Chương 45
Nguyễn Khinh Họa chưa kịp trả lời, anh lại lần nữa chặn môi cô.
Hai người ôm chặt, quấn lấy nhau điên cuồng.
Đèn trong phòng khách vẫn sáng và những ngọn đèn nhiều màu sắc trên cây thông Noel vẫn đang nhấp nháy.
Khi Nguyễn Khinh Họa vô tình mở mắt ra, cô thấy được khuôn mặt của anh, anh nhắm mắt lại, lông mi vừa dài lại vừa cong.
Dường như nhận ra cô không chuyên tâm, Giang Hoài Khiêm khẽ cắn môi cô, cuốn lấy đầu lưỡi của cô, càng ngày càng hôn sâu hơn.
Ham muốn dần nảy sinh.
Một vài cảm xúc bắt đầu dâng lên không cách nào kìm nén được.
Thân nhiệt của cả hai nóng như thiêu đốt, hô hấp dần trở nên gấp gáp, hơi thở phả vào nhau cũng nóng bỏng không kém.
Nguyễn Khinh Họa không biết bọn họ đã hôn nhau bao lâu, lúc tách ra, cô chỉ cảm thấy môi mình vừa đau vừa tê dại, còn môi của Giang Hoài Khiêm lại càng đỏ hơn bình thường.
Má cô đỏ bừng và nhiệt độ cơ thể tăng lên nhanh chóng.
Cô nhìn anh gần trong gang tấc, lông mi khẽ run.
Giang Hoài Khiêm ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, sau đó lại cúi đầu chạm vào môi cô.
Nguyễn Khinh Họa giật mình, mơ hồ nói: “Không hôn…”
Nếu hôn tiếp, ngày mai gặp Mạnh Dao cô sẽ rất xấu hổ.
Giang Hoài Khiêm thanh âm nặng nề đồng ý, trầm giọng nói: “Ừ.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tuy nói như thế, nhưng anh vẫn lại hôn Nguyễn Khinh Họa thêm hai phút rồi mới chịu rời cô ra một chút.
Anh định thần lại, nhìn chằm chằm vào đôi môi ửng hồng của cô, đưa tay lên lau những giọt nước trên môi cô.
…
Nguyễn Khinh Họa cảm thấy trong giờ khắc này, tất cả suy nghĩ của cô đều không còn là của chính cô nữa.
Từng cử động của cô đều bị người đàn ông trước mặt này dẫn dắt.
Nhìn động tác của anh, cô hoàn toàn không biết phải nói gì. Nhịp tim của cô quá nhanh khiến cô gần như mất kiểm soát.
Cô có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình, cũng có thể nghe thấy tiếng thở của Giang Hoài Khiêm, thậm chí có thể cảm nhận được cơ thể nóng bỏng của anh. Khắp người đều bị anh tác động đến.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, thời gian cứ thế mà trôi.
Họ cứ nhìn nhau như thế, tuy không ai làm gì nhưng lại cảm thấy hài lòng.
Sau một hồi yên lặng, Nguyễn kHinh Họa thật sự khó có thể chống lại được ánh mắt của Giang Hoài Khiêm, rũ mắt xuống chột dạ nói: “Em có nặng không?”
Bởi vì cô vẫn đang nằm trong lòng ngực của Giang Hoài Khiêm.
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, “Không nặng.”
Khinh Họa ậm ừ một tiếng, hai má ửng đỏ: “Muộn như vậy…”
Cô chật vật đứng dậy, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em đi tắm rửa nghỉ ngơi.”
Giang Hoài Khiêm không ngăn cản cô.
Đến khi Nguyễn Khinh Họa một lần nữa đứng lên, anh bật dậy, nắm chặt bàn tay cô ấn lên tường, cúi đầu hôn xuống.
Nguyễn khinh Họa giật mình hô lên, thuận tiện mở miệng nên anh có thể dễ dàng tiến vào.
Hai người trong đêm nay cứ thế quấn lấy nhau hôn không ngừng.
Khi Nguyễn Khinh Họa được nằm trên chiếc giường ấm cúng thì đã là ba giờ.
Cô vẫn ngủ trong phòng dành cho khách, khi cô đi vào phòng, Giang Hoài Khiêm nhìn cô chằm chằm một hồi, muốn nói gì đó lại thôi.
Nguyễn Khinh Họa đưa tay chạm nhẹ lên môi mình, trong lòng cảm thấy kích động, xấu hổ không nói nên lời.
Tưởng tượng lại cảnh Giang Hoài Khiêm hôn cô, nhịp tim của cô đập liên hồi không thể khống chế được.
Khi chóp mũi của người đàn ông cọ vào má, khi đôi môi chạm nhẹ vào cô khiến cô không thể cưỡng lại.
Nguyễn Khinh Họa nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên má, cố gắng làm thân nhiệt giảm xuống mức bình thường.
Nhưng không thể được.
Chỉ cần nghĩ đến những chuyện vừa rồi, mặt và toàn thân cô đều sẽ nóng như phát sốt.
Ở trên giường lăn lộn vài vòng, Nguyễn Khinh Họa không ngủ được.
Cô nhìn vào chiếc điện thoại trên đầu giường, phát hiện còn vài tin nhắn mình chưa đọc.
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra ấn mở, là tin nhắn của Giang Hoài Khiêm.
【 ngủ rồi sao? 】
“…”
Nguyễn Khinh Họa: [ Em chưa ngủ. 】
Giang Hoài Khiêm: [Anh cũng vậy. 】
Nguyễn Khinh Họa nhìn điện thoại tủm tỉm cười, cảm thấy họ giống như học sinh trung học và đại học lúc vừa mới bắt đầu yêu đương vậy, sẽ kích động đến mức không thể ngủ được.
Nguyễn Khinh Họa: [ Vậy hiện giờ anh đang làm gì? 】
Giang Hoài Khiêm: [Nhớ em. 】
Nguyễn Khinh Họa đỏ mặt, trốn dưới tấm chăn mà trả lời tin nhắn: [Ồ. 】
Giang Hoài Khiêm: [Cửa phòng có khóa không? 】
Nguyễn Khinh Họa: [? Hình như chưa. 】
Giang Hoài Khiêm: [Khóa nó lại. 】
Nguyễn Khinh Họa nhìn chằm chằm tin nhắn một hồi, có lẽ cũng hiểu được ý tứ khác của anh.
Cô cắn môi trả lời: [Chẳng lẽ nửa đêm rồi mà anh còn vào phòng em? 】
Giang Hoài Khiêm: [Anh không đảm bảo rằng anh có thể kiểm soát được bản thân. 】
Nguyễn Khinh Họa tim đập mạnh, có một cảm xúc khó tả lan tràn.
Cô không thể kim được nụ cười đang hiện trên mặt, cũng không thể kìm nén trái tim mình đang đập rất nhanh.
Lúc này, mọi cảm xúc và cơ thể của cô không còn thuộc về cô nữa.
Nếu biết trước thì cô sẽ không ở lại với anh, bị anh dụ dỗ như thế này rồi thì không muốn rời đi một chút nào.
Khinh Họa một hồi lâu không trả lời, Giang Hoài Khiêm hỏi: [ Em đã khóa kỹ chưa? 】
Nguyễn Khinh Họa: [Không. 】
Nguyễn Khinh Họa: [ Em tin anh. 】
Giang Hoài Khiêm: [ Loại chuyện này thì đừng quá tin vào anh. 】
Nguyễn Khinh Họa giật mình, tin nhắn của Giang Hoài Khiêm tiếp tục được gửi đến: [Đối với em, anh không kiểm soát được. 】
Tất cả sự tự chủ của anh đều trở nên bại trận khi ở trước mặt cô.
Nguyễn Khinh Họa,: […Em sẽ khóa cửa lại. 】
Giang Hoài Khiêm: [ừ. 】
Tuy nói như vậy, Nguyễn Khinh Họa nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc lâu, nhưng vẫn không đứng dậy.
Trong suy nghĩ của cô, cho dù Giang Hoài Khiêm đi vào, cô cũng không lo lắng anh sẽ làm cái gì.
Chỉ cần cô không muốn, anh sẽ không lộn xộn.
Một lúc sau, Nguyễn Khinh Họa trả lời: [ Cửa khóa rồi. 】
Giang Hoài Khiêm: [ Ừ, vẫn chưa ngủ được sao? 】
Nguyễn Khinh Họa: [ Có một chút. 】
Tin nhắn vừa gửi đi, cô liền nhận được cuộc gọi video từ Giang Hoài Khiêm.
Khinh Họa mỉm cười và bắt máy.
“Anh đang làm gì vậy?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong phòng không bật đèn, chỉ có một chút ánh trăng lọt qua màn cửa sổ nên khuôn mặt cô qua màn hình hiện lên mờ mịt.
Đèn bên Giang Hoài Khiêm vẫn còn sáng nên cô có thể nhìn rõ khuôn mặt của anh.
“ Đang nhìn em.” Giang Hoài Khiêm giọng nói trầm thấp khàn khàn, giống như lúc anh hôn cô.
Nguyễn Khinh Họa “Ồ”, trong giọng điệu không nén được vui mừng: “Vậy anh có thể nhìn thấy mặt em sao, để em bật đèn nhé?”
Giang Hoài Khiêm: “Không cần đâu, em ngủ đi.”
Anh thì thào: “Làm cách nào để ru em ngủ?”
“…”
Nguyễn Khinh Họa suy nghĩ một chút, ánh mắt như thiêu đốt nhìn anh, ” Nếu không anh hát cho em nghe một bài hát Giáng sinh đi.”
Cô bật cười: “Hôm nay là lễ giáng sinh mà.”
Giang Hoài Khiêm: “…”
“Em có chắc là muốn nghe?”
“Chắc mà.” Nguyễn Khinh Họa biết rằng anh có thể hát, mà các bài hát tiếng Anh anh còn hát rất hay.
Cô nhìn anh, ” Được không anh?”
Giang Hoài Khiêm trả lời: “Anh đang tìm lời bài hát.”
Anh không nhớ rõ lời các bài hát.
Nguyễn Khinh Họa cười, “Được.”
Không lâu sau đó, Giang Hoài Khiêm đã thực sự hát một bài hát Giáng sinh cho cô nghe.
Giọng anh trầm thấp, khàn khàn, phát âm chuẩn giống như có một cái móc nhỏ cào cào khiến tâm cô trở nên ngứa ngày.
Cuối bài hát Giáng sinh, Giang Hoài Khiêm còn hát tặng cô một bản tình ca đặc biệt.
Nguyễn Khinh Họa nghe, mơ mơ màng màng nhớ lại, bài hát này dường như là một trong những bài hát trong bữa tiệc nơi họ gặp nhau lần đầu tiên.
…
Không có âm thanh ở phía bên kia điện thoại.
Giang Hoài Khiêm liếc qua ánh đèn mờ nhạt, Nguyễn Khinh Họa có lẽ đã ngủ say, điện thoại di động bị cô cầm, màn hình đang hướng trên gối.
Anh dừng lại một chút, đứng dậy đi đến cửa phòng cách vách.
Cô không khóa cửa, anh biết.
Đẩy cửa ra, Giang Hoài Khiêm nhìn thấy thân người quen thuộc đang cuộn tròn trên giường.
Đôi mắt anh hơi tối sầm lại, bước lại gần cô.
Đem di động của cô đặt trên bàn đầu giường, Giang Hoài Khiêm nheo mắt lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt mơ màng của cô, yết hầu khẽ nhúc nhích.
Cảm xúc trong mắt Giang Hoài Khiêm trầm xuống.
Anh quan sát hồi lâu, nhưng rốt cuộc không kìm được, anh đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ, vén chăn bông đắp cho cô rồi đứng dậy rời đi.
Nếu như anh còn không rời đi, không đảm bảo rằng anh sẽ không đánh thức cô.
______________
Khi Nguyễn Khinh Họa tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Cô đưa tay dụi mắt, nhìn điện thoại, đã gần mười một giờ. Nguyễn Khinh Họa bấm điện thoại xem qua, lúc 8 giờ có tin nhắn của Mạnh Dao, nói cô ấy đang ở trên máy bay, dặn cô nhớ đến đón cô ấy.
Nguyễn Khinh Họa mở đồng hồ báo thức lên xem, phát hiện đồng hồ báo thức của mình đã bị tắt.
Giật mình nhướng mày, điện thoại lại báo tin nhắn của Mạnh Dao được gửi đến.
Mạnh Dao: [ Cậu đừng tới, Giang tổng đã cử một chiếc xe hơi sang trọng đến đón tớ, hehe. 】
Nguyễn Khinh Họa: [… Tớ xin lỗi. 】
Mạnh Dao: [Hừm, đợi về tới nhà tớ sẽ tính sổ với cậu. 】
Nguyễn Khinh Họa: [ Được được được, đợi lát nữa tớ tới tìm cậu. 】
Mạnh Dao: [ Ăn trưa xong rồi hẵng tới, tớ phải về nhà ngủ một tiếng rồi mới tiếp cậu được. 】
Nguyễn Khinh Họa: 【. 】
Cùng Mạnh Dao trò chuyện vài câu, Nguyễn Khinh Họ bò dậy. Cô tắm rửa xong rồi mới ra khỏi phòng, Giang Hoài Khiêm đang bận rộn ở phòng khách. Anh mặc quần áo ở nhà, trông tùy ý hơn bình thường nhưng lại có phần trẻ trung hơn.
Nguyễn Khinh Họa liếc mắt nhìn, trên bàn cà phê trước mặt anh bày ra tài liệu và notebook.
Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cô.
“Buổi sáng …” Nguyễn Khinh Họa lên tiếng nói trước, “Em hình như đã ngủ rất lâu.”
“Không lâu.”
Giang Hoài Khiêm đem notebook trên tay buông ra, đứng dậy nhìn cô: ” Em đói không?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Có một chút, anh ăn sáng chưa?”
Giang Hoài Khiêm liếc nhìn đồng hồ trên tường: “Anh ăn rồi.”
Nguyễn Khinh Họa chớp mắt suy nghĩ một chút nói: “Vậy bữa trưa chúng ta giải quyết như thế nào đây?”
Giang Hoài Khiêm nheo mắt, khóe môi tươi cười, “Để anh làm cho, em ăn không?”
“Em ăn.” Nguyễn Khinh Họa không có cốt khí nói: “Anh đang bận cái gì à, em có thể giúp gì không?”
Giang Hoài Khiêm trả lời: ” Là một số bản thảo thiết kế, em nhìn xem thử có hứng thú hay không?”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa lập tức nói: “Em không xem đâu.”
Cô nhắc nhở anh, “Thứ Sáu diễn ra cuộc thi. Trong đầu em đang có ý tưởng nên em không muốn bản thảo của anh làm ảnh hưởng đến em.”
Cô sợ nếu nhìn đến thích, tới lúc thi đấu không chừng lại thiết kế dựa trên bản thảo của anh.
Đó là điều mà Nguyễn Khinh Họa không muốn thấy.
Giang Hoài Khiêm gật đầu, cũng không ép buộc cô.
Nguyễn Khinh Họa quay đầu nhìn anh đề nghị: ” Để em giúp anh nấu cơm.”
“Được.”
Cả hai ở phòng bếp bận rộn, phối hợp ăn ý với nhau.
Kỹ năng nấu nướng của Giang Hoài Khiêm tốt hơn Nguyễn Khinh Họa, nhưng cô vẫn bất ngờ vì sao anh lại trở nên thành thục như vậy.
Nhận thấy được ánh mắt của Nguyễn Khinh Họa, Giang Hoài Khiêm nhướng mi: “Làm sao vậy?”
“Anh học nấu ăn khi nào vậy?” Nguyễn Khinh Họa nhìn anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Em nhớ lúc anh ở nước ngoài, tay nghề nấu nướng của anh không tốt lắm.”
Ở nước ngoài, Giang Hoài Khiêm bên người không chỉ có vệ sĩ bảo vệ xung quanh mà còn có cả người dì chăm sóc anh. Mỗi ngày anh đương nhiên không cần phải làm gì, chỉ cần là một cậu chủ nhỏ sai bảo họ là được.
Khoảng cách giữa hai người thực sự rất lớn.
Giang Hoài Khiêm nói: “Sau anh đã đi học.”
Nguyễn Khinh Họa “Ồ” một tiếng, không hỏi thêm nhiều.
“Mất bao lâu mới ăn được?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giang Hoài Khiêm liếc nhìn thời gian ước chừng: “Đến khoảng mười hai giờ, em ăn cái gì lót bụng trước đi?”
“Không cần đâu.” Nguyễn Khinh Họa khẳng định: “Em muốn để bụng ăn đồ ăn anh nấu.”
Giang Hoài Khiêm cong môi, trầm giọng nói: “Anh pha cho em một ly sữa đậu nành nhé?”
“Cũng được.” Nguyễn Khinh Họa rất thích uống sữa đậu nành.
Sau khi uống xong ly sữa, Nguyễn Khinh Họa không có việc gì làm.
Phòng bếp đã không cần cô phụ giúp nữa, cô nhàm chán đi loanh quanh trong nhà.
Đến giờ ăn trưa, Nguyễn Khinh Họa rất nhiệt tình ăn một bát cơm lớn.
Giang Hoài Khiêm bị cô làm cho thích thú: “Ngon như vậy sao?”
“Rất ngon.”
Nguyễn Khinh Họa nghiêm túc nói: “So với đồ ăn bên ngoài còn ngon hơn nhiều.”
Giang Hoài Khiêm trong mắt hiện lên ý cười, nhẹ nhàng nói: “Em thích là được.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh thì thào nói: “Nhưng anh như vậy, em càng thấy tự ti.”
Giang Hoài Khiêm: “…”
Anh dở khóc dở cười, “Em tự ti cái gì chứ?”
Nguyễn Khinh Họa vẫn đang ăn, Giang Hoài Khiêm thuận thế kéo cô vào trong lòng ngực của mình.
Tư thế này làm cho Nguyễn Khinh Họa có chút không thoải mái.
Cô hơi xấu hổ mà trầm mặc nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
“Hả?” Giang Hoài Khiêm hiểu ý trong mắt cô, khàn giọng nói: “Không làm gì cả, chỉ muốn hôn em.
Dứt lời, anh hôn lên môi cô.
Nụ hôn này so với tối hôm qua nhẹ nhàng hơn nhiều.
Nhưng càng như vậy, Nguyễn Khinh Họa càng cảm thấy xấu hổ.
Cô có thể cảm thấy lưỡi Giang Hoài Khiêm đang đảo qua mọi nơi trong miệng cô, để cô thích ứng.
