- Chương 1: Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63: Đại kết cục (1)
- Chương 64: Đại kết cục (2)
- Chương 65: Đại kết cục (3)
[VĂN ÁN]
Tại một bữa tiệc chúc mừng nào đó, Giang Hoài Khiêm khoan thai đến muộn.
Vừa xuất hiện, người vừa nhận giải là Nguyễn Khinh Họa, đang say khướt cầm bình rượu đi về phía anh.
Đồng nghiệp của cô thấy vậy đều hoảng sợ, muốn đem người giữ lại, lại bị cô gạt ra.
Trước mắt bao người, cô nắm lấy cà vạt của Giang Hoài Khiêm mà hỏi: “Sao bây giờ anh mới đến tiệc chúc mừng của em hả, em tức giận rồi.”Mọi người kinh ngạc nhìn qua, chỉ thấy anh nhìn cô, đôi mắt nén lại ý cười: “Vậy lần này phải dỗ như thế nào đây?”
Nguyễn Khinh Họa chớp mắt, chẳng chút do dự nói: “Nhường chiếc ghế giám đốc của anh cho em, em mới tha thứ cho anh.”
Giang Hoài Khiêm bật cười, khom người chạm vào môi cô, hạ giọng nói: “Cái này không được.”
Anh dừng lại một chút: “Anh chỉ có thể cho em vị trí phu nhân của giám đốc thôi.”
Đồng nghiệp:???
–
Cuộc đời này Giang Hoài Khiêm rất ít thỏa hiệp, cũng rất ít làm gì vì ai đó.
Chỉ duy nhất Nguyễn Khinh Họa.
Anh đặt cho cô hết cái bẫy này đến cái bẫy khác, khiến cô không lối thoát.
May mắn là,
Cuối cùng cô đã ngã vào lòng anh, để anh đạt được ước nguyện.
–
Không có ai không khom lưng trước tài hoa của em, anh cũng giống họ, nhưng cũng lại không giống.
Anh vì em mà khom lưng.
Tại một bữa tiệc chúc mừng nào đó, Giang Hoài Khiêm khoan thai đến muộn.
Vừa xuất hiện, người vừa nhận giải là Nguyễn Khinh Họa, đang say khướt cầm bình rượu đi về phía anh.
Đồng nghiệp của cô thấy vậy đều hoảng sợ, muốn đem người giữ lại, lại bị cô gạt ra.
Trước mắt bao người, cô nắm lấy cà vạt của Giang Hoài Khiêm mà hỏi: “Sao bây giờ anh mới đến tiệc chúc mừng của em hả, em tức giận rồi.”Mọi người kinh ngạc nhìn qua, chỉ thấy anh nhìn cô, đôi mắt nén lại ý cười: “Vậy lần này phải dỗ như thế nào đây?”
Nguyễn Khinh Họa chớp mắt, chẳng chút do dự nói: “Nhường chiếc ghế giám đốc của anh cho em, em mới tha thứ cho anh.”
Giang Hoài Khiêm bật cười, khom người chạm vào môi cô, hạ giọng nói: “Cái này không được.”
Anh dừng lại một chút: “Anh chỉ có thể cho em vị trí phu nhân của giám đốc thôi.”
Đồng nghiệp:???
–
Cuộc đời này Giang Hoài Khiêm rất ít thỏa hiệp, cũng rất ít làm gì vì ai đó.
Chỉ duy nhất Nguyễn Khinh Họa.
Anh đặt cho cô hết cái bẫy này đến cái bẫy khác, khiến cô không lối thoát.
May mắn là,
Cuối cùng cô đã ngã vào lòng anh, để anh đạt được ước nguyện.
–
Không có ai không khom lưng trước tài hoa của em, anh cũng giống họ, nhưng cũng lại không giống.
Anh vì em mà khom lưng.