Chương 113: 113: Phiên Ngoại 4 - Part 1

Phiên ngoại 4 – part 1
Những người không hiểu Tần Duyệt, có thể thấy biểu hiện của hắn hơi quá.
Nhưng Lộc Sư đối với Tần Duyệt thì hoàn toàn khác.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm áp từ người khác.


Đối với một cậu bé bị mé ép buộc phải mặc quần áo con gái khi còn nhỏ, bị hàng xóm cười nhạo, bị ba và anh trai ruồng bỏ, cuối cùng lại yêu thích nhưng bộ quần áo con gái, thứ mà cậu đã từng rất ghét.


Người duy nhất chủ động tìm hắn, Lộc Sư, điều đó như tian sáng ấm áp sưởi ấm cho hắn.
Nhờ ánh nắng ấm áp này cậu mới gặp được thành viên LD.
...Cả Lộ Phi nữa.


Bây giờ, hắn biết sự mập mờ giữa mình và Lộ Phi đều do bản thân mình tự đa tình, khi biết đối phương chỉ xem mình là bạn, Lộc Sư lại rời xa hắn.
Điều này là một đòn tâm lý nặng nề đối với Tần Duyệt.


Hắn không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì, đến bệnh viện tìm anh trai Lộc Sư là Lộc Hoài, chủ động muốn hỗ trợ tang lễ của Lộc Sư và mẹ của anh.
Lộc Hoài đúng là anh trai song sinh của Lộc Sư, hai người nhìn rất giống hau.


Nếu không phải Lộc Hoài to hơn, suýt chút nữa Tần Duyệt đã tưởng Lộc Sư không việc gì cả, tất cả chỉ là giấc mơ mà thôi.
Hắn ngơ ngác đi theo Lộc Hoài và Lộc Đại Viên đến dự tang lễ của Lộc Sư.
Thành viên đội LD đều đến viếng, Tần Duyệt nhìn đám Lộ Phi, đột nhiên thấy hoảng hốt.


available on google playdownload on app store


Nửa năm trước, hắn có quá nhiều thứ tốt đẹp trong lòng bàn tay của mình.
Tần Duyệt đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật vô vọng, không thể timd được lối thoát khỏi mê cung.
Khi hắn nhìn bức ảnh đen trắng của Lộc Sư trên bàn, mắt hắn chợt tối xầm, ngã gục xuống.


May mắn có Lộc Hoài nhanh tay đỡ hắn dậy.
Con cả nhà họ Lộc là Lộc Hoài, dáng người cao lớn, là kiểu người thận trọng, rất giống Lộc Sư.
Anh nhận ra cảm xúc Tần Duyệt không ổn, dẫn theo hắn đến bệnh viện.
Tần Duyệt lúc đầu không hiểu tại sao: "Anh Lộc, anh đẫn em đến đây làm gì?"


Lộc Hoài không nói gì, tiếp tục dẫn hắn đi.
Khi hai người đến phòng bệnh A207 thì dừng lại.
Ở đây là phòng chăm sóc đặc biệt ICU sau khi qua tình trạng nguy kịch, chỉ cho phép một người mặc đồ bảo hộ đặc biệt vào thắm, Tần Duyệt đã từng thấy Lộc Hoài đi vào, nhưng hắn không đi theo.


Hắn biết, bên trong chính là con út nhà họ Lộc...Lộc Duy.
Đây là người em trai Lộc Sư yêu thương nhất.
Mỗi ngày khi nghỉ trưa, Lộc Sư đều nói chuyện với Lộc Duy.


Mạnh Khưu là thành viên nhỏ nhất trong đội, cũng có thời ghen tỵ, nói với Lộc Sư không giống nói chuyện với em trai mà là nói chuyện với con trai hơn.
Bọn họ chưa từng gặp Lộc Suy, nhưng đều biết vị trí quan trọng của cậu trong lòng Lộc Sư.
Hai người đứng ngoài phòng bệnh, không ai đi vào trong.


