Chương 20: Cuộc chiến chỉ mới bắt đầu
Những điệu nhảy hòa quyện với tiếng nhạc sôi động, tạo nên cho bar J.B một không khí rất nóng, bên ngoài mọi người đang lắc lư theo ý mình, bên trong quầy bar thì lại khác những âm thanh sôi động bên ngoài dường như không thể nào bao trùm hết được không gian yên lặng trong đây. Ngạo Khuyển cầm ly rượu trên tay mình uống cạn một hơi, anh chàng phục vụ đã đưa cho cậu biết bao nhiêu ly như thế này rồi, cậu không nói gì chỉ có uống và uống. Từ đằng xa đi tới, Andy đang cố gắng tìm bóng dáng Ngạo Khuyển, thấy cậu ấy đang ngồi uống không ngừng, cậu lo lắng đi nhanh lại chỗ quầy bar, cầm lấy ly rượu Ngạo Khuyển đang uống dở để ra ngoài :
-Này, cậu bị bệnh à? Có biết mình đang làm gì không?_ Andy nhăn mặt khi thấy thái độ bất cần đời của Ngạo Khuyển.
-À, anh tới rồi à, nào ngồi xuống chúng ta cùng uống, nhanh lên nãy giờ tôi uống một mình cảm thấy hơi buồn_ Ngạo Khuyển cười tươi, lấy tay nhấn vai của Andy ngồi xuống bên cạnh mình.
-Rốt cuộc cậu làm sao vậy? Sao lại để hình tượng của mình thành ra như vậy? Cậu có biết mình là một ca sĩ thần tượng không? Nếu để bọn nhà báo thấy cậu như vậy thì ngày mai gương mặt của cậu sẽ được đưa lên trang bìa đấy_ Andy tức giận nhìn Ngạo Khuyển nói lớn.
-Haha, Không sao, cứ mặt họ, bản thân tôi thấy vui là được rồi, không làm ca sĩ nữa cũng chẳng sao_ Ngạo Khuyển cười lớn, cầm tiếp ly rượu của mình đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch.
-Cậu nói cái quái gì chứ? Đó chính là ước mơ của cậu, cậu tỉnh lại cho tôi, nhìn thẳng tôi nói cho tôi biết cậu đang gặp chuyện gì sao?_ Andy không thể nào nghe lọt tai những lời nói của Ngạo Khuyển.
Ước mơ, đúng trở thành ca sĩ là mơ ước cả đời của cậu, nhưng sao bây giờ cậu cảm thấy nó trở nên vô nghĩa thế này. Ngạo Khuyển im lặng khiến cho Andy càng tức giận hơn, cậu biết thế nào Ngạo Khuyển cũng không nói với mình chuyện gì xảy ra, nhưng nếu để cậu ấy tiếp tục tình trạng này cũng không phải là cách hay, Andy nhìn thẳng vào Ngạo Khuyển nói :
-Tôi rất muốn biết chuyện gì đã xảy đến với cậu, nhưng cậu không muốn nói tôi cũng không ép, nhưng cậu hãy nhớ rằng cậu đã phải nhận lấy hậu quả lớn như thế nào khi nhất quyết trở thành ca sĩ, những nổ lực đó không chỉ có mồ hôi của cậu mà còn có cả nước mắt của mọi người trong ban nhạc, chúng ta đã phải trải qua quãng thời gian khó khăn đó như thế nào chắc cậu nhớ rõ.
Ngạo Khuyển nghe rõ từng lời từng chữ của Andy, cậu hồi tưởng lại kí ức của mình, năm đó cậu đối chọi với cha của mình, từ bỏ học ngành y để sau này tiếp quản bệnh viện lớn của gia đình, thời gian người ta đi học, ở trong phòng thí nghiệm cậu lại ở ngoài đường cùng các bạn mình ca hát, đến một ngày cậu bị cha mình phát hiện ông tức giận đến mức đánh cậu rất nặng, nhưng lúc đó cậu lại kiên quyết nắm giữ ước mơ của mình bỏ nhà ra đi.
Nhưng tưởng rằng con đường cậu đi sẽ không có nhiều chông gai, ai ngờ cha cậu dùng quyền lực của mình dồn ép cậu đến đường cùng, bọn cậu dành dụm tiền thuê một chỗ ở để tập nhạc, ông lại cho người đến thu mua căn nhà, bọn cậu đi kiếm việc làm thêm ông lại tạo áp lực khiến cho không một nơi nào dám nhận, có lúc bị ông cưỡng ép bọn cậu chỉ biết ôm nhau mà khóc, những giọt nước mắt đó không phải là bỏ cuộc mà chính là niềm tin niềm kiêu hãnh rằng bọn cậu sẽ không bỏ cuộc. Nhưng ông trời không phụ lòng người tốt, khi bọn cậu tưởng chừng như mình sẽ bỏ cuộc thì liền xuất hiện một ân nhân, người đó chính là Andy, anh ấy không những không sợ khó khăn, không sợ quyền thế của cha cậu, liền bỏ tiền túi của mình ra đầu tư vào nhóm của cậu, lại chạy đôn chạy đáo kiếm công ty thích hợp để kí hợp đồng đọc quyền, cuối cùng cũng kiếm ra được họ chịu chấp nhận nhóm nhạc của cậu nhưng chỉ sống trong vai trò là thực tập sinh, đến khi thấy được họ sẽ cho ra mắt, kể từ đó cậu nổ lực không ngừng, buổi tối cũng không dám ngủ chỉ tranh thủ thời gian luyện thanh, tập nhảy, học nhạc cụ, và kết quả chính là sự thành công của hôm nay.
Andy nói đúng không phải chỉ có nổ lực của cậu mà còn có cả nước mắt của mọi người cho nên cậu không thể dễ dàng từ bỏ như vậy chỉ vì một người con gái:
-Tôi xin lỗi_ Ngạo Khuyển cúi đầu nói xin lỗi đều đó cũng khiến cho nỗi giận của Andy giảm xuống vài phần, cậu thở dài, đặt tay lên vai Ngạo Khuyển:
-Tôi không cần câu xin lỗi của cậu, tôi chỉ cần cậu trở lại bình thường là được, dù chuyện gì đi nữa cũng không thể để ảnh hưởng tới tương lai, nỗi buồn không phải là không khí, chúng ta thiếu không khí thì sẽ ch.ết nhưng thiếu nỗi buồn có nghĩa chúng ta sẽ vui, con người không phải là cỗ máy, không biết vui buồn là gì, nhưng con người có lý trí nó chính là kẻ thù muôn thuở của phiền muộn, có nó chắc chắn mọi chuyện sẽ được giải quyết, cố gắng lên.
-Cám ơn anh, tôi hiểu điều đó, nhưng dù sao đi nữa cứ để cho tôi phiền muộn hết hôm nay thôi, ngày mai Ngạo Khuyển này sẽ trở lại, nhưng trước hết bây giờ thùng rác của tôi chính là anh đấy, chúng ta cùng uống cho sảng khoái ngày mai tiếp tục công việc _ Ngạo Khuyển cười với Andy rót cho anh một ly rượu, cả hai cứ im lặng cùng nhau uống cho tới khi quán bar chỉ còn lại hai người.
***
-Em cứ mở ra từ từ, không cần phải vội_ Không biết Ánh Khiết đã ngủ bao lâu rồi, cô lờ mờ tỉnh dậy, rất muốn mở mắt ra nhưng cảm giác mí mắt rất nặng không mở ra được, trong lúc đó có tiếng nói vang vang bên tai nhắc nhở cô, giọng nói rất dịu dàng, cô nghe lời từ từ mở mắt ra.
Không biết do ngủ lâu nên cô bị hoa mắt hay sao, tại sao cô lại nhìn thấy tổng giám đốc chứ, anh lại còn mỉm cười với mình nữa, chắc không phải đâu, cô vội vàng lắc đầu.
-Em lắc đầu cái gì chứ?_ Á Luân nhìn thấy Ánh Khiết tỉnh dậy cậu rất vui, nhưng khi cô tỉnh lại mở mắt ra nhìn cậu, sau đó nhắm mắt lại lắc đầu liên tục, nhìn hành động ngốc nghếch của cô cậu cảm thấy rất buồn cười.
-Hả Tổng giám đốc_ Cô ngồi bật dậy vì xác định tiếng nói lần này là của tổng giám đốc, đôi mắt mở to ngạc nhiên, sao anh lại ở đây.
Á Luân không trả lời cô, cậu ngồi thẳng dậy, nhóm người lại gần Ánh Khiết sau đó lấy tay của mình áp nhẹ vào trán cô sau đó khẽ gật đầu:
-Hạ sốt rồi_ Cậu không biết hành động của mình vừa rồi đã làm cho Ánh Khiết giật mình, khuôn mặt cô đỏ ửng lên, tim lại càng đập nhanh hơn, sự ấm áp của tay cậu vẫn còn vương vấn trên trán cô, như để lấy lại bình tĩnh cô vội thu lại cảm xúc của mình liền hỏi:
-Sao em lại ở đây?
-Em còn dám hỏi sao, tại sao bị bệnh nặng như vậy cũng không chịu đi bệnh viện, sáng sớm lại còn đi lên núi vào trời lạnh như thế này, không biết chăm sóc bản thân mình, làm người khác phải lo lắng_ Á Luân vừa nói xong liền đưa tay búng vào trán cô một cái rõ đâu, đây là sự trừng phạt nhẹ nhất mà cậu nghĩ ra, làm sao để cho một người trước bao sóng to gió lớn cũng chưa từng lo sợ như cậu cũng có lúc đứng ngồi không yên.
-Đau, sao anh lại búng mạnh như vậy, anh không biết em đang là bệnh nhân sao_ Cô ôm lấy trán mình, kêu lên một tiếng giận dỗi xen lẫn làm nủng, khi nói xong cô cũng bất ngờ vì bản thân hôm nay tại sao lại dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với anh chứ. Nhưng càng bất ngờ hơn khi anh không nổi giận với cô mà chỉ im lặng nhìn cô, biết mình đã làm sai nên cô đành phải nhỏ giọng cúi đầu nhận lỗi:
-Em xin lỗi, vì đã làm mọi người lo lắng.
-Lần này em không cần xin lỗi, người xin lỗi phải là anh_ Nghe Á Luân nói câu này, cô ngạc nhiên vô cùng, tại sao người kêu ngạo như anh hôm nay lại xin lỗi cô chứ, thấy sự ngạc nhiên trong ánh mắt của cô, cậu nói tiếp:
-Xin lỗi vì đã không nhận ra em sớm hơn, xin lỗi vì đã làm em phải tổn thương nhiều lần, xin lỗi vì tính ngu muội của anh đã hại em chút nữa phải ch.ết, xin lỗi em vì tất cả_ Cậu đưa tay chạm nhẹ vào má của cô, lần đầu tiên Ánh Khiết nghe được rất nhiều từ xin lỗi từ miệng cậu, giọng nói của cậu trầm ấm, chứa biết bao nhiêu xót xa, nghĩ đến lúc trước bản thân cô thật sự chịu rất nhiều tổn thương từ cậu, không ngăn được liền rơi nước mắt.
Giọt nước mắt nóng hổi của cô chảy nhẹ trên bàn tay cậu, đối với người khác đó chỉ là nước mắt bình thường, nhưng với cậu nó như một loại axit khiến cậu rất đau, cậu nhanh chóng ngồi lên giường bệnh ôm nhẹ cô vào lòng, sau bao nhiêu nhớ nhung bây giờ cậu có thể đường đường chính chính mà ôm lấy cô như vậy rồi.
-Đừng khóc, Tiểu Ánh Khiết mà khóc, làm anh rất đau_ Cậu càng nói Ánh Khiết càng khóc nhiều hơn, cô khóc không phải vì ấm ức, mà khóc vì cô thấy lòng mình rất ấm áp, đây là giấc mơ mà cô không bao giờ dám mơ tới, được cậu ôm, được cậu dỗ dành, thật sự rất hạnh phúc.
Được một lúc cô ngừng khóc hẳn bật người ra khỏi vòng tay Á Luân, cô nhìn cậu từ trên xuống dưới, nắm tay cậu xoay tới xoay lui như tìm cái gì đó, sau đó cô hỏi cậu:
-Em nhớ lúc mình bị té xuống núi anh đã cứu em, anh có bị thương chỗ nào không, đưa em coi_ Nghe Ánh Khiết hỏi câu đó, cậu liền nở nụ cười, rồi lắc đầu:
-Anh không sao_ Nghe cậu nói vậy cô cũng yên tâm liền thở nhẹ một hơi.
-Anh hỏi em vì sao lại đi lên núi một mình?_ Thấy cô không sao là tốt, bây giờ cậu phải quay trở lại vấn đề chính.
-Em đi tìm Tiểu Phù, cô ấy hẹn em tới đó_ Cô ngập ngừng nhớ lại rồi trả lời.
-Cô ấy hẹn em tới đó làm gì?_ Cậu hỏi tiếp, dường như trong đây có sự khúc mắc nào đó.
-Cậu ấy hẹn để trả lại thân phận cho em, rồi sẽ nói cho em biết ba mẹ em đang ở đâu_ Cô nhỏ giọng.
Thì ra là vậy, Quách Tuyết Phù này đã có âm mưu từ trước, cô ấy đã biết thân phận của Ánh Khiết, nhưng vẫn cố giả vờ độc chiếm thân phận, hai người đàn ông kia chính là người của cô ta, không ngờ cô ta lại dám có ý định giết ch.ết Ánh Khiết để diệt khẩu, thật sự là một người phụ nữ đáng sợ, lần này cậu quyết không bỏ qua. Nhưng mà nếu nói vậy thì hình như Ánh Khiết đã biết thân phận của mình từ trước, nhưng tại sao cô ấy lại không đi gặp cậu nói rõ và còn để cậu với Tuyết Phù kết hôn, Á Luân khẽ nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn cô, không biết sao lúc đó Ánh Khiết cảm thấy có mối nguy hiểm nào đó đang chờ mình.
-Vậy nói ra em đã biết thân phận mình từ trước, em biết được từ lúc nào, tại sao không chạy đến tìm anh, mà lại để anh và cô ấy kết hôn?_ Hình như cô ngửi thấy có mùi thuốc súng trong lời nói của cậu thì phải.
-Hả_ Ánh Khiết bất ngờ trước câu hỏi của cậu, nếu cô nói thật thì an toàn không được bảo đảm, còn nói dối thì ch.ết càng khó coi hơn phải làm sao đây, cô khẽ cắn môi.
-Bỏ môi ra, không được cắn nữa, em đừng tưởng anh không biết em nghĩ gì, nếu dám nói dối, hậu quả em tự gánh lấy_ Giọng uy hϊế͙p͙ vang lên, Á Luân ngồi chờ câu trả lời của cô, cậu không tin cô dám nói dối mình.
Nghe cậu hâm dọa như vậy, cô cũng cảm thấy rất đáng sợ, nên thôi khai thật cho rồi, có khi còn được khoan hồng_ Thật ra em biết được thân phận mình là lúc anh đến tìm em ở cô nhi viện, anh nói nhờ có chiếc lắc tay đó anh mới tìm được Tuyết Phù, em cũng rất hoang mang, ngày hôm sau em đi tìm cô ấy nói chuyện, thì cô ấy nhận sai, và xin lỗi em nhưng chỉ xin em một điều đừng nói ra cho anh biết, cô ấy thật lòng yêu anh, hãy đợi anh và cô ấy kết hôn xong rồi thì cô ấy sẽ thừa nhận với anh rồi trả lại thân phận cho em.
-Nhưng lúc đó em chỉ mong tìm lại được cha mẹ của mình, không thể nào suy nghĩ khác được, mặc dù rất đau lòng nhưng vẫn phải chấp nhận, sống dưới mái nhà cô nhi viện thật sự rất hạnh phúc, nhưng từ nhỏ em là đứa trẻ không cha không mẹ, nhìn những người khác có cha mẹ thương yêu em cũng mong mình được có cha có mẹ, lúc biết được thân phận em cảm thấy rất vui vì mình sắp được gặp lại cha mẹ, em còn tưởng tượng đến cảnh gia đình em đoàn tụ nữa kìa. Còn về phần anh, Tuyết Phù là chị em tốt của em, em thấy cô ấy yêu anh như vậy em cũng không còn gì để tiếc nuối, em nghĩ có lẽ anh cũng rất yêu cô ấy, dù khi anh phát hiện ra sự thật cũng sẽ tha thứ cho cô ấy thôi, em xin lỗi_ Giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào.
-Anh không yêu cô ấy_ Á Luân nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
-Sao?_ Cô ngước mặt lên nhìn chăm chú vào cậu, sao lại như vậy, lúc trước cô thấy cậu đối xử rất ngọt ngào với Tuyết Phù mà.
-Anh thật sự đã cố gắng yêu cô ấy, nhưng có cố ép bản thân như thế nào đi nữa anh cũng không làm được, anh không biết được nguyên nhân, nhưng bây giờ anh đã hiểu ra bởi vì cô ấy...không phải Tiểu Ánh Khiết cũng như không phải là em_ Cậu nói bằng cảm xúc thật của mình, nếu như không tìm được Tiểu Ánh Khiết, cậu chắc chắn sẽ yêu cô gái ngốc nghếch trước mặt này chứ không phải là cô Tuyết Phù kia.
-Thì ra anh chỉ coi em là Tiểu Ánh Khiết, thì ra anh không có cảm giác với em_ Giọng Ánh Khiết buồn hẳn, cô thật buồn cười cứ nghĩ cậu chắc chắn có cảm giác với cô nhưng nào ngờ cậu chỉ thích cô vì cô là Tiểu Ánh Khiết, một giọt nước mắt cay đắng lại trào ra.
Thấy cô khóc, cậu liền ôm chặt cô, không ngờ cô gái nhỏ này lại mau nước mắt đến vậy _ Ngốc, ai nói anh chỉ yêu Tiểu Ánh Khiết mà lại không yêu em chứ. Anh thừa nhận trước khi gặp em trong lòng anh chỉ yêu Tiểu Ánh Khiết, tình cảm ấy thật sự rất đau khổ, nhưng đến khi gặp em, anh lại chợt rung động, anh rất sợ cảm giác đó bởi vì anh đã hứa với cô ấy chỉ yêu một mình cô ấy thôi nên không nói ra, đến khi Tuyết Phù xuất hiện cảm giác đó càng chôn kính trong lòng hơn, nhưng bây giờ thì khác rồi, Tiểu Ánh Khiết là quá khứ , nhưng em mới chính là tương lai của anh.
Nghe cậu thổ lộ lòng mình, cô chợt nhận ra cậu lại có một mặt khác, thật ra cậu rất dịu dàng, cô nhanh chóng ngừng khóc, đầu dựa sát vào vai cậu hơn, Á Luân chợt mỉm cười tay càng ôm chặt cô khẽ nói_ Ngốc quá sao lại đi ganh tỵ chính bản thân mình chứ, cô ấy cũng là em, em cũng chính là cô ấy, đây chính là may mắn của anh, khi anh không thất hứa với Tiểu Ánh Khiết.
Sau bao nhiêu năm sống trong bộ dạng lạnh lùng, trong sự cô đơn, đến hôm nay cậu có thể thoải mái sống thật với lòng mình, một khi đã ôm chặt được cô rồi cậu chắc chắn kông bao giờ bỏ ra, cậu không cho phép bi kịch của 17 năm trước lại tái diễn một lần nữa.
Trong lòng Ánh Khiết tràn ngập sự ngọt ngào, lần đầu tiên cô mới biết cảm giác hạnh phúc trọn vẹn là như thế nào, miệng cô không kiềm chế được nở ra nụ cười, thấy cô im lặng cậu lại nói tiếp:
-Ánh Khiết, lúc em bị trượt xuống núi, anh bảo em nắm chặt tay anh, nhưng em lại bắt anh phải buông tay em ra, khoảnh khắc đó trong anh thật sự rất sợ, anh sợ em tự ý buông tay anh, anh lại càng sợ bản thân mình không thể làm gì để có thể giữ chặt em, 17 năm trước lúc đó anh còn rất nhỏ nên không thể cứu được em, đó chính là sự dằn vặt trong lòng anh, đến bây giờ anh đã trưởng thành đã đầy đủ sức mạnh để bảo vệ em nhưng em lại không chịu dựa vào nó, lại muốn từ bỏ, lúc đó anh nghĩ nếu em đã không gắng gượng nổi, anh cũng không còn đủ sức vậy thì thà anh đi theo em, để được ở bên em, nhưng thật may là em cũng chọn cách tin tưởng anh mà ở lại, hãy hứa với anh sau này dù có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng không được hy sinh bản thân mình để cứu anh, mà phải cùng anh đối mặt, có được không?
-Được em hứa với anh_ Bây giơ cô không cần gì nữa cô chỉ cần anh, mọi thứ đều nghe theo anh. Nghe được câu trả lời của cô khiến lòng Á Luân dao động, cảm giác được yêu thương trở lại thật khó tả, cậu muốn mỗi ngày đều được như vậy chỉ cần như vậy là đủ rồi.
***
Tại tầng cao nhất của tòa nhà Ngô thị, một người đàn ông già khoát trên mình một bộ comple trắng, đang chống gậy hướng ra bên ngoài tấm kính chắn, quan sát thành phố Đài Bắc, ánh mắt già nua nhưng chứa đựng sự đen tối của một thương nhân, tiếng gõ cửa cất lên cũng không làm ông thay đổi tư thế.
-Thưa chủ tịch, tình hình hiện nay, Viêm tổng không biết vì sao đã tìm được tiểu thư, bước tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào_ Hứa Lôi cung kính báo cáo tình hình, chờ mệnh lệnh của ông chủ.
-Không ngờ ta lại bỏ sót một người quan trọng như vậy_ Ngô Tuấn Khải tay nắm chặt gậy, khuôn mặt không một chút cảm xúc.
-Hiện giờ cô ấy đang ở trong bệnh viện, Viêm tổng cho rất nhiều người canh gác, chúng ta muốn tiến hành kế hoạch cũng rất khó, nhưng nghe nói trước khi tìm thấy được tiểu thư, cậu ta đã nhận lầm một người, cô ta chính là Quách Tuyết Phù, mấy hôm trước tại lễ cưới nghe nội bộ của ta bên đó báo lại, cô ta âm mưu đóng giả làm tiểu thư, sau đó muốn tìm cách hãm hại tiểu thư, nhưng đã bị một người tên Phương Tâm là sơ của một cô nhi viện nơi tiểu thư sống lật tẩy_ Cậu ta nói hết tất cả những gì mình điều tr.a được cho Ngô Tuấn Khải nghe.
-Cô ta hiện giờ đang ở đâu?_ Ông hỏi.
-Hiện giờ đã bị Viêm tổng bắt lại_ Hứa Lôi đáp.
-Cứu cô ta ra ngoài bằng mọi cách sau đó đưa đến đây gặp ta_ Ông đưa ra chỉ thị, Hứa Lôi không một chút chần chừ, liền đáp ứng rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Đây chính là con cờ tiếp theo của ông, một khi Ánh Khiết trở về, dưới sự giúp đỡ của Viêm Á Luân, địa vị của ông thế nào cũng bị lung lây, phải tìm cách hạ chúng trước khi chúng tìm đến ông.
*Ngô Tuấn Khải: Con thứ hai của Ngô gia, đây chính là chú của Ánh Khiết, ông là em cùng cha khác mẹ với cha của cô, hiện đang là chủ tịch của Ngô thị.
***
-Thiếu gia Á Luân, cậu mấy ngày nay không ngủ rồi, nhanh chóng về nghĩ ngơi đi_ Sơ Phương Tâm bước vào liền thấy Á Luân đang ngồi đợi ở trước cửa phòng, thật tội nghiệp mấy ngày nay vì chuyện của Ánh Khiết cậu lo lắng không thể chợp mắt được.
-Ánh Khiết đang ngủ, con ở đây chờ dì muốn nói chuyện với dì một chút, có một số chuyện con muốn biết từ dì_ Á Luân từ tốn mỉm cười nhìn bà.
Bà biết cậu đang muốn biết chuyện gì, không đợi cậu hỏi bà liền nói:
-17 năm nay tiểu thư luôn sống cùng tôi, cuộc sống có khi rất vất vả nhưng cũng rất vui, cô ấy không nhớ gì về cha mẹ mình sau khi bị sốt nặng, tôi cũng không muốn cô ấy biết vì sợ cô ấy gặp phiền phức.
-Nhưng tại sao lúc đó mọi người điều nói cô ấy đã ch.ết?_ Đây là điều cậu luôn thắc mắc.
-Đây chính là di nguyện của lão gia trước khi ch.ết, vì đám cháy ở nhà chính của Ngô gia là được sắp đặt, đây là một âm mưu_ Bà trả lời cho cậu hiểu.
-Âm mưu?_ Á Luân ngạc nhiên, ánh mắt pha chút phức tạp.
-Đúng, mấy ngày trước khi xảy ra hỏa hoạn, lão gia đã gọi tôi vào phòng để nói chuyện,ông biết bản thân mình sẽ gặp nguy hiểm nên đã nhờ tôi giúp đỡ đưa tiểu thư trốn đi. Trong đêm hỏa hoạn, chính tôi là người ẩm tiểu thư bỏ chạy ra ngoài, lão gia bảo rằng cứ nói là cả nhà ba người họ đã ch.ết, bởi vì nếu biết được tiểu thư còn sống thì chắc chắn người đó sẽ không tha cho cô ấy_ Bà ngừng một chút, lại nói tiếp _ Hung thủ trong vụ hỏa hoạn này chính là Ngô Tuấn Khải.
-Chú ba?_ Á Luân càng ngạc nhiên hơn.
-Đúng chính là ông ta, vì khi đó lão gia được Đại lão gia chia cho 45% cổ phần của công ty, còn ông ta chỉ được 20%, vì muốn lật đổ lão gia, ông ta đã dùng rất nhiều mưu kế, như đoán biết trước được sự việc trên lão gia đã chủ động lập một bản di chúc sai người sang đưa cho Viêm lão gia cất giữ, có lẽ bây giờ cậu đang giữ, sau đó mấy ngày là bi kịch xảy ra, tôi luôn theo dõi thông tin về Ngô thị, mặt dù bây giờ Ngô Tuấn khải lên làm chủ tịch tạm thời, nhưng đây chỉ là hữu danh vô thực, cho nên ông ta chắc chắn sẽ lại tiếp tục thực hiện âm mưu nếu biết tiểu thư còn sống, tôi thật sự rất lo lắng_ Trong ánh mắt bà chứa đầy sự sầu não.
-Thì ra là ông ta, dì yên tâm con sẽ bảo vệ Ánh Khiết không để ai đụng đến cô ấy dù là một sợi tóc, giúp cô ấy đòi lại công bằng_ Khuôn mặt lạnh lùng của cậu lại trở lại, mấy năm nay Ngô thị luôn đối đầu Thiên Ân, nhưng vì nghĩ đến Ngô lão gia cậu lúc nào cũng nhượng bộ, nhưng lần này thì khác cậu tuyệt đối sẽ chiến đến cùng.
Lúc này điện thoại Á Luân vang lên, cậu liền bắt máy, không biết bên kia đối phương nói gì, nhưng sắc mặt cậu rất khó coi.
-Tôi biết rồi, các cậu không cần lo lắng, cô ta trốn được lần này nhưng không thể trốn được cả đời_ Cậu cúp máy, hay lắm cô ta lại dám trốn thoát, nhưng những gì cô ta đã làm với Ánh Khiết cậu chắc chắn sẽ không bỏ qua, dù cô ta có trốn đến tận địa ngục cậu nhất quyết cũng phải lôi được cô ta lên.
Ngô Tuấn Khải, cái tên này cậu chắc chắn sẽ nhớ rõ, ông ta đã hại Ánh Khiết tan cửa nát nhà, cha mẹ không còn, khiến bản thân cô sống vất vả trong suốt mười mấy năm trời, lần này cậu sẽ bắt ông ta nhận lại cái giá còn tàn nhẫn hơn cô, khiến ông ta sống không bằng ch.ết_ Ngô Tuấn Khải ông hãy nhớ lấy, cuộc chiến của tôi và ông bây giờ mới thực sự bắt đầu...