Chương 13: Mỹ nhân dưới ánh đèn
Editor: Linh.
Quế Thanh Thanh mắt thấy Lý Tùng mang theo Tống Khuyết đến nhà của Nhị thẩm, nàng không nhịn được lạnh cả người mặt trắng bệch, Hoa Quế cũng ngạc nhiên nghi ngờ, nàng chọc muội muội: "Thanh Thanh, chuyện gì xảy ra? Đang tốt đẹp, sao Đông gia của Thụy Sinh Tường lại đem nhiều vàng đến đây như vậy? Không phải là tặng chứ? Vậy cũng quá nhiều....."
"....." Quế Thanh Thanh tâm loạn như ma, không biết nên nói với tỷ tỷ như thế nào.
Lại nói Tần Yến Sơn, sáng sớm hắn đã phái người làm đi điều tr.a thân thế của Quế Thanh Thanh, mấy người này lần lượt trở lại, hắn còn chưa có dành ra thời gian hỏi, Tống Khuyết đã mang theo người đến.
Tần Yến Sơn không biết tình hình cụ thể là xảy ra chuyện gì, chính là cảm thấy có chút không giải thích được, cho dù Tống gia có tiền đi chăng nữa, sao có thể lập tức đưa nhiều vàng làm quàn tặng như vậy? Chuyện này khẳng định không đơn giản..... Trùng hợp là trong số những người làm hắn phái đi điều tr.a Quế Thanh Thanh, có một người thăm dò được tình hình cụ thể, liền kề bên lỗ tai của hắn đem sự tình từ đầu đến cuối nói một lần.
Tần Yến Sơn trong lòng không khỏi tức giận, Tống gia chẳng qua là tốn tiền mua một cái danh, ở huyện Thanh Phổ này có chút danh vọng mà thôi, lại dám làm nhục người khác không kiêng nể gì như vậy, thật là buồn cười! Hắn mắt thấy Lý Tùng mang theo Tống Khuyết đi, đang muốn cùng đi qua xem một chút, bỗng liếc thấy sắc mặt của Quế Thanh Thanh không bình thường, hắn hơi do dự một chút liền đi tới nói: "Đệ muội ngươi yên tâm, Lý Tùng không phải hạng người thấy tiền là sáng mắt..... Ta thay ngươi đi xem một chút, nếu hắn dám làm vậy, ta sẽ không bỏ qua cho hắn....."
Quế Thanh Thanh hồi hồn lại, cũng vội vàng theo sau Tần Yến Sơn hướng nhà Nhị thẩm đi.
Lý Phúc Mãn không biết đây là có chuyện gì xảy ra, ông cũng không yên tâm, cũng bước nhanh cùng đi qua nhìn, đánh giặc thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh, Lý Du, Lý Bách quan tâm huynh trưởng, cũng vội vàng đi theo phụ thân.
Vương thị thích nhất là tiền, nàng nhìn thấy nhiều vàng như vậy, con ngươi đều đỏ, nếu đại bá ca có nhiều vàng như vậy, không cần nhiều, chỉ cần cho nàng một thỏi là được, vốn là nàng muốn đi xem một chút, chỉ là nữ nhân trong thôn đều ở trong sân, ai cũng không đi, nàng một người đi thì quá chói mắt, nàng vội vàng kéo tay Hồ thị "Nhị tẩu, ngươi có biết đây là có chuyện gì xảy ra hay không?"
Hồ thị lắc đầu "Quế Thanh Thanh đi, chúng ta cũng đi theo xem một chút chẳng phải sẽ biết hay sao?"
Nhà của Lý Phúc Lộc ở trong thôn cũng coi như không tệ, trong nhà là dùng đất vàng xây thành, một đám người đi theo phía sau chưa kịp đi tới cửa nhà Lý Phúc Lộc, đã nghe thấy Tống Khuyết ở trong sân không chút kiêng kỵ hô: "Được lắm Lý Đại Lang! Lại dám đánh ta! Ngươi đợi đấy! Ta nhất định phải khiến cho ngươi mất mặt!"
"Ngươi muốn khiến ta mất mặt như thế nào?"
Ngay sau đó là một tiếng hét thảm của Tống Khuyết, Lý Tùng cười lạnh nói: "Hôm nay ta nhất định phải đánh ngươi, ngươi có thể làm gì? Tống Tử Kiều đến đánh vào mặt ta, ta đường đường là một nam tử hán, đương nhiên là muốn đánh trả! Nếu ngươi chịu thay hắn đi chuyến này, thì ngươi nên nghĩ đến hậu quả sau khi đến đây!" Tống Khuyết là đại diện Tống Tử Kiều đến, đánh Tống Khuyết đương nhiên là không khác nào đánh vào mặt Tống Tử Kiều.
Tống Khuyết liên tiếp kêu thảm thiết, Tần Yến Sơn ở một bên vỗ tay cười nói: "Hay, đánh hay lắm!"
Quế Thanh Thanh đang lo lắng Lý Tùng sẽ đem người đánh ch.ết, thì nghe thấy hắn quát to: "Còn không mau cút đi."
Trong chớp mắt Tống Khuyết mặt đầy máu, chật vật không chịu nổi từ trong sân chạy ra "Đi mau! Đi mau!" Hắn vừa ra tới, liền gọi những người làm của Tống gia đi cùng hắn kia, nhanh như chớp chạy đi. Bên ngoài nhà tất cả mọi người nhìn nhau không biết chuyện gì xảy ra.
Lý Phúc Mãn thấy Lý Tùng ra ngoài, vội hỏi: "Đại lang, đang yên lành sao ngươi lại đắc tội người của Tống gia? Nhà bọn họ như vậy, chúng ta đắc tội không nổi....."
Lý Tùng vội vàng nói: "Cha, không có chuyện gì lớn, nhi tử lập tức sẽ là nha dịch của nha môn, không sợ hắn, tình hình cụ thể buổi tối nhi tử sẽ nói cũng với ngài."
Một bên Tần Yến Sơn cũng cười nói: "Đúng vậy a bá phụ, Tống gia coi là cái gì? Cũng chỉ là cường hào mà thôi. không cần sợ hắn."
Lý Phúc Mãn biết thân thế của Tần Yến Sơn không tầm thường, nhi tử lại từng cứu mạng hắn, đúng là cũng không cần e ngại Tống gia, nhưng mà cả đời ông quen cẩn thận dặt dè, dù sao vẫn cảm thấy đắc tội người khác là không tốt, bất đắc dĩ hiện tại người vây quanh nhiều như vậy, ông cũng không tiện nói nhi tử cái gì.
Lý Tùng đi đến trước mặt Quế Thanh Thanh, thấp giọng cười nói: "Ta hung hăng đánh Tống Khuyết một trận, ngược lại tiện nghi cho tên Tống Tử Kiều...."
Quế Thanh Thanh gật đầu một cái, mặc dù Tống Tử Kiều không đến, nhưng mà dựa vào hiểu biết của Tống Thanh Thanh đối với Tống Tử Kiều, không biết sau lưng hắn sẽ làm ra hành động gì, nói không chừng Lý gia không cẩn thận một chút sẽ bị hắn làm cho tan cửa nát nhà, theo suy nghĩ của Tống Thanh Thanh, tốt nhất không nên chống lại Tống Tử Kiều, nhưng mà bây giờ nàng muốn nói gì cũng đã muộn.....
Mặc dù mọi người đối với chuyện này nghị luận ầm ĩ, nhưng mà người trong thôn ai cũng không đoán ra bí mật trong đó, Lý Tùng một mình mang theo Tống Khuyết đi nhà Nhị thúc bàn chuyện, hắn chính là không muốn cho người trong thôn biết rõ đầu đuôi, không muốn để cho Quế Thanh Thanh trở thành đề tài bàn tán của mọi người.....
Vô cùng náo nhiệt ăn xong tiệc cưới, Tần Yến Sơn cười nói: "Đại lang, ở đây của ngươi ngủ lại không tiện, ta muốn trước mang theo biểu muội về huyện thành, sáng mai ngươi phải đi nha môn báo danh có phải không? Đến lúc đó chúng ta lại gặp mặt, đừng quên mang theo đệ muội, vừa vặn có thể bồi biểu muội của ta."
Lý Tùng nhìn một chút điều kiện trong nhà, đúng là bây giờ không thể cung cấp chỗ ở cho biểu huynh muội bọn họ, hắn liền gật đầu nói: "Được, hôm nay ta cũng không giữ ngươi, ngày mai chúng ta gặp lại."
Bởi vì khuôn mặt lạnh kia của Lý Tùng, người trong thôn cũng không có ai dám đến náo động phòng, Hoa Quế chỉ cảm thấy chuyện hôm nay phát sinh có chút kỳ quái, cái người quý tiểu thư gọi là Trần Lan, giống như đối với nàng vừa gặp đã thân quen, lôi kéo nàng nói rất nhiều chuyện, ngay cả Tần Yến Sơn, cũng thỉnh thoảng chú ý nàng, khiến nàng hết sức lo sợ, cũng không kịp tỉ mỉ hỏi Quế Thanh Thanh chuyện gì xảy ra, liền cáo từ.
Chờ khách nhân đi hết, Lý Phúc Mãn liền vội vàng hỏi nguyên do của chuyện xảy ra ngày hôm nay, Lý Tùng đem chuyện một năm một mười nói ra, Lý Phúc Mãn nổi cáu: "Tống gia này thật là khinh người quá đáng! Con ta nên đánh! Đánh ch.ết con rùa con đó đi...."
Quế Thanh Thanh nói: "Cha, sau này ngày đừng nên đi xa, tránh cho Tống gia kia trả thù."
Lý Phúc Mãn gật đầu một cái: "Ta sẽ cẩn thận. được rồi, bận rộn một ngày, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Cha cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Lý Tùng cùng Quế Thanh Thanh trở về phòng, nói: "Thanh Thanh nàng nói xem, hôm nay có phải nên phạt nàng hay không?"
Quế Thanh Thanh có chút kinh ngạc: "Ta đã làm sai điều gì?"
"Ta chỉ là cùng Tống Khuyết nói mấy câu, nàng đã bị dọa sợ đến mặt trắng bệch, có phải nàng đối với ta không có lòng tin?"
Quế Thanh Thanh ôm lấy thắt lưng của Lý Tùng, tựa đầu vào ngực hắn "Đại lang, thật xin lỗi, lúc ấy ta chỉ sợ là....."
Lý Tùng nhớ đến hành vi của vợ chồng Quế Lương, cũng không trách được nàng lo lắng, hắn ôm lấy Quế Thanh Thanh thả vào trên giường, cười nói: "Sau này chỉ cần có ta ở đây, nàng liền đem tâm thả vào trong bụng đi."
Quế Thanh Thanh liền vội vàng gật đầu, Lý Tùng mấy cái đã cởi ra quần áo của mình "Ngủ đi." Trên miệng hắn nói ngủ, nhưng vẻ mặt kia rõ ràng mang theo nồng đậm khát vọng, Quế Thanh Thanh bị hắn nhìn như vậy có chút không được tự nhiên, vội vàng nói: "Ta đi tắm một chút, chàng ngủ trước đi."
Quế Thanh Thanh rửa mặt xong, mới nhớ tới dục vọng kinh người của hắn tối hôm qua, nàng cũng có chút sợ, chầm chậm đi tới trước giường, thấy Lý Tùng đang nhìn nàng chằm chằm, Quế Thanh Thanh vội vàng đem khăn bố đưa tới: "Rửa mặt đi."
Lý Tùng nhận lấy khăn bố lau qua loa một phen, ánh mắt nhìn về Quế Thanh Thanh, đều nói mỹ nhân dưới ánh đèn, vừa lật liền có phong vị khác, Thanh Thanh rất xinh đẹp, dáng người yểu điệu, gương mặt phấn nộn, ngay cả bao nhiêu tiểu thư khuê các cũng thua kém.
Lý Tùng thấy nàng còn chưa chịu lên giường, liền cười nói: "Nếu nàng không đi lên, ta sẽ đi xuống giường ôm nàng lên."
"Đừng....." Quế Thanh Thanh biết là trốn tránh không được, nàng tìm sang chuyện khác hỏi: "Đại lang, tối hôm qua ta có một chuyện muốn hỏi chàng....."
"Chuyện gì?"
"Chàng nói Đổng tú tài kia nhà hắn ở đâu? Nhà của vợ hắn lại ở đâu?"
Lý Tùng cười nói: "Tối nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, đừng nói chuyện này."
"Nhưng mà ngày mai chàng sẽ phải đi nha môn làm nha dịch, vụ án này trong trong lòng chàng không có sổ thì sao được?"
Lý Tùng nói: "Nhà Đổng tú tài ở huyện thành, nhà vợ hắn ở Liễu gia tập....."
Quế Thanh Thanh ánh mắt lập tức sáng lên "Ngày mà thê tử của Đổng tú tài mất tích, có phải là trời mưa hay không?"
"Hình như là đúng vậy..... Nàng nghĩ đến cái gì?"
Đúng là Quế Thanh Thanh nhớ lại một chuyện, chuyện này là ở ba năm sau mới xảy ra, nàng mặc dù không nhớ rõ cụ thể là xảy ra chuyện gì, nhưng mà nàng biết cách huyện thành chừng ba dặm có một Tụ Ngọc am, bị người phát hiện tham gia lừa bán phụ nữ, bên trong đại điện phía dưới tượng Phật, có một nhà giam, chuyện này lúc ấy ồn ào huyên náo, người làm Tống gia cũng xúm lại thầm thì với nhau về chuyện này.....
Nàng đoán chuyện thê tử của Đổng tú tài mất tích, cùng Tụ Ngọc am này không thoát được quan hệ, nhưng mà chuyện như vậy, làm sao để nói cho hắn biết đây? Quế Thanh Thanh suy nghĩ một lát, cười nói: "Đại lang, thê tử của Đổng tú tài về nhà mẹ đẻ, nếu như trên đường nàng gặp mưa, nàng sẽ đi nơi nào để trú mưa?"
Lý Tùng suy nghĩ chốc lát nói: "Hẳn là đi Tụ Ngọc am! Những chỗ khác nữ nhân đi bất tiện."
Quế Thanh Thanh cười cười: "Ta cũng đoán vậy, cho nên Đại lang ngày mai nhất định phải đi am ni cô hỏi thăm, nói không chừng các nàng đã gặp qua thê tử của Đổng tú tài....."
"Đáng tiếc là am ni cô, ta một đại nam nhân đi không có phương tiện, không bằng ngày mai ta dẫn nàng đi cùng."
"Được!" Quế Thanh Thanh vội vàng đáp ứng.
Lý Tùng cười nói: "Đã như vậy, còn chờ cái gì mà không lên giường? Nàng còn muốn trì hoãn đến ngày mai phải không?"
Quế Thanh Thanh đỏ mặt, nàng lên giường ngồi xuống, cