Chương 14: Sự tuần hoàn của thời gian

Buổi tối ở khuôn viên bênh viện thật lạnh lẽo, hôm nay trời trở gió khiến nó thổi mạnh hơn, cảm giác se se lạnh lan tỏa khắp cả người, Ánh Khiết chợt đưa hai tay xoa nhẹ vào nhau để tìm chút hơi ấm, nỗi cô đơn trong cô sao cứ ngày càng nhiều, nó khiến cô cảm thấy ngột ngạt khó thở. Buổi chiều hôm nay có quá nhiều chuyện diễn ra làm cô không thể nào xử lí tốt được, may sao còn có Ngạo Khuyển tới kịp lúc để giúp đỡ, nhắc đến cậu chợt cô kéo nhẹ mép môi lên một chút để lộ ra một nụ cười, cô biết thực chất cậu là một người rất tốt bụng và vui tính, nhưng nó được giấu sau vỏ bọc của thần tượng, dù gặp cậu không lâu nhưng cậu luôn giúp đỡ cô rất nhiều, mang lại cho cô một cảm giác ấm áp của một người bạn hay hơn cả chính là cảm giác của một người anh trai, một người ba mà cô đã không thể có đủ trong cuộc đời này. Cuộc đời cô từ nhỏ cho đến lớn nhận rất được nhiều tình yêu thương của mọi người nên cô chưa cảm nhận được cảm giác của sự mất đi yêu thương là như thế nào, nhưng bây giờ cô đang lâm vào tình trạng này đây nó khiến cô rối rắm không biết phải làm sao để có thể xóa tan đi sự đau nhói ở trong lòng ngực của mình, chính cái khoảnh khắc này đã làm cô biết được mất đi sự yêu thương quả thật có một cảm giác không tốt chúc nào.


-Sao tối rồi không vào phòng ngủ đi con, ngoài đây trời lạnh lắm, con còn đang bệnh đấy_ Sơ Phương Tâm nhẹ nhàng đặt chiếc áo khoát lên vai của Ánh Khiết, cô bé này luôn làm bà lo lắng rất nhiều.


-Dạ, con xin lỗi sơ, sao giờ này người chưa về cô nhi viện nữa ạ, con ở đây một mình không sao đâu, người về nghỉ ngơi đi ạ_ Lo suy nghĩ nên cô không nghe được tiếng bước chân của sơ, chỉ khi sơ đặt chiếc áo khoát lên người thì cô mới giật mình quay lại. Nhìn thân hình ốm yếu của sơ mà cô cảm thấy mình có lỗi rất nhiều, đã khiến bà lo lắng không yên.


-Ta không sao, con đang nghĩ gì mà suy tư nhiều vậy?_ Bà nhìn thấy ánh mắt cô chứa đựng một điều gì đó không vui, và mang đầy tâm sự.
-Con không sao_ Cô chợt khẽ lắc đầu.


-Tiểu Khiết à, con từ nhỏ là người ta thương nhất, nhìn con đau yếu hay buồn phiền ta không thể chịu được, ta chỉ muốn nhìn thấy con vui cười, khỏe mạnh, con biết điều đó chứ_ Bà đưa tay nắm lấy một tay cô khẽ vuốt ve nhẹ nhàng, truyền cho cô một hơi ấm của người mẹ dành cho con của mình.


Ánh Khiết nhìn thấy ánh mắt của bà, cái nắm tay đầy ấm áp đó, nó khiến cô trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, cô thật sự có rất nhiều nỗi buồn trong lòng, nhưng không biết chia sẽ cùng ai, bây giờ đây nhìn thấy bà lúc này sự quan tâm của bà khiến nước mắt trong cô không biết vì sao tuôn trào.


available on google playdownload on app store


-Con làm saoo thế, có chuyện gì mau nói cho ta nghe có được không?_ Nhìn thấy cô khóc, bà trở nên luống cuống tay chân, vì từ đó giờ cô rất ít khi khóc, dù té đau cũng không rơi nước mắt, nhưng hôm nay nhìn thấy cô khóc bà thật sự rất lo lắng.


-Sơ à, con không ao chỉ mệt mỏi quá nên muốn khóc một chút để làm nũng với người ấy mà_ Cô xà vào lòng bà, ôm bà thật chặt khẽ nói.
-Haizz, con bé này, con làm ta lo muốn ch.ết_ Bà khẽ gõ nhẹ vào đầu cô, đồng thời hai tay cũng ôm lấy thân hình gầy đi vì bị bệnh.


-Sơ ơi, con có một câu chuyện muốn kể cho người nghe, nhưng tình huống trong câu chuyện này con thật sự không thể hiểu nổi và không biết phải giải quyết làm sao, người nghe con kể rồi tìm cách giải quyết giúp con có được không?_ Ánh Khiết thì thào nói với bà, bà không nói gì chỉ nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào vai cô ý nói cô cứ kể đi.


-Con có một người bạn, cô ấy làm việc ở một công ty lớn, chỉ vì một ngày kia cô không may gặp phải cấp trên của mình tại thang máy, lại còn làm những chuyện ngốc nghếch khiến cậu ta tức giận, đem cô từ một nhân viên nhỏ lên làm thư kí cho tổn giám đốc để thuận tiện hành hạ, từ sáng đến tối để cô làm việc không ngừng, nhiều khi còn phải tăng ca đến khuya, cô thật sự rất ghét cậu. Nhưng có một lần, khi cô bị đau chân do mang giày cao gót, cậu đã bỏ đi lòng tự tôn của một ông chủ lớn mà ngồi xuống cõng cô ra xe, rồi có lúc khi cô bị cướp không xém ch.ết cháy cho xe nổ cậu không ngại bản thân mà liều mình ra che chắn cho cô, những việc đó càng ngày càng in sâu vào trong lòng cô. Đến một ngày kia cô nhận ra rằng cô đã thật sự yêu cậu ta và muốn thổ lộ với cậu, nhưng đột nhiên cô trong thấy cậu đang ôm chặt người bạn thân của cô trong tay, và chính thức công nhận cô ấy làm bạn gái của mình, mọi thứ trong lòng cô chợt đổ sụp xuống một cách rất hoàn hảo, một bên là người bạn thân của cô, một bên là người mà cô thầm yêu, cô không uốn mất đi cả hai, nên cô rất bế tắc không biết giải quyết ra sao nữa.


Kết thúc câu chuyện của mình cô chợt ngẩn đầu lên nhìn sơ Phương Tâm bằng ánh mắt khó hiểu rồi nói tiếp:
-Khi nghe cô ấy kể xong, con thật sự cũng không biết phải giải quyết như thế nào nữa, sơ có thể cho cô gái ấy ý kiến không?


-Tiểu Khiết à, vào trường hợp của cô gái đó mình là người ngoài không thể cho ý kiến gì nhiều, nhưng có một điều, cô ấy phải suy nghĩ xem giải quyết như thế nào khiến cô ấy cảm thấy hài lòng và vui vẻ nhất, những thứ không thuộc về mình có nếu kéo nhiều đến mấy cũng chỉ mang lại đau khổ cho bản thân thêm thôi con à, nếu cô ấy nghĩ thoáng thêm một chút thì sẽ nhận ra hướng giải quyết tốt nhất thôi. Ánh sáng mặt trời không bao giờ tắt đi, mà nó chỉ thay đổi chiếu tới một nơi khác để mang lại hơi ấm cho họ, rồi sau đó nó cũng sẽ trở về bên ta. Bóng đêm đến không phải vì muốn cho mọi người cảm nhận sự cô đơn của nó, mà muốn cho ta suy nghĩ về những chuyện mà ta đã làm, để xem chúng ta thấy vui vẻ hay là khó chịu và mệt mỏi. Dòng tuần hoàn của thời gian cũng giống như số phận của con người, 24h trong một ngày cũng vẫn là 24h, không thể mất đi một giây nào, cũng như những thứ thuộc về mình dù nó có đi một vòng lớn như thế nào đi nữa cũng sẽ quay trở về với mình thôi con biết không?_ Bà dùng ánh mắt hiền từ nhẹ nhàng nhìn và cô, từng câu từng chữ đang nói về cô gái ấy nhưng thực chất giống như đang nói với chính cô.


-Sơ..., con cám ơn sơ, chỉ có người mới có thể cho con một lời khuyên chân thành nhất, con thay mặt cô gái ấy cảm ơn người, cảm ơn người nhiều lắm_ Cô nắm chặt lấy tay bà, ánh mắt hiện lên một tia sáng nhỏ, không còn âm u như lúc đầu nữa.


-con gái ngốc không có gì đâu, thôi khuya rồi mau về phòng nghĩ đi con, mau chóng khỏi bệnh để còn đi làm nữa_ Vừa nói bà vừa đỡ cô đứng dậy dìu cô về phòng ngủ, nhìn thấy cô không còn mang tâm trạng nặng nề bà cũng bớt lo lắng đi phần nào.


Ánh Khiết đứng dậy bước theo bà, trong lòng cô dường như được nhẹ nhõm hơn, sơ nói đúng, cô nên giải quyết mọi chuyện theo hướng làm cho cô hạnh phúc nhất và cảm thấy vui vẻ nhất. Tiểu Phù là người bạn thân của cô rất nhiều năm, còn Á Luân chỉ là một thứ tình cảm mới chóm nở, cô luôn vui vẻ khi nhìn người khác hạnh phúc, mà người đó bây giờ lại là người bạn thân nhất của cô, cho nên những thứ tình cảm đầu tiên đối với cô nó rất đẹp, cô rất luyến tiếc để bỏ đi nó, nhưng bây giờ không còn quan trọng nữa, hạnh phúc của chị em tốt chính là niềm vui của cô. Khẽ thở môt hơi sâu, cô tự nói với lòng “Ánh Khiết cố lên, qua ngày mai bình minh cũng sẽ về với mi thôi”.


***


Một tuần nay không khí trong công ty không còn náo nhiệt nữa, nhất là trong tầng của tổng giám đốc, thường ngày điều nhờ tiếng nói ríu rít của Ánh Khiết làm cho không khí ở đây sôi động hơn, nhưng kể từ khi cô bị bệnh cho đến khi xuất viện trở lại công ty thì cô dường như ít nói hẳn lên, không còn tươi cười như trước nữa, chỉ lo chuyên tâm làm hết công việc của mình sau đó thì đi về, buổi trưa cô cũng không đi ăn với mọi người chỉ ăn qua loa mấy thứ bánh mà cô đem theo để ăn cho qua bữa, sau đó thì lại tiếp tục công việc của mình, khiến cho mọi người cảm thấy kì lạ và khó chịu, nhưng người khó chịu nhất chính là Á Luân.


Một tuần này cậu luôn bực bội không hiểu lí do, khí lạnh xung quanh không thể so sánh được bằng sức lạnh của cậu tạo ra, đến cả trợ lí Điền người hay đi theo cậu nhất cũng tính là người hiểu rõ tính cách cậu, cũng chau mày khó hiểu nhưng sau đó lại mỉm cười ẩn ý, lí do này chắc chắn có liên quan đến cô thư kí Tiêu khác thường kia rồi, vì sao cậu nghĩ như vậy ư, chính là do một tuần nay người hay tiếp xúc với cô ấy nhất chính là cậu, nói đến đây có nhiều người cho là ám muội nhưng thật ra, một tuần nay cô không vào trong phòng tổng giám đốc một lần, tài liệu toàn nhờ cậu đưa vào với lí do cô còn rất nhiều việc, đến lúc đi họp cô cũng chỉ nói mấy câu về công việc với tổng giám đốc, còn sau đó thì không ngó ngàng đến Viêm tổng khiến anh ta tức giận vô cùng, quả thật người ồn ào như thư kí Tiêu khi im lặng lại đáng sợ đến vậy khiến cho người sắt đá cũng chẳng bằng như tổng giám đốc cũng phải sôi sục máu nóng.


-Hôm nay thư kí Tiêu cũng nhờ cậu đưa tài liệu dùm à, công việc tôi giao cho cô ta từ lúc nào mà nhiều đến như vậy ?_ Thấy trợ lí Điền bước vào Á Luân chợt chau mày khó coi.


-À, dạ không hôm nay không có tài liệu nào cần đưa hết, tôi chỉ muốn hỏi trưa nay tổng giám đốc muốn ăn trưa ở đâu với cô Quách đây?_ Trợ lí Điền cố nhịn cười nhìn sắc mặt của Á Luân.


-Thôi, hôm nay tôi còn công việc nên dùng cơm trong phòng cũng được không sao hết_ Thì ra là không phải, để coi cô còn chống đối tôi đến bao giờ.
-Vâng, vậy thôi tôi xin phép ra ngoài_ Trợ lí Điền quay đi.


12h30, Tiếng mọi người kéo nhau đi ăn làm xôn xao cả phòng nhưng chỉ có Ánh Khiết là yên lặng, đôi mắt cô vẫn chăm chú nhìn vào màn hình vi tính, hai tay cứ thế mà nhịp nhàng đánh máy. Tiếng thang máy kêu lên theo sau đó là tiếng giày cao gót lạch cạch bước tới, Tuyết Phù dừng ngay bàn Ánh Khiết lấy tay gõ nhẹ bàn, tiếng động làm Ánh Khiết giật mình, nhìn lên:


-Tiểu Phù cậu làm mình giật mình.
-HiHi, Tiểu Khiết sao cậu còn chưa đi ăn nữa, mới hết bệnh đừng làm việc quá sức_ Tuyết Phù nói.
-Mình không sao, cậu đừng lo, cậu tới tìm tổng giám đốc à, anh ấy ở trong phòng đấy_ Nhận được sự quan tâm của Tuyết Phù cô chợt cảm thấy vui vẻ hơn.


-Ukm, mình biết rồi cảm ơn cậu, làm việc tiếp nha mình vào trong đây_ Nói xong Tuyết Phù rời đi. Nhìn theo bóng Tuyết Phù , Ánh Khiết chợt mỉm cười, chắc có lẽ họ rất hạnh phúc quả thật sự lựa chọn của mình là đúng.


Vào trong phòng thấy Á Luân đang làm việc, Tuyết Phù chạy đến ôm chặt Á Luân từ phía sau, hành động này khiến cậu hơi nhíu mày, cậu biết rõ Tuyết Phù chính là tiểu Ánh khiết năm xưa, nhưng không hiểu vì sao hành động này khiến cậu cảm thấy không quen cho lắm nói rõ ra chính là không thích như vậy, cậu nhẹ nhàng xoay người lại gỡ nhẹ tay cô ra, nở một nụ cười nhẹ.


-Em đến rồi à, có đói chưa anh kêu người đem cơm lên cho em ăn nha_ Cái gỡ tay của Á Luân khiến cô nhăn mày một chút rồi thôi sau đó quay lại gật đầu tươi cười với cậu.


Cậu nhấc tay lấy điện thoại bấm một dãy số nào đó rồi gọi nhanh bảo đem thức ăn lên, sau đó đưa cô qua bên sôpha bên cạnh ngồi xuống, bỗng nhiên ánh mắt cô sáng lên khẽ nói:
-Lúc này công việc của Tiểu Khiết nhiều lắm sao?
-Không hẳn là vậy, nhưng sao em lại hỏi vậy?


-À tại em thấy giờ này mà cô ấy còn làm việc, chưa chịu đi ăn cơm.


-..._ Á Luân nghe cô nói đến đây khuôn mặt trở nên trầm lặng, cô gái này mới hết bệnh lạ không chịu ăn cơm đúng lúc, muốn bản thân bị bệnh lần nữa sao. Nhìn khuôn mặt của cậu cô không chịu nổi bèn nhanh chóng đi vào chủ đề chính:
-Hay là chúng ta bảo cô ấy vào ăn chung nha.


-Anh nghĩ không nên, thôi để anh gọi một phần cơm cho cô ấy là được, không thôi cô ấy sẽ ngại đấy_ Á Luân thấy lời đề nghị của Tuyết phù không phù hợp, vì sao ư, cậu cũng không biết, chỉ biết là khi đối mặt với Ánh Khiết cậu cảm thấy rất xa lạ không tự nhiên nếu cả ba người dùng cơm chung trong hoàn cảnh này.