Anh cuốn lấy môi và lưỡi cô, cuốn theo mọi suy nghĩ của cô.
…
Nắng ấm từ cửa sổ kiểu Pháp chiếu vào, dừng trên thân ảnh của cả hai, càng làm cho đối phương thêm trầm mê.
Nhưng rốt cuộc là say mê đối phương hay do ánh mặt trời cảm nắng, không ai có thể phân biệt được.
Nguyễn Khinh Họa cảm thấy hai tay của Giang Hoài khiêm ôm chặt eo cô, cô không thoải mái cử động thân mình.
“Chặt quá.”
Cô nhỏ giọng nói.
Giang Hoài Khiêm dừng lại, buông cô ra, thay vào đó hôn lên má cô, thì thầm: “Ở đâu?”
Nguyễn Khinh Họa vỗ vỗ vào bàn tay anh đang đặt trên eo cô.
Giang Hoài Khiêm hiểu rõ, dùng chóp mũi cọ cọ má cô, trầm giọng nói: “Anh không muốn để em đi.”
“…”
Nguyễn Khinh Họa dở khóc dở cười, vòng tay ôm cổ anh nói: “Em đã hẹn với Mạnh Dao rồi.”
Buổi sáng không đến đón cô ấy, cô đã bị ghi nợ rồi.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Khinh Họa tò mò hỏi: “Buổi sáng chính anh tắt đồng hồ báo thức của em sao?”
“Ừm.”
Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái, bóp má cô, nhỏ giọng hỏi: “Không phải nói đã khóa cửa rồi sao?”
Nguyễn Khinh Họa có chút xấu hổ, không nghĩ tới anh còn nhớ rõ chuyện này.
Cô trả lời, vùi đầu vào cổ anh, ngửi thấy hương thơm thanh mát của anh, mơ hồ nói: “Em quên mất.”
Giang Hoài Khiêm mỉm cười, không muốn vạch trần cô nữa.
Hai người ôm nhau một lúc, Nguyễn Khinh Họa nhỏ giọng nói: “Em phải trở về rồi.”
Giang Hoài Khiêm đáp lại, thấp giọng: “Anh đưa em đi.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh chỉ chỉ, “Không phải anh còn có việc bận sao?”
Cô suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nói: “Nếu không yên tâm thì anh nhờ tài xế là được rồi, không cần anh phải đưa em đi đâu.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô, nhưng không trả lời.
Nguyễn Khinh Họa kiên trì nói: “Thật sự là anh quá bận bịu, em đã là người lớn rồi, đừng quá lo lắng.”
Giang Hoài Khiêm suy nghĩ một lúc, cũng không ép buộc cô nữa.
Anh đúng thật còn rất nhiều việc phải làm.
________________
Sau khi về đến nhà, Nguyễn Khinh Họa chậm rãi trang điểm lại trước khi qua nhà Mạnh Dao.
Khi cô đến, Mạnh Dao vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng cùng Mạnh Dao nói chuyện.
Nhìn cô ấy như vậy, Nguyễn Khinh Họa không khỏi nằm xuống giường, đề nghị nói: “Tớ cũng buồn ngủ rồi, tớ mệt quá.”
Mạnh Dao: “…”
Mạnh Dao mở mắt ra liếc cô một cái: “Sao cậu lại buồn ngủ?”
Cô ấy hỏi: “Tối qua cậu đã làm chuyện không phù hợp với trẻ em đúng không?”
Nguyễn Khinh Họa nhướng mày, đối mặt với Mạnh Dao vẫn mặt dày nói: “Chuyện này thật khó nói.”
Cô nói: “Phận độc thân như cậu không thích hợp nghe đâu, cậu tự hiểu đi.”
Mạnh Dao nghẹn lại, tức giận ném chiếc gối vào người cô.
“Cậu cứ ở đó mà khoe khoang đi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nguyễn Khinh Họa nở một nụ cười, nằm bên cạnh cô ấy “Dao Dao.”
“Cái gì?”
“Cám ơn cậu.” Nguyễn Khinh Họa nghiêm túc nói: “Nếu như không phải cậu vẫn luôn cổ vũ tớ, 1 bước tớ cũng không dám bước đi, cũng sẽ không có ngày này.
Nghe vậy, Mạnh Dao liếc cô một cái, rất là ghét bỏ.
Cô ấy kéo chăn bông, ngáp một cái nói: “Cũng không hẳn vậy. Cho dù không có tớ, sớm muộn gì cậu cũng sẽ chấp nhận Giang tổng.”
“Tại sao?” Nguyễn Khinh Họa Hoa tò mò.
