Chương 7: Mọi việc sáng tỏ
Ánh Khiết chạy thật nhanh ra khỏi Thiên Ân, cô muốn thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt, để tránh ánh mắt đầy nghi ngờ của mọi người đối với cô, đôi chân thon nhỏ cứ chạy đi không phương hướng, nước mắt theo từng cơn nấc mà rơi xuống, đây là lần đầu tiên cô phải chịu oan ức như thế. Cái nắng muốn cháy da chiếu thẳng vào người cô, cổ bị khô rát vì khóc quá nhiều, lúc nãy do quá kích động nên cô quên mang theo túi xách của mình, không có tiền đành phải chịu khát thôi chứ biết sao giờ, cô mệt quá nên tìm một đại một ghế đá bên đường ngồi xuống, suy nghĩ lung tung một lúc bỗng nhiên ánh nắng gây gắt nãy giờ lập tức mất đi, nhường chỗ cho bóng mát dịu nhẹ, cô khó hiểu ngước đầu nhìn:
-Anh, anh sao lại ở đây?
-Sao tôi lại không được ở đây?_ Ngạo Khuyển.
-Nhưng sao anh…_ Ánh Khiết không biết phải hỏi làm sao đành ngập ngừng.
-Khi vừa làm xong chương trình, tôi muốn đi kiếm em để xin lỗi, may sao lại gặp em ở thang máy, định gọi, nhưng không hiểu sao có người chỉ lo nhìn cánh cửa lớn mà chạy ra, không thèm để ý đến người đẹp trai như hoa đang đứng cạnh thang máy chứ, nên đành chạy theo cô bé mít ướt này thôi_ Ngạo Khuyển chế nhạo cô.
-Tôi xin lỗi_ Cô nghẹn giọng xin lỗi.
-Không sao, dù sao người đẹp trai như tôi đây ra nắng chút ít cũng không làm giảm nhan sắc của mình đâu_ Ngạo Khuyển vênh váo.
-Anh, thật là_ Ánh Khiết bật cười vì lời nói của cậu, thật là người gì đâu mà tự tin quá đáng.
-Sao lại khóc?_ Cậu hỏi cô bằng giọng dịu dàng.
-Không có gì, chỉ là có chút chuyện buồn thôi_ Cô nói
-Không chia sẽ với tôi được sao, có khi nói ra em sẽ thấy dễ chịu hơn_ Cậu khuyên.
-Có gì đâu để nói, tôi không sao đâu anh đừng lo_ Cô lúc nào cũng vậy, sẽ không bao giờ chia sẽ lòng mình với người khác, muốn chịu đựng một mình riết rồi nó trở thành thói quen không tốt này trong cô. Nghe cô nói vậy Ngạo Khuyển trầm lặng một lúc, khẽ thở dài nói:
-Không có gì thì tốt, đừng buồn nữa em có muốn ăn kem không_ Cô đã không chịu nói thì có ép cũng vô ích, điều đó cho thấy cậu cần phải có gắng hơn nữa.
-Sao lại ăn kem?_ Ánh Khiết Khó hiểu hỏi, không lẽ anh ta coi cô là con nít khóc nhè, định lấy kem ra dỗ dành hay sao.
-Chứ không mọi cô bé khi khóc xong điều thích ăn kem hay sao? Không lẽ em là trường hợp ngoại lệ_ Ngạo Khuyển trêu đùa
-Tôi… ăn thì ăn sợ gì chứ_ Dám chọc ghẹo cô sao, hãy đợi đấy coi cô sẽ trị cậu như thế nào:
-Nhưng tốt nhất anh hãy chuẩn bị túi tiền của mình nhiều một chút, ít quá tôi ăn không đủ đâu.
-Em yên tâm, tôi đây không chỉ vì mấy cây kem nhỏ mà bị chủ nợ dí bắt đâu_ Ngạo Khuyển
-Hứ_ Buông một câu cọc lóc, Ánh Khiết dặm chân quay đầu tiến thẳng về phía quán kem, đuôi tóc dài đong đưa qua lại giống như một đứa trẻ giận dỗi vì người khác dành phần ăn của mình, Ngạo Khuyển chỉ biết lắc đầu cười, bước theo phía sau.( phân cảnh trong quán kem chắc các bạn cũng biết được, Ngạo Khuyển thê thảm thế nào rồi chứ).
***
Sau khi cùng Ngạo Khuyển đi ăn kem, tâm trạng của Ánh Khiết cũng tốt lên một chút, cô bước thật chậm trên con đường quen thuộc về cô nhi viện, khí trời buổi tối se se lạnh khiến lòng cô cảm thấy thoải mái đôi chút, đúng là không có gì bằng hương thơm của thiên nhiên mang lại. Phía xa ngay cổng cô nhi viện, chợt xuất hiện bóng của ai đó đang dựa người vào cửa xe, hai tay bỏ vào túi quần trong thật phong nhã nhưng đầy chững chạc, Ánh Khiết cảm thấy hơi lạ, sao giờ này lại có người đứng trước cổng cô nhi viện thế, cô bước nhanh về phía chiếc xe:
-Cho hỏi…ơ tổng giám đốc, sao anh lại đứng đây?_ cô ngạc nhiên.
-Cô chịu về rồi sao?_ Á Luân chăm chú nhìn Ánh Khiết.
-Tại sao anh lại ở đây?_ Cô muốn biết câu trả lời, nhưng sao anh ta chẳng đi đúng hướng gì cả.
-Chờ cô_ Cậu đáp bình thản.
-Chờ tôi, tại sao lại phải chờ tôi?_ Kỳ lạ chưa, cô càng ngay càng khó hiểu.
-Chờ cô về để hỏi xem cô có còn tôn trọng kỷ luật cua công ty hay không?_ Cậu bắt đầu lên giọng.
-Kỷ luật gì chứ?
-Nhân viên đang trong giờ làm việc mà bỏ chạy ra ngoài, thật không có kỷ luật.
-Tại sao tôi bỏ ra ngoài chắc anh là người biết rõ nhất, chẳng phải lúc trưa tôi đã nói rõ ràng rồi sao, tôi không làm là không làm, với lại anh cũng không tin tôi, cho nên chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa, anh về đi ngày mai tôi sẽ nộp đơn xin nghỉ việc cho anh, anh không cần đến đây nhắc khéo tôi đâu_ Thật quá đáng, cô không làm gì sai hết vậy mà lớn tiếng trách móc nghi ngờ cô, thật quá mệt mỏi rồi, không sao không có công việc này thì vẫn còn việc khác, không phải sợ chịu đói mà đầu lị anh ta.
-Ai cho phép cô nghỉ việc?_ Á Luân lạnh giọng
-Tại sao lại không được nghỉ, chẳng phải anh muốn tôi nghỉ việc nhanh chóng à, thưa vị tổng giám đốc sáng suốt ?_ Cô chế giễu.
-Đến tận bây giờ, cô còn chưa nhận ra lỗi của mình sao ?_ Cô ngốc cứng đầu này, thật là hết nói nổi.
-Tôi đúng vậy lỗi của tôi là không ăn cấp, nhưng ngoan cố không chịu nhận là có_ Thật nực cười bây giờ còn ép buộc tôi nhận lỗi nữa sao.
-Cô…_ Á Luân tức giận, không nói được lời nào vì thái độ của Ánh Khiết quá ngang ngược.
-Tôi thế nào, anh chẳng phải đã tận mắt nhìn thấy bằng chứng rồi sao, rồi còn nói « tôi chỉ tin bằng chứng » nhanh chóng đuổi việc kẻ ăn cắp này đi_ Cô cũng bắt đầu nổi nóng.
-Lỗi của cô chính là không ức chế được tâm lí của mình, chưa gì đã hoang mang khóc lóc bỏ đi, cô không làm thì không có gì phải sợ. Tôi nói chỉ tin bằng chứng là thật, nhưng nó phải do chính tôi suy xét tìm ra, cô quá thông minh nên không hiểu rõ vấn đề hay do não quá phẳng, cô không nghĩ rằng trong phòng trưng bày có camera hay sao, cô có làm hay không điều do nó quyết đinh sự thật_ Cậu không kiềm chế nỗi giọng lạnh tanh nói liền một mạch, cậu thật sự rất tức giận.
-Tôi…Tôi.._ Ánh Khiết run sợ, anh ta tức giận thật đáng sợ, nhưng anh ta nói đúng tại sao cô lại thiếu khả năng phán xét tình huống vậy, tại sao không nghĩ tới trong phòng trưng bày có gắn camera, thật là ngốc mà.
-Tôi là một CEO của một công ty lớn, cho nên về phương diện phán xét vấn đề tôi rất thành thạo, cô thân là một thư kí bên cạnh tôi, không lẽ người tôi lại không có mất nhìn người, cũng như là sự việc cái nào là thật cái nào là giả_ Á Luân nhẹ giọng nói.
-Tôi xin lỗi tổng giám đốc, tôi là một thư kí tệ hại đúng không, chưa nhìn nhận rõ sự việc lại đùng đùng nổi giận nói những lời không hay với anh, xin lỗi_ Cô nói giọng nghẹn ngào, thật sự cô không có lỗi trong chuyện ăn cắp, nhưng anh nói đúng cô thật sự xử lí tình huống quá kém, hành động chạy ra ngoài rất dễ bị người khác hiểu lầm, cô chấp nhận lỗi này la của mình.
-Tôi sẽ cho người lấy đoạn video vào giờ đó, ngày mai sẽ mở cuộc họp nhân sự để làm rõ mọi việc, nếu như cô không làm thì không cần lo lắng, còn ngược lại hậu quả như thế nào chắc cô đã biết_ Cậu nói nghiêm túc.
-Sao lời này của tổng giám đốc, tôi nghe hình như hăm dọa nhiều hơn là an ủi thì phải_ Cô nói xong liền thấy lạ liền suy nghĩ, không lẽ anh ta đang ủi cô, nhưng mà, người lạnh lùng như anh ta làm sao biết an ủi người khác chứ, cô thật là, toàn suy nghĩ lung tung.
-Hừm, cô nghĩ quá nhiều rồi đấy_ Cậu ngượng ngập khi bị cô nhìn ra, cậu thật sự đang an ủi cô ấy sao, không thể nào có chuyện đó, liền lập tức nói qua chuyện khác :
-Tối rồi nhanh chóng vào nghỉ ngơi đi, sáng mai đến công ty mọi chuyện sẽ được sáng tỏ, tôi về đây, không biết ai là người tuyển cô làm thư kí cho tôi nữa, thiệt là phiền phức_ Cậu nói xong nhanh chóng mở cửa xe bước vào, nổ máy xe rồi phóng nhanh về phía trước « đúng là sếp lớn có khác, đỗ thừa cho người khác không chút nể tình, haizz ».
-Gì chứ, tôi cũng muốn biết kẻ ch.ết bầm nào lại điều tôi lên làm thư kí cho anh, làm việc chung với anh áp lực còn hơn lão già đầu hói kia, tôi mà tìm được tên đó, thì hắn sẽ ch.ết chắc_ Cô đưa tay co lại thành nắm đấm , ánh mắt nheo lại tỏa ra sát khí, nhưng hôm nay anh ta hơi lạ, sao chạy lại đây giải thích với mình nhiều như thế chứ, không lẽ anh ta nhận ra tài năng làm việc của cô nên luyến tiếc không muốn cho cô đi sẽ làm công ty mất đi một nhân tài, Tiêu Ánh Khiết cô từ bao giờ được trọng dụng vậy chứ, nghĩ đến điều này làm cô bật cười lớn.
Trên đường lái xe về nhà, Á Luân suy nghĩ về hành động biểu hiện sự tức giận của Ánh khiết làm cậu bật cười, không ngờ cô ngốc đó khi giận lên lưỡi hình như có gắn thêm dao thì phải, từng lời nói đều nguy hiểm ch.ết người, lại còn cứng đầu nữa chứ, tính cách rất giống tiểu Ánh Khiết của cậu. Chợt nỗi buồn từ đâu ập tới, nếu năm đó không có chuyện gì xảy ra chắc giờ cô ấy cũng bằng Tiêu Ánh Khiết thì phải, cô cũng sẽ cười đùa, giận dỗi, bên cạnh cậu mỗi ngày.
***
Tại một phòng họp nhỏ của Thiên Ân, mọi người đã tập trung đầy đủ và im lặng chờ đợi, trong đó có cả Tuyết Phù, hôm nay trưởng phòng Thang bận việc, nên giao cho cô đi dự, không biết đây là sự trùng hợp hay là may mắn của cô, khi để cho cô có cơ hội tận mắt chứng kiến cảnh Ánh Khiết sẽ khóc lóc thảm thiết bị đuổi ra ngoài trong cái nhìn đầy khinh bỉ của mọi người, cô nở nụ cười đầy tự mãn. Cánh cửa bật mở, Á Luân cùng Ánh Khiết và trợ lí Điền bước vào, mọi người lập tức đứng dậy nghiêm người chào, ba người họ nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình để bắt đầu cuộc họp, Á Luân lên tiếng :
-Chắc mọi người đã biết hôm nay tôi triệu tập cuộc họp này vì việc gì, cho nên tôi cũng không muốn nhắc lại dài dòng, tôi càng không muốn trong công ty mình xảy ra những chuyện thiếu hiểu biết này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ làm chuyện đó_ Cậu liếc mắt nhìn qua Ánh Khiết, cô rụt đầu nhìn xuống đất, Tuyết Phù nhìn thấy cảnh đó liền cười thầm trong bụng, Á Luân thu ánh mắt đó về khẽ nói tiếp :
-Cho nên hôm qua, tôi đã sai người điều tr.a rõ mọi việc, trong phòng trưng bày của công ty có gắn camera theo dõi, mọi hành động của mọi người khi ra vào căn phòng này sẽ được ghi lại hoàn toàn, tôi đã cho người thu lại đoạn video vào khoảng giờ xảy ra vụ việc ngày hôm qua, sẽ chiếu lên cho mọi người xem, dựa vào nó mọi việc sẽ được sáng tỏ_ Á Luân nói xong đưa mắt nhìn trợ lí Điền, cậu ta hiểu ý đứng dậy đi đến máy chiếu bắt đầu điều khiển, nãy giờ Tuyết Phù im lặng, ánh mắt hoang mang, hai tay báu chặt vào nhau.
