Chương 6: Tôi không làm, tại sao anh lại không tin tôi
Bên trong chiếc xe đua màu đen sang trọng, có hai người đang ngồi với hai phong thái khác nhau, một người thì nghiêm trang nhìn thẳng về phía trước tập trung lái xe, còn một người thì hai tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng, cả người dựa sát vào cửa xe, dáng ngồi đậm chất học sinh. Không khí trên xe lặng yên như tờ, đến nổi thở nhẹ một chút cũng có thể phát ra âm thanh, tâm trạng của Ánh Khiết bây giờ thật sự rất căng thẳng, lần đầu đi cùng xe với boss lớn, lại còn được đích thân anh ta đưa về thì cô cảm thấy mọi thứ dường như không bình thường tí nào. Trong lúc đang mê man suy nghĩ thì có tiếng nói phát ra làm cô hoảng hồn:
-Nhà cô ở đâu?
-Dạ?
-Tôi hỏi nhà cô ở đâu_ Á Luân thật sự rất mất kiên nhẫn với cô gái lơ mơ này, cậu gắt giọng hỏi lớn.
-Dạ… ở cô nhi viện Ân Nhi ạ_ Ánh Khiết sợ hãi nói liền một mạch.
-Sao? Cô nhi viện sao cô lại ở đó?_ Á Luân đưa ánh nhìn đầy ngạc nhiên chiếu vào Ánh khiết cậu không thể tin, một cô gái như cô lại có thể ở một chỗ không có người thân như vậy.
-Tại sao tôi lại không được ở đó chứ, nơi đó là nhà tôi mà_ Cô thật sự không hiểu sao cậu lại ngạc nhiên như vậy.
-Vậy cô là…_ Á Luân lấp lửng câu nói của mình, cậu rất khó mở miệng hỏi những câu nhạy cảm vì sợ sẽ làm người khác tổn thương. Dường như hiểu được đều cậu muốn hỏi, Ánh Khiết mỉm cười nhẹ, trả lời:
-Tôi là trẻ mồ côi.
-Tôi…_ Cậu thật sự rất kinh ngạc khi nhìn cô nói ra 5 từ đó mà không hề có một chút tự ti nào, ngược lại giọng điệu khi nói nghe rất nhẹ nhàng và bình thản.
-Không có gì ngạc nhiên đâu, anh đừng biểu hiện như vậy, thật sự làm tôi có cảm giác không quen_ Nhìn thấy biểu hiện của cậu, cô không khỏi buồn cười trêu đùa, một tổng giám đốc xử lí công việc một cách rất quyết đoán và ánh mắt không hề lộ vẻ bối rối kinh ngạc, nhưng hôm nay chỉ vì một câu nói của cô lại thành ra như vậy, thật khiến người ta có cảm giác không thực tế cho lắm, những lời này cô nghe đã quen rổi, cho nên cảm giác tự ti cũng dần mất đi.
-Cười gì chứ ?_ Á Luân cảm thấy mình bị cô trêu chọc, liền gằn giọng xuống nói giọng đầy mùi thuốc súng, bị cậu dọa sợ Ánh Khiết lập tức ngậm miệng cố gắng lấy lại hơi thở để không cười nữa, đúng là boss lớn không thể tùy tiện trêu đùa mà.
Không khí bên trong xe lại quay về nhiệt độ ban đầu, cảm giác ngột ngạc lại xuất hiện, nhưng không lâu sau Á Luân chợt lên tiếng :
-Ngày mai công ty có diễn ra một hoạt động thực tế tại trung tâm thương mại nhằm quảng bá cho sản phẩm mới và đã mời Ngạo Khuyển làm người phát ngôn lần này, cô mau sắp xếp bản kế hoạch cho hoạt động ngày mai một cách hợp lí, tôi muốn mọi thứ phải hàn mĩ không có bất kì sai sót nào xảy ra, cô nhớ chưa ?
-Dạ, tôi biết rồi ạ, tôi sẽ cố gắng_ Sau khi nghe Á Luân giao nhiệm vụ, Ánh Khiết gật đầu phụ họa theo tỏ ý mình đã hiểu.
Không lâu sau, xe đã dừng ngay trước cửa cô nhi viện, Ánh Khiết cởi dây an toàn rồi quay ra mở cửa xe bước xuống, cô đứng sang một bên phải mắt nhìn vào cửa xe nói :
-Cám ơn tổng giám đốc đã đưa tôi về, hôm nay đã làm phiền anh rồi, thật sự rất xin lỗi, anh về cẩn thận.
-Ừ_ Đáp lời cô một cách lạnh nhạt, Á Luân liền cho xe quay đầu lại rồi nhấn ga lao vút theo tiếng gió. Nhìn theo xe của Á Luân một lúc, sau khi xác định cậu đã về, Ánh Khiết quay lại bước từng bước khó khăn vào trong, cô đâu hay được cảnh Á Luân đưa cô về thật sự đã bị một người nhìn thấy, cô ta nắm chặt cành hoa phong lan trước nhà mà bẻ ngang, sự ganh tị đã ăn sâu vào tận trong ánh mắt cô ta :
-Mày hay lắm, mới thăng chức không lâu mà đã quyến rũ Viêm tổng một cách trắng trợn như vậy, còn để anh ta đưa về tận nhà nữa, tao sẽ không để cho mày đắc ý được lâu đâu, tao sẽ từ từ lấy hết mọi thứ của mày
***
Sáng hôm sau, tại trung tâm thương mại Thiên Ân đang diễn ra một sự kiện rất hoành tráng, tất cả mọi người đều đổ xô đến đây để mong thấy được sản phẩm đồng hồ thời trang cao cấp mới của công ty Thiên Ân với lại còn muốn nhìn thấy ngôi sao ca nhạc nổi tiếng Ngạo Khuyển sẽ là người phát ngôn cho sản phẩm mới. lúc này bên trong hậu đài mọi người đang bận rộn chuẩn bị chương trình, Ánh Khiết cũng không ngoại lệ, dù hôm qua chân cô còn đau nhưng vẫn phải chạy tới chạy lui để sắp xếp mọi việc.
Lo chạy nhanh mà cô không để ý, liền đụng phải một người, cô lập tức mất thăng bằng ngã về phía sau, nhưng không hiểu sao khi tưởng như mình sắp trở về với đất mẹ thân yêu thì đột nhiên có một lực rất mạnh kéo nhanh cô lại. Ánh Khiết nhanh chóng định thần mở mắt ra nhìn xem vị ân nhân cứu mình là ai, thì bắt gặp một khuôn mặt nhìn lạ không lạ, mà nhìn quen thì cũng chẳng quen, cô nhăn mặt nghĩ ngợi :
-Cô không sao chứ_ Tiếng nói của một người đưa cô quay về thực tại.
-Tôi không sao, cám ơn anh_ Ánh Khiết ngập ngừng một chút liền hỏi tiếp :
-Tôi mạn phép hỏi, hình như chúng ta có gặp nhau rồi đúng không, tôi nhìn anh rất quen
-Chúng ta chắc có quen nhau sao_ Chàng trai khẽ cong môi một chút, lộ ra ý cười.
-Chắc không đâu, tại tôi nhìn nhằm nên xin lỗi anh_ Ánh Khiết nhìn thái độ của anh ta liền không nhịn được mà từ bỏ ý định nhận người quen, kẻo không phải thì thật mất mặt.
-Em nhanh quên thật đấy, tại sao một người đẹp trai như tôi sao lại không có ấn tượng gì đối với em hết vậy.
-Anh nói gì tôi không hiểu ?
-Em không nhớ mấy hôm trước mình đã cứu một chàng trai bị bọn cho vay nặng lãi rượt bắt à.
Chàng trai nói xong liền đưa ánh mắt mong đợi nhìn Ánh Khiết, cô suy nghĩ một hồi lâu thì ngợi ra :
-A A, tôi nhớ rồi, là anh Ngạo Khuyển à
-Chúc mừng em, trí nhớ quả thật không tồi_ Ngạo Khuyển nở nụ cười.
Sao nghe câu này có vẻ châm chọc hơn là khen tặng thế nhỉ, cô nhanh chóng xin lỗi vì trí nhớ của mình thật không tốt, nhưng kì lạ sao anh ta lại ở đây chứ, không lẽ hết chỗ chốn rồi lại vào ngay trung tâm thương mại thế, tên Ngạo Khuyển này thật là, tự nhiên cô khẽ ngước mắt nhìn lên Ngạo Khuyển, ánh mắt đầy kinh ngạc :
-Ngạo Khuyển, cái tên này mình có nghe qua, hình như hôm qua tổng giám đốc có nói người phát ngôn hôm nay là Ngạo Khuyển, ca sĩ nổi tiếng, không lẽ anh ta…anh ta.
-Anh không phải là kẻ trốn nợ đúng không ? Anh là ai, có phải anh là người phát ngôn hôm nay cho công ty chúng tôi, ca sĩ Ngạo Khuyển hay không ?_ Ánh Khiết sau khi nghĩ xong, không chần chừ liền hỏi Ngạo Khuyển với ánh nhìn hung dữ.
« Sao đột nhiên cô ấy lại biết chứ, mình chưa nói ra mà » Ngạo Khuyển ngạc nhiên với thái độ của Ánh Khiết, cậu ngập ngừng trả lời :
-Tôi … tôi…, đúng vậy, cô đoán chính xác rồi hay thật_ Cậu cười ngu ngốc, mong rằng điều này sẽ giúp Ánh Khiết không tức giận vì cậu đã giấu cô.
-Tại sao anh lại gạt tôi khi nói mình là kẻ nợ_ Ánh Khiết bức xúc nói lớn.
-Tôi, không phải lúc đầu em tự nhận định tôi là kẻ trộm sao, nhưng mà cho tôi xin lỗi, tôi không nên gạt em như vậy, đừng tức giận được không ?