Qua cửa kính, không vào bên trong nên không nhìn thấy mặt của Lộc Suy, chỉ có thể thấy cơ thể của cậu.
Hai chân Lộc Duy đều được bó bột, chân trái được treo lên, phải có kẹp đỡ khác hoàn toàn với kẹp bình thường, nó được cố định chắc chắn trên giường bệnh.


Tần Duyệt đã từng nhìn thấy trường hợp như này, hắn nhìn chằm chằm chân Lộc Suy, cảm thấy hơi thể của mình hơi run.
Lộc Hoài đứng bên cạnh hắn nói nhỏ: "Đúng như cậu nhìn thấy.


Em trai thứ nhất của tôi đã mất trong tai nạn, bây giờ đứa thứ hai chỉ cố gắng giữ lại một chân, chân còn lại không còn lành lạn nữa."
Tần Duyệt im lặng không nói.
Lộc Hoài nói tiếp: "Nhưng mà, có tệ như nào nữa em ấy vẫn còn sống."
Tần Duyệt nắm chặt tay, cơ thể bắt đầu run rẩy.


Lộc Hoài giống như không cảm nhận được điều đó, bình tĩnh nói tiếp: "Khi chúng tôi đến hiện trường tai nạn, cảnh sát thông báo Duy Duy vốn dĩ khó sống sót, tai nạn xảy ra quá nghiêm trọng.
Nhờ Tiểu Sư che cho Duy Duy vết thương chí mạng, nếu không cả hai đều ch.ết rồi."


Tần Duyệt cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Lúc này hắn mới phát hiện, từ lần đầu tiên gặp mặt, người đàn ông luôn tỏ ra bình tĩnh trước mặt mọi người, bây giờ đang khóc.


"Tiểu Sư không nói rõ tình huống gia đình của cậu, nhưng nó có nói cậu là người tốt, giống như em trai của nó." Lộc Hoài đi vào bên trong phòng bệnh, quan sát Lộc Duy đang trong tình trạng hôn mê, giọt nước mắt bị anh ép ngược trở lại: "Vì thế, hãy sống cho tốt.


Tiểu Sư sẽ không vui khi nhìn thấy em trai mình sống không tốt."
Tần Duyệt không biết tại sao người nhà họ Lộc giống như có phép thuật, có thể khiển lòng người lạnh lẽo trở nên ấm áp.
Hắn gật đầu đồng ý với Lộc Hoài, đi vào bên trong quan sát Lộc Duy.


"Anh có thể cho em tài khoản QQ của Lộc Duy được không?"
"Được." Lộc Hoài chia sẻ tài khoản QQ của Lộc Duy cho hắn, trên mặt hiện rõ sự do dự: "Dựa theo tính cách của Duy Duy, có thể...em ấy sẽ không dùng tài khoản này nữa."
"Đến lúc đó em sẽ tìm cách, có thể trở thành bạn của em ấy."


Lộc Sư đã bảo vệ em trai mình, bây giờ anh ấy đã rời đi, vậy hãy giao việc đó cho Tần Duyệt.
Khi Lộc Duy tỉnh lại, tang lễ của Lộc Sư đã kết thúc.
Cậu không chấp nhận được sự thật, lại lâm vào hôn mê.


Đợi đến khi Lộc Duy tỉnh lại lần nữa, cậu tự nhốt mình, không muốn tiếp xúc với bất kỳ ai.
Có thời gian nghiêm trọng, Lộc Duy cũng không muốn gặp Lộc Hoài và Lộc Đạo Viễn.
Tình trạng của Lộc Duy dường như chuyển biến xấu, mọi người không tìm ra cách giải quyết.


Những đứa trẻ ở độ tuổi Lộc Duy, tiếp xúc thời gian dài với thi thể của hai người thân, tinh thần sẽ bị vụn vỡ, cần phải điều trị tâm lý lâu dài.
Bây giờ, Lộc Duy vẫn có thể giao tiếp với bản thân, điều này rất tốt.