Mạnh Dao nhẹ giọng nói: “Này không phải rất đơn giản sao, Giang tổng không phải là cậu thì không được, cậu làm sao có thể thoát khỏi cái bẫy của người đàn ông thâm sâu kia chứ. Anh ấy thận trọng tiến từng bước một, làm cậu không thể trốn được. Cậu tự hiểu đi.”
Nguyễn Khinh Họa: “…”
Cô nhìn Mạnh Dao, nhớ lại một chút chuyện, không thể không đồng ý với câu nói này.
Dường như đúng là như vậy.
Từ khi Giang Hoài Khiêm đến SU, Nguyễn Khinh Họa đã gặp rất nhiều chuyện, nhưng lần nào cũng có bóng dáng của anh xuất hiện.
Những việc đó đều không phải Giang Hoài Khiêm làm, nếu chuyện tốt hay xấu, anh sẽ là người đầu tiên ra mặt giải quyết cho cô.
Với một cái bẫy như vậy, Nguyễn Khinh Họa thật sự không kiên trì được lâu mà sập bẫy.
Chính vì điều này mà cô đã trực tiếp chạy về nước khi còn ở nước ngoài. Người đàn ông như Giang Hoài Khiêm, một khi cô đã lún sâu vào, cả đời này đều không thể thoát ra được. Đây là điều mà Nguyễn Khinh Họa sớm đã hiểu rõ.
Mạnh Dao nhìn bộ dạng trầm ngâm của cô, mỉm cười hỏi: ” Có phải lời tớ nói hợp lý quá phải không?”
Nguyễn Khinh Họa: “Ừ.”
Hai người nhìn nhau cười.
Mạnh Dao than thở, duỗi tay ôm cô nói: “Sau này có phải được sự đồng ý của Giang tổng thì tớ mới có thể ôm cậu được phải không?”
Nguyễn Khinh Họa nghĩ về sự ghen tuông không thể giải thích được của Giang Hoài Khiêm đối với Mạnh Dao, trầm ngâm nói: Anh ấy sẽ không cho phép.”
Mạnh Dao: “”
Mạnh Dao nghẹn ngào, trợn to hai mắt hỏi: “Cậu nói cái gì?”
Nguyễn Khinh Họa cười, nửa nằm ở trên giường nói: “Kỳ thật, Giang Hoài Khiêm nói là trong lòng tớ, cậu quan trọng hơn anh ấy.”
Mạnh Dao: “…”
Cô ấy im lặng một lúc, nói không nên lời: “Giang tổng đã độc đoán còn ăn dấm với cả bạn thân của bạn gái sao?”
Nguyễn Khinh Họa gật gật đầu, cười hỏi: “Có phải là trẻ con lắm không?”
Mạnh Dao nhìn nụ cười trên mặt cô, ôm cô nói: “Nhưng mà, cậu thật sự thích sự ngây ngô của vị tổng tài lạnh lùng này mà.”
“…”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, bỗng chốc cười nói: “Ừ đúng vậy.”
Bất kể Giang Hoài Khiêm có trẻ con hay không, cô đều rất thích.
Hai người ở trong phòng nói chuyện phiếm một hồi, Mạnh Dao cũng đã tỉnh táo không ít.
Cô ấy ngáp một cái, xốc chăn lên nói: “Đi, đi ăn lẩu.”
Nguyễn Khinh Họa chớp mắt: “Vẫn còn sớm mà.”
“Ăn xong lẩu tớ sẽ trả cậu lại cho Giang tổng.” Mạnh Dao mở tủ chọn quần áo, nói nhỏ: “Cậu đi chơi cùng tớ mấy tiếng là được rồi. Tớ không thể phá hỏng lễ Giáng sinh đầu tiên của cậu với bạn trai được.”
Nguyễn Khinh Họa cười, chỉ vào một vật ở bên cạnh: “Quà cho cậu.”
Mạnh Dao mắt sáng lên, cười khanh khách nói: “Tớ cũng đã chuẩn bị quà cho cậu.”
Làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, họ thường tặng nhau những món quà nhỏ vào những ngày lễ. Nó có thể không phải là món quà gì đắt đỏ, nhưng nó phải thiết thực. Thỉnh thoảng nếu không có nhu cầu hay mong muốn một thứ gì, cả hai sẽ mua một số đồ tiện dụng khác. Dù sao có quà đối phương đều sẽ rất vui, món quà tuy nhỏ cũng không thành vấn đề, có lòng là được.
Thu dọn đồ đạc, cả hai đi ăn lẩu.
Mạnh Dao đã đi công tác lâu như vậy, lôi kéo Nguyễn Khinh Họa phàn nàn về rất nhiều chuyện mà cô ấy gặp phải trong chuyến công tác.
Nguyễn Khinh Họa lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa thêm vài câu.
“Đúng rồi, tớ nghe nói rằng bộ phận thiết kế của cậu sẽ trải qua một cuộc cải cách lớn?”
Nguyễn Khinh Họa liếc cô ấy một cái: “Không hẳn là vậy, nhưng đúng là sẽ có sự thay đổi.”
Mạnh Dao “Chậc” một tiếng, liếc nhìn cô: ” Giang tổng tức giận là vì mỹ nhân?”
“…” Nguyễn Khinh Họa có chút nghẹn, suy nghĩ một chút nói: “Không đến mức đó đâu.”
Giang Hoài Khiêm làm việc có lý do chính đáng, không hoàn toàn là vì cô.
Mạnh Dao mỉm cười suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đúng là như vậy.”
Cả hai đã xếp hàng từ trước, đến nhà hàng lẩu thì đến lượt họ.
Sau khi bước vào, Nguyễn Khinh Họa đã gửi một tin nhắn cho Giang Hoài Khiêm.
Nguyễn Khinh Họa: [Anh ăn gì chưa? 】
Vào buổi chiều, khi Giang Hoài Khiêm phân phó tài xế đưa cô về nhà, cô có hỏi anh giải quyết cơm tối như thế nào.
Giang Hoài Khiêm suy nghĩ vài giây rồi bảo anh sẽ về nhà ăn cơm.
Khi tin nhắn của cô được gửi đi, Giang Hoài Khiêm và cha anh là Giang Long đang bận rộn trong bếp.
Giang Long vừa đáp xuống máy bay không lâu, Giang Hoài Khiêm đã trở về nhà.
Giản Thục Vân thấy thế thì rất vui vẻ, để người dì giúp việc nghỉ ngơi, đem cơm tối giao cho hai cha con.
Bà còn thỉnh thoảng đứng bên cạnh để giám sát.
Nhìn thấy Giang Hoài Khiêm lấy điện thoại di động ra, Giản Thục Vân ho khan một tiếng: “Có người nào đó vừa mới về nhà một chút mà điện thoại cũng không rời tay.”
Bà giận dỗi nói: “Tôi không biết mình còn có ý nghĩa gì trong gia đình này nữa”.
Giang Hoài Khiêm: “…”
Giang Long liếc anh một cái, trầm giọng nói: “Đừng nghịch điện thoại nữa, mau mau làm món gà mẹ con thích ăn đi.
“Không phải.”
Giang Hoài Khiêm nói: “Con đang trả lời tin nhắn.”
Giản Thục Vân bước vào bếp, nói: ” Ngoại trừ bạn gái ra thì không được trả lời tin cho bất kỳ ai.
Giang Hoài Khiêm: “Vâng.”
Căn bếp im ắng trong vài giây.
Giản Thục Vân nhìn anh nói chuyện càng ngày càng hăng say, bà và chồng mình hai người nhìn nhau một cái, kêu lên: “Con đã có bạn gái?”
Giang Long tay run lên, con cá trên thớt rơi xuống đất.
Giang Hoài Khiêm liếc nhìn, khom người nhặt lên.
“Đúng vậy.”
Giản Thục Vân nhìn anh chằm chằm, “Vậy tại sao con không đi chơi với con bé, về nhà làm gì?”
Bà lẩm bẩm: “Giang Hoài Khiêm, yêu đương không được như vậy, nếu con cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn ngày mai con bé sẽ “đá” con liền.
Bà nói: “Con thật vất vả mới thoát kiếp FA, phải biết quý trọng cơ hội không dễ kiếm này.”
Giang Hoài Khiêm: “…”
Anh im lặng, đặt điện thoại xuống: “Mẹ, con cũng đâu có tệ như lời mẹ nói?”
Giản Thục Vân: “Chứ con nghĩ con hoàn hảo lắm à?”
Giang Hoài Khiêm nghẹn họng.
Giản Thục Vân thương tâm nói: “Mẹ từng nghĩ anh trai của con khá tốt, nhưng kết quả thì sao, đường tình duyên vẫn trắc trở, đến bây giờ vẫn còn độc thân”.
Bà thở dài: “Không biết đến bao giờ hai thằng con của mẹ mới cho ta bế cháu đây.”
“…”
Giang Hoài Khiêm đau đầu, không chút suy nghĩ nói: “Mẹ muốn ôm cháu thì cứ nói anh con đem người về nước là ôm được rồi.
Giang Thục Vân: “?”
Bà sững sờ, quay đầu nhìn về phía Giang Hoài Khiêm: “Con nói đây là ý gì? Anh trai con đã tìm được bạn gái rồi?”
“Không đúng.” Giang Thục Vân chớp mắt, “Mẹ có thể ôm cháu, ý con là … anh trai con không chỉ có bạn gái, mà còn có một đứa con?”
“…”
Con cá trong tay Giang Long lại chuồn mất, một chút đều không nghe theo ông.
Giang Hoài Khiêm nhìn, vẻ mặt vô tội nói: “Mẹ, con chưa nói gì hết.”
Tiếng nói vừa dứt, Giản Thục Vân liền chạy ra khỏi phòng bếp, miệng lẩm bẩm nói: “Giang Hoài Định dám giấu chuyện lớn như vậy, nó ch.ết chắc rồi.”
Giang Hoài Khiêm: “…”
Anh đưa tay nới lỏng cổ áo, thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, giọng nói Giang Long vang lên.
“Chuyện này là thật hay giả?”
Giang Hoài Khiêm bình thản, “Con cũng chỉ là nghe người khác nói.”
Anh không thích buôn chuyện, cho nên đúng là nghe được từ người bên đó nói.
Giang Long nhướng mày: “Sau bữa cơm này con về nhà con đi.”
Giang Hoài Khiêm: “?”
Giang Long vỗ vỗ vai anh, “Bố sẽ gọi điện thoại thu xếp người đưa chúng ta qua bên kia với anh con, tạo bất ngờ cho nó.”
Nhất thời, trong phòng bếp chỉ còn lại một mình Giang Hoài Khiêm.
Anh nhìn đống bừa bộn trong bếp, đột nhiên thấy hối hận. Đúng là không nên đề cập đến chuyện này mà.
Sau bữa tối, Giang Hoài Khiêm bị đuổi ra khỏi Giang gia.
Anh đang chuẩn bị đi bộ đến bãi đậu xe thì Giản Thục Vân gọi anh lại.
“Đợi đã.”
Giang Hoài Khiêm quay đầu lại.
Giản Thục Vân đưa cho anh hai chiếc túi: “Của con và của bạn gái con.”
Bà lẩm bẩm: “Không nói sớm cho chúng ta biết việc con có bạn gái, tạm thời lấy cái này làm quà đi.”
Giang Hoài Khiêm bật cười, giơ tay ôm bà: “Cảm ơn mẹ.”
Giản Thục Vân hừ nhẹ: “Chúc con đường tình duyên suôn sẻ.”
Giang Hoài Khiêm: “…”
Giản Thục Vân kéo khăn quàng cổ của bà, thấp giọng nói: “Mẹ đi tìm anh trai con để tính sổ, con trở về đi.”
“Vậy hai người tới nơi thì nói cho con biết.”
“Mẹ biết rồi.”
Trở lại xe, Giang Hoài Khiêm trả lời tin nhắn của Nguyễn Khinh Họa rằng anh đã ăn tối rồi.
Anh hơi dừng lại, hỏi: [Em có cần tài xế không? ]
Nguyễn Khinh Họa: [? 】
Giang Hoài Khiêm: [ Em muốn không? 】
Nguyễn Khinh Họa: [Vậy anh đến đây đi. 】
Khi Giang Hoài Khiêm đến Nguyễn Khinh Họa và Mạnh Dao đang ở trung tâm thương mại, cả hai đang xếp hàng mua trà sữa.
Giang Hoài Khiêm không thúc giục, để hai người đó tùy ý đi dạo.
Không lâu sau, Nguyễn Khinh Họa liền xuất hiện bên cạnh xe.
Giang Hoài Khiêm mở cửa cho cô, nhỏ giọng hỏi: “Mạnh Dao đâu?”
“Cô ấy nói rằng cô ấy không muốn làm bóng đèn nên đã bắt taxi về nhà trước rồi.”
Giang Hoài Khiêm: “…”
Anh nhìn nụ cười trên mặt cô: “Em có vẻ rất vui?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Đúng vậy, trà sữa em vừa mua vẫn còn nóng, anh thử xem?”
Giang Hoài Quyền rũ mắt xuống, nói: “Được.”
Anh không hề nhúc nhích, ngồi yên nhìn Nguyễn Khinh Họa.
Cô ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại: “Em … em đút cho anh nhé?”
Giang Hoài Khiêm trầm giọng nói: “Được.”
Nguyễn Khinh Họa hơi xấu hổ, đôi tay cầm ly trà sữa đưa tới trước mặt anh. Lúc này cô mới phát hiện trên ống hút dính một chút son môi.
Nguyễn Khinh Họa định thu hồi lại, nhưng Giang Hoài Khiêm đã cúi đầu xuống.
Anh chỉ nếm một miếng nhỏ.
“Thế nào, anh thấy ngọt không?”
Giang Hoài Khiêm “ừm” một tiếng, nhìn đôi môi được thoa son của cô, a cúi đầu hôn xuống.
Khi nụ hôn kết thúc, anh lau nhẹ vết son môi bị lem của cô, đôi mắt thâm thúy, trầm giọng nói: “Không ngọt bằng em.”