Chương 19: Có chết cũng không buông tay

Tất cả mọi người trong tập đoàn Thiên Ân đang bắt đầu xôn xao, ai ai cũng quên ất công việc của mình tụm năm tụm bảy tám chuyện, không biết có vấn đề gì to lớn không nhưng đến cả các vị quản lý cấp cao sắc mặt cũng thay đổi khác thường.


-Nè, các cậu có nghe tin gì chưa?_ Tiểu Bối trong phòng tài vụ bắt chạy nháo nhào vào bên trong, ngay cả miệng mở to cũng quên ngậm lại liền nói lớn.
-Chuyện gì?_ Mọi người thấy thái độ của Tiểu Bối cũng bắt đầu xôn xao theo.


-Mọi người nghe cho rõ đây, Quách Tuyết Phù ở phòng tài vụ của chúng ta sẽ cùng Viêm tổng nổi tiếng lạnh lùng sẽ làm lễ cưới vào ngày mốt đó_ Tiểu Bối lấy hết âm lượng tích lũy của mình nãy giờ hét thật lớn.


-Hả_ Mọi người trong phòng đều không tin vào tai của mình, bọn họ cố gắng lấy tay vỗ vỗ vào tai mong rằng tai mình bị hư, những lời nói kia chắc chắn chỉ là nghe lầm, thấy thái độ của mọi người Tiểu Bối tức giận hét lớn thêm lần nữa:


-Tai mấy người không có vấn đề, vần đề là ở chỗ thông tin này là SỰ THẬT, có nghe rõ chưa?_ Kêt thúc câu nói tất cả nhân viên nữ trong công ty lập tức ngất hết bởi vì đây là tin chấn động nhất trong năm, còn hơn bọn họ trúng độc đắc nữa.


Thông tin kết hôn của tổng giám đốc được lan truyền khắp công ty, nhưng mọi người không ai hiểu được vì sao bọn họ lại kết hôn nhanh như vậy chứ, không biết có chuyện gì xảy ra hay không nữa.
***


available on google playdownload on app store


-Sơ Phương Tâm, sao mấy ngày nay con không thấy chị Ánh Khiết bước ra khỏi phòng vậy, chị ấy bị bệnh sao?_ Hoan Hoan, nắm lấy tay của sơ Phương Tâm, chu cái miệng xinh xinh lên nói, con bé mấy hôm nay không thấy Ánh Khiết, nó thật sự rất lo lắng.


Vỗ nhẹ đầu Hoan Hoan, sơ Phương Tâm liền nói: Không sao, chị Tiểu Khiết chỉ mệt trong người thôi, con đừng lo lắng_ Không biết những lời này là an ủi Hoan Hoan hay là đang an ủi bà nữa, bà cũng đang rất lo lắng cho cô, không biết vì sao mấy ngày nay cứ nhốt mình trong phòng hỏi thì cũng không trả lời, bà cũng không biết làm sao chỉ biết giữ yên lặng.


-Ánh Khiết à, ra ăn miếng cháo đi con_ Sơ gõ cửa phòng Ánh Khiết, nhưng đổi lại chỉ có một sự yên lặng, bà hoàng hốt gõ cửa thêm lần nữa nhưng cũng không thấy phản ứng gì, liền gõ cửa mạnh hơn, kêu lớn tiếng hơn, cuối cùng đành chạy nhanh lên phòng mình lấy một chìa khóa phòng dự bị, lật đật chạy xuống, mở ngay cửa phòng cô ra.


Ánh Khiết nằm cuộn mình trong chiếc chăn ấm, mồ hôi tuông ra như mưa, sơ Phương Tâm chạy lại phía cô không nói nhiều liền ấp lòng bàn tay của mình lên trán cô xem coi cô có sốt hay không.


-Lại sốt nữa rồi, Tiểu Khiết con tại sao lại sốt nữa vậy, nào sơ đỡ con dậy, chúng ta vào bệnh viện thôi_ Bà liền sốc người Ánh Khiết lên, nhưng sau đó có cánh tay nắm lấy tay bà nói:
-Sơ à, con không sao, con không muốn tới bệnh viện_ Ánh Khiết khuôn mặt mệt mỏi, giọng nói mang chút hơi nóng thều thào lên tiếng.


-Không được đâu Tiểu Khiết à, hiện giờ con sốt cao lắm không đi bệnh viện không được_ Sao con bé này hôm nay lại cứng đầu không muốn tới bệnh viện chứ, bà lại càng lo lắng hơn.


-Con không muốn tới bệnh viện, con biết rõ bản thân mình có thể chịu đựng được tới đâu, nếu không chịu được nữa, con sẽ nói với sơ, có được không_ Cô nhẹ giọng năn nỉ cũng đủ khiến bà mủi lòng, đành chiều theo ý cô.


-Thôi được rồi, con nằm đây chút ta đi mua thuốc cho con, nhớ không được đi lung tung đó_ Bà nhẹ thở dài dặn dò cô một chút liền đi ra ngoài mua thuốc, Ánh Khiết cũng đã quá mệt mỏi, nên nhắm mắt ngủ.


Một lúc sau đó, cô liền bị tiếng điện thoại đánh thức, đầu đau nhức nhưng vẫn cố mở mắt tìm chiếc điện thoại của mình, dùng chút sức lực cuối nhấn nút nghe máy:
-Alo


-Tiểu Khiết à, mình là Tuyết Phù đây_ Tuyết Phù bên kia điện thoại đang ngồi đợi Á Luân thử lễ phục, để chuẩn bị cho hôn lễ ngày mai liền nhớ đến còn chuyện xử lí nhanh chóng gọi ngay cho Ánh Khiết.
-Uhm, có chuyện gì, cô mau nói đi_ Giọng Ánh Khiết càng ngày càng nhỏ.


-Uhm ngày mai 9h trên núi Đại Đồn, mình muốn gặp cậu một chút để nói chuyện, cậu có thể đến không?_ Tuyết Phù nói nhanh, cô sợ Á Luân đi ra nghe thấy.


-Được, tôi sẽ tới đúng giờ_ Nói xong Ánh Khiết tắt máy, cũng là lúc sơ Phương Tâm mang thuốc vào, thấy cô vừa mới đặt điện thoại xuống liền hỏi:
-Ai gọi cho con vậy?


-Là Tuyết Phù_ Đang trong tình trạng mê man, cô không ý thức được liền nói ra chuyện Tuyết Phù hẹn cô ngày mai đến núi Đại Đồn nói chuyện. Sơ Phương Tâm cảm thấy lạ, tính hỏi tiếp nhưng thấy Ánh Khiết quá mệt mỏi liền ngưng lại, lập tức lấy thuốc cho cô uống rồi xuống bếp hâm nóng cháo cho cô.


8h sáng, tại đại sảnh của tập đoàn Thiên Ân, mọi người đang tấp nập chuẩn bị chu toàn cho hôn lễ của tổng giám đốc, chút nữa 9h sẽ diễn ra, Tuyết Phù và Á Luân cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ, hôm nay cô khoát trên mình bộ áo cưới trắng tinh khôi, nhìn qua khiến cho người ta cảm thấy cô thật sự rất quyến rũ trong bộ lễ phục này, nở nụ cười tươi tắn, cô đang rất hồi hộp chỉ cần 1khắc nữa thôi cô sẽ trở thành bà Viêm rồi, ước mơ vươn tới tầng cao của xã hội sắp trở thành hiện thật rồi.


Ngược lại với Tuyết Phù, Á Luân lại mang một khí tiết lạnh lùng hơn, bên ngoài mặt cậu như mang một lơp băng băng giá, nhưng trong lòng lại chợt nóng như lửa đốt sốt ruột kì lạ.


Trong lúc hôn lễ sắp bắt đầu, thì bên đây Ánh Khiết ngồi dậy chuẩn bị mọi thứ liền bắt taxi đi lên núi Đại Đồn nơi Tuyết Phù hẹn cô, không biết có chuyện gì, nhưng trong điện thoại nge cô ấy nói có chuyện muốn nói với cô, chắc là chuyện liên quan tới việc trả lại thân phận cho cô. Suy nghĩ một hồi thì đã tới chân núi, nhìn con đường mòn để đi lên đinh núi, cô khẽ thở dài hôm qua mới sốt nặng một đêm bây giờ lại phải đi bộ lên đó khiến đầu óc cô choáng váng, nhưng dù sao cũng phải đi lên đó, nói là làm cô liền nhanh chóng đi lên.


Tèng...teng... tiếng nhạc hôn lễ được cất lên, mọi người ai nấy cũng đang bắt đầu ngồi vào bàn im lặng để tham dự lễ cưới của ông chủ tập đoàn Thiên Ân.


-Chào các vị, hôm nay là lễ thành hôn của Viêm tổng của tập đoàn Thiên Ân chúng tôi, rất cám ơn các vị lãnh đạo của các tập đoàn lớn hiện đang là đối tác của Thiên Ân đã đến tham dự hôn lễ ngày hôm nay, và bây giờ giờ lành đã đến chúng ta cùng chào đón cô dâu chú rễ bước lên sân khấu, xin mời_ Người chủ hôn lên tiếng để khởi hành hôn lễ.


Cánh cửa lớn được kéo ra, xuất hiện trước đó là hai tiểu hoa đồng đang tiến vào sãnh, sau đó chính là sự xuất hiện của cô dâu chú rễ, mọi người nhanh chóng ngước nhìn và vỗ tay chào đón họ. Khoát tay Á Luân, Tuyết Phù bước đi trong Tiếng vỗ tay của mọi người, đây chính là cảm giác mà cô muốn có được, con đường trải thảm này chính là đưa cô hướng tới tầng cao, cô sẽ cố gắng nắm giữ, nắm thật chặt.


-Trước sự chứng kiến của mọi người, tôi xin tiến hành nghi thức lễ cưới_ Người chủ hôn nhanh chóng đọc lời tuyên hệ, Tuyết Phù và Á Luân lần lượt cùng nhau nói câu “ tôi đồng ý”, sau khi đọc lời tuyên hệ chính là nghi thức quan trọng nhất:


-Bây giờ cô dâu và chú rễ có thể trao nhẫn cưới cho nhau_ Người chủ hôn vừa dứt lời, liền có hai nhân viên đem nhẫn lên sân khấu đứng gần Á Luân và Tuyết Phù.


Tuyết Phù nhanh chóng lấy chiếc nhẫn cầm bàn tay của Á Luân và đeo vào cho cậu, Á Luân cũng tiến hành tương tự, sau khi đeo nhẫn xong người chủ hôn liền tuyên bố:


-Tôi xin tuyên bố, hai người chính thức/ khoan đã _ Lời của người chủ hôn còn chưa dứt thì tiếng nói sau cánh cửa lớn vọng vào thu hút sự chú ý của mọi người.


-Sơ Phương Tâm_ Tuyết Phù ngạc nhiên nhìn thấy sơ Phương Tâm trong cô nhi viện đang đứng trước mặt mình, cô nhớ rằng việc cô kết hôn, không bất kì người nào trong cô nhi viện biết hết.
-Bà là ai sao lại đến đây ngăn cản hôn lễ?_ Một nhân viên vệ sĩ lên tiếng hỏi.


-Tôi đến đây để gặp cô dâu hỏi một chút chuyện_ Sơ Phương Tâm chăm chú nhìn Tuyết Phù, không biết rằng nãy giờ có một cặp mắt quan sát bà rất lâu.


-Dì Tâm_ Á Luân lên tiếng, khiến cho mọi người càng ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên nhất vẫn chính là sơ Phương Tâm, bà quay lại nhìn người con trai kia, hình như có một chút quen thuộc, khẽ nhíu mày.


-Dì có phải là dì Phương Tâm, quản gia nhà họ Ngô năm xưa không?_ Câu hỏi của Á Luân khiến bà chấn động, khẽ run giọng lên tiếng.
-Có phải là Á Luân thiếu gia không?


-Đúng là con đây_ Á Luân mừng rỡ, nghe nói năm đó vì Ngô gia bị cháy nên tất cả mọi người làm đều phải đi nơi khác, bà chính là quản gia tốt bụng của Ngô gia, luôn yêu thương Ánh Khiết hết mực.


-Á Luân thiếu gia thật không ngờ, tôi còn có thể gặp cậu, như vậy Ánh Khiết tiểu thư sẽ có thể tìm lại được cậu rồi_ Bà chạy lại nắm tay Á Luân, giọng nói nghẹn ngào, bà thật sự rất vui mừng.


-Uhm, con mới vừa tìm được Tiểu Ánh Khiết, cũng chính là Tuyết Phù đây, con thật sự rất vui_ Á Luân liền nở nụ cười nhìn bà.
-Khoan đã, cậu nói đã tìm được Ánh Khiết tiểu thư, chính là Tuyết Phù_ Bà thấy có gì đó không chính xác liền hỏi lại.
-Đúng vậy_ Á Luân trả lời nhanh.


-Không phải, Ánh Khiết tiểu thư không phải là cô ấy_ Lời của bà vừa dứt cũng chính là lúc Tuyết Phù mất thăng bằng liền khụy xuống đất, ánh mắt hoang mang nhìn bà, không ngờ sau bao nhiêu lâu tính kế, lại không tính là bà là quản gia nhà họ Ngô, hèn gì bà yêu thương Ánh Khiết đến vậy.


-Sao? Dì nói gì không phải, cô ấy là Ánh Khiết mà, trên tay cô ấy đang đeo chiếc lắc tay gia truyền của Viêm gia_ Á Luân nhíu mày, giọng nói có chút gấp gáp.


-Tôi nói không phải, chiếc lắc tay ấy tôi không biết vì sao lại lọt vào tay cô ta, nhưng tiểu thư Ánh Khiết thật sự là người khác, vì một số lí do tôi không tiện giải thích ngay bây giờ, tôi đã đổi họ cho tiểu thư thành một họ khác để tránh phiền phức, cô ấy họ Tiêu tên là Ánh Khiết, hiện đang làm trong tập đoàn này_ Bà liền một mạch khẳng định giọng nói rõ ràng từng chữ một.


-Tiêu Ánh Khiết, Tiêu Ánh Khiết_ Á Luân không tin vào tai mình, liền lặp lại cái tên ấy nhiều lần, thì ra là cậu nhìn lầm người, cô ấy quả thật ở rất gần cậu, nhưng cậu lại không biết được, cậu không còn tâm trí nào để ý đến Tuyết Phù liền nhanh chóng hỏi sơ Phương Tâm:


-Hiện giờ cô ấy đang ở đâu? Con muốn đến gặp cô ấy
-Điều này tôi cũng đang muốn hỏi_ Bà quay qua nhìn Tuyết Phù lên tiếng_ Nói đi, Ánh Khiết đang ở đâu?
-Cô ấy ở đâu làm sao tôi biết_ Tuyết Phù bây giờ tuy rất sợ hãi nhưng vẫn mạnh mẽ không hé môi.


-Cô nói dối, hôm qua cô gọi điện thoại cho Ánh Khiết nói rằng hẹn cô ấy 9h đến núi Đại Đồn để gặp mặt, nhưng sao bây giờ cô lại ở đây?_ Bà tức giận trợn mắt nhìn Tuyết Phù.
-Dì nói gì? Ánh Khiết đang ở núi Đại Đồn là sao?_ Á Luân càng nghe càng sốt ruột.


-Hôm qua Ánh Khiết có nói Tuyết Phù hẹn nó đến đó, lúc đó trong lòng tôi rất lo lắng, sáng hôm nay khi tỉnh dậy, chạy qua phòng cô ấy thì không thấy cô ấy đâu, gọi điện thoại thì bảo là máy không liên lạc được, tôi liền tìm địa chỉ công ty để đến kiếm Tuyết Phù coi cô ấy có đi cùng Ánh Khiết không, nhưng nghe nhân viên nói hôm nay là hôn lễ của cô Quách với Viêm tổng, tôi rất bất ngờ nên xong thẳng vào đây để hỏi tung tích của Ánh Khiết, bây giờ cô ấy lại nói không biết gì, tôi thật sự rất sợ tiểu thư gặp chuyện_ Tay chân bà cuốn lên, run bần bật trong mắt hiện lên sự lo sợ.


-Sao?_ Nghe sơ Phương tâm kể lại toàn bộ sự việc, Á Luân càng lo lắng hơn, nhưng ánh mắt đột nhiên chuyển sang lạnh lùng, đảo qua nhìn Tuyết Phù, đi lại nắm lấy tay cô siết chặt, gằn giọng_ Nói, Ánh Khiết bây giờ đang ở đâu?


-Đau quá, anh mau buông em ra, dù anh có giết ch.ết em thì cũng chẳng cứu vãn được gì, con nhỏ đó bây giờ chắc đang đứng lơ lửng trên đỉnh núi rồi, nói cho anh biết đi lên thì dễ nhưng xuống lại rất khó đó, haha_ Bây giờ cô đã không còn gì nữa thì Ánh Khiết, cô ta cũng đừng hòng có được thứ gì, dù có ch.ết cô cũng kéo theo cô ta ch.ết chung.


-Cô_ Á Luân tức giận liền gián xuống cho Tuyết Phù một cái tát rất mạnh, khiến cho má trái của cô in hằng dấu năm ngón tay, sau đó cậu lạnh lùng quay đi nói với đám vệ sĩ_ Các người canh cô ta thật cẩn thận, không được để cô ta trốn thoát, khi tôi về sẽ xử lí sau, còn dì Tâm cứ yên tâm con sẽ đưa Ánh Khiết trở về an toàn.


Sau đó cậu chạy nhanh ra ngoài đại sãnh bỏ lại biết bao nhiêu cặp mắt ngạc nhiên của mọi người, không biết hôm nay họ đi dự hôn lễ hay là đi xem kịch, nhưng quả thật tiếc mục hôm nay rất đặc sắc.
***


Á Luân phóng xe trên đường cao tốc, giống như là chỗ không người, bây giờ cậu không cần biết sẽ xảy ra chuyện gì, cậu chỉ cần có thể tìm thấy Ánh Khiết càng nhanh càng tốt là được rồi. Trong lúc Á Luân đang phóng xe chạy nhanh tới cũng là lúc Ánh Khiết mới lên tới đỉnh núi, cô đưa mắt quan sát xung quanh tìm kiếm Tuyết Phù, nhưng lại không thấy đâu, lấy điện thoại ra gọi thì lại bị mất sóng, cô cũng không biết làm thế nào đành phải ngồi chờ, nhưng ngồi cả 15 phút cũng không thấy cô ấy tới, liền muốn đi xuống dưới xem thế nào, vừa quay xuống thì thấy ở đâu xuất hiện hai người đàn ông mặc áo đen đang đứng đối diện cô khuôn mặt man chút man rợ.


-Các người là ai?_ Cô sợ hãi hỏi.
-Tụi tôi là ai không quan trọng, nhưng quan trọng tụi tôi biết cô là được_ Một tên trong đó liền lên tiếng.
-Các người muốn gì_ Ánh Khiết lớn giọng, nhanh chóng áp chế sự sợ hãi của mình.


-Tụi tôi không muốn gì hết, chỉ có điều có một người nào đó chịu chi cho tụi này một số tiền lớn với điều kiện, cô phải ch.ết_ Tên thứ 2 tiến lên gần Ánh Khiết, theo bản năng cô lùi nhẹ về sau, run giọng nói_ Các người mau tránh ra.


-Tôi không tránh thì sao?_ Hai người áo đen cùng nhau tiếng đến chuẩn bị lấy súng ra nhắm vào Ánh Khiết, nhưng không ngờ phía sau có thứ gì đó bay lại ngay trên đầu của tên cầm súng, hắn la thất thanh hai tay ôm lấy đầu đang chảy máu của mình, Ánh Khiết mở to mắt nhìn người đang đứng phía trước mình:


-Tổng giám đốc, sao anh lại ở đây?_ Cô chưa kịp hỏi hết câu thì tên còn lại đã lên tiếng.


-Mẹ kiếp, mày là thằng nào mà dám đụng đến ông, hôm nay ông sẽ cho mày ch.ết_ Nói dứt câu, hắn bổ nhào người thẳng tay đấm vào mặt Á Luân, nhưng cậu nhanh tay, chộp ngay cánh tay của hắn vòng ra sau kết hợp với động tác đó đầu gối cậu thúc mạnh một cái vào bụng của hắn khiến hắn đau đến nổi không ngồi dậy được, tên thứ 2 thấy vậy liền xong tới, chưa kịp ra đòn thì đã bị Á Luân đá cho một cái vào mặt té nhào xuống đất.


-Chúng mày còn không mau cút đi_ Cậu lạnh giọng, nghe thấy cậu lên tiếng, cả hai người bọn chúng đều quay người nhắm hướng xuống núi mà chạy. Xử lí xong bọn chúng, Á Luân quay nhanh người lại nhìn Ánh Khiết, thấy cô đang nhìn mình chăm chú cậu khẽ bước lại gần, dường như cô cứ theo bản năng mà lùi lại phía sau không chú ý rằng mình đang đứng mép bên vực thẩm, khi cô ý thức được thì đã quá muộn, cô liền bị chợt chân.


-Cẩn thận_ Á Luân hét lớn lên lao nhanh lại chụp lấy tay Ánh Khiết khi thấy cô té xuống, cậu sợ hãi nắm chặt tay cô, liền nói:


-Em đừng sợ nắm chặt lấy tay anh, đừng buông ra, anh sẽ kéo em lên_ Nghe thấy cậu nói lớn, Ánh Khiết sợ hãi nhìn lại, thấy mình đang treo leo bên vách núi, còn trước mặt Á Luân đang nghiến chặt ra cố sức kéo mình lên, trong giây phút gần đến gần cái ch.ết được nhìn thấy cậu một lần nữa coi như cô cũng mãn nguyện.


-Anh mau buông tay ra đi, nếu không anh cũng sẽ bị kéo theo đó_ Cô thà ch.ết một mình chứ không muốn kéo theo anh.
-Tiểu Ánh Khiết, anh không cho em nói như vậy_ Á Luân càng nắm chặt tay cô hơn.
-Anh....đã biết rồi sao?, làm sao anh biết được?_ Cô ngạc nhiên khi nghe câu gọi mình là Tiểu Ánh Khiết.


-Điều đó bây giờ không quan trọng, khi em bình an rồi anh sẽ giải thích với em_ Bây giờ cậu không có thời gian giải thích với cô, cánh tay cô dường như càng ngày càng tuột ra khỏi cậu, cho nên cậu phải kéo cô lên ngay mới được.


-Em thật sự rất vui, khi biết anh đã nhận ra em, cho nên em sẽ không hối tiếc gì nữa, anh mau buông tay đi_ Nước mắt trên khóe mi liền chảy dài xuống, cô cảm thấy như vậy là quá đủ rồi, nếu cậu còn giữ cô lại thì kết quả cả hai sẽ bị rơi xuống vực mà thôi,


-Tiểu Khiết, em có biết đoạn đường 17 năm, em để anh một mình bước đi quả thật rất khó không, em có biết anh đã phải rơi biết bao nhiêu nước mắt vì em không, 17 năm trước anh mất em một lần, nó làm anh sống không bằng ch.ết. 17 năm sau em lại bắt anh buông tay em, để em một lần nữa rời xa anh thì anh thà rằng cùng em lao thẳng xuống vực kia mà ch.ết, bản thân anh không thể chống chọi tiếp được nữa_ Cậu nói xong nước mắt cũng chảy xuống, nhìn thấy cậu khóc mà Ánh Khiết lòng đau như cắt.


-Cho nên anh cầu xin em, coi như vì anh mà cố gắng bám lấy tay anh, cố gắng nắm lấy đoạn tình cảm bị khuyết mất 17 năm, không được buông tay, còn nếu em buông tay anh sẽ xuống tận địa ngục mà bắt em về_ Ánh mắt cậu nhìn cô tha thiết.


-Anh thật là bá đạo mà_ cô khẽ mỉm cười trong nước mắt, anh nói đúng cô không nên dễ dàng bỏ cuộc như vậy, thật không nên, nghĩ đến đó Ánh Khiết cố gắng vươn cánh tay còn lại của mình lên để nắm chặt tay cậu, cũng như nắm chặt lấy hạnh phúc của mình, nhìn thấy Ánh Khiết đưa tay kia lên nắm lấy tay mình, Á Luân liền mừng rỡ, cậu càng nắm chặt tay cô hơn.


-Bên kia, họ đang ở bên kia kìa, tiếng nói của một số người vang lên, Á Luân nghe thấy liền cô gắng ngoảnh đầu lại nhìn, thì thấy chính là cứu hộ, cậu vui mừng liền nói với cô_ Chúng ta được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi.


Sau khi cứu hộ đưa Ánh Khiết lên, Á Luân không kiềm nổi mình chạy đến ôm cô thật chặt, cậu sợ rằng nếu thả cô ra thì cô sẽ biến mất. Một hồi lâu sau cậu buông cô ra nhìn cô nói:


-Thật tốt quá, thật tốt quá, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi_ Giọng nói của cậu rất gần, nhưng sao cô lại nghe thấy xa như vậy chứ, chưa kịp định hình gì thì một bức màn tối bao trùm lấy cô.


Ánh Khiết đột nhiên ngất xỉu bất chợt, khiến Á Luân hốt hoảng, cậu khẽ gọi cô nhưng cô không trả lời, liền sờ lên trán thì cảm thấy người cô nóng như lò lửa, sốt rất cao, không kịp suy nghĩ cậu nhanh chóng cùng những người cứu hộ đưa cô xuống núi, vào bệnh viện để cấp cứu.
***


Trên chiếc giường bệnh lớn của bệnh viện, Ánh Khiết đang nằm mê man, cô đã hôn mê một ngày một đêm cũng vẫn chưa tỉnh dậy, cũng trong thời gian đó Á Luân một khắc cũng không rời đi, cậu cứ như vậy mà ngồi nắm lấy tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt xót xa, lúc đưa cô vào đây toàn thân cô như muốn cháy rụi, các bác sĩ và y tá cấp cứu cho cô gần 2 tiếng cô mới có thể hạ sốt, lúc ông bác sĩ đi ra nhìn cậu bằng cặp mắt khinh bỉ liền nói:


-Cậu là chồng cô ấy nhưng lại để cho vợ mình sốt cao như vậy, nếu đưa đến đây trễ một chút thì cậu chuẩn bị đổi hộ khẩu cho vợ mình luôn đi_ Ông nói xong liền tức giận quay đi, những chàng trai trẻ bây giờ sao quá vô trách nhiệm, ông đến tận bây giờ chưa bao giờ dám để cho sức khỏe của vợ mình yếu đi, dù chỉ là ho nhẹ.


Nghe bác sĩ mắng, cậu cũng không dám trả lời lại, tại vì những lời này ông nói không sai, là do anh không có trách nhiệm, hôm qua nghe quản gia Phương nói cô đã sốt liền mấy ngày nay nhưng lại không chịu đến bệnh viện, sáng hốm sau lại đi lên núi sớm, sức khỏe của cô càng xấu đi, cậu nghe mà lòng đau như cắt, nhớ lại chuyện đó Á Luân khẽ đánh nhẹ vào tay cô, giọng dịu dàng:


-Em quả thật rất cứng đầu, từ nhỏ cho đến lớn vẫn không hề thay đổi_ Đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô cậu thì thào:
-Em ở gần anh như vậy, lâu như vậy nhưng tại sao anh lại không nhận ra sớm hơn chứ, có lẽ là do anh ngốc hay cho bản thân em trốn quá kĩ.


-Em có biết không, mỗi đêm khi anh ngủ lúc nào anh mơ thấy em, mơ thấy chúng ta hồi nhỏ vui đùa bên cánh đồng bồ công anh hạnh phúc biết bao, nhưng lúc nào kết thúc giấc mơ ấy cũng đều là hình ảnh em ở trong ngọn lửa khóc lớn bảo anh cứu em, anh không biết đó là giấc mơ ngọt ngào hay là ác mộng tàn nhẫn nữa..


-Bây giờ thì thật sự quá tốt, em rốt cuộc cũng trở về bên anh, cũng trở lại là Tiểu Ánh Khiết tinh nghịch, thời gian qua đã khiến cho em vất vả nhiều rồi, em cứ ngủ cho đã khi tỉnh dậy em sẽ không còn cảm thấy mệt mỏi nữa vì anh sẽ mang nhiều hạnh phúc và niềm vui cho em, bảo vệ em bằng cả tính mạng của mình_ Nói xong cậu nắm chặt lấy bàn tay của cô đưa lên miệng hôn thật lâu, cứ như vậy mà ngồi nhìn cô.


Ngạo Khuyển đứng phía ngoài cửa đưa mắt nhìn vào mà lòng chua xót, bàn tay xiết chặt bó hoa mình đang cầm, không gọi điện thoại được cho cô, cậu lo lắng chạy nhanh đến cô nhi viện nghe mọi người nói cô bị bệnh nên nhập viện, cậu tức tốc chạy đến đây thăm cô, nhưng không ngờ lại chứng kiến được cảnh này, cô thật sự đã có thể tìm được hạnh phúc của mình rồi, còn gì cần cậu nữa.


-Ngạo Khuyển ơi là Ngạo Khuyển, mày thật là ngốc nghếch, tại sao lại không nói ra lòng mình sớm hơn với cô ấy, nếu bị cô ấy từ chối thì cũng sẽ không đau lòng như bây giờ, khi tiếng yêu chưa kịp nói thì đành phải chôn trong lòng mãi mãi_ Cậu cười nhạo bản thân mình, nhìn Ánh Khiết thêm chút nữa, lặng lẽ đặt bó hoa trên ghế chờ bên ngoài xong rồi quay bước đi nhanh.


-Andy à, ra ngoài uống với tôi một chút, uhm không cần nói nhiều cậu cứ đến quán đó là được rồi, ok tôi chờ cậu_ Kết thúc cuộc điện thoại Ngạo Khuyển nổ máy phóng xe thật nhanh đến quán bar quen thuộc của mình...






Truyện liên quan