Chương 15: Thi đấu
*EDITOR: JIN XUAN*
Buổi tối hôm đó, Tịch Bạch đăng một cái weibo, nội dung là --
"Đàn violoncello yêu thích trước kia đã mất nay lại tìm được, thật cao hứng, chị gái rất nhiệt tình giúp tôi tìm tên trộm, cảm ơn chị."
Weibo này ngoài dự định lại được Tịch Phi Phi chia sẻ lại.
Đây là lần đầu tiên Tịch Phi Phi công khai chia sẻ weibo của Tịch Bạch, Tịch Bạch biết, chị ta cảm thấy dòng weibo này có thể trợ giúp mình xây dựng hình tượng chị gái ôn nhu trước mặt mọi người, cho nên mới chia sẻ.
So với việc cố ý né tránh nhắc tới em gái trên weibo, các fans càng muốn nhìn cảnh tượng chị em hòa hợp sống chung hơn nhiều.
Tịch Bạch đã đoán được từ trước.
Cô đơn giản là muốn cùng chị gái một đợt tỷ muội tình thâm trên weibo, giúp chị ấy hoàn hoàn chỉnh chỉnh hình tượng của mình.
Dù sao... hình tượng này cuối cùng cũng sẽ bị sụp đổ.
Chuyện này có chỗ tốt đối với Tịch Bạch là, số lượng fans của cô vẫn đang gia tăng, hiện tại đã có hơn một trăm nghìn, thậm chí còn có trợ lý tìm đến cô, nói muốn giúp cô đăng kí chứng thực.
Chứng thực tên là -- em gái của nữ thần chuyên tâm Tịch Phi Phi.
Tịch Bạch cự tuyệt cái chứng thực này.
Thân phận của cô là chính bản thân cô, không cần thiết phải thêm tên bất kì kẻ nào làm tiền tố.
Có điều Tịch Bạch không ngờ là, trước buổi thi chính thức, Tịch Phi Phi vẫn ưỡn mặt, lên tiếng.
Tại thời điểm người một nhà vui vẻ thuận hòa cơm nước, Tịch Phi Phi ra vẻ lơ đãng nói với Tịch Bạch: "Em gái, chúng ta đều được tuyển vào vòng trong, đây thật sự là một sự kiện đáng cao hứng, cùng chúc mừng nào."
Tịch Bạch "Ừm" một tiếng, bất động thanh sắc.
Tịch Phi Phi nhìn nhìn cha mẹ, lại nói ra: "Em gái, chị nghe nói các đối thủ lần này đều là người nổi bật ở trường chúng ta, vô cùng ưu tú, có rất nhiều người từ học viện nghệ thuật."
"Cho nên?"
"Cho nên, chị cảm thấy chị em chúng ta cần phải cường cường liên hợp, cũng không thể bị họ đè xuống."
Tịch Bạch chậm rãi buông đũa, mặt không thay đổi nhìn Tịch Phi Phi: "Lúc em bị mất đàn, là chính miệng chị nói, lần tranh tài này không hợp tác với em, muốn tách ra, tại sao hiện tại lại thay đổi chủ ý?"
Tịch Phi Phi ngượng ngùng cười cười: "Lúc ấy chị nghĩ đàn của em không thể dùng được, cũng không có cách nào khác, cũng không thể bởi vì em không thể tham gia thi đấu mà chị cũng phải cùng em không tham gia. Vì lần tranh tài này, chị đã luyện tập rất lâu rồi, ba mẹ, hai người cũng nói một chút đi."
Cha mẹ đột nhiên bị nhắc đến, buông bát đũa xuống, Đào Gia Chi theo bản năng lựa chọn nói giúp Tịch Phi Phi: "Bạch Bạch, lúc ấy đàn bị mất là ngoài ý muốn, chị cũng không có cách nào, con phải hiểu cho chị."
Tịch Minh Chí cũng nói: "Đúng vậy, Bạch Bạch, con hiểu chuyện hơn đi, thân thể chị không tốt, con làm theo ý chị đi."
Cái lý do thoái thác này, từ nhỏ đến lớn Tịch Bạch nghe đến lỗ tai đóng kén.
Thân thể chị không tốt, cho nên trong nhà có cái gì cũng đều thuộc về chị, sự quan tâm và trân trọng của cha mẹ, cũng đều chỉ thuộc về một mình chị, chị đương nhiên ở trong cái nhà này hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt nhất, độc chiếm yêu thương của cha mẹ, chị đương nhiên trở thành báu vật quý giá lóng lánh. Cho dù có đi ra khỏi cái gia đình này thì chị cũng thuộc về quần thể người bệnh, hẳn là vẫn sẽ được người khác đồng tình, được chăm sóc.
Nhưng nhìn bộ dáng đắc ý này của chị ấy hoàn toàn không chút nào giống với dáng vẻ của người bệnh.
"Chị lại muốn em kéo đàn đệm nhạc cho chị?"
Tịch Phi Phi hiện tại có việc cầu người, trên mặt treo đầy vẻ tươi cười, khẩn cầu: "Em gái, lúc trước là chị không đúng, chị xin lỗi em."
"Nếu muốn giải thích, vậy đem hết vấn đề ra phân rõ phải trái đi, thời gian lúc nào, chỗ nào làm không đúng, đều nói minh bạch."
Sắc mặt Tịch Phi Phi thay đổi: "Em nhất định phải bức người như vậy?"
Tịch Bạch ôn hòa cười cười: "Chị, bây giờ là chị đang cầu xin em, chị muốn xin lỗi em cũng tiếp thu, tại sao lại nói em cố tình bức người, chị không muốn nói thì thôi vậy."
Cô buông đũa đứng dậy trở về phòng.
Tịch Phi Phi liền vội vàng kéo cô, cắn răng nghiến lợi nói: "Được, chị nói, Tịch Phi Phi chị trước đó bởi vì Tịch Bạch mất đàn mà lựa chọn buông tay đồng đội, một mình biểu diễn, chị làm chuyện này đúng là không phúc hậu, chị có lỗi với Tịch Bạch, làm chị em một nhà, cho dù có ra sao bất cứ lúc nào, chị đều không nên buông tay em, chị phải cùng em, cùng nhau giải quyết vấn đề, như vậy đã được chưa!"
Tịch Bạch xoay người, yên lặng nhìn cô: "Chị, chị thật sự chỉ giải thích chuyện này thôi sao?"
Tịch Phi Phi phòng bị nói: "Em có ý gì?"
Cô cười nhạt một tiếng: "Không có ý gì đâu, em nhận lời xin lỗi của chị."
Tịch Bạch cũng không sốt ruột, một ngày nào đó, chị ta phải giải thích hết thảy những chuyện mình đã từng làm.
Cha mẹ thấy hai chị em rốt cuộc cũng giải hòa, trên mặt lộ ra vui mừng: "Tốt, thật sự là quá tốt, Bạch Bạch, nếu chị đã nói xin lỗi, con không nên cắn chặt không thả, biểu diễn lần này, con đệm nhạc cho chị đi."
Tịch Bạch nói: "Em còn có cái điều kiện."
"Em lại muốn làm gì!"
Tịch Bạch thản nhiên liếc Tịch Phi Phi một chút: "Chuyện trước đó là chị không đúng, chị cũng nên biết rõ, em cảm thấy em đưa ra một ít yêu cầu, chắc cũng là hợp lý."
"Em đến cùng là muốn cái gì."
"Lần tranh tài này, em có thể hợp tác với chị, nhưng cúp và cộng điểm thi đại học đều phải thuộc về em."
Lời vừa nói ra, Tịch Phi Phi ngốc: "Cái gì! Em thật là quá đáng!"
Tịch Bạch không quan trọng nói: "Chị không nguyện ý coi như xong, chúng ta dựa vào bản lĩnh, gặp nhau trên sân khấu."
Tịch Phi Phi biết, nếu không hợp tác với Tịch Bạch, vũ đạo của cô căn bản là không lên được mặt bàn, cô có xem qua video dự thi của người khác, cô rõ ràng không phải là đối thủ của bọn họ.
"Cúp có thể thuộc về em, nhưng cộng điểm thi đại học là thuộc về chị!" Tịch Phi Phi cò kè mặc cả.
Tịch Bạch lắc lắc đầu: "Em một mình tham gia thi đấu, rất tin tưởng có thể lấy được hai thứ này, vì sao phải hợp tác với chị?"
