Chương 54: 54: Nhớ Lại
Nhớ lại
Lộc Duy hơi xấu hổ, nhiệt độ làm mặt cậu đỏ có thể so sánh với mông khỉ, dù ánh sáng bên ngoài không chiếu vào nhưng người xem vẫn có thể thấy mặt cậu đang đỏ.
Lộc Duy không chịu nổi sự trêu chọc của mấy cô gái trên kênh chat, sờ mũi cúi đầu không dám nhìn.
Sau khi Đỗ Dật Văn nói xong, Luna ở đối diện không biết phải nói gì nữa.
Nhưng ngay sau đó, Lộc Duy phát hiện Luna chỉ nhắm vào mỗi cậu.
Chỉ cần cậu xuất hiện trên bản đồ nhỏ, không quá năm giây, Luna ở đối diện lại đến cố giết cậu.
Lộc Duy: "..."
Đen thay, Mễ Lai là con tướng ai cũng xem thường.
Cô nàng không quá nổi bật trong giao tranh, nhưng sát thương của bản thân lại rất lớn.
Luna đối diện lao lên đánh cậu, bị cậu đặt từ trường làm giảm tốc độ, rơi thẳng trên không xuống đất, không thể bay được nữa.
Lộc Duy có phản xạ rất nhanh, nhẹ nhàng tránh né dấu ấn của Luna, Luna phải dùng kỹ năng để gây sát thương gặp phải Lộc Duy cơ bản không đụng được vào cậu.
Mễ Lãi của Lộc Duy có kỹ năng tự động tấn công kẻ địch nên chỉ cần tung chiêu về phía Luna, từ trường của người máy nhỏ sẽ tự động tấn công cô ta.
Từ đó về sau, Luna cứ đến một lần là ch.ết một lần.
Đều bị một mình Lộc Duy giết.
ch.ết một hai lần đầu có thể do sơ sẩy khi dùng kỹ năng nhưng bị Lộc Duy giết thêm ba lần nữa thì đối phương thấy giống như tặng mạng miễn phí cho Lộc Duy.
Đồng đội của Luna bắt đầu cười nhạo.
Còn có người nhắn lên chat all khen Lộc Duy, giống như vả vào mặt Luna:
[Team địch] Trương Phi: "Mễ Lai đội bạn giỏi thật đấy, đúng là người có khả năng cướp chồng của Luna."
Lộc Duy: "..."
Lộc Duy nhìn kênh chat trên màn hình máy tính, nhất thời không biết phải nói gì.
Cậu còn chưa kịp trả lời lại đã thấy Đỗ Dật Văn nhắn ngay bên dưới Trương Phi:
[Đỗ tổng] Tôn Ngộ Không: "Tôi cũng thấy thế."
Fans hôm nay nói quá nhiều!
Lộc Duy muốn "lên án" mạnh mẽ!
Cậu cảm thấy rất là lạ: "Vì sao fans nữ của người khác đều muốn streamer nhà mình độc thân, còn mấy người lại vội vàng tìm người yêu cho tôi?"
Lộc Duy nói xong, fans nhanh chóng trả lời lại:
Lộc Duy mở to mắt làm bộ hung ác trừng kênh chat.
Kết quả...
Lộc Duy đang định nói lại, nghe thấy ông chủ bên cạnh bật cười.
Âm thanh kia như rót thẳng vào lòng người, trái tim run lên.
Tay Lộc Duy cầm điện thoại hơi run, cũng quên mất mình định nói gì.
Lúc này, trận đấu sắp kết thúc, Lộc Duy và đồng đội đi cùng hau để giao tranh, đối đấu nhau cả hai giao tranh đều toàn thắng.
Chênh lệch tiền quá lớn nên đánh nhau đội bạn hoàn toàn bị nghiền nát.
Nhưng nhịp độ trận đấu trong Vương giả rất nhanh, chỉ cần sơ xuất để bị bắt rất dễ để đối phương lật kèo, vì vậy mọi người chơi vẫn rất cẩn thận.
Lộc Duy thấy nên đến lúc kết thúc trận đấu, bởi vì chơi với ông chủ nên đánh rất nghiêm túc.
Cậu nhìn chằm chằm màn hình chỉ sợ đối phương đánh lén.
Bỗng nghe thấy giọng nói trầm trầm của Đỗ Dật Văn: "LuVi, ăn bùa xanh."
Lộc Duy chạy nhanh đến, thấy bùa xanh được đối phương giữ còn chút máu, cậu còn không cần sử dụng kỹ năng chỉ cần đánh thường là đã lấy được bùa xanh.
Sau khi Lộc Duy ăn bùa xanh, chạy ra đứng trong bụi ở đường giữa.
Sẵn sàng cho giao tranh kết thúc trận đấu.
Cậu phát hiện Đỗ Dật Văn luôn yên lặng đi theo mình, cậu đi đến đâu đối phương đi đến đó.
Cậu đứng trong bụi, Đỗ Dật Văn cũng cho Tôn Ngộ Không ngồi trong bụi.
Lộc Duy: "Hả?"
Anh không đánh rừng lấy tiền chuẩn bị giao tranh à?
Lộc Duy đi một vòng trong bụi cỏ, Đỗ Dật Văn điều khiển Tôn Ngộ Không bám theo đuôi đi theo sau Mễ Lai.
Lộc Duy nhịn không được phải liếc nhìn người bên cạnh, tưởng đối phương có chuyện muốn nói.
Nhưng đợi một lúc, thấy đối phương ngập ngừng vài giây, chậm rãi mở miệng:
"Em...em không có gì để nói sao?"
Em nói cái gì?
Não Lộc Duy ngừng hoat động, không hiểu đối phương đang nói cái gì.
Không đợi cậu suy nghĩ ra, đối phương lại nói:
"Anh là người chồng đáng yêu nhất..."
Lộc Duy nghe xong thấy tê dại cả đầu, hoàn toàn không hiểu tại sao đối phương lại nói như vậy.
Đỗ Dật Văn ơi, anh chính là tổng tài bá đạo đó, sao lại làm nũng như này?
Sau đó, cậu lại nghe thấy đối phương nói với chất giọng trầm thấp, từ tính:
"Trên thế giới này, có ba người yêu anh nhất..."
Giọng nói Đỗ Dật Văn rất êm tai, nghe một lần là nghiện, lại còn nói trực tiếp như này càng muốn người ta phạm tội hơn.
Đặc biệt, bây giờ đối phương nói từng chữ từng chữ một, giống như rót từng chữ vào tai người khác, kết hợp giọng nói trong trẻo như câu mất hồn người.
Tai Lộc Duy không chịu được run lên, bỗng thấy lời nói của đối phương rất quen.
Khi anh nói đến câu thứ ba, cậu mới nhớ ra.
Đỗ Dật Văn: "Em nói muốn đặt anh lên tủ bảo bối của mình, vì..."
"A!" Lộc Duy vội vàng ngắt lời anh, mặt đỏn như quả đào, hai mắt bị phủ bởi tầng hơi nước, "Im đi! Nhanh im đi!"
Mấy câu đó...
Không phải là lúc trước cậu bị fans bắt đi thổ lộ với Thanh Phong Minh Dật vào buổi tối đó à, gửi cho Đỗ Dật Văn mấy câu tỏ tình sến sẩm.
Mọi người giờ mới nhớ ra, cười lên như điên.
Chỉ có fans mới không hiểu họ đang cười cái gì, vội vàng hỏi:
Lộc Duy không thể ngăn các cô hóng chuyện vui được, chỉ đành ngồi nhìn các cô phổ cập kiến thức cho người mới:
Bình luận kia vừa gửi đi, lại có thêm người khác bổ sung:
Lộc Duy làm bộ không nhìn thấy gì nữa, trước đây là Thanh Phong Minh Dật bây giờ Đỗ Dật Văn đang ngồi bên cạnh, cậu không biết phải dấu mắt đi đâu, thiếu điều kiếm lỗ mà chui vào.
Thật sự quá xấu hổ.
Đỗ Dật Văn không cho cậu cơ hội làm như thế.
Đường giữa sắp xảy ra đánh nhau, năm người đội bạn đang đến gần.
Pháp sự đối phương là Gia Cát Lượng và Luna đi rừng đi trước dùng chiêu kiểm tr.a bụi, Đỗ Dật Văn nhanh chóng gõ gậy xuống đất, hất tung Gia Cát Lương và Luna tiếp đó đánh ba gậy hạ gục cả hai người.
Xạ thủ đội bạn chạy đến hỗ trợ, Đỗ Dật Văn điều khiển Tôn Ngộ Không nhảy liên tiếp, đuổi theo xạ thủ đối phương, chỉ cần vài đòn đánh chí mạng đã hạ gục được đối phương.
Nhẹ nhàng có Triple Kill.
Tôn Ngộ Không có thời gian farm thì rất mạnh, cộng thêm kỹ năng của Đỗ Dật Văn rất tốt nữa, buff giáp cho bản thân để tránh ba kỹ năng của đối phương, dễ dàng quay lại trả sát thương dễ dàng hạ kẻ địch.
Đỗ Dật Văn giết ba người xong cũng không thấy có gì đặc biệt, bình tĩnh nói với Lộc Duy:
"Em có quên gì không?"
Lộc Duy: "..." Cậu có thể không trả lời được không?
Nhưng Đỗ Dật Văn lại lặp lại: "Em có quên gì không?"
Lộc Duy bị hai chữ "Lấy lòng" làm cho hoang mang, vội vàng lắc đầu, "Không quên, không quên!"
Dù sao cũng không còn mặt mũi nữa, cậu dứt khoát gào to: