Chương 20: Đuổi học
*EDITOR: JIN XUAN*
Hai ngày sau, Tịch Bạch từ rất nhiều người minh chứng mới biết được, việc người bị thương ở ban 19, Tạ Tùy không thoát khỏi liên quan.
Về phần nguyên nhân, một đám nam sinh này ánh mắt mập mờ, không chịu nói, hoặc là dứt khoát che miệng cười trộm, hỏi không ra kết quả gì.
Nhắc tới cũng kỳ quái, quá khứ Tịch Bạch tránh né Tạ Tùy, như trốn ôn thần, sợ ở trong trường học gặp được hắn. Hiện tại, Tịch Bạch theo bản năng đi đến sân bóng rổ, tìm kiếm thân hình của hắn, thì lại không còn thấy được.
Ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy bọn Tùng Dụ Chu đang chơi bóng, nhưng không có Tạ Tùy trong đó.
Tịch Bạch xác định, mấy ngày nay căn bản Tạ Tùy không có đến trường học, cô gửi tin nhắn hỏi han ân cần đến Tạ Tùy, hắn cũng không trả lời.
Tịch Bạch thật phiền lòng, nói nếu hắn muốn không trả lời tin nhắn, vậy thì cả đời cũng đừng trở về.
...
Mấy ngày nay, Tạ Tùy đúng thật là chưa có tới trường, chủ nhiệm cho hắn về nhà bế quan.
Vào ban ngày, hắn xuất hiện ở nhà trọ tối tăm âm u, buổi tối thì đi phòng đánh quyền anh, sinh hoạt vô cùng mất tinh thần, ngày đêm điên đảo vô tri vô giác, cả người tinh thần trạng thái rất không ổn.
Vừa đánh bại một người khiêu chiến hạng cân 75kg, Tạ Tùy mệt mỏi từ trên đài xuống dưới, tháo găng tay rồi lấy di động ra.
Trong di động có ba cuộc gọi nhỡ đến từ Tùng Dụ Chu, hắn nhổ ra một ngụm nước bọt mang theo máu, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về. Lúc này, chuông điện thoại lại vang lên, hắn nhận điện thoại.
"Cậu rốt cuộc cũng nghe điện thoại!"
"Chuyện gì."
Hắn một tay mặc vào T-shirt, cầm lấy áo khoác, đi ra khỏi phòng thay quần áo nồng nặc mùi quái lạ.
"Cậu đến cùng thì lúc nào mới về trường học?"
"Không trở về, có gì sao?"
"Đã mấy ngày rồi, nên về trường, chẳng lẽ cậu thật sự muốn nghỉ học hả."
"Cậu cảm thấy tôi đang đùa giỡn với cậu?"
"Không phải, cậu đừng hành động theo cảm tính nữa mà!"
Tạ Tùy xoay bờ vai có một chút đau mỏi, bình tĩnh nói: "Thừa dịp cơ hội lần này, lui, ra ngoài kiếm tiền tốt hơn."
"Chúng ta tạm thời không thảo luận cái này, mấy ngày nay, Tịch Bạch ban 1, vẫn ở ngoài sáng trong tối hỏi thăm bọn tớ về tin tức của cậu, Trọng Ninh, Tiểu Dục còn có Từ Dương bọn họ, đều bị kín đáo tìm một lần, nhưng đều không dám nói thật. Tóm lại, cậu sống hay ch.ết, tốt hay xấu gì cũng nên báo một tin cho người ta biết."
Trong góc nhỏ hẹp hòi, Tạ Tùy bỗng nhiên dừng bước.
Hắn dựa sát vào tường, gục đầu xuống cười khẽ một tiếng: "Cậu ấy hỏi thăm các cậu?"
Còn lặng lẽ tìm từng người hỏi thăm, rất thông minh.
"Cậu còn vui vẻ đúng không." Tùng Dụ Chu nghe được giọng Tạ Tùy đầy sung sướng, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Dù sao cậu nên sớm trở về đi, đừng nói cái gì bỏ học nữa, cho dù cậu muốn, trường học cũng không chắc sẽ thả cậu đi đâu."
Tạ Tùy cúp điện thoại, mặc áo khoác vào đi ra phòng quyền anh.
Thu đông luân phiên thời tiết, Giang Thành nhiều mưa, mưa nhẹ nhàng lất phất, vỗ vào mặt như dính lấm tấm nhiều giọt sương sớm.
Nhưng mà thật sự lạnh, lạnh thấu xương.
Tạ Tùy bên trong mặc T-shirt, bên ngoài tùy ý mặc một jacket đen, mở khóa xe đạp dựng bên đường rồi chạy về nhà.
