Chương 5: Cảm giác quen thuộc
Ánh Khiết bước nhanh vào phòng tổng giám đốc, hiện giờ cô đang rất tức giận, tại sao lại trừ lương của cô chứ, thực sự đáng ghét mà.
-Tổng giám đốc tôi có chuyện muốn nói với anh_ Ánh Khiết hung hăng bước gần lại bàn làm việc của Á Luân.
-Cô không biết phép lịch sự tối thiểu của một nhân viên cấp dưới khi vào phòng cấp trên là phải gõ cửa sao? _ Á Luân ngước mắt nhìn lên Ánh Khiết.
-Tôi…Tôi…_ Ánh Khiết lắp bắp.
-Không tôi, cô gì hết, lập tức bước ra ngoài, gõ cửa cho tôi_ Á Luân gằn giọng.
Ánh Khiết bị giọng nói bức người của Á Luân khủng bố tinh thần, bao nhiêu sức lực nãy giờ tích lũy đều bị nó dọa sợ bay đi mất. Cô lặng lẽ bước ra ngoài, cẩn thận gõ cửa ba cái, thì mới nghe tiếng nói bên trong vọng ra:
-Vào đi.
Thấy cô bước vào Á Luân cất giọng hỏi:
-Có chuyện gì, mau nói đi, tôi không có thời gian.
-Dạ, à, tôi muốn hỏi là…tại sao tổng giám đốc lại trừ lương tôi vậy?_ Ánh Khiết nói nhỏ.
-Cô không biết vì sao à? _ Á Luân hỏi lại.
-Vâng, tôi không biết_ Ánh Khiết ngây thơ trả lời.
-Thật không biết? _ Á Luân hỏi lại một lần nữa, cố tình nhấn mạnh câu hỏi.
-Thật mà_ Ánh Khiết gật đầu.
-Được, nếu cô không biết tôi sẽ trừ thêm 1 tháng lương nữa của cô_ Á Luân thông thả nói.
-Khoan khoan, tổng giám đốc tôi biết rồi, là tôi sai, là tại tôi về trễ giờ qui định, tôi xin lỗi, anh đại nhân đại lượng đừng chấp dứt tôi được không?_ Ánh Khiết sợ hãi liền thành thật nhận lỗi, không khéo lại bị trừ thêm tháng lương nữa, chắc cô phải ăn mì gói để sống trong tháng tới mất.
-Cô nhớ ra rồi? _ Á Luân
-Tôi, tôi mới vừa nhớ ra, trợ lý Điền đã nói với tôi rồi_ Ánh Khiết nhanh chóng trả lời.
-Cô đã biết rồi, vậy cô còn thắc mắc gì hay không? _ Á Luân nói.
-Còn…, ơ mà không ạ, tôi hiểu rồi_ Ánh Khiết theo bản tính trả lời nhưng nhận thấy có tia sét mới vừa quét qua người mình liền nhanh chóng thay đổi câu trả lời
-Vậy cô có thể ra ngoài rồi_ Á Luân đưa tay chỉ về phía cửa nói với Ánh Khiết.
-Vâng, vậy tôi xin phép_ Ánh Khiết quay đi, bước từng bước chậm chạp, gương mặt ấm ức thấy rõ “tại sao khi đối mặt với anh ta thì mình chẳng thể phản bác được gì, Tiêu Ánh Khiết, mi làm người thật thất bại mà”
Cuộc sống của Ánh Khiết trong vòng một tuần nay thật sự rất khổ sở, hết tăng ca suốt đêm thì lại phải đi gặp khách hàng, bôn ba khắp nơi, từ sáng đến tối, cơm ăn qua loa cho qua bữa lại tiếp tục vùi đầu vào laptop viết báo cáo, những thứ này đều do vị Viêm tổng khí sắc ngút trời kia ban cho.
-Ánh Khiết à, cậu đi ăn không, tới giờ ăn trưa rồi, từ khi cậu bị điều đi, tụi mình rất ít gặp nhau, đi ăn trưa với mình đi.
-Tiểu Bối, mình thật sự xin lỗi cậu bây giờ mình còn phải viết báo cáo, không có thời gian đi ăn trưa với cậu, đừng giận mình, khi khác mình sẽ mời cậu đi ăn để xin lỗi nha_ Ánh Khiết ngã lưng về phía sau dựa vào ghế, tay đang cầm chiếc điện thoại nói chuyện với Tiểu Bối.
-Sao kỳ vậy? Sao bây giờ cậu lại bận hơn lúc trước là sao? _ Tiểu Bối khó hiểu, không lẽ làm thư ký cho tổng giám đốc lại bận rộn đến nỗi cơm cũng không được ăn hay sao.
-Chuyện dài dòng lắm, chừng nào chúng ta gặp nhau rồi mình kể cho cậu nghe, bây giờ mình phải tiếp tục viết báo cáo đây, nói chuyện với cậu sau nha_ Ánh Khiết nói giọng nặng nề.
-Thôi được, mình không làm phiền cậu nữa, nhớ khi gặp phải kể mình nghe đó?_ Tiểu Bối dặn dò Ánh Khiết.
-ok, ok, mình sẽ kể cho cậu nghe mà, bye cậu_ Ánh Khiết nói xong liền cúp máy, cô nhìn chiếc điện thoại không khỏi thở dài:
-Không biết mình có thời gian để trò chuyện với cậu không nữa, thôi không nghĩ nữa, làm việc nào, Tiêu Ánh Khiết mi chắc chắn làm được, cố lên_ Hít thở thật sâu, lấy lại tinh thần, Ánh Khiết tiếp tục công việc của mình.
Thang máy đột nhiên phát ra tiếng “ting”, Á Luân cùng trợ lý Điền bước ra, đi về hướng phòng làm việc, Ánh Khiết nhìn thấy liền đứng thẳng người cúi chào:
-Chào tổng giám đốc
-Ừ! Cô nhanh chóng đem bản kế hoạch hôm qua vào phòng tôi ngay_ Á Luân nói với Ánh Khiết nhưng bước chân không dừng lại, nhẹ nhàng tiến vào phòng làm việc của mình.
-Vâng, tôi sẽ đem vào ngay cho anh_ Ánh Khiết
Ánh Khiết tiện tay lấy ngay bản kế hoạch mà hôm qua tổng giám đốc giao cho cô làm, sắp xếp ngăn nắp một chút liền nhanh chân bước đến cửa phòng tổng giám đốc, gõ nhẹ.
-Vào đi_ Tiếng Á Luân vọng ra.
-Thưa tổng giám đốc bản kế hoạch anh dặn, tôi đã làm xong rồi ạ_ Ánh Khiết vừa nói dứt câu liền cầm bản kế hoạch đưa đến cho Á Luân.
-Được rồi, cô chờ tôi một chút_ Á Luân đưa tay nhận lấy bản kế hoạch, ánh mắt chăm chú nhìn vào từng trang đọc cẩn thận.
Ánh Khiết nhìn theo ánh mắt của Á Luân đầy hồi hộp, không biết cô có sai sót gì nữa không, cả đêm hôm qua không ngủ, dành thời gian ngồi chỉnh sửa bản kế hoạch này, mong là không có việc gì xảy ra. Một lúc sau, Á Luân liền bỏ bản kế hoạch xuống khi đã đọc xong, nhìn thấy tâm trạng lo lắng của Ánh Khiết cậu khẽ nhếch môi:
-Bản kế hoạch cô viết rất tốt, không có gì sai sót hết, sau này nhớ cứ như vậy mà cố gắng là được.
-May quá_ Ánh Khiết thở phào nhẹ nhõm, đúng là ông trời không phụ lòng người tốt mà, cô khẽ thốt lên.
Á Luân không để ý đến thái độ của Ánh Khiết, cậu liền nói tiếp:
-Chiều nay cô được phép về sớm_ Á Luân chưa kịp nói hết câu Ánh Khiết liền xen vào, giọng phấn khởi:
-Cám ơn tổng giám đốc, anh thật tốt bụng,, cám ơn anh rất nhiều_ Ánh Khiết mừng rít lên vì nghĩ Viêm tổng hôm nay đã biết được thế nào là tình người khi cho cô nghĩ sớm, cô thật sự rất mệt.
-Cô cám ơn tôi làm gì, tôi có bảo cho cô nghĩ sao? _ Á Luân liếc nhìn Ánh Khiết
-Nhưng… hồi nãy anh mới nói mà? _ Ánh Khiết ngạc nhiên.
-Tôi chưa nói hết, tôi bảo cô về sớm để sửa soạn cho thật chỉnh chu, tối nay cùng tôi đi dự tiệc kỉ niệm ngày thành lập tập đoàn Khải Đình_ Á Luân giải thích.
Tâm trạng phấn khởi khi nãy của Ánh Khiết lập tức tuột xuống chỉ còn 0 độ, tưởng đâu anh ta hôm nay đã tốt nghiệp khóa huấn luyện tình người. Ai ngờ, lại tốt nghiệp khóa hành hạ người chứ, Ánh Khiết nhanh chóng tìm cách từ chối:
-Nhưng tôi không có đồ, làm sao đây?
-Tiền lương Thiên Ân phát cho cô ít lắm sao? _ Á Luân nhíu mày, nói tiếp:
-Tôi sẽ cho người mang đến cho cô.
-Nhưng…nhưng tôi đây không giỏi giao tiếp sợ không khéo lại làm mất mặt tổng giám đốc_ Ánh Khiết cố gắng biện luận.
-Cô dám sao? _ Á Luân đưa ánh mắt uy hϊế͙p͙ Ánh Khiết.
-Đương nhiên là…là không rồi, tôi sẽ cố gắng làm thật tốt_ Ánh Khiết biết chắc không thể nào chống cự lại Á Luân nên đành ngậm đắng nuốt cay mà chấp nhận mỉm cười ngây thơ cho qua chuyện.
-Tốt, cô mau về chuẩn bị đi, tối sẽ có người tới đón_ Á Luân
-Vâng_ Ánh Khiết mệt mỏi rời đi.
Đúng 19h, chiếc xe đón Ánh Khiết đã dừng ngay trước cửa khách sạn Khải Đình, nơi sẽ diễn ra buổi tiệc. Ánh Khiết bước xuống xe, bước từng bước khó khăn bởi đôi giày cao gót mà Viêm tổng gửi đến cho cô quá cao, đây là lần đầu tiên cô phải mang một đôi giày cao đến như vậy, thật sự rất khó đi và rất đau. Ánh Khiết tiến vào trong bởi sự chỉ dẫn của nhân viên khách sạn, cô đưa mắt đảo một vòng đại sảnh để tìm vị Viêm tổng bức người kia, nhưng khách quá đông cô không nhìn rõ cho lắm, đột nhiên có một nữ phục vụ bước đến bên cô, lên tiếng:
-Thưa cô Tiêu, Viêm tổng đang chờ cô bên kia ạ.
Ánh Khiết theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ bước về phía Á Luân đang đứng. Á Luân đang cùng trò chuyện với Bạch tổng, một đối tác làm ăn của công ty, khẽ liếc mắt liền thấy Ánh Khiết bước lại, ánh mắt hơi nhướng lên một chút rồi nhanh chóng thu lại.
-Chào tổng giám đốc tôi đến rồi ạ_ Ánh Khiết nói với Á Luân.
-Woa, đại mĩ nhân nào xuất hiện bên cạnh Viêm tổng vậy_ Bạch tổng ngạc nhiên hỏi.
-Ánh Khiết cô mau chào hỏi Bạch tổng đi_ Á Luân nhìn Ánh Khiết, xong rồi quay qua Bạch tổng giới thiệu:
-Đây là thư kí mới của tôi, tên là Tiêu Ánh Khiết.
-Chào Bạch tổng, thật thất lễ khi không chào hỏi ông ngay từ đầu_ Ánh Khiết quay qua mỉm cười với Bạch tổng nói.
-Không sao, chuyện nhỏ mà, thư kí Tiêu không cần khách sáo. Thư kí Tiêu đây quả thật rất xinh đẹp, thật không hổ danh là thư kí của Viêm tổng_ Bạch tổng cười đùa nói.
-Bạch tổng quá khen rồi ạ_ Ánh Khiết ngượng ngùng đáp
-Haha, tất cả mọi người cười rộ lên khi thấy nét ngượng ngùng của Ánh Khiết, thật sự rất đáng yêu (trừ chàng Á Luân nhà ta).
Không sai, Ánh Khiết hôm nay quả thật rất xinh đẹp, cô dường như lột xác hoàn toàn khi mặc trên mình chiếc đầm ống trắng hồng trang nhã, xòe phủ đến đầu gối, được cách điệu bởi dây thắt lưng ren trắng kem thời trang, bó gọn vòng eo thon nhỏ, làm nổi bật lên làn da trắng nõn nà của cô, đầu tóc được búi cao, trên đỉnh đầu còn được gắn kèm thêm một chiếc cài hoa bằng lông vũ trắng, làm cô toát lên vẻ thuần khiết lạ thường, khiến người nhìn có cảm giác thanh mát của hương xuân.
Á Luân từ đầu đến cuối không nói câu nào chỉ lẳng lặng quan sát biểu hiện của Ánh khiết khi giao tiếp, cậu không hài lòng về cô bởi lần gặp ở trước cửa thang máy, nhưng cậu thật sự đánh giá cao khả năng giao tiếp của Ánh Khiết, cô rất thông minh, những điều cần nói thì sẽ nói, còn không cần thì cô chỉ mỉm cười cho qua.
-Cô giao tiếp rất tốt, thật sự không làm mất mặt tôi_ Á Luân khen ngợi Ánh Khiết khi cả hai cùng bước ra khỏi đại sảnh khách sạn chuẩn bị ra về. Không nghe thấy Ánh Khiết trả lời, Á Luân khó chịu quay lại nhìn.
-Cô sao vậy? _ Á Luân hỏi khi thấy Ánh Khiết bước đi khập khiển.
-Tôi.., tôi không thể đi được nữa rồi, chân tôi đau quá_ Ánh Khiết nhăn mặt nói.
-Cô không quen đi giày cao gót?_ Á Luân hỏi.
Ánh khiết khẽ gật đầu, cô không hề nói dối, vì đó giờ cô không thích những đôi giày cao gót nhìn chúng rất vướng bận, đi lại rất bất tiện.
-Cô có phải là con gái không? Tới chuyện đi giày cao gót cũng không biết là sao? _ Á Luân trách cứ
-Tôi…_ « Viêm tổng thanh cao ơi, bộ là con gái thì phải biết đi giày cao gót à » Ánh Khiết bực mình nói thầm trong lòng.
-Tôi thật hết cách với cô_ Á Luân nói xong liền vòng ra phía trước Ánh Khiết khom người xuống. Ánh Khiết khó hiểu liền hỏi:
-Tổng giám đốc anh làm gì vậy?
-Cõng cô lên_ Á Luân
-Sao lại phải cõng tôi_ Ánh Khiết sửng sốt.
-Chân cô như vậy, có thể tự đi được à_ Á Luân mất kiên nhẫn
-Tôi_ Ánh Khiết ngập ngừng
-Cô muốn vác cái chân bị thương này đến bãi đổ xe thì cứ tiếp tục đi đi, hôm nay tôi tự lái xe về, nên cho tài xế nghĩ sớm, không có ai chạy xe tới đây để đón chúng ta đâu, cô muốn thế nào? Tôi cho cô 3 giây để suy nghĩ, nếu không thì cô tự mình về đi_ Á Luân khó chịu ra mặt.
- … …_ Á Luân bắt đầu đếm, thật sự tính kiên nhẫn của cậu rất thấp.
-Khoan khoan, tôi… Tôi.., vậy làm phiền tổng giám đốc rồi_ Ánh Khiết lập tức chặn Á Luân lại không cho cậu đếm tiếp. Cô nghĩ nếu bây giờ mà lết cái chân này về nhà, chắc ngày mai phải ngồi xe lăn đi làm luôn quá, cho nên đành nhắm mắt đồng ý.
Ánh Khiết ngập ngừng đưa hai tay choàng qua cổ của Á Luân, người cô từ từ dựa vào bờ lưng của cậu, trong một phút lơ đà, Á Luân đứng bật dậy làm Ánh Khiết mất thăng bằng xém ngả xuống dưới đất, may sao Á Luân kịp giữ chặt tay cô lại, kéo cô ngả về phía trước nằm gọn trên lưng cậu, Á Luân khẽ nói:
-Cẩn thận một chút.
Á Luân từng bước cõng Ánh Khiết hướng về bãi đổ xe, Ánh Khiết như mơ hồ cảm nhận được một cảm giác rất thật trong lòng mình, cảnh tượng này rất giống giấc mơ hằng đêm hay xuất hiện trong giấc ngủ của cô, hình ảnh hai đứa trẻ con cõng nhau trên cánh đồng bồ công anh trong rất vui vẻ, nhưng cô không thể nào nhận ra được chúng là ai. Cô lặng lẽ suy nghĩ:
-Cảm giác này, sao quen thuộc quá.
Đâu chỉ có mình Ánh Khiết mới cảm nhận được cảm giác quen thuộc đó, Á Luân cũng vậy, nhưng cậu đã sớm loại bỏ nó ra khỏi suy nghĩ của mình từ lâu. Đối với cậu, cảm giác này cậu chỉ muốn dành cho Ánh Khiết của mình, còn người khác thì không thể.
Hai bóng người lặng lẽ cõng nhau trên đường, khiến người khác nhìn mà cảm thán « trong họ thật hạnh phúc »nhưng có ai biết được, hai người tuy kề bên nhau như vậy, nhưng lại cách xa nhau hàng vạn dặm.