-Tôi không quan tâm mình đã nói gì, tôi đây rất ghét kẻ nói dối cho nên tôi không muốn nói chuyện với anh, tránh ra_ Ánh Khiết giận dữ hét lớn, cô đẩy mạnh Ngạo Khuyển ra, tức giận bỏ đi.
-Nè, Ánh Khiết, tôi xin lỗi, em đừng giận mà_ Ngạo Khuyển định chạy theo giải thích với cô thì bị Andy gọi lại đưa vào trong khán đài hương trình chuẩn bị bắt đầu rồi, cậu lo lắng, chưa kịp ra trận thì đã bị treo án tử rồi, haizz.
Chương trình quảng bá sản phẩm mới diễn ra rất thành công, mọi người đều rất ủng hộ, coi như lần này Ánh Khiết hoàn thành rất tốt, vụ cô nhận nhiệm vụ đưa hàng mẫu về nơi cất, đây là sản phẩm duy nhất, nó được dùng để bán đấu giá trong sự kiện sắp tới, cho nên thật phải cẩn thận cất giữ không khéo để mất, công ty sẽ chịu tổn thất rất lớn.
Đang trên đường đi thì Ánh Khiết gặp phải Tuyết Phù đang đi lại, cô cười tươi :
-Tuyết Phù, cậu đi đâu vậy ?
-Trưởng phòng Thang kêu mình giao hồ sơ này cho tổng giám đốc_ Tuyết Phù
-Hay quá mình cũng đang định đến đó, chúng ta cùng đi chung đi_ Ánh Khiết hăng hái
-Ừ cũng được_ Tuyết Phù gật đầu
-À, mà khoan cậu đợi mình đem cất cái này vào phòng trưng bày đã_ Ánh Khiết
-Ừ_ Tuyết Phù
Sau khi đem sản phẩm mới vào phòng trưng bày Ánh Khiết nhìn thấy trên mặt mình có chút vết dơ, cho nên cô bảo Tuyết Phù đứng đợi để mình vào wc để trang điểm lại. Nhưng nào ngờ trong lúc Ánh Khiết vào wc Tuyết phù liền vào phòng trưng bày lấy đi sản phẩm mới của công ty bỏ vào giỏ xách của Ánh Khiết.
-Tao coi lần này mày làm sao có thể ở lại trong công ty này để đèo bồng tổng giám đốc_ Tuyết phù nở nụ cười khinh bỉ, khuôn mặt tràn ngập sự mưu mô.
Ánh Khiết cùng Tuyết Phù vào phòng tổng giám đốc, để báo cáo kết quả của hoạt động lần này, đang say sưa trình bày kết quả, đột nhiên cửa phòng bật mở trợ lý Điền mặt biến sắc bước vào :
-Tổng giám đốc có chuyện không hay rồi, sản phẩm đồng hồ mới của chúng ta bị mất rồi.
-Sao chứ, tôi mới vừa đem vào phòng trưng bày mà_ Ánh Khiết là người phản ứng đầu tiên.
-Sao có thể như vậy, các người tìm kĩ chưa_ Á Luân nhíu chặt đôi mày, ánh mắt tức giận nhìn mọi người một lượt.
-Chúng tôi tìm hết rồi ạ, nhưng không thấy_ trợ lí Điền bàng hoàng trả lời.
-Sao có thể chứ_ Ánh Khiết lo lắng, cô chính là người đem nó giao về phòng trưng bày tại sao lại có thể biến mất như vậy chứ.
Trong lúc mọi người đang lo lắng, Tuyết Phù lặng lẽ lui về phía chiếc giỏ xách của Ánh Khiết đang đặt trên bàn khéo léo đụng chúng nó, để túi xách rớt xuống. Tiếng động phát ra làm mọi người quay lại nhìn, Tuyết Phù tỏ vẻ bối rối :
-Tôi xin lỗi, tôi lỡ tay_ Nói xong cô nhanh chóng ngồi xuống nhặt chiếc túi xách lên, liền nhanh tay làm rơi toàn bộ mọi thứ trong túi xuống, chiếc đồng hồ túc trực bên trong liền rớt ra ngoài, trước sự kinh ngạc của mọi người, nhất là Ánh Khiết :
-Sao nó lại ở trong túi của tôi.
-Cô giải thích sao đây_ Á Luân đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Ánh Khiết.
-Tôi không biết tại sao nó lại nằm trong đó nữa_ Cô hoang mang tột độ.
-Sự thật trước mắt, cô giải thích sao với tôi_ Á Luân hét lớn
-Tôi đã nói không biết là không biết, tại sao anh lại không tin tôi_ Ánh Khiết không kìm được liền rơi xuống, tại sao không ai tin cô hết vậy, cô không có làm mà.
-Tôi chỉ tin bằng chứng trước mắt mình_ Á Luân không nhìn đến Ánh Khiết, cậu lạnh mặt quay vào trong.
Ánh Khiết nhìn Á Luân, cô thật sự vô tội mà, tại sao anh ta lại không tin lời cô nói, nước mắt rơi như mưa, không chịu nỗi cảm giác bị hàm oan, cô quay mặt chạy nhanh ra ngoài…