Làm Nũng Trong Lòng Anh
✍ Xuân Phong Lựu Hỏa
Hoàn thành
Ngôn TìnhTrọng SinhNữ Cường
103 chương
14,329 lượt xem
5 ✩
✎
- Chương 1
- Chương 2: Quán lẩu
- Chương 3: Tổn hại âm đức
- Chương 4: Chọc tức
- Chương 5: Tịch Bạch phản kích
- Chương 6: Gặp mưa
- Chương 7: Cô đau lòng vì tôi
- Chương 8: Livestream
- Chương 9: Không phải sợ
- Chương 10: Vong mệnh chi đồ
- Chương 11: Sau núi
- Chương 12: Mất đàn
- Chương 13: Tôi biết cậu cô độc
- Chương 14: Con gái của tôi, người nào phúc khí lắm mới cưới được
- Chương 15: Thi đấu
- Chương 16: Kinh hỉ sao
- Chương 17: Mặt mày vàng vọt
- Chương 18: Cưỡng hôn
- Chương 19: Đánh nhau
- Chương 20: Đuổi học
- Chương 21: Kẹo cầu vồng
- Chương 22: Không cần sợ
- Chương 23: Khinh bỉ
- Chương 24: Hôn
- Chương 25: Không dơ bẩn
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33: Tôi không tin số phận
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36: Năm mới vui vẻ
- Chương 37
- Chương 38: Nửa đêm
- Chương 39: Tranh đoạt
- Chương 40: Người trong lòng
- Chương 41: Trộm hôn
- Chương 42: Có thể cùng một chỗ
- Chương 43: Tiệc tối
- Chương 44: Thể diện
- Chương 45: Ăn cơm mềm
- Chương 46
- Chương 47: Khách sạn Chương Trước
- Chương 48: Phần thưởng
- Chương 49: Tin tưởng
- Chương 49-2: Tin tưởng
- Chương 49-3
- Chương 50: Tranh chấp
- Chương 51: Đương nhiên là có thể
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54: Chớ lộn xộn
- Chương 55: Dịu ngoan
- Chương 56: Đau
- Chương 56-2
- Chương 57: Im miệng
- Chương 57-2
- Chương 58: Lớp học bổ túc
- Chương 58-2
- Chương 59: Lên núi
- Chương 60: Động đất
- Chương 60-2
- Chương 61: Ngủ chung
- Chương 61-2
- Chương 62: Mắt thấy Tịch Tĩnh đứng trên tầng cao
- Chương 63: Ai là chị dâu của nhóc?
- Chương 64: Bán rồi
- Chương 65: Giải cứu (*)
- Chương 66: Quyết định (*)
- Chương 66-2
- Chương 67: Em giữ lại cho anh, anh nhanh khỏi nhé! (*)
- Chương 68: Nhịn
- Chương 68-2
- Chương 69: An ủi
- Chương 70: Không tên
- Chương 71: Được đền bù như mong muốn
- Chương 71-2
- Chương 72: Ủy khuất
- Chương 73: Tranh thủ
- Chương 74: Đừng… Không được
- Chương 75: Hòa Tan
- Chương 76: Nóng
- Chương 77: Sợ
- Chương 78
- Chương 79: Thiếu Niên
- Chương 80: Thời Gian Xấu Hổ
- Chương 81: Kết Cục (Thượng)
- Chương 82: Kết Cục (Hạ)
- Chương 83
- Chương 84: Giấc Mộng Lớn Một Đời (2)
- Chương 85: Giấc Mộng Lớn Một Đời (3)
- Chương 86: Giấc Mộng Lớn Một Đời (4)
- Chương 87: Giấc Mộng Lớn Một Đời (5)
- Chương 88: Giấc Mộng Lớn Một Đời (6)
- Chương 89: Giấc Mộng Lớn Một Đời (Cuối)
- Chương 90: Anh Có Chút Nhớ Em (1)
/2
GIỚI THIỆU
Sống lại một lần nữa, Tịch Bạch không muốn làm ‘kho máu dự phòng’ cho chị gái giả nhân giả nghĩa bị bệnh bạch cầu. Cô chỉ muốn sống tốt cuộc sống của bản thân.
Nhưng Tịch Bạch lại tự mình coi nhẹ người thiếu niên ngang ngược đáng sợ kia.
Khi cùng đường, cô đã từng trong tình trạng thiếu máu chạy ra khỏi bệnh viện, té xỉu trên đường. Anh ôm cô trở về, dốc lòng chăm sóc, che chở, yêu tận xương cốt.
Bao nhiêu đêm dài, anh hôn lên những lỗ kim rút máu khó coi kia trên sống lưng cô, thậm chí sau khi cô mất, nổi điên xông vào nhà tang lễ, cướp thi thể lạnh băng của cô đi.
Trở lại năm 16 tuổi, Tịch Bạch dường như không còn sợ anh như thế, lúc người thiếu niên đứng trong góc tối, yên lặng chăm chú nhìn cô, Tịch Bạch quay đầu mỉm cười ngọt ngào với anh.
“Chỉ cần anh không hung dữ với em, em sẽ trở thành bạn tốt của anh.”
Thiếu niên ngang ngược nghe cô gái chân thành nói, cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn như gốm sứ của cô, cười lạnh —
“Mẹ nó, ai muốn làm bạn tốt với em.”
Anh chỉ muốn ấn cô vào trong chăn.
**
Trọng sinh trở về, Tịch Bạch rất muốn đàng hoàng báo đáp Tạ Tùy, thay đổi vận mệnh gập ghềnh khúc khuỷu của anh.
Nhưng thiếu niên táo bạo kia giống như không để lời khuyên của cô ở trong lòng.
Mãi đến ngày đó, Tạ Tùy ngăn cản cô ở trong phòng học không một bóng người.
Anh gắt gao nắm chặt tay cô, thân thể nóng bỏng, khóe miệng bất chợt nhếch lên ý cười không đứng đắn.
“Muốn để cho ông đây nghe lời? Vậy em ngoan ngoãn một chút.”
♦♦♦♦♦♦♦♦♦♦♦
Sống lại một lần nữa, Tịch Bạch không muốn làm ‘kho máu dự phòng’ cho chị gái giả nhân giả nghĩa bị bệnh bạch cầu. Cô chỉ muốn sống tốt cuộc sống của bản thân.
Nhưng Tịch Bạch lại tự mình coi nhẹ người thiếu niên ngang ngược đáng sợ kia.
Khi cùng đường, cô đã từng trong tình trạng thiếu máu chạy ra khỏi bệnh viện, té xỉu trên đường. Anh ôm cô trở về, dốc lòng chăm sóc, che chở, yêu tận xương cốt.
Bao nhiêu đêm dài, anh hôn lên những lỗ kim rút máu khó coi kia trên sống lưng cô, thậm chí sau khi cô mất, nổi điên xông vào nhà tang lễ, cướp thi thể lạnh băng của cô đi.
Trở lại năm 16 tuổi, Tịch Bạch dường như không còn sợ anh như thế, lúc người thiếu niên đứng trong góc tối, yên lặng chăm chú nhìn cô, Tịch Bạch quay đầu mỉm cười ngọt ngào với anh.
“Chỉ cần anh không hung dữ với em, em sẽ trở thành bạn tốt của anh.”
Thiếu niên ngang ngược nghe cô gái chân thành nói, cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn như gốm sứ của cô, cười lạnh —
“Mẹ nó, ai muốn làm bạn tốt với em.”
Anh chỉ muốn ấn cô vào trong chăn.
**
Trọng sinh trở về, Tịch Bạch rất muốn đàng hoàng báo đáp Tạ Tùy, thay đổi vận mệnh gập ghềnh khúc khuỷu của anh.
Nhưng thiếu niên táo bạo kia giống như không để lời khuyên của cô ở trong lòng.
Mãi đến ngày đó, Tạ Tùy ngăn cản cô ở trong phòng học không một bóng người.
Anh gắt gao nắm chặt tay cô, thân thể nóng bỏng, khóe miệng bất chợt nhếch lên ý cười không đứng đắn.
“Muốn để cho ông đây nghe lời? Vậy em ngoan ngoãn một chút.”
♦♦♦♦♦♦♦♦♦♦♦