Tiểu Thiên nghĩ như vậy là dư thừa, nếu Hạo Nhiên vì thế mà có tình yêu này, thật cũng không khỏi nông cạn. Hơn nữa, Lôi Hạo Nhiên lúc còn là một con mèo khi biết mình đã bị Lâm Tiểu Thiên hấp dẫn, liền thường xuyên nhân lúc Lâm Tiểu Thiên tắm rửa mà ngồi bên cửa sổ nhìn lén, lúc đầu còn chảy cả máu mũi [Lôi tiểu miêu: Này, tuy rằng giờ người rất là thân thiết! Nhưng sao lại đem bí mật này nói ra! Thủy: sự thật đương nhiên phải đưa ra chi tiết!]
“Tiểu Thiên, ngươi sợ cái gì?” Lôi Hạo Nhiên nhẹ giọng hỏi, ở cùng Lâm Tiểu Thiên cũng đã một khoảng thời gian không ngắn, mỗi vẻ mặt động tác của y cũng không thể qua mắt được Lôi Hạo Nhiên.
Lâm Tiểu Thiên dùng đôi mắt to tròn kia nhìn Lôi Hạo Nhiên, thẳng thắn thành khẩn mà nói “Ta.. ta sợ.. ta sợ sẽ không như trong tưởng tượng của ngươi …”
Nghe xong đáp án này, Lôi Hạo Nhiên thiếu chút nữa là ngất đi, mình cầu hoan nhiều lần như vậy đều bị từ chối là do nguyên nhân này? hắn không nhịn được mà dùng trán khẽ chạm vào Lâm Tiểu Thiên.
“Ôi” sức không mạnh không thể làm cho Lâm Tiểu Thiên đau, nhưng y lại cảm giác được Lôi Hạo Nhiên mang ý trừng phạt.
“Ngươi là đứa ngốc, ngươi không cần hạ thấp bản thân mình như vậy, cũng đừng xem tình yêu của ta đối với ngươi mỏng manh như vậy!”