-Vậy thôi cũng được_Giọng cô chợt nhẹ hẳn xuống, lại không thành công rồi, tức ch.ết đi được. Sau khi thấy cái gật đầu của cô, cậu nhanh chóng bước lại bàn gọi thêm một phần cho Ánh Khiết, nhưng còn cẩn thận bảo họ chuẩn bị thức ăn phù hợp và đầy chất dinh dưỡng cho người mới khỏi bệnh.


Tiếng cửa vang lên rồi, Á luân liền cất giọng mời vào, cứ tưởng là người giao cơm đến nhưng thật ra là Ánh Khiết, cậu liền ngạc nhiên, hôm bữa giờ cô không hề bước vào phòng cậu nhưng sao lúc này lại vào chứ. Nhìn thấy cái nhìn đầy khó hiều của cậu, cô liền giải thích:


-Trợ lí Điền đi ăn trưa rồi, tôi chỉ vào đưa tài liệu, tôi không làm phiền hai người chứ, tôi sẽ ra ngay.
-Này Tiểu Khiết sao lại nói vậy chứ, sao lại làm phiền được cậu thật khéo nói đùa_ Thấy Ánh Khiết bước vào, Tuyết Phù trong lòng mừng rỡ, cơ hội đến rồi.


-Ukm cô để đó đi_ Á Luân nãy giờ mới lên tiếng. Nghe thấy vậy Ánh Khiết liền bỏ xuống nhanh chóng ra ngoài nhưng đi được mấy bước thì Tuyết Phù kéo lại nói:
-Mình biết cậu pha caf e rất ngon, cậu có thể pha cho mình không?


-Ukm, được chứ cậu chờ chút mình sẽ đem vào ngay_ Ánh Khiết đi nhanh ra ngoài, khoảng 5 phút sau cô quay lại với 2 ly cà phê nóng trên tay, đem đến nhanh cho Tuyết Phù.


Trong lúc đưa cafe cho Tuyết Phù, không hiểu vì sao cô ấy trượt tay cầm làm một phần cafe nóng dổ vào chiếc váy đỏ, phần lớn còn lại nằm hết trên tay Ánh Khiết.


-Á_ tiếng la của Tuyết Phù làm cho Á Luân giật mình nhìn lại thì thấy một phần váy của cô bị dơ do cafe, nhìn lên Ánh Khiết thì thấy cô không nói gì chỉ thấy tay hai tay đang nắm chặt vào nhau, sức nóng của cafe mới pha ai lại không biết, có lẽ tay cô bị thương rất nặng.


-Mình xin lỗi cậu không sao chứ?_ Ánh Khiết lo lắng.
-Mình không sao, lần sau cậu nhớ cẩn thận chút là được_ Tuyết Phù gượng cười nói.
-Cô đem cafe làm sao thế hả, có biết nó rất nóng không?_ Á Luân quát lớn vào Ánh Khiết, sau đó cậu quay lại nhìn Tuyết Phù lo lắng hỏi:
-Em có sao không?


-Không sao, anh đừng trách Ánh Khiết, cô ấy lỡ tay thôi_ Cô giả giọng đáng thương nói dịu dàng với cậu.
Cậu trợn mắt nhìn Ánh Khiết sau đó nói lớn:


-Ra ngoài_ nhìn thấy cử chỉ cùng giọng nói của cậu giành cho cô, Ánh Khiết cố nén cơn đau và nước mắt nhanh chóng bước ra ngoài, bởi vì cô không biết giải thích ra sao cho hành động của mình.


Nhìn thấy Ánh Khiết sắp khóc chạy ra ngoài cùng khuôn mặt nổi giận của Á Luân, Tuyết Phù nhếch môi hài lòng, công sức của cô kéo họ ngày càng xa, sắp có kết quả rồi, chỉ cần ngồi chờ đến ngày Ánh Khiết không chịu nổi mà rời xa nơi này mãi mãi.


Sau khi dùng cơm trưa xong, Tuyết Phù rời đi, ra đến bàn của Ánh Khiết cô cũng không ngại quay lại nói với Ánh Khiết:
-Mình xin lỗi, cậu đừng để ý đến lời nói của Á Luân nha, vì chắc cho anh ấy quá lo lắng cho mình thôi.


-Ukm không sao, mình xin lỗi cậu _ Ánh Khiết nhìn Tuyết Phù ánh mắt hối lỗi, Tuyết Phù gật đầu rồi trở về phòng làm việc của mình. Nhưng câu nói của cô cứ ám ảnh Ánh Khiết không rời “ chắc do anh ấy quá lo lắng cho mình thôi”, đúng vậy do anh ta lo lắng cho Tiểu Phù thôi, cô thật ngốc mà.


Điện thoại bàn reo, cô dùng ngay tay trái của mình để nhấc máy, không biết vì sao khi nghe máy xong, sắc mặt cô thay đổi, suy nghĩ một chút bước nhanh vào phòng Á Luân.
-Xin lỗi, tổng giám đốc gọi tôi có chuyện gì ạ?_ sao tự nhiên gọi cô chứ chắc lại muốn trách mắng tiếp chứ gì.


-Cô ngồi xuống đó đi_ Á Luân lấy tay chỉ xuống sofa bảo cô ngồi xuống rồi cậu đi lại một cái bàn bên cạnh lấy ra một hộp đồ dùng, sau đó bước lại gần chỗ cô ngồi xuống.
-Đưa tay đây_ Giọng nói ra lệnh cất lên.
-Sao chứ?_ Ánh Khiết khó hiểu tự nhiên cậu kêu cô đưa tay làm gì.


-Nhanh lên_ Thấy cô chằng chừ, cậu khó chịu kéo mạnh tay cô về phía mình.
-Ui da! _ Đau quá, anh ta làm gì thế tự nhiên kéo tay cô làm cô đau muốn ch.ết.


-Cô cũng biết đau à, vậy sao lúc nãy không chịu cẩn thận một chút_ Nhìn thấy bàn tay sưng đỏ của cô, cậu mặt mày đen sậm lai, thấy cô không nói gì cậu lại nói tiếp:


-Cafe đó rất nóng, ai cũng biết, không cần cô ra tay nghĩa hiệp mà thử, tay bị như vậy cũng không chịu xử lí, cô là con nít hay là quá ngốc nghếch hả_ vừa nói cậu vừa xử lí vết thương cho cô.


Lúc nãy cậu giận dữ với cô không phải vì cô làm đổ cafe lên Tuyết Phù, mà do cậu thấy tay cô bị cafe nóng đổ vào, phần thịt bị sưng táy lên, khiến cậu tức giận không thôi nên mới lên tiếng la cô như vậy, cô gái này cứ để bản thân mình bị thương, luôn khiến cậu lo lắng không hiểu lí do.


-Tôi..._ Thật sự khi nghe cậu nói câu đó trong lòng cô dường như có một luồng khí ấm áp len qua, nhưng chợt nghĩ đến anh mắt của Tuyết Phù, cô chợt giựt tay lại.
-Để yên_ Á Luân không hề để ý đến sự phản kháng của cô, càng nắm chặt tay cô hơn.


-Tôi có thể làm được mà_ Cô thật không quen, nếu để Tuyết Phu thấy cô ấy sẽ hiểu lầm rồi sao.


-Cô có thể làm, mà để tay đến giờ chưa được xử lí, ngồi im, ngậm miệng lại không được nói chuyện_ Cậu dùng giọng bức người nói với cô, làm cô sợ hãi không thể chống cự đành ngồi yên nhìn.


Trong lòng cô bây giờ thật rối bời, không biết làm sao cho đúng lặng lẽ nhìn cậu mà trái tim không nghe theo lời mình cứ đập thật mạnh, vị cay đắng và ngọt ngào mà cậu mang lại cứ lan tỏa trong cô “ anh như vậy thì làm sao em mới có thể không quan tâm anh, không để ý đến anh và càng không thể hết yêu anh đây”...






Truyện liên quan