"Ba mẹ, hai người xem em ấy!" Tịch Phi Phi lại bắt đầu nũng nịu với cha mẹ: "Em ấy thật là quá đáng!"
Đào Gia Chi nói: "Bạch Bạch, không được nháo loạn, cho dù chị không đúng; nhưng thân thể chị không tốt, con phải bao dung chị!"
Tịch Bạch đã sớm dự đoán được cha mẹ sẽ giúp đỡ chị ấy, vì thế nói: "Nếu ba mẹ đều đứng ở phía chị, chúng ta có thể tìm bà nội công bằng xem xét, nếu bà cảm thấy con phải vô điều kiện giúp chị, con đây tuyệt đối không nói hai lời."
Tịch Phi Phi vội vàng kéo ống tay áo Đào Gia Chi: "Mẹ, chúng ta gọi điện thoại cho bà đi, xem bà nói như thế nào!"
"Này..."
Đào Gia Chi do dự, nếu gọi điện thoại cho bà Tịch, không chừng lại là một trận quở trách. Lần trước bà Tịch lúc rời đi, cố ý kêu bà không được quá bất công với hai đứa con gái, bằng không dễ dàng sinh ra chuyện.
Sự kiện lần này rõ ràng Tịch Phi Phi không chiếm lý, nếu ầm ĩ với bà Tịch, không chừng mẹ chồng bà sẽ còn cảm thấy bà trị gia vô phương, lại càng sẽ không đem sản nghiệp to như vậy trong nhà giao cho bọn họ.
Đào Gia Chi chỉ có thể trái lại khuyên Tịch Phi Phi: "Phi Phi, con nên đáp ứng em đi, mẹ tin tưởng con, lấy năng lực của con, nhất định có thể thi đậu trường đại học trọng điểm."
Tịch Phi Phi choáng váng: "Mẹ, tại sao mẹ lại nói giúp nó, con là con gái của mẹ!"
Tịch Minh Chí hiển nhiên cũng suy nghĩ giống Đào Gia Chi, nói: "Con là con của chúng ta, Bạch Bạch cũng vậy, chúng ta phải phân rõ phải trái, chuyện này không cần nói nhiều, con đáp ứng điều kiện của em, nếu không thì liền tách ra biểu diễn, con chọn một trong hai đi."
Tịch Phi Phi thấy vô vọng, ánh mắt ác độc nhìn Tịch Bạch, cô nghĩ không ra, vì sao Tịch Bạch lại thay đổi nhiều đến vậy, không chỉ nó, hiện tại ngay cả cha mẹ cũng giống như... thay đổi.
Tịch Phi Phi không nề hà, cũng chỉ có thể tạm thời đáp ứng yêu cầu đưa ra của Tịch Bạch, cúp và cộng điểm thi đại học, tất cả đều cho nó...
Cô chẳng qua là muốn có thể lộ mặt ở trước mặt mọi người, về phần tiền thưởng ngược lại không quan trọng, dù sao cha mẹ cho cô nhiều tiền tiêu vặt như vậy, dùng mãi cũng không hết, còn cộng điểm thi đại học... Với thân phận bệnh nhân máu trắng của cô, về sau còn có rất nhiều cơ hội.
Nhóm bạn đối với việc Tịch Bạch lần nữa hợp tác với Tịch Phi Phi, tỏ vẻ tương đối phẫn nộ và nghẹn khuất.
Trên đường về nhà, Tịch Bạch đem mấy tấm vé vào cổng thật vất vả mới lấy được phát cho bọn họ.
Ân Hạ Hạ nói: "Bạch Bạch, cậu cũng quá khờ khạo! Chị ta không giữ quy tắc hợp tác, nói không hợp tác liền không hợp tác, cậu sao lại đồng ý?"
Tịch Bạch đẩy xe nói: "Cúp và cộng điểm đều là của tớ."
"Đây căn bản không phải là chuyện cái cúp! Đây là tôn nghiêm được không!" Ân Hạ Hạ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Nhiều năm như vậy, chị ta ức hϊế͙p͙ cậu còn chưa đủ sao, chừng nào cậu mới thông suốt, không để bị khi dễ nữa!"
Tịch Bạch lớn tiếng nói: "Tớ không có dễ dàng bị khi dễ, dù cho chị ấy không đáp ứng điều kiện, tớ cũng sẽ hợp tác cùng chị ấy, đây là kế hoạch của tớ."
Các đám trợn mắt há hốc mồm nhìn Tịch Bạch: "Cậu... Đến cùng là đang suy nghĩ gì đấy?"
"Muốn người vì hành vi của mình mà trả giá thật lớn, vỏn vẹn chỉ vì chị ta ngã bệnh, tớ... thậm chí là những tuyển thủ kia tự dưng bị chị ta dùng đặc quyền đè ép xuống, tất cả đều nên thuộc về chị ấy sao, trên đời không có cái đạo lý này."
Nghe đến đó, bọn họ đều hưng phấn: "Bạch Bạch, cậu định làm gì!"
Tịch Bạch xoay người, nhìn dòng nước chảy cuồn cuộn mãnh liệt xanh ngắt dưới cầu, con ngươi đen nhánh một mảnh trầm tĩnh --
"Tớ sẽ để mọi người biết, không được là không được, thế nào cũng sẽ không được."
**
Buổi trưa trong phòng học, ánh mặt trời ấm áp, Tùng Dụ Chu lười biếng ngáp một cái, bĩu môi, nhìn Tạ Tùy đang mở gói giấy.
"Sưu" một tiếng, kéo một đường dao, lưỡi dao dưới ánh mặt trời lộ ra tia sắc bén, đầu ngón tay xinh đẹp của hắn cầm lấy bao giấy, nhanh chóng dùng dao bên cạnh mở ra.
Tùng Dụ Chu tưởng hắn mới mua găng tay quyền anh, nếu không thì là linh kiện xe máy, nhưng không nghĩ tới, hắn trực tiếp từ bên trong lấy ra một cuốn tạp chí có chữ kí của một minh tinh điện ảnh nổi tiếng.
Tùng Dụ Chu dụi dụi mắt, xác định trang bìa đúng là hình một ngôi sao nam đang lỏa trần gợi cảm ngồi ở hồ bơi, cùng với ánh mắt đang sáng lên nhìn chằm chằm của ai kia, khóe miệng nở một tia cười quỷ dị với Tạ Tùy.
"Ha, thì ra Tùy ca thích thứ này à?"
...
Tan học, Ân Hạ Hạ cùng đám bạn mới vừa đi ra cổng trường, liền bị mấy tên nam simh gọi lại.
"Này, bạn học Hạ Hạ."
Tương Trọng Ninh đứng bên cạnh xe đạp đứng, nói với cô: "Tôi chỗ này có giao dịch muốn làm với cậu, cậu chắc hẳn là có vé vào xem diễn ngày mai, bán cho chúng tôi, được không?"
Ân Hạ Hạ ngẩng đầu, trông thấy Tạ Tùy và Tùng Dụ Chu ngồi trên hàng rào.
Tùng Dụ Chu thân thiện giơ tay lên chào cô.
"Thật xin lỗi, không quen, không bán."
Ân Hạ Hạ cũng không quên chuyện lúc trước Tạ Tùy khi dễ Tịch Bạch đâu, cô không khách khí nói xong, xoay người đi.
Tương Trọng Ninh bất đắc dĩ quay đầu nhìn nhìn Tạ Tùy, Tạ Tùy mặt không thay đổi làm động tác cắt cổ.
Tương Trọng Ninh đành phải kiên trì đuổi theo: "Bạn học Ân Hạ Hạ, nếu cậu không đổi ý, lão tử đánh cậu! Đánh tới khi cậu khóc, xem cậu có đổi ý hay không!"
Ân Hạ Hạ:...
Cô phòng bị lấy ra di động, tùy thời điểm ấn xuống nút báo nguy.
Tạ Tùy trợn trắng mắt, nhảy xuống từ vòng bảo hộ bên cạnh đường cái, lấy cuốn tạp chí trong balo ra.
"Tự tay kí tên, bản giới hạn, đổi lấy ba tấm vé vào cổng."
Ân Hạ Hạ còn chưa phản ứng, mấy nữ sinh bên cạnh đã hét rầm lên giống như điên--
"A a a! Chồng của tớ! Chồng của tớ Tả Chân!"
"Đổi đổi đổi! Tạ Tùy, tớ đổi với cậu!"
"Vé của tớ ở hàng phía trước, đổi với tớ đổi với tớ!"
Ân Hạ Hạ:...
Tiền đồ!
**
Bên phía cuộc thi có mời TV truyền thông, quy mô rất lớn, sẽ còn trực tiếp lên đài truyền hình địa phương.
Ở phòng hóa trang, tâm tình Tịch Phi Phi tâm tình vô cùng kích động với cái váy xinh đẹp cha mẹ đem tới.
Bởi vì quá thừa dinh dưỡng, dáng người cô đẫy đà, lúc trước may váy, Tịch Phi Phi ngại mất mặt mũi nên nói dối số đo ba vòng, cô vốn cho rằng mình có thể giảm béo thành công, kết quả không thành lại còn mập lên hai cân, hiện tại mặc bộ váy này vào, vô cùng chặt, dây kéo phía sau dù có thế nào cũng không kéo lên được.
"Dùng lực, dùng lực kéo!" Tịch Phi Phi cắn chặt răng nói: "Tôi nhất định phải mặc vào!"
Mấy nhân viên công tác vây quanh Tịch Phi Phi, dùng lực lôi kéo khóa kéo ở mặt sau váy: "Hóp bụng, hóp bụng lại!"
Tịch Phi Phi nghẹn đến mức mặt đỏ lên, cô trong lúc vô tình quay đầu, thoáng nhìn thấy Tịch Bạch.
Tịch Bạch ngồi ở trước gương trang điểm, tự mình dặm một lớp phần mỏng, ngọn đèn hắt vào mặt cô, hiện lên da thịt trắng nõn mềm mịn.
Cô thay đổi váy diễn, hốc mắt sâu thâm thúy, hiện ra ngũ quan rõ ràng.
Trong nháy mắt đó, Tịch Phi Phi nhìn đến ngốc, đó là một loại cảm giác giống như nhìn thấy một nàng bướm phá kén bay ra với đôi cánh năm sắc màu sặc sỡ.
Cô lại chưa từng phát giác, em gái mình sớm chiều chung đụng, đã lột xác thành mĩ lệ như thế!
Màn lột xác này cũng không phải do ngũ quan bên ngoài thay đổi, mà là từ khí chất, cả người Tịch Bạch đều giống như phát sáng lộng lẫy.
Em ấy im lặng ngồi trước gương trang điểm, hào quang thắng bộ dạng giương nanh múa vuốt của mình gấp trăm lần.
Mặc dù là mặc chiếc váy xinh đẹp này, nhưng Tịch Phi Phi cảm thấy tự biết xấu hổ, cùng không hơn Tịch Bạch một phần nào.
Nếu là người khác nói như vậy, cô có lẽ sẽ cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng đây là tự cô phát hiện... Hiện tại, cô chỉ vì chính mình xấu hổ, vì chính mình bi ai.
Hai chị em so sánh quá mức cường liệt, ngay cả nhóm thợ trang điểm xung quanh cũng phát hiện, có người cẩn thận từng li từng tí hỏi Tịch Phi Phi: "Váy này, thật sự kéo lên không được, hay là... cho em gái mặc đi, chúng ta chọn lại một cái khác, em xem trên giá có thật nhiều váy đẹp!"
Tịch Phi Phi khắc chế xúc động muốn mắng chửi người, dồn dập thở: "Ai muốn mặc những cái váy rẻ tiền đó, váy này tôi nhất định phải mặc được!"
Đúng lúc này, trợ lý Tần ở bên người bà Tịch đưa vào một cái váy: "Nhị tiểu thư, váy này là Tịch lão phu nhân vì cô chuẩn bị, ngài thử xem."
Tịch Bạch kinh hỉ nói: "Bà nội chuẩn bị cho tôi?"
"Đúng vậy, lão phu nhân nói ngài hôm nay phải thi đấu, cố ý vì ngài chọn váy này! Nhanh thay thử xem!"
"Cám ơn trợ lý Tần." Tịch Bạch cao hứng nhận lấy hộp quà, đi vào phòng thay quần áo đổi lại váy.
Chiếc váy lễ hội này từ chất liệu cho đến từng chi tiết đều tốt hơn cái của Tịch Phi Phi.
Mắt thẩm mỹ của bà Tịch nhất định là cao hơn cha mẹ, trên váy Tịch Phi Phi khảm đầy kim cương, hình thức cũng thật phiền phức, làm người ta hoa cả mắt.
Nhưng cái váy này đơn giản, kiểu dáng cũng rất kiềm chế, nhưng lại có thể tôn lên khí chất ưu nhã tĩnh lặng của Tịch Bạch, đẹp tới mức làm người ta nghẹt thở.
So sánh hai cái, cao thấp rõ ràng.
Tịch Phi Phi cắn chặt răng, môi thịt đều trắng bệch, cô tức giận xoay người vào toilet...
Bị Tịch Bạch kích thích, Tịch Phi Phi quyết tâm nhất định phải mặc được váy vào!
Trong toilet truyền đến từng tiếng nôn mửa, nhóm thợ trang điểm ngoài cửa hai mặt nhìn nhau, đều nhíu mày.
Lúc Tịch Phi Phi đi ra, trong mắt tràn đầy tơ máu, khóe mắt ngấn nước, vẻ mặt cũng thay đổi, môi sưng đến mức giống cái xúc xích.
Nôn ra hết đúng là có hiệu quả,cô rốt cuộc cũng mặc vừa váy.
Tịch Bạch nhìn Tịch Phi Phi bị buộc chặt giống như đòn bánh tét, nhắc nhở: "Chị xác định... muốn mặc như vậy đi khiêu vũ sao."
"Thì sao, em có ý kiến gì không?"
"Chẳng qua là em cảm thấy, chặt như vậy sẽ bó tay bó chân, khó thực hiện động tác được."
"Mắc mớ gì tới em, tự quản tốt bản thân đi."
Tịch Phi Phi mới không để ý đến việc có thể thực hiện vũ đạo hay không, cô cố chấp nhất định phải mặc cái váy xinh đẹp này, làm tất cả mọi người nhìn đến phong thái của cô.
Tịch Bạch lắc lắc đầu, cảm thấy tự mình ra tay đều vô dụng, Tịch Phi Phi e sợ chính mình ch.ết không đủ nhanh hay sao mà bây giờ còn hành hạ bản thân như vậy.
Trang điểm xong, tâm tình Tịch Phi Phi cũng thay đổi tốt hơn, cô bắt đầu chụp hình rồi chỉnh sửa các kiểu, sau đó đăng weibo --
"Chuẩn bị lên sân khấu, hôm nay có trực tiếp đó nha, nhóm <Đỏ ứng mê> có ở đây không?"
【Có có, Phi Bảo cố gắng! 】
【Rất mong chờ luôn! Lần đầu tiên xem Phi Bảo khiêu vũ, nhất định phải biểu diễn tốt nha! 】
【 yêu em! 】
Tịch Phi Phi lướt weibo, giương mắt thoáng nhìn Tịch Bạch đang tự mình bôi son đỏ lên môi.
Cô lạnh lùng liếc nhìn Tịch Bạch, nói: "Thật ra em căn bản không cần phải trang điểm."
"Chị có ý gì."
"Không có ý gì, màn biểu diễn này sân nhà là chị, em có trang điểm cũng vô dụng."
Tịch Bạch mặt không chút thay đổi: "Thật không."
Tịch Phi Phi đáy mắt mỉm cười: "Chờ xem đi."
Tịch Bạch đương nhiên biết Tịch Phi Phi có âm mưu gì.
Kiếp trước, Tịch Phi Phi cũng đã dùng qua một chiêu này.
Tịch Phi Phi nói với người phụ trách đèn, vì để đạt được hiệu quả tốt nhất trên sân khấu, phải chiếu hết tất cả ánh sáng vào trên người của mình, cô mới là nhân vật chính.
Toàn bộ quá trình Tịch Bạch ngồi ở trong góc tối, không có một luồng sáng chiếu đến trên người, từ lúc bắt đầu đến chấm dứt, cũng không được bất cứ người xem nào nhìn đến.
Cho nên người xem căn bản không biết đây là màn biếu diễn của hai người.
Tịch Bạch chỉ có duy nhất một công dụng... làm nền.
Hiện tại, Tịch Phi Phi lại muốn làm trò cũ, Tịch Bạch vừa lúc có thể tương kế tựu kế, làm chị ta gieo gió gặt bão.
Người cầm đao mà sống, hẳn cũng phải ch.ết dưới đao.