Vừa mới chạy qua cây cầu, hắn đưa mắt nhìn xa xa thấy cô gái đang đứng ở trước cửa tiệm sửa xe.
Cô mặc một bộ quần áo nhung trắng, nhìn có chút giống lông cừu, đeo balo nặng trịch, thò đầu ngó dáo dác xung quanh cửa tiệm.
Tạ Tùy dừng xe đạp ở góc tường, kéo tay áo của cô, đem cô vào trong tiệm.
Xuyên qua cửa tiệm, vào sân sau, đi qua một cái hẻm nhỏ tràn ngập mùi hỗn hợp của dầu máy và rỉ sắt, đi đến khu nhà trọ cho thuê bên trong.
"Aiz, Tạ Tùy, đi đâu vậy."
Hắn không đáp lại, dẫn Tịch Bạch trực tiếp lên lầu ba, lấy chìa khóa mở cửa phòng ra.
Tạ Tùy đi vào, thấy Tịch Bạch không đi theo, vì thế hắn lại mở cửa phòng rộng ra một ít.
Tịch Bạch vốn chỉ muốn hỏi một chút tình huống của hắn, không nghĩ đến lại bị hắn nài ép lôi kéo... Kéo đến cửa nhà.
"Tôi không đi vào." Thiếu nữ trong mắt lộ ra phòng bị: "Tôi tới đây xem tình huống mà thôi."
Cậu còn sống, là tốt rồi.
"Đến trước cửa rồi mà không tiến vào, thế nào, sợ tôi lại "khi dễ" cậu?"
Tạ Tùy cố ý nhấn mạnh hai chữ "khi dễ", nói mập mờ không rõ.
Tịch Bạch bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, nghĩ còn có lời muốn nói, liền theo hắn đi vào.
"Rầm" một tiếng, Tạ Tùy khép cửa phòng lại, tâm trạng của cô cũng giật giật theo.
Phòng cho thuê nhỏ hẹp, chỉ duy nhất một gian phòng, giường đơn đặt tại góc Đông Nam, nội thất vô cùng đơn giản, không có bất cứ vật trang trí hay thiết bị điện tử nào, vỏn vẹn chỉ chứa vài thứ có thể thỏa mãn nhu cầu sinh hoạt đơn giản hằng ngày.
Tịch Bạch chân tay luống cuống đứng ở căn phòng trống rỗng.
Tạ Tùy lấy đi toàn bộ tạp chí đua xe trên sô pha, sau đó lại đem lon bia và gạt tàn trên bàn trà đổ vào thùng rác.
"Ngồi đi."
Tịch Bạch dây dưa ngồi ở trên sô pha, sô pha này nhìn qua có tuổi đời rất lớn, lớp da bọc màu đen đã có vết xước theo năm tháng.
Nhưng mà rất mềm mại.
Tạ Tùy đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ rộng ra, cho gió lùa vào.
Song cửa sổ thủy tinh màu xanh sẫm, ngoài cửa sổ có cành lá xum xuê, bóng cây rêu rao.
Hắn mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong trống rỗng, không có gì cả, cũng không có cái gì có thể dùng để chiêu đãi cô.
"Tôi ra ngoài mua chút đồ ăn, cậu..."
Tạ Tùy nghĩ nghĩ, chỉ vào bàn nói: "Cậu có thể làm bài tập một lát."
"Không cần, Tạ Tùy." Tịch Bạch vội vàng đứng dậy nói: "Tôi đã ở lại lâu lắm rồi, bây giờ lập tức đi."
Tạ Tùy không có ép cô ở lại, đi tới ngồi ở trên bàn trà, chân tùy ý duỗi thẳng, hỏi cô: "Nghe nói cậu đang hỏi thăm tôi?"
Tịch Bạch nhếch miệng, hắn không phải không đến trường học sao, tại sao lại biết những việc này, Tịch Bạch mỗi khi hỏi người nào, đều rất cẩn thận dặn dò phải giữ bí mật.
"Tôi nghe nói cậu đánh người, hình như có liên quan tới tôi."
"Không liên quan tới cậu." Tạ Tùy thề thốt phủ nhận: "Đơn giản là không quen nhìn tên khờ ngu ngốc kia thôi, cậu đừng đứng, ngồi."
Tịch Bạch ngồi trở lại sofa, móng tay cào cào quần bò, lo lắng hỏi: "Trường học xử phạt cậu sao?"
Tạ Tùy cong cong mắt, không quá nghiêm chỉnh mỉm cười: "Thế thì sao, rất lo lắng cho tôi?"
"Không phải, không có, tôi chỉ hỏi một chút, bởi vì nghe nói là vì tôi..."
Tạ Tùy ngẩng đầu nhìn cô, làn da cô trắng ơi là trắng, trắng đến mức lộ ra vài tơ máu rất nhỏ, mắt đen lóng lánh cùng đôi môi hồng nhuận, xinh đẹp tới mức làm cho hắn muốn phạm tội.
Hắn xoa xoa cánh mũi, nói: "Đừng nghe những lời vô nghĩa của đám ngu ngốc ở trường học, việc của tôi không có quan hệ gì với cậu, lão tử sao có thể đánh nhau vì phụ nữ chứ."
Cô trầm thấp "Ừm" một tiếng.
Hắn lại bổ sung thêm câu: "Lại nói, bây giờ cậu còn không phải là người phụ nữ của lão tử."
"..."
Tịch Bạch sửa sang balo, đứng lên nói: "Tạ Tùy, nếu cậu đã nói không sao, cậu nên sớm về trường học đi, đừng chậm trễ học tập."
Tạ Tùy đứng dậy đưa cô, hỏi: "Cậu rất nhớ tôi, muốn tôi về trường học?"
Cô không biết phải trả lời như thế nào, liền không lên tiếng.
Tạ Tùy trước tiên một bước chắn cạnh cửa, trong không gian nhỏ bé, ngọn đèn bối rối, hắn cúi đầu nhìn hàng mi cong dài của cô, ôn nhu hỏi: "Tôi đọc sách không được, không có văn hóa gì, cậu sẽ có ghét bỏ tôi không?"
"Cậu hỏi như vậy để làm gì."
"Tôi tính nghỉ học."
Tịch Bạch đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: "Cái gì!"
Biểu tình Tạ Tùy không một gợn sóng không sợ hãi, mắt cụp xuống, đáy mắt tối đen lóe qua một tia ảm đạm: "Ở trong trường học là lãng phí thời gian, tôi nghĩ không bằng sớm đi ra làm việc, kiếm chút tiền, mặc dù đua xe, cũng kiếm được nhiều hơn so với hiện tại."
Nhưng mà lời hắn còn chưa dứt, bỗng nhiên cảm giác được tay Tịch Bạch siết chặt áo của hắn, rất dùng lực --
"Tạ Tùy, tôi không cho phép cậu nghỉ học."
"..."
"Mặc kệ thi đại học nào, cậu đều nhất định phải học đại học, nếu cậu không vào đại học, tôi... tôi sẽ rất thất vọng."
Tạ Tùy nhíu nhíu mày, trong con ngươi lộ ra một tia khó hiểu.
Tịch Bạch đột nhiên bị lời nói của hắn làm nhớ tới, một năm cấp ba kia, Tạ Tùy nghỉ học, nguyên nhân không rõ, nhưng cô biết, sau khi Tạ Tùy nghỉ học mới xảy ra sự cố đó.
Nếu hắn có thể chờ ở trường học, xác suất phát sinh việc ngoài ý muốn và nguy hiểm sẽ giảm bớt rất nhiều.
Tạ Tùy yên lặng nhìn cô gái --
"Cậu... cậu không muốn tôi đi?"
Tịch Bạch không biết trả lời ra sao, ánh mắt cô lóe ra khó xử, nghiêng về một bên: "Ý của tôi là... hiện tại chỉ có bằng cấp trung học thật sự rất khó đặt chân trên xã hội."
Tay Tạ Tùy đột nhiên vuốt nhẹ ngọn tóc trên tai cô, rũ xuống bên cạnh hai má của cô, sợi tóc mềm mại nằm giữa kẽ tay hắn
Hắn đặt tay sau gáy cô, kéo cô gần lại mình.
Dưới ánh đèn u tối, nửa bên mặt hắn vùi vào trong bóng mờ thâm thúy, tiếng nói trầm thấp mạnh mẽ: "Chỉ cần một câu của cậu, không muốn tôi đi, tôi có thể vì cậu ở lại."
Tịch Bạch cảm nhận được bàn tay có phần thô lỗ của hắn, người cô nhịn không được mẫn cảm run rẩy
Thật lâu sau, nữ sinh rốt cuộc cũng gật gật đầu.
Hòn đá trong lòng Tạ Tùy cũng rớt xuống, linh hồn khô héo trong nháy mắt đầy đặn tươi sống.
Hắn cố kìm nén xúc động muốn lập tức hôn cô, thật nhẹ thật mềm mại, dùng ngón tay mang theo run rẩy một lần lại một lần khẽ vuốt gương mặt cô.
Giống như đang âu yếm một con mèo nhỏ.
"Tôi có thể hay không..."
"Không thể! Tôi, tôi phải đi!"
"Tôi tiễn cậu."
Tạ Tùy xoay người lấy áo khoác, mà Tịch Bạch lại tự mình mở cửa chạy mất: "Không, không cần!"
Hắn đi đến cạnh cửa, ngắm nhìn bóng dáng cô gái chạy trối ch.ết.
Bàn tay còn lưu lại cảm giác trên má cô, loại xúc cảm mềm mại đó chỉ có con gái mới có, hắn chưa từng bao giờ trải qua.
Hắn không thể khống chế chính mình, một lần lại một lần ở trong đầu miêu tả tưởng tượng, thời khắc hắn có được cô, sẽ thấy cực hạn vui thích như thế nào.
**
Hai ngày sau, Tạ Tùy trực tiếp vào phòng làm việc của hiệu trưởng.
Đức Tân Cao Trung là trường tư, cơ sở vật chất đều tương đối tiên tiến, mà phòng làm việc của hiệu trưởng càng thêm phần xa hoa, không chỉ có thiết bị ấm tự động, còn có tất cả nội thất bên trong phòng làm việc đều là gỗ lim quý giá.
Hiệu trưởng họ Trần, tên là Trần Chấn Hằng, là người đàn ông ước chừng hơn 50 tuổi, mặc tây trang, thắt caravat cẩn thận tỉ mỉ, thân hình hơi tròn trịa, không tính là quá béo, tinh thần khí thế mười phần, không thua kém các lão giám đốc xí nghiệp tài chính kinh tế trên TV kia, duy nhất bất đồng là, trên người ông còn có một cỗ phong độ của người trí thức.
Trình độ nhất định có thể nói, Đức Tân Cao Trung coi như là trường học quý tộc theo quy mô xí nghiệp tự hạch toán quản lý.
"Đến đây đi, con muốn nói gì." Trần Chấn Hằng chỉ chỉ bức hình hai người đàn ông chụp chung treo trên tường, nói với Tạ Tùy: "Trước mặt cha con, nói rõ ràng suy nghĩ của con."
Tạ Tùy nhìn ảnh chụp trên tường.
Trong ảnh chụp, người đàn ông tươi cười bên cạnh Trần Chấn Hằng, chính là cha của Tạ Tùy.
Tạ Tùy lạnh lùng nói: "Tôi có ý kiến gì, sẽ đi ngục giam tự mình nói với ông ấy, không cần thiết phải biểu diễn với ảnh chụp."
"Đi ngục giam." Trần Chấn Hằng bất mãn nói: "Nghe nói con cũng đã mấy năm không có đi tới ngục giam thăm ông ấy."
"Đây là chuyện của tôi, không cần ông quan tâm."
"Ta là bạn của cha con." Hiệu trưởng Trần tăng thêm giọng điệu: "Ta đã đáp ứng ông ấy, nhất định phải quản con."
Khóe mắt Tạ Tùy khơi mào một tia cười lạnh: "Lúc trước ông ấy ngồi tù, thời điểm cần nhân chứng, tại sao lại không thấy ông đứng ra nói là bạn của ông ấy."
"Tạ Tùy, chuyện của người lớn con sẽ không hiểu, cha con phạm tội đủ để bị bắn ch.ết, có thể giữ được một cái mạng là nhờ ta nhiều mặt đi lại, tại sao con không hiểu chuyện như vậy!"
Tạ Tùy không muốn nhắc lại bất cứ chuyện gì về việc cha ngồi tù, Trần Chấn Hằng đương nhiên lại càng không muốn chạm đến chuyện năm đó, chỉ nói ra: "Nhà Diêu Vũ cũng không phải dễ dàng đắc tội, tiền thuốc men trường học ra, nhưng con nhất định phải giải thích với cậu ấy, bằng không nhà bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha, sẽ buộc trường đuổi học con."
"Không có khả năng giải thích."
"Tạ Tùy, con không cần cố chấp như vậy." Hiệu trưởng Trần nóng nảy: "Nếu không phải nể mặt cha con, ta sao có thể chứa chấp, nhịn con như vậy? Lúc trước ta đáp ứng cha con, nhất định đưa con vào đại học, nếu bây giờ con đi ra khỏi cái cổng trường này, con vĩnh viễn sẽ là cặn bã của xã hội, bị người xem thường, đến cùng con có hiểu hay không! Xã hội này không phải dựa vào vũ lực để giải quyết vấn đề, mà dựa vào tài phú cùng tư bản!"
Tạ Tùy nắm chặt tay.
Mày vĩnh viễn sẽ là cặn bã của xã hội, vĩnh viễn bị người xem thường...
Cậu ấy cũng sẽ khinh thường mày...
"Con đi nói lời xin lỗi với Diêu Vũ, việc này liền coi xong."
"Không có khả năng giải thích, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, "
Tạ Tùy quay người rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng.