Chương 52
Câu hỏi bất ngờ này khiến Nguyễn Khinh Họa ngây ngốc tại chỗ.
Cô ngẩng đầu ra nhìn anh chằm chằm.
Im lặng một lúc, cô chớp mắt hỏi: “Anh vừa nói cái gì?”
Giang Hoài Khiêm: “Em không nghe rõ?”
Nguyễn Khinh Họa im lăng, thấp giọng nói: “Nghe rõ rồi, nhưng em nghĩ chắc em nghe nhầm rồi.”
“Không nghe nhầm đâu.”
Giang Hoài Khiêm cúi đầu, ở hành lang bệnh viện nhiều người qua lại hôn cô, trầm giọng nói: “Anh rất nghiêm túc.”
Anh nhìn Nguyễn Khinh Họa, cười nói: “Nhưng em cũng không cần quá áp lực, anh chỉ hỏi một chút thôi.”
“….”
Nguyễn Khinh Họa trầm mặc hồi lâu, không gạt anh nói:
“Em có chút ngạc nhiên.”
Trong lòng cô tính toán thời gian, thấp giọng hỏi: “Chúng ta quen nhau bao lâu rồi nhỉ?”
Cô đương nhiên là muốn gả cho Giang Hoài Khiêm.
Nhưng vấn đề này xảy ra quá đột ngột, giống như anh chỉ đưa ra một cái quyết định tạm thời. Nguyễn Khinh Họa không hi vọng anh sẽ hối hận về quyết định này trong tương lai, kết hôn không phải chuyện nhỏ, phải cân nhắc thật kĩ càng.
Giang Hoài Khiêm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, xoa xoa đầu cô: “Được, vậy tạm thời không đề cập đến nữa.”
“Vâng.” Nguyễn Khinh Họa nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Đợi một thời gian nữa đi.”
Giang Hoài Khiêm gật đầu.
Anh rũ mắt xuống nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Em muốn uống nước không?”
Nguyễn Khinh Họa: “?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giang Hoài Khiêm chỉ chỉ: “Mang em đi mua nước nha?”
Nguyễn Khinh Họa cười: “Được.”
Cô nói: “Em muốn uống trà sữa.”
Giang Hoài Khiêm: “Được.”
—
Sau khi cùng Giang Hoài Khiêm ra khỏi bệnh viện, Nguyễn Khinh Họa nhận ra ý đồ của anh.
Sở dĩ anh hỏi câu đó có thể là nghĩ cô buồn.Muốn đưa cô đi mua đồ là muốn cô vui hơn một chút, gạt bỏ phiền muộn sang một bên, không cần nghĩ nhiều nữa.
Nguyễn Khinh Họa nghĩ, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay anh.
Giang Hoài Khiêm nghiêng đầu nhìn cô: “Em muốn làm gì à?”
“Không có gì.”
Nguyễn Khinh Họa siết chặt tay anh, cười nói: “Giang Hoài Khiêm.”
“Ừ?”
Giang Hoài Khiêm đang xem menu của quán trà sữa.
Nguyễn Khinh Họa chủ động lại gần anh, ôn nhu nói: “Cảm ơn anh.”
Giang Hoài Khiêm bật cười, chăm chú nhìn cô: “Được rồi.”
Anh chạm vào môi cô: “Mua đồ trước đã.”
“Vâng….”
Hai người đi đến siêu thị gần đó, buổi tối Phùng Xảo Lan phải nằm viện. Đồ vật khác ba tiểu Lạc sẽ chuẩn bị, nhưng Nguyễn Khinh Họa sợ ông chuẩn bị không tốt, nên muốn đi siêu thị mua một số đồ sinh hoạt hàng ngày.
Mua xong, cô thuận tay lấy một chiếc máy chơi game.
Giang Hoài Khiêm nhướng mày: “Cho tiểu Lạc?”
“Vâng.” Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ nói: “Trẻ con đều nhạy cảm. Em sợ em ấy sẽ có bóng đen tâm lí về chuyện này, cảm thấy chúng ta sẽ trách nó.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh một cái: “Đi thôi, em dẫn anh đi gặp mẹ em.”
Đôi mắt cô cố nén ý cười, trêu chọc nói: “Giang tổng, căng thẳng không?”
Giang Hoài Khiêm không nói chuyện.
Sau khi hai người dời siêu thị đi đến quán trà sữa, anh mới nói: “Có một chút.”
Nhưng vẫn ổn.
Anh dừng lại, thấp giọng nói: “Khi gặp ba em sẽ căng thẳng hơn.”
Nguyễn Khinh Họa bật cười: “Tại sao?”
Giang Hoài Khiêm trầm ngâm một lúc, lắc đầu nói: “Không biết nữa.”
Nguyễn Khinh Họa cũng không ép anh trả lời.
Hai người cười cười nói nói, tâm trạng u ám của cô đã chuyển sáng tốt đẹp hơn.
Đối với cô Giang Hoài Khiêm luôn có biện pháp.
—
Khi trở lại bệnh viện, Phùng Xảo Lan nhìn đồ vật trong tay cô: “Mẹ còn tưởng con ra ngoài làm gì cơ.”
“Không làm gì cả.” Nguyễn Khinh Họa để đồ xuống: “Mua cho mẹ ít đồ dùng sinh hoạt thôi.”
Cô dừng lại, nhỏ giọng nói: “Đúng rồi, bạn trai con cũng đến, mẹ muốn gặp không?”
Phùng Xảo Lan sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô.
Nguyễn Khinh Họa giải thích: “Anh ấy đưa con tới bệnh viện.”
Phùng Xảo Lan giật mình, mấp máy môi: “Được…được chứ.”
Nói xong, Nguyễn Khinh Họa ra mở cửa phòng bệnh: “Anh vào đi.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô một cái.
Nguyễn Khinh Họa cười, chủ động cầm tay anh, nhìn về phía Phùng Xảo Lan: “Đây là bạn trai con, Giang Hoài Khiêm.”
Phùng Xảo Lan ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía trước mình, không nói gì.
Giang Hoài Khiêm hơi cúi đầu chào: “Bác gái.”
Phùng Xảo Lan lúc này mới hoàn hồn, lắp bắp nói: “Chào…chào Giang….”
Bà nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa cầu cứu.
Nguyễn Khinh Họa: “Giang Hoài Khiêm.”
Giang Hoài Khiêm cười cười: “Bác gái, gọi cháu là tiểu Giang là được.”
Phùng Xảo Lan chăm chú nhìn anh: “Được, tiểu Giang ngồi đi.”
“…..”
Không thể hiểu được cái bầu không khí kì lạ đang diễn ra này.
Tiểu Lạc thì ngủ từ lúc bọn họ ra ngoài, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Sau một hồi yên lặng, Nguyễn Khinh Họa nói: “Em đi lấy nước, anh ngồi đây nói chuyện với mẹ em nhé?”
Giang Hoài Khiêm: “Được.”
Khi Nguyễn Khinh Họa đi ra ngoài, Phùng Xảo Lan mới quay sang nhìn kĩ Giang Hoài Khiêm.
Bà im lặng một lúc không nói, đột nhiên hỏi: “Tiểu Giang làm nghề gì vậy?”
“Cháu làm về thiết kế.”
Giang Hoài Khiêm trả lời.
Phùng Xảo Lan: “…Hai người là đồng nghiệp?”
Giang Hoài Khiêm: “Vâng ạ.”
Phùng Xảo Lan: “…..”
Bà nhìn kiểu gì cũng thấy Giang Hoài Khiêm không giống như là nhà thiết kế, ngược lại giống ông chủ lớn hơn.
Bộ dáng và khí chất bất phàm này, một chút cũng không giống kiểu Nguyễn Khinh Họa sẽ thích.
Lần trước Nguyễn Khinh Họa nói với bà, người nó thích rất đẹp trai, thật ra Phùng Xảo Lan không để trong lòng lắm.
Bởi vì bà cảm thấy tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, đẹp trai hơn nữa cũng chỉ được đến vậy, người bình thường thì có thể đẹp đến nhường nào chứ.
Bây giờ gặp, bà mới biết rằng Nguyễn Khinh Họa không hề nói dối, Giang Hoài Khiêm nhìn…còn đẹp hơn cả đại minh tinh nữa.
Trong lúc nhất thời, Phùng Xảo Lan không biết nên nói gì.
…..
Khi Nguyễn Khinh Họa lấy nước trở về, thấy Giang Hoài Khiêm đang gọt táo.
Táo là lúc nãy Giang Hoài Khiêm mua, mua một rổ trái cây và một bó hoa.
Nguyễn Khinh Họa nhìn “Mẹ muốn ăn táo à?”
Phùng Xảo Lan “Ừ” một tiếng.
Thật ra là khi hai người đối diện nhau không nói cái gì, Giang Hoài Khiêm đã chủ động tìm việc để làm.
Nguyễn Khinh Họa “Ồ” một tiếng, liếc nhìn kĩ thuật gọt vở của Giang Hoài Khiêm, cười nói: “Giang tổng, hôm nay cảm thấy không khỏe sao?”
Vỏ táo bị đứt thành mấy đoạn rồi.
Nguyễn Khinh Họa nhớ rõ, ngày hôm qua lúc anh gọt cho cô được một đoạn vỏ rất dài mà.
Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái..
Nguyễn Khinh Họa buồn cười, lần đầu tiên cô thấy anh căng thẳng như vậy.
Phùng Xảo Lan nhìn cách hai người ở chung, nhẹ nhàng thở ra.
Bạn trai của Nguyễn Khinh Họa so với bà tưởng tượng còn tốt hơn một chút.
Giang Hoài Khiêm không ở lại bệnh viện lâu lắm, anh còn có chuyện phải làm.
Nguyễn Khinh Họa ở lại cùng Phùng Xảo Lan.
Người vừa đi, Phùng Xảo Lan liền quay về phía cô: “Người bạn trai này của con…”
“Như thế nào ạ?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Phùng Xảo Lan im lặng, thấp giọng nói: “Mẹ không có ý gì, chỉ cảm thấy khí thế của cậu ấy quá mạnh, bình thường các con ở chung thế nào vậy?”
“Tốt lắm ạ.” Nguyễn Khinh Họa cười nói: “Anh đấy là ông chủ, khí thế đương nhiên là mạnh rồi.”
Phùng Xảo Lan nhìn cô: “Ông chủ của công ty con?”
“Vâng.” Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Bây giờ thì đúng là vậy.”
Phùng Xảo Lan không nói gì.
Nguyễn Khinh Họa nhìn về phía bà, đại khái biết bà đang nghĩ gì.
Cô suy nghĩ rồi nói: “Mẹ không cần lo lắng cho con, con biết giữa hai chúng con có sự chênh lệch, nhưng điều đó cũng không phải vấn đề gì.”
Phùng Xảo Lan gật gật đầu, không hỏi nhiều.
Một lúc sau, bà mới hỏi: “Con gặp qua ba mẹ cậu ấy chưa?”
“Ba mẹ anh ấy ở nước ngoài.” Nguyễn Khinh Họa nói: “Về sau có cơ hội sẽ gặp.”
Mấy người Giản Thục Vân vẫn còn ở nước ngoài, sau khi gặp được Quyển Quyển, Ôn Thanh Thần không muốn về nước, Giản Thục Vân và Giang Long cũng đồng ý với cô ấy, không muốn ép cô ấy phải trở về.
Đồng thời, hai người họ cũng quyết định tạm thời không về nước, muốn dành nhiều thời gian hơn bên bạn nhỏ Ôn Quyển Quyển, nếu không bé lại không nhớ bọn họ.
Tất cả những điều này đều là Giang Hoài Khiêm nói cho cô.
Phùng Xảo Lan nhìn bộ dạng thản nhiên của cô, trầm mặc.
Nguyễn Khinh Họa không nhiều lời nữa, cô chọc chọc gương mặt của Tiểu Lạc, đánh thức cậu nhóc.
Một lớn một nhỏ nhìn nhau, Nguyễn Khinh Họa chỉ chỉ: “Mẹ em muốn uống nước, em dậy lấy nước cho mẹ đi.”
Tiểu Lạc: ‘…”
Hùng hài tử* trong lòng vẫn còn cảm thấy thẹn, vẫn buồn ngủ mà bò dậy: “Vâng.”
Hùng hài tử: chỉ những đứa trẻ nghich ngợm.
Nguyễn Khinh Họa nhắc nhở: “Đừng có làm đổ ra đấy.”
Nước ấm, cô cũng không sợ nó sẽ bị bỏng.
Tiểu Lạc: “Vâng.”
Rót nước xong, hai chị em lại nhìn nhau.
Tiểu Lạc hỏi: “Chị Khinh Họa, chị đói bụng không?”
Nguyễn Khinh Họa: “Bên kia có bánh quy đấy, em lấy ăn đi.”
Tiểu Lạc không dám để cho cô lấy, tự mình ngoan ngoãn đi qua.
Phùng Xảo Lan nhìn hai chị em như vậy, cũng không lên tiếng, tùy ý để Nguyễn Khinh Họa chỉnh cậu bé.
Đến 6 giờ, bố của Tiểu Lạc mới trở về.
Phùng Xảo Lan nhìn cô: “Muốn ở lại ăn cùng mọi người không?”
“Không cần.”
Nguyễn Khinh Họa nói: “Con sẽ ăn cùng Giang Hoài Khiêm.”
Phùng Xảo Lan nhìn cô, dừng một chút hỏi: “Hai đứa ở cùng nhau à?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, cúi đầu cười: “Còn chưa có, nhưng sẽ rất nhanh thôi.”
Phùng Xảo Lan mím môi lại, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Nguyễn Khinh Họa không muốn nghe, cũng sẽ không nghe.
Cô dặn dò vài câu rồi dời đi.
—
Vừa ra khỏi bệnh viện, Nguyễn Khinh Họa liền nhìn thấy người đang chờ mình cách đó không xa.
Cô nhướng mày, bước chân nhanh hơn.
“Giang tổng, không phải nói tài xế sẽ qua đây đón sao?”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô lên xe, cúi người thắt dây an toàn cho cô, ngữ khí bình tĩnh: “Anh không phải tài xế của em sao?”
“….”
Lời này, Nguyễn Khinh Họa không nói lại được.
Đôi mắt cô hiện lên ý cười, sờ sờ tay anh: “Cảm ơn tài xế Giang, chúng ta đi thôi.”
Hai người nhìn nhau cười.
Giang Hoài Khiêm đi đón cô nên buổi tối không nấu cơm.
Hai người đi ăn đồ anh đã bảo người đưa tới. Ăn xong, Nguyễn Khinh Họa không muốn động đậy. Giang Hoài Khiêm bận rộn một hồi, chăm chú nhìn cô: “Có mệt không em?”
“Vẫn còn tốt.” Nguyễn Khinh Họa chống tay trên bàn, chống cằm nhìn anh: “Anh thì sao, anh làm việc xong rồi sao?”
Giang Hoài Khiêm gật đầu.
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh một lúc, chủ động đến gần anh.
“Giang Hoài Khiêm.”
Giang Hoài Khiêm không nói chuyện, lẳng lặng nhìn cô.
Nguyễn Khinh Họa chủ động ngồi lên người anh, ôm cổ anh: “Ôm em một chút.”
Giang Hoài Khiêm bật cười, không chỉ ôm cô không, mà còn chủ động hôn lấy môi cô.
Anh chặn môi cô lại, tăng thêm lực hôn cô một chút.
Nguyễn Khinh Họa bị đau, thuận theo mở miệng ra, cùng anh say đắm triền miên.
Tư thế này, làm Giang Hoài Khiêm hôn cô sâu hơn, giúp anh hôn dễ dàng hơn.
…..
Nụ hôn vừa kết thúc, Giang Hoài Khiêm hôn lên đôi môi đỏ bừng của cô vài cái, giọng anh khàn khàn nói: “Như vậy đủ không?”
Nguyễn Khinh Họa: “Ừm…”
Cô cảm nhận được hơi thở của anh, cảm thấy trái tim trống rỗng như được lấp đầy.
Hai người trong phòng khách ôm nhau một lúc lâu, Nguyễn Khinh Họa mới bị Giang Hoài Khiêm đuổi đi tắm rửa.
Đương nhiên, anh không bảo, Nguyễn Khinh Họa cũng sẽ đi. Cô cảm thấy ở bệnh viện cả buổi trưa, cả người toàn mùi khử trùng, mùi rất khó chịu.
Khi cô đi ra, Giang Hoài Khiêm đang làm việc ở thư phòng.
Cả trưa Nguyễn Khinh Họa không ngủ nên giờ cô có chút buồn ngủ rồi.
Cô bảo anh một tiếng rồi đi vào phòng ngủ.
Lúc nằm xuống lại có chút tỉnh táo.
Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ một lúc, gửi Wechat cho Mạnh Dao.
Nguyễn Khinh Họa: [Đang làm gì vậy?]
Mạnh Dao: [Đang nói chuyện phiếm.]
Nguyễn Khinh Họa: [Với sinh viên à?]
Mạnh Dao: [Đúng rồi..]
Nguyễn Khinh Họa: [Các cậu phát triển nhanh ghê nhỉ, khi nào thì chính thức giới thiệu cho chúng tớ quen biết đây.]
Mạnh Dao: [?]
Nguyễn Khinh Họa: [Nếu không tuần sau hai ngươi hẹn nhau đi chơi đi, mình đến xem các cậu như thế nào cho.]
Mạnh Dao: [….Cậu muốn đi chơi một mình à? Giang tổng đang làm gì vậy?]
Nguyễn Khinh Họa: [Anh ấy đang bận.]
Đây là lời nói thật, Giang Hoài Khiêm thực sự bận hơn so với cô tưởng tượng rất nhiều.
Liên tục có các loại cuộc họp, các kiểu vấn đề cần giải quyết.
Ngoại trừ SU, còn có J&A, anh thực sự không có thời gian rảnh rỗi.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Khinh Họa có chút đau lòng.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô suy nghĩ, không nói chuyện với Mạnh Dao nữa, đứng dậy đi tới thư phòng.
“Anh muốn uống nước không?”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô: “Em chưa ngủ à?”
“Vâng.” Nguyễn Khinh Họa nhìn tập tài liệu bên cạnh anh, nhẹ giọng hỏi: “Hay là em pha cho anh cốc cà phê nhé?”
“Anh uống nước là được rồi.”
Nguyễn Khinh Họa xoay người đi lấy nước cho anh.
Sau khi đặt xuống, cô ngồi phía đối diện anh, đặc biệt tri kỷ nói: “Anh làm việc của anh đi, không cần để ý tới em, em vẽ bản thiết kế của em.”
Giang Hoài Khiêm cong môi lên, ánh mắt thâm thúy nhìn cô: “Được.”
Nguyễn Khinh Họa thật sự yên tĩnh, bắt đầu vẽ bản thiết kế.
Giang Hoài Khiêm một lần nữa bật loa lên, nghe người bên kia báo cáo, thỉnh thoảng sẽ nói vài câu.
Ban đầu toàn bộ lực chú ý của Nguyễn Khinh Họa đặt ở bản thiết kế. Nhưng sau đó, không biết là do giọng nói của Giang Hoài Khiêm quá êm tai, quá thôi miên hay đã xảy ra chuyện gì.
Mà cô gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Khi Giang Hoài Khiêm họp xong, nhìn người đối diện đang ngủ ngon lành.
Anh buồn cười, nhéo nhéo tai cô, thấp giọng hỏi: “Ngủ rồi à?”
Nguyễn Khinh Họa không trả lời.
Giang Hoài Khiêm không nói gì, ôm cô dứng dậy trở về phòng.
Anh đặt cô xuống, đắp chăn lên cho cô định đi ra ngoài thì Nguyễn Khinh Họa kéo áo anh.
“Đừng đi…” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Giang Hoài Khiêm hơi khựng lại, nhìn bộ dáng ngủ mà vẫn cau mày của cô, anh có chút đau lòng.
Yết hầu anh khẽ nhúc nhích, ánh mắt nặng nề: “Được, không đi nữa.”
Giang Hoài Khiêm nằm cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô chấn an.
…..
Buổi sáng hôm sau, Nguyễn Khinh Họa và Giang Hoài Khiêm cùng nhau đến công ty.
Ở dưới hầm đỗ xe, hai người tách ra đi thang máy riêng.
Đến tầng một, tình cờ gặp được Từ Tử Vi và Tiểu Huyên.
Tiểu Huyên vẫy tay với cô, cười khanh khách: “Chị Khinh Họa buổi sáng tốt lành nha.”
“Buổi sáng vui vẻ.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn cô ấy: “Hôm nay tinh thần tốt vậy?”
Tiểu Huyên “A” một tiếng, nói đùa: “Có thể tối qua ngủ ngon quá, không gặp ác mộng gì hết.”
Nguyễn Khinh Họa: “Tốt thật, chị dạo này hay nằm mơ lắm.”
“Khó trách.” Tiểu Huyên nhìn chằm chằm cô: “Quầng mắt chị lại thâm như vậy.”
Nguyễn Khinh Họa bất đắc dĩ.
Từ Tử Vi nhìn cô: “Khinh Họa, sao cậu lại đi lên từ tầng hầm thế?”
Nguyễn Khinh Họa “Ừm” một tiếng, thản nhiên nói: “Bạn trai đưa tôi đến đây.”
Từ Tử Vi định nói gì, nhưng Tiểu Huyên bên cạnh đã lên tiếng hâm mộ.
“Hu hu hu Khi nào em mới có bạn trai đây! Em cũng muốn được bạn trai đưa đi làm quá đi.”
Một đồng nghiệp đứng cạnh thang máy cười: “Tiểu Huyên có cần tôi giới thiệu cho không?”
Tiểu Huyên: “Được chứ.”
Cô cười khanh khách: “Giới thiệu trai đẹp nha, tôi thích soái ca đấy.”
“Muốn đẹp như thế nào đây?”
“Bằng một nửa Giang tổng là được.” Tiểu Huyên yêu cầu rất thấp: “Thế nào, có thể chứ?”
Mọi người: “….”
Người kia không chút nghĩ ngợi nói thẳng: “Không thể, làm sao có thể tìm được chứ?”
Tiểu Huyên bĩu môi: “Vậy quên đi, giá trị nhan sắc bằng một nửa Giang tổng là yêu cầu tối thiểu của một nhan cẩu* như tôi rồi.”
Nhan cẩu: Người mê trai đẹp, không có sức chống cự với người đẹp trai.
Mọi người đều bật cười.
Ra khỏi thang máy, Nguyễn Khinh Họa đi về phía văn phòng.
Từ Tử Vi nhìn chằm chằm bóng lưng cô một lúc, không nói gì.
Thời gian làm việc đối với Nguyễn Khinh Họa trôi qua rất nhanh.
Ít nhất nhanh hơn nhiều so với cô nghĩ.
Đến cuối năm, mọi người đều viết báo cáo và các loại tổng kết. Nguyễn Khinh Họa cũng vậy.
Thoáng cái, nửa tháng đã trôi qua.
Sau khi Phùng Xảo Lan xuất viện, Nguyễn Khinh Họa ăn cùng bà bữa cơm.
Ngày hôm sau khi ăn cơm cùng mẹ, là ngày Đàm Diễm phải đi.
Ngày Đàm Diễm chính thức rời đi, Thạch Giang đã đặt một phòng, nói là mọi người cùng tụ tập đưa tiễn cô ta.
Đàm Diễm không từ chối, mấy người Nguyễn Khinh Họa cũng không thể không đi.
Thứ sáu sau khi tan làm, mọi người cùng di chuyển đến phòng đặt trước.
Nguyễn Khinh Họa nói với Giang Hoài Khiêm một tiếng, rồi đi cùng mấy người Tiểu Huyên.
Trong bộ phận thiết kế đa số là nữ, đồng nghiệp nam cũng có, nhưng không cùng nhau nói chuyện nhiều.
Tất nhiên thỉnh thoảng vẫn nói.
Làm cái nghề này của bọn họ, khuynh hướng đồng tính cũng rất nhiều, mọi người đều cảm thấy rất bình thường.
Thật trùng hợp, Nguyễn Khinh Họa vừa lên xe, bên trong đã có đồng nghiệp nam đang ngồi.
Anh ta ngồi ở ghế lái phụ, Tiểu Huyên, Nguyễn Khinh Họa và Từ Tử Vi ngồi ở sau.
Khi ba người vừa lên xe, đồng nghiệp nam kia liền nói: “Mấy cô, ai dùng nước hoa hương tuyết tùng thế?”
Mọi người sửng sốt.
Tiểu Huyên: “Làm gì có đâu?”
Cô ngửi ngửi: “Mùi tuyết tùng gì thế, sao tôi không ngửi được vậy?”
“Là mùi giống trên người Giang tổng.”
Tiểu Huyên: “….”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô ấy trợn mắt, không thể tin được nói: “A Giang tổng?”
Đồng nghiệp nam nhìn biểu tình kinh ngạc của cô liền biết cô hiểu lầm.
Anh ta nghẹn họng: “Không phải ý đó, Giang tổng chắc chắn là nam thẳng, không cong.”
Tiểu Huyên kinh hãi vỗ vỗ lồng ngực: “Như vậy là tốt rồi.”
Cô nhìn vẻ mặt của đồng nghiệp nam này, bổ sung một câu: “Đương nhiên, dù Giang tổng là cong, tôi cũng thích.”
Nguyễn Khinh Họa bật cười.
“Thật hả?”
“Đương nhiên rồi.” Tiểu Huyên dõng dạc nói: “Chỉ cần là Giang tổng thì kiểu gì em cũng thích.”
Từ Tử Vi cũng cười theo, ngửi ngửi nói: “Tôi cũng không ngửi được.”
Đồng nghiệp nam liếc nhìn cô, cười nói: “Đấy là do khứu giác của các cô không nhạy cảm.”
Trong lúc nói chuyện, anh ta nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa: “Khinh Họa, có phải trên người cô không vậy?”
Nguyễn Khinh Họa cúi đầu ngửi ngửi: “Chắc là vậy, có thể là dùng cùng loại nước hoa.”
Đồng nghiệp nam: “Tôi cũng đoán thế.”
Anh ta nói: “Loại nước hoa này nam nữ đều thích mua, hương đầu có chút đắng, hương cuối cũng rất tốt.”
Anh ta không có sở thích gì khác, ngoại trừ việc thiết kế, anh ta rất thích mua nước hoa.
Điều này toàn bộ văn phòng đều biết.
Sau khi được phổ cập kiến thức về nước hoa, mọi người cũng tới địa điểm liên hoan.
Là một nhà hàng thịt nướng rất nổi tiếng, cần phải hẹn trước.
Lần này Thạch Giang lại rất hào phóng với Đàm Diễm.
Mọi người xuống xe.
Từ Tử Vi và Nguyễn Khinh Họa đi cùng nhau, quay đầu nhìn cô: “Khinh Họa, lọ nước hoa kia tên là gì vậy? Tôi cảm thấy rất dễ ngửi, cậu có thể gửi tên cho tôi với được không? Tôi cũng muốn mua một lọ.”
“Được.” Nguyễn Khinh Họa cười nói: “Để tí nữa tôi gửi cho.”
“Được.”
—
Vào phòng, Nguyễn Khinh Họa ngồi im lặng một góc.
Cô không giỏi nói chuyện phiếm với mọi người, chỉ đơn giản chào hỏi mấy câu.
Tiểu Huyên chào hỏi cùng đồng nghiệp khác rồi ngồi bên cạnh cô.
“Chị Khinh Họa, chị đang làm gì vậy?”
Nguyễn Khinh Họa đang nói chuyện phiếm với Giang Hoài Khiêm. Giang Hoài Khiêm vốn định dẫn cô tới một nhà hàng mới mở ăn cơm, bởi vì việc của Đàm Diễm mà cô cho anh leo cây.
Cô vừa hỏi anh ăn cái gì, Giang Hoài Khiêm ủy khuất nói với cô không muốn ăn gì cả.
Nguyễn Khinh Họa phát hiện ra rằng, một người đàn ông như Giang Hoài Khiêm cũng biết làm nũng.
Bình thường nhìn rất bá đạo, nhưng đôi khi cũng nói ra một vài lời, hành động nho nhỏ, lại rất… tương phản.
Cô không hề cảm thấy ẻo lả, mà cảm thấy rất ngạc nhiên, mới lạ.
“Cùng bạn trai nói chuyện phiếm.”
Nguyễn Khinh Họa nhấp một ngụm nước trái cây trước mặt, cười nói: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.”
Tiểu Huyên nhìn chằm chằm cô, nhỏ giọng hỏi: “Cảm giác chị Khinh Họa rất hạnh phúc.”
“Sao lại nói như vậy?”
Tiểu Huyên: “Chỉ là cảm thấy, sau khi chị yêu đương, cả người đều vui vẻ hơn so với trước kia.”
Nguyễn Khinh Họa bật cười: “Chắc là vậy.”
“Bạn trai chị chắc là đối với chị rất tốt.”
“Ừ.” Điểm này Nguyễn Khinh Họa không phủ nhận.
Giang Hoài Khiêm thật sự đối với cô rất tốt.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Loại tiệc như thế này, không tránh được việc phải uống rượu.
Tuy tửu lượng của Nguyễn Khinh Họa không tốt, nhưng cũng phối hợp uống hơn nửa ly.
Giữa đường, cô đứng dậy đi vệ sinh, vừa ra khỏi đụng phải Đàm Diễm.
Hai ngươi nhìn thoáng qua nhau, Đàm Diễm chủ động gọi cô lại..
“Nguyễn Khinh Họa.”
Nguyễn Khinh Họa dừng lại, quay đầu nhìn cô ta: “Chị muốn nói gì?”
Đàm Diễm hơi dưng lại, nhìn chằm chằm cô một lúc: “Tôi phải đi rồi, chắc cô vui lắm phải không?”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa cảm thấy thực buồn cười.
“Thật ra rất tốt.” Cô nhẹ nhàng nói: “Có chút vui, nhưng cũng không phải rất vui mừng.”
Đàm Diễm nghẹn lại.
Cô ta trừng mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Tôi không thua cô.”
Nguyễn Khinh Họa đáp cho có lệ: “Đúng vậy, sau khi rời SU, cô càng có cơ hội phát triển.”
Đàm Diễm: “….”
Cô ta trầm mặc, thấp giọng nói: “Nếu cô đã tặng tôi một câu như vậy, tôi đây cũng cho cô một lời khuyên.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn cô ta.
Đàm Diễm thu mắt lại, khẽ mỉm cười: “Từ Tử Vi.”
“…..”
Nguyễn Khinh Họa im lặng một lát, gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Đàm Diễm: “Không phải vì tôi muốn giúp cô, chỉ là không quen nhìn mấy thủ đoạn gian xảo như vậy thôi.”
Nguyễn Khinh Họa cười một cái, nhìn cô: “Đàm Diễm, không cần đem chính mình rơi vào vũng bùn, cố gắng bước ra ngoài đi.”
Cô cũng không nói thêm gì nữa, quan hệ giữa hai người đối chọi gay gắt, lại nói thêm nữa thì có vẻ làm màu, cũng rất giả dối.
Nhưng thật sự, Nguyễn Khinh Họa hi vọng cô ta có thể bước ra ngoài, dựa vào chính mình.
Hai người một trước một sau trở về phòng bao, Tiểu Huyên nhìn thấy vậy, thấp giọng hỏi: “Chị Khinh Họa, chị đi vệ sinh gặp chị Đàm Diễm, không xảy ra chuyện gì chứ?”
Nguyễn Khinh Họa bật cười: “Không có đâu.”
Cô vỗ nhẹ đầu cô ấy: “Tình cờ gặp thôi, yên tâm.”
“Vậy là tốt rồi.”
Nguyễn Khinh Họa cười cười, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Đến lúc tàn cuộc, mọi người ôm tạm biệt Đàm Diễm, chuẩn bị dời đi.
Vừa ra khỏi phòng, mọi người vẫn đang cười đùa vui vẻ, bỗng Thạch Giang hô: “Giang tổng, sao anh cũng ở đây vậy?”
Nghe được tiếng nói, Giang Hoài Khiêm giương mắt lên, nhìn người ở phía cuối, thản nhiên nói: “Đón bạn gái.”