Có lúc Tần Duyệt không nhịn được đi vào, nhưng cậu bắt đầu sợ hãi, cả người lạnh toát.
Nhưng điều đó vẫn chưa nghiêm trọng.
Lộc Duy mãi không thể giao tiếp với mọi người.
Ba con nhà họ Lộc tìm đủ mọi cách vẫn không có hiệu quả.


Tần Duyệt đứng bên ngoài phòng bệnh, đột nhiên nhớ đến Lộc Sư đã từng nói với hắn: "Duy Duy là người thông minh nhất nhà họ Lộc, cho dù là chuyện gì em ấy vẫn có thể giải quyết được.
Kể cả trò chơi, tôi chỉ dạy nó một thời gian đi đường giữa, đến bây giờ có thể đánh ngang với tôi."


Khi Tần Duyệt nói chuyện với Lộc Hoài, bảo anh tạo một tài khoản game cho Lộc Duy, Lộc Hoài cảm thấy hơi lo lắng, anh sợ trò chơi sẽ khiến Lộc Duy nhớ đến Lộc Sư, làm bệnh tình thêm nghiêm trọng.
Nhưng không ngờ, phương pháp này có hiệu quả.


Lộc Duy không cho phép người ngoài bước vào phòng của mình, khi nhìn thấy Lộc Hoài đưa điện thoại đang treo giao diện Vương giả vinh diệu, phản ứng vô y thức co người vào trong góc phòng bỗng nhiên dừng lại.
Giống như một bức tượng, không nhúc nhích nhìn điện thoại đặt trong tay Lộc Hoài.


Sau đó nhanh chóng đăng nhập vào trò chơi.
Lộc Hoài nhìn thấy cậu sử dụng tài khoản, có tên là Ludwig.
Đây là tài khoản của Lộc Sư.
Tần Duyệt đoán trước được Lộc Duy sẽ đăng nhập vào tài khoản của Lộc Sư, đầu tiên phải dùng tài khoản của anh kết bạn với một vài tài khoản trước.


Sau đó khi vào trò chơi, có thể nói chuyện với Lộc Suy, thậm chí giả làm con gái nhờ Lộc Duy kéo mình chơi game cùng.
Có lẽ điều đó Lộc Duy đã quên mất.
Tình trạng của Lộc Duy càng ngày càng tốt, một thời gian sau còn chủ động nói chuyện với Lộc Hoài.


Vì Lộc Sư đã mất, đội LD trở thành quá khứ, các thành viên tan rã.
Ước muốn chinh phục chức vô địch KPL một lần nữa theo bước chân Lộc Sư rời đi.
Trong khoảng thời gian đó, Lộ Phi thường xuyên tìm Tần Duyệt.
Nhưng Tần Duyệt đang bận lòng chuyện của Lộc Duy nên chỉ gặp hắn được một lần.


Một chàng trai cao một mét tám đến mét chín như Lộ Phi khi đứng trước mặt Tần Duyệt lại tỏ ra yếu ớt, vẫn đậm hương vị đàn ông, nhưng so với trước kia có vẻ mệt mỏi hơn rất nhiều.


Lộ Phi nhìn chằm chằm Tần Duyệt, giọng nói khàn khàn, trầm thấp: "Tần Duyệt, cậu nói cho tôi biết, có phải tôi đã quên chuyện gì đó quan trọng không?"
Tần Duyệt phát hiện bản thân có thể bình tĩnh đối mặt khi nhắc đến quá khứ, trong lòng không còn xao động nữa.


Giọng điệu khi nói chuyện với Lộ Phi, giống như kiểu bạn bè thân thuộc nói với nhau, không một tia gợn sóng: "Quên có nghĩa là không quan trọng."
Hôm đó Lộ Phi tức giận rời đi, trước khi đi đôi mắt hơi đỏ, nhưng Tần Duyệt không hiểu tại sao hắn lại tức giận.
Ba tháng trôi qua, Lộc Hoài báo cho hắn một tin tốt.


...
Lộc Duy bắt đầu livestream.
Mặc dù cậu rất khó giao tiếp với mọi người, nhưng khi chấp nhận nói chuyện với mọi người trên mạng đã là tốt lắm rồi.
Tần Duyệt không nghĩ ngợi, đang nhập vào tài khoản Phi Miêu, theo dõi kênh của Lộc Duy.
Hắn trở thành fan đầu tiên của Lộc Duy.


Khi hắn chia sẻ tin tức cho thành viên LD, mọi người vội vàng đến ủng hộ, nhưng ăn ý không nói thân phận của mình cho Lộc Duy.
Sau khi Mạnh Khưu theo dõi Lộc Duy, hắn nhắn riêng cho Tần Duyệt trên QQ: "Anh Tần Duyệt, anh Phi cũng livestream ở Phi Miêu đó."


Tần Duyệt đang vội tích cóp quà để tặng cho Lộc Duy, hơi đâu để ý nhiều, chỉ trả lời lại: "À."
Ngay sau đó hắn nhận được tin nhắn âm thanh của Mạnh Khưu: "Anh Tranh nói, anh ấy vì muốn học cách nói chuyện nên mới livestream."


Tần Duyệt chưa từng nghe đến lý do livestream lạ như vậy, không giấu được sự tò mò: "Hả, cậu ta cũng mắc chứng tự kỷ à?"
Hắn xem thường nói lại như thế.


Ai mà biết tin nhắn âm thanh mình vừa gửi đi, Mạnh Khưu lại nghiêm túc trả lời: "Anh Tần Duyệt nói đúng! Anh Tranh nói lần đầu anh ấy livestream, fan có hỏi tại sao lại livestream, anh Phi trả lời mình nói chuyện luôn làm người khác tức giận.
Nên anh ấy muốn học cách để không làm người khác tức giận nữa."


Tần Duyệt không muốn biết "Người khác" trong miệng hắn có phải mình hay không, trực tiếp gửi lại tin nhắn: "Oh, vầy người kia còn tức giận không?"


Mạnh Khưu gửi lại emoji [anh đang nói chuyện quái gì thế?.jpg]: "Anh Phi nói, bây giờ người kia còn không muốn nghe anh ấy nói chuyện."


Tay tặng quà của Tần Duyệt dừng lại, nhìn tin nhắn âm thanh Mạnh Khưu gửi, một lúc sau mới đánh chữ trả lời: "Khổ nhờ."
Mạnh Khưu trả lời emoji đồng ý: "Nhưng mà anh Phi quá thẳng, nói chuyện không lãng mạn gì hết, cũng không dịu dàng với người ta, đụng tý là dọa người..."


Tần Duyệt thấy Mạnh Khưu gửi một tràng nói xấu Lộ Phi, không biết phải nói gì nữa: "Em nói thế không sợ anh Phi của em đánh à?"
Mạnh Khưu trả lời nhanh hơn, nhưng lần này là đánh chữ.


Mạnh Khưu đã hai mươi tuổi, lúc nhắn tin vẫn dùng kiểu teencode, Tần Duyệt dò từng chữ mới hiểu được nội dung: "Đây không phải em nói nha, đây là anh Phi tự nói.
Nếu bây giờ anh vào xem anh Phi livestream, có thể thấy anh ấy đang tự nói xấu mình đó."


Tần Duyệt đọc tin nhắn của Mạnh Khưu, mắt không thèm chớp: "Em thấy anh sẽ vào xem à?"
Haizzz, đúng là trẻ con.
Mạnh Khưu gửi cho hắn emoji hình con mèo đang lắc lư bông hoa trên đâu, "Chắc là không rồi."
Tần Duyệt cười: "Hiểu anh mày đấy."
Hắn chúc ngủ ngon với Mạnh Khưu xong, ấn vào Phi Miêu.


Bây giờ đã một giờ sáng, streamer livestream giờ này không còn nhiều, vì thế Tần Duyệt vừa ấn vào mục trò chơi Vương giả vinh diệu có thể nhìn thấy kênh của Lộ Phi được đẩy lên đầu.
Hắn phân vân vài giấy rồi mới ấn vào xem..






Truyện liên quan