Đoạn video được phát lên, mọi ánh mắt đều tập trung vào nó, mở đầu đoạn video là một khoảng không gian yên lặng, một lúc sau có một bóng hình bé nhỏ chính là Ánh Khiết bước vào, cô nhanh chóng bỏ chiếc hộp đựng sản phẩm mới vào tủ kính phía trên, thật cẩn thận rồi nhanh tay đóng lại, bước nhanh ra ngoài khuôn mặt đầy hoan hỉ. Mọi người khó hiểu quay lại nhìn cô, xong rồi quay lên màn hình tiếp tục xem, khoảng năm phút sau khi Ánh Khiết rời đi đột nhiên có một bóng hình mặc áo khoát đen chùm kính đầu đi vào, vóc dáng nhìn chắc chắn không phải Ánh Khiết, vì người đó cao hơn Ánh Khiết nhiều, dù không nhìn rõ nhưng mọi người có thể đoán được đó là một cô gái, cô ta nhanh chóng lại tủ đựng sản phẩm mới mở ra và lấy chiếc đồng hồ chạy nhanh ra ngoài, đoạn video được khép lại, người ngạc nhiên nhất chính là Ánh Khiết, có người hãm hại cô sao, giọng Á Luân ôn tồn :
-Mọi người chắc đã theo dõi rất kỹ đoạn video trên, sự thật là trong đoạn video đó, tôi đã phân tích rất kỹ càng, hình dáng đó là của một người khác không phải thư kí Tiêu đây, cho nên cô ấy không phải là người lấy cắp, mọi người ai có ý kiến gì không_ Á Luân im lặng một lúc, thấy không ai lên tiếng liền tiếp tục :
-Mọi người đã không có ý kiến gì, thì sau này không được phép có những thái độ thiếu khiến nhã đối với thư kí Tiêu đây, tôi không muốn trong công ty của mình xuất hiện tình trạng này, còn người lấy cắp chiếc đồng hồ nhằm mục đích hãm hại thư kí Tiêu nhất định tôi sẽ cho người làm rõ và đặc biệt trừng trị, không còn gì nữa tan họp_ Á Luân nói xong lập tức đứng dậy bước ra khỏi phòng.
-Tại sao cô ta lại vượt qua mọi chuyện nhanh như vậy, phòng trưng bày ch.ết tiện, sao lại gắn camera chứ, may là mình cẩn thận suy tính trước nên mới không để bị lộ, thật tức ch.ết mà, cô chỉ là gặp may thôi lần sau chắc chắn không dễ thoát như vậy đâu_ Trong lúc đoạn video được phát, cô đứng ngồi không yên, tâm trạng lo lắng tột cùng, lo sợ mọi người sẽ phát hiện ra mình thì tiêu chắc, lần su phải cẩn thận hơn.
-Tại sao lại có người hãm hại tôi chứ, là ai vậy, tôi có đắc tội với ai đâu ?_ Ánh Khiết cứ nói liên tục từ lúc ra khỏi phòng họp cho đến khi về đến văn phòng tổng giám đốc, khiến Á Luân rất bực mình :
-Cô có im đi không, tôi còn chưa xử lí cô, giờ còn đứng đây lảm nhảm à.
-Tôi có lỗi gì chứ ?
-Cô không xử lí được tình huống, lại bỏ chạy ra ngoài trong giờ làm việc, mất đi tác phong của một thư kí, nên phạt cô sao đây ?_ Á Luân nhíu mày.
-Tôi…tôi xin lỗi tổng giám đốc lần sau sẽ không vậy nữa.
-Còn dám có lần sau ?
-Không dám, không dám_ Ánh Khiết cười miễn cưỡng, mong anh ta còn tính người đừng phạt cô.
-Hừm, cô ra ngoài làm việc đi, còn đứng đó làm gì_ Á Luân gắt giọng.
Ánh Khiết nhanh chóng chạy nhanh ra ngoài, đóng cửa phòng lại, không khéo anh ta đổi ý thì cô thê thảm rồi, nhưng thôi mọi chuyện cũng đã qua, bây giờ cẩn thận hơn là được, còn người hãm hại cô chắc chắn cô sẽ tìm ra…