Chương 18: Cưỡng hôn
*EDITOR: JIN XUAN*
Tịch Bạch thành người chỉ đạo của lớp mười một, đứng ở trên bục dẫn mọi người cùng tập thể dục theo đài.
Động tác của cô cũng không phải đặc biệt tiêu chuẩn đúng chỗ, nhưng nhờ một cỗ tinh thần phấn chấn nhiệt huyết, nhìn đặc biệt có tinh thần.
Bị cô lây nhiễm, các học sinh tinh thần cũng có phần phấn chấn hơn, nghiêm túc tập thể dục theo đài.
Giáo viên chủ nhiệm cũng vui sướng phát hiện, từ lúc Tịch Bạch bắt đầu chỉ đạo, mấy tên nam sinh làm người ta đau đầu vốn chưa bao giờ tham dự tập thể dục theo đài, lại cũng xuất hiện ở đội ngũ hàng sau.
Mà đặc biệt phá lệ là... Tạ Tùy lại mặc đồng phục học sinh!
Thiếu niên không tốt mặc vào đồng phục học sinh, thần kỳ ngoài ý muốn là cả người cũng bắt đầu phát ra hào quang, một đường đi thu hút không ít nữ sinh quay đầu quan sát.
Quần áo chỉnh tề, bên trong là áo thun mỏng màu lông, áo sơ mi trắng xanh bên ngoài, tay áo tùy ý vén tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay hơi trắng của hắn, làn da mỏng xuất hiện vô số gân tay màu xanh nhạt.
Bộ dáng hắn mặc đồng phục học sinh, tựa như anh trai nhà bên bình thường thân thiện ôn hoà hiền hậu, thế nhưng mà khuyên tai đen cộng với mi trái bị cắt đứt, làm hắn tăng thêm vài phần lạnh lùng.
Hắn nhìn Tịch Bạch đang nghiêm túc làm trên bục.
Cũng chỉ có vào thời điểm này, hắn có thể không kiêng nể gì gắt gao chăm chú nhìn vào cô, giống với mọi người.
Cô đối mặt với tất cả học sinh, ánh nắng ấm áp chiếu thẳng vào trên người cô, không cố kỵ gì chiếu sáng ngũ quan thanh tú của cô, làm cô có chút không mở mắt ra được, híp lại..
Nhưng mà Tạ Tùy có thể cảm ứng được, cô đang nhìn đến hắn.
Cô nở một nụ cười rõ ràng, khóe miệng xuất hiện lúm đồng tiền nho nhỏ.
Hắn có thể xác định, cái mỉm cười đó là dành cho hắn.
Đáy lòng khắp nơi dâng trào từng tia từng sợi trong veo.
Mẹ, muốn làm thân với cô.
Tùng Dụ Chu từng nhìn qua Tạ Tùy lái xe, cũng nhìn qua Tạ Tùy đánh quyền thô bạo nhưng không nghĩ đến sinh thời còn có thể nhìn thấy hắn tập thể dục theo nhạc.
"Tùy ca, đồng phục chắc là chưa bao giờ mặc qua hả, mác trên áo cậu còn chưa cắt."
Tạ Tùy quay đầu, quả nhiên, góc áo bên cạnh còn treo lủng lẳng cái nhãn mác.
"Chậc, quên."
"Tớ bứt ra giúp cậu." Tùng Dụ Chu nhiệt tình đi lên trước, kéo kéo mác áo của Tạ Tùy.
"Cậu cẩn thận một chút, đừng làm hỏng của lão tử."
"Cậu còn hiếm lạ gì chuyện phá hỏng đồng phục này đâu?"
Tạ Tùy ngẩng đầu nhìn cô gái phía trên bục, vóc dáng cô nhỏ nhắn, đang mặc đồng phục học sinh bên trong, mỗi khi nâng tay, tay áo giống như là cánh dơi.
Hắn nhướng mày nói: "Quần áo tình nhân."
Tùng Dụ Chu nhìn nhìn Tịch Bạch, khóe miệng giật giật ——
"Tùy ca, cậu làm ơn mở mắt nhỏ ra thấy cho rõ ràng."
Thế chẳng lẽ nữ sinh toàn trường đều mẹ nó mặc đồ tình nhân cùng cậu!
**
Buổi chiều, Tịch Bạch đẩy xe đạp ra cổng trường, đang muốn lên xe, bỗng nhiên cảm giác đạp thập phần lao lực, cô còn tưởng rằng lốp xe bị xẹp, quay đầu lại phát hiện, tên nam sinh mặc đồng phục học sinh kia, không biết từ lúc nào, ngồi trên ghế sau của xe đạp cô.
Xe đạp là xe gấp, bánh xe rất nhỏ, Tạ Tùy ngồi ở sau xe, chân dài hoàn toàn không chỗ đặt vào, cứ mỗi một bước xe chạy là chạm đất.
Lốp xe của cô thật sự là muốn xẹp.
"Tạ Tùy, cậu làm gì vậy."
Tịch Bạch nhíu mày nhìn hắn: "Mau đứng lên, cậu ngồi hỏng xe tôi rồi."
Tạ Tùy thật thích nghe tiếng cô mềm mềm đọc lên tên của hắn, giống như lúc bà nội dùng lá trúc gói bánh gạo nếp, nhu nhu, dính dính.
Tạ Tùy ngồi trên xe cô, không chịu xuống dưới, Tịch Bạch nhảy xuống xe, cách xa hắn một tí.
Tạ Tùy tiến lên yên chính, chạy xe đạp của cô, quanh co khúc khuỷu đi tới đường S, đi theo chầm chầm bên cạnh cô——
"Tôi làm gì, cậu nói xem tôi muốn làm gì?"
Tịch Bạch buồn buồn nói: "Tôi làm sao biết được."
Tạ Tùy bóp chuông xe, phát ra một chuỗi đinh linh đinh linh trong trẻo, hắn nhìn đường nhựa phía trước nói: "Có người muốn cùng cậu về nhà."
"Không cần." Tịch Bạch vịnh đầu xe: "Cậu xuống xe."
"Không."
Tịch Bạch có chút nóng nảy, đẩy đẩy hắn, đụng tới lồng ngực kiên cố cường tráng của hắn, có thể cảm nhận rõ được bắp thịt rắn chắc, chứa đầy sức mạnh.
Móng vuốt nhỏ này của cô, làm sao có thể đẩy được hắn.
"Còn động thủ với tôi?" Tạ Tùy cầm cổ tay cô, kéo cô đến gần mình.
Cổ tay thật sự nhỏ, một tầng da thịt mỏng manh bao lấy xương tay, cho người ta một loại cảm giác đặc biệt yếu ớt, giống như chỉ cần hắn thoáng dùng lực, đã có thể bóp nát xương cốt của cô.
Tịch Bạch rụt tay lại, sốt ruột nói: "Tạ Tùy, cậu mau buông ra, cậu làm tôi đau!"
Tạ Tùy cảm giác mình không có dùng đến bao nhiêu sức lực, nhưng da thịt trắng nõn ở cổ tay cô hiện tại đã đỏ ửng lên.
Tạ Tùy vẫn buông lỏng cô ra, đánh giá: "Cậu cũng quá yếu đuối."
Tịch Bạch xoa xoa cổ tay của mình, ghét bỏ trừng hắn: "Đưa tôi xe."
"Không đưa."
"Tạ Tùy!"
Tịch Bạch chau mày lại, nói lên: "Cậu đừng có không nói đạo lý như vậy."
Hắn thoải mái mà cười cười: "Tiểu Bạch, trên thế giới này, tôi chỉ nghe người phụ nữ của mình giảng đạo lý, chỉ nghe lời của cô ấy, đối với cô ấy ôn nhu, cũng sẽ không khi dễ cô ấy..."
Một trận gió ngang qua, phiến lá cây ngô đồng vàng giống Pháp óng ánh rung động, lưu loát rơi xuống.
Cô không dám nhìn vào mắt hắn, lại nghe được tiếng hắn ôn nhu nói: "Làm người phụ nữ của tôi thật mẹ nó hạnh phúc, cậu có muốn thử hay không."
Mặt Tịch Bạch đỏ lựng, ngay cả vành tai cũng đỏ lên, nhìn như trái anh đào nho nhỏ, quay người rời đi: "Cậu còn nói như thế nữa, về sau tôi đều sẽ không gặp cậu."
Bộ dáng cô xấu hổ làm toàn thân Tạ Tùy đều ngứa ngáy, nhưng còn không biết rõ ràng nơi nào ngứa, gãi cũng gãi không được...
Tạ Tùy biết đạo lý tốt quá hóa dở, hắn không đề cập đến đề tài này nữa, chạy xe đạp nhỏ màu phấn trắng đuổi theo cô.
"Đi xem phim điện ảnh với tôi."
"Không đi "
"Tại sao"
"Hôm nay bài tập rất nhiều."
Tạ Tùy nhướng mày cười cười, đương nhiên nói: "Đi xem phim với tôi, tôi giúp cậu làm bài tập."
"..."
Không nhọc hoàng thượng giá lâm.
Đứng nhất từ dưới lên trên muốn làm bài tập cho cô, ý tốt này cô thật không dám nhận.
"Biểu tình của cậu là sao đó." Tạ Tùy nhìn cô: "Cảm thấy lão tử không được à?"
"Không, không có." Tịch Bạch nhịn cười, nghiêm túc nói: "Thật sự không đi."
Tạ Tùy cũng không kiên trì, nghe theo an bài của cô: "Lên xe, tôi chở cậu về."
"Không cần."
Tạ Tùy bình tĩnh nói: "Đừng lãng phí thời gian, không phải muốn trở về làm bài tập sao?"
Tịch Bạch không nề hà nhìn Tạ Tùy, cô cảm thấy nếu như hôm nay không đáp ứng Tạ Tùy chút gì đó, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.
Cô nhợt nhạt thở dài một tiếng, nói với hắn: "Vậy cậu giúp tôi đi đến trên cầu đi."
Tạ Tùy nhìn bộ dáng cô đau lòng lại không thể làm gì, ngược lại là cảm thấy có vài phần buồn cười: "Cậu sợ lão tử làm hư xe cậu?"
"Xe quá nhỏ, không thích hợp chở người."
"Đi đi."
Tâm trạng thiếu niên không tệ, bóp một tiếng chuông trong trẻo rồi từ trên xe bước xuống, theo cô đi lên đường bộ rộng mở.
Cuối thu khí trời thật mát mẻ, chung quanh hết thảy đều phảng phất nhuộm lên một màu vàng nhạt ôn nhu, tâm tình Tạ Tùy cũng trở nên mềm mại.
Tịch Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, bóng lưng hắn rất to, rất rộng rãi, dần dần có hình dáng của đàn ông trưởng thành, nhìn rất có cảm giác an toàn.
Quần áo của hắn thật cứng, là loại cứng do thường xuyên thanh tẩy, cô lại không khỏi ngẩng đầu, nhìn đến mấy chữ cái tiếng Anh trên quần áo hắn đều đã bị tẩy đến phai màu.
"Tạ Tùy, tại sao cậu không mua cho mình mấy bộ quần áo?"
"Quản nhiều như vậy, quần áo cũ keo kiệt của tôi ảnh hưởng đến cậu?"
Tịch Bạch bĩu môi, rõ ràng là quần áo hắn đều phai màu, cô mới thiện ý nhắc nhở hắn.
"Cậu kiếm được nhiều tiền như vậy, dùng để làm gì?" Cô rất ngạc nhiên điểm này.
Hắn thuận miệng nói: "Tiết kiệm."
"Tiết kiệm làm cái gì?"
"Cưới cậu."
"..."
Có thể đừng lúc nào cũng nói như vậy hay không, cậu bây giờ mới mấy tuổi hả!
Gương mặt cô nổi lên nhàn nhạt ửng hồng, nhìn sang bên cạnh, không nói gì nữa.
Đoạn đường từ trường học đi ra, hầu hết là cửa hàng ăn uống, đi ngang qua một tiệm đồ ngọt đông người, Tạ Tùy dừng chân lại.
Hắn đậu xe đạp ở ven đường, nói với Tịch Bạch: "Tôi đi mua chút đồ."
"Ừm."
Thời điểm Tạ Tùy đi vào lại quay đầu nhìn Tịch Bạch, rất không yên tâm nói: "Cậu đừng chạy."
"..."
Hắn không nhắc tới, cô còn chưa nghĩ đến việc chạy, hắn vừa nói lời này, ngược lại làm cô nhìn chiếc xe đạp bên cạnh, hòan toàn có thể chạy trốn.
Tạ Tùy lại uy hϊế͙p͙ nói: "Nếu cậu dám chạy, ngày mai đến trường học, tôi sẽ để cậu biết thế nào là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Tịch Bạch nhìn bộ dáng hung dữ của hắn, cảm thấy lúc này Tạ Tùy hoàn toàn không có lớn lên, mang theo ngây ngô và kiêu căng của thiếu niên, cùng tên đàn ông phúc hắc kia (Tạ Tùy kiếp trước), tưởng như hai người.
"Mau đi đi." Tịch Bạch thúc giục hắn.
Tạ Tùy vào tiệm đồ ngọt, đập vào mặt là một hương vị bơ ngọt ngán. Hắn chen vào đám nữ sinh bên trong, nhìn nhìn thực đơn, lại nhìn bên cạnh có người cầm bánh trứng gà kẹp kem đi ra ngoài.
"Tôi cũng muốn cái này." Tạ Tùy chỉ chỉ bánh trứng gà: "Kẹp kem."
"Soái ca, muốn ăn vị nào, có dâu tây, sô-cô-la, bạc hà còn có Oreo."
Phục vụ là một cô gái, đôi mắt rơi xuống trên người Tạ Tùy, có chút không rời ra được.
Chỉ cần là con gái, nhìn đến ngũ quan anh tuấn sắc bén của hắn, đều sẽ kìm lòng không được thẹn thùng.
Tạ Tùy nghĩ nghĩ, hỏi: "Màu hồng phấn là vị gì?"
"Màu hồng phấn là vị dâu tây nha."
Hắn trong thoáng chốc nhớ, ngày ấy ở trong trường học, hắn lái xe lướt qua bên người cô, làm rớt bánh trứng gà trong tay cô xuống đất, kem có nhân hình như là màu hồng phấn.
(*) Bánh trứng gà kẹp kem
...
Tạ Tùy cầm bánh trứng gà nóng hầm hập kẹp kem vị dâu tây, đi ra tiệm đồ ngọt, đường bộ bên cạnh không thấy Tịch Bạch.
Tạ Tùy nhíu mày, nhìn chung quanh, chung quanh đều là người xa lạ, cô nàng nghiễm nhiên đã rời đi.
Mẹ.
Hắn cúi đầu nhìn bánh trứng gà trong tay, tâm tình phiền muộn, đi đến thùng rác bên cạnh, trực tiếp ném vào.
Lúc này, có người phụ nữ dắt tay cậu bé mới mấy tuổi đi ngang qua người hắn, đứa trẻ nhìn bánh trứng gà trong tay Tạ Tùy, kéo kéo tay người mẹ——
"Mẹ, mẹ xem, anh trai kia thật lãng phí."
Bà Trình ngẩng đầu nhìn Tạ Tùy một chút, biểu tình bỗng nhiên cứng lại.
Lúc này, Tạ Tùy cũng ngẩng đầu, thấy được khuôn mặt quen thuộc của bà Trình, bà trang điểm tinh xảo, màu son môi đậm phác thảo rõ ràng hình dáng của đôi môi.
Hai mẹ con đều không nghĩ đến lại ở chỗ này nhìn thấy đối phương.
Tạ Tùy dời mắt xuống, trông thấy cậu bé cùng lắm mới năm tuổi, làn da trắng như sữa, ánh mắt trong sáng, màu mắt giống như đúc với hắn.
Bà Trình bảo hộ đứa con trai bảo bối này rất khá, tính ra đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy em trai cùng mẹ khác cha này của mình.
"Mày ở nơi này làm gì?" Bà Trình mặt không thay đổi hỏi.
Tâm tình Tạ Tùy không tốt, quay người rời đi, lười để ý tới bà.
Bà Trình nhất quyết không tha truy vấn: "Tạ Tùy, mày theo dõi chúng tao sao!"
"Mẹ nó, bà nên nhìn rõ." Tạ Tùy đột nhiên quay đầu, ngoan lệ nhìn bà: "Nơi này là trường học, lão tử không nhàm chán đến vậy."
Cậu bé tựa hồ thấy được hai người ở giữa giương cung bạt kiếm, cậu đứng ở trước mặt mẹ mình, nhặt cục đá bên chân lên hung tợn ném Tạ Tùy: "Anh khi dễ mẹ tôi, tôi đánh anh! Đánh anh!"
Tạ Tùy mặc dù tánh khí táo bạo, nhưng cũng không đến mức động thủ với đứa non nít, ngăn cục đá, không phản ứng cậu.
Mà đang lúc này, Tịch Bạch mang theo trà sữa chạy tới, chắn trước mặt Tạ Tùy, cầm tay đứa bé kia nói: "Mẹ em dạy tuổi nhỏ như vậy đã biết động thủ đánh người sao, còn có lễ phép hay không?"
Cậu bé giãy dụa.
Tịch Bạch cầm hai tay cậu: "Đừng tưởng rằng em là con nít mà chị sẽ nhường em!"
"Cô làm cái gì! Khi dễ trẻ con còn có thiên lý không!"
Bà Trình kích động bảo vệ con trai nhà mình.
"Hu hu, mẹ!"
"Tiểu Ý, chúng ta đi." Bà Trình không muốn tiếp tục gây sự, ôm lấy đứa bé vội vàng rời đi, ngồi lên một chiếc Mercedes màu đen đằng xa.
Tịch Bạch đạp đạp đá vụn dưới chân, bĩu bĩu môi, quay đầu lại, nghênh đón ánh mắt phức tạp của Tạ Tùy.
"Cậu đi đâu?" Giọng nói của hắn có chút khàn khàn, hắng giọng một cái.
Tịch Bạch lắc lắc túi trà sữa trong tay: "Khát, mua ly nước mà thôi, cậu không phải đi mua bánh ngọt sao."
Tạ Tùy liếc thùng rác bên cạnh, có chút xấu hổ: "Tôi nghĩ cậu bỏ đi."
Bánh trứng gà cũng đã ném.
Tịch Bạch hiểu nguyên nhân, cô hỏi: "Còn muốn ăn không?"
"Đương nhiên." Tạ Tùy lại khôi phục hưng trí, lôi kéo Tịch Bạch vào tiệm đồ ngọt.
Lúc ra cửa, trên tay hai người đều là bánh trứng gà, Tịch Bạch nói với hắn: "Cậu cũng nếm thử đi, thừa dịp còn nóng."
Tạ Tùy chưa bao giờ ăn những đồ ngọt màu sắc rực rỡ này, nhưng Tịch Bạch kiên trì kêu hắn thử xem, vì thế hắn liền nghe lời cắn một ngụm.
Bánh trứng gà xốp giòn nhẹ nóng mang theo vị ngọt của kem, hai hương vị hoàn toàn khác biệt trên đầu lưỡi, ngọt ngán lan đến tận đáy lòng.
Đi đến dưới tàng cây, Tạ Tùy đột nhiên dừng bước lại, cười khẽ một tiếng.
Tịch Bạch không hiểu nhìn hắn: "Cậu cười cái gì?"
"Hồi nãy là cậu đang bảo vệ tôi?"
Tịch Bạch cúi đầu xuống, lại cắn một miếng bánh trứng gà: "Nào có, tôi chỉ là không thích nhìn thấy người khác bị khi dễ."
"Rất lợi hại, ngay cả trẻ con cũng dám động."
Tịch Bạch bĩu bĩu môi: "Ỷ mình tuổi nhỏ, liền không kiêng nể gì khi dễ người khác, người nào yếu người đó có lý sao, tôi không tin cái đạo lý này."
Tạ Tùy phát hiện, cô gái mềm mềm nhu nhu trước mặt này, trong con ngươi đen nhánh lại lộ ra kiên nghị sắc bén.
Không phải con gái đều là khiêm nhường và thích trẻ con sao.
"Cậu cảm thấy, thế giới này là người nào mạnh người đó có lý?"
Tịch Bạch nghĩ nghĩ, nói: "Khẳng định không phải người yếu có lý."
Tay Tạ Tùy rơi xuống hông của cô, nhẹ nhàng nhấc lên, Tịch Bạch bị bắt kiễng chân, cả người bỗng nhiên dán trên người của hắn, kín kẽ...
Cô còn thậm chí cảm nhận được da thịt nóng bỏng dưới chiếc áo T-shirt đơn bạc của hắn.
"Cậu... Buông tôi ra!"
Tay hắn giữ cái gáy của cô, từng kẽ tay vuốt nhẹ sợi tóc mềm mại, hắn khiến cho cô nhìn thẳng hai mắt của mình, cặp mắt nâu dưới ánh mặt trời, tựa như viên cầu thủy tinh trong suốt sáng sủa.
"Tiểu Bạch, hỏi cậu một vấn đề."
"Cậu hỏi đi, nhưng đừng làm như vậy..."
Tạ Tùy khóe miệng câu dẫn ——
"Tôi có thể cưỡng hôn cậu được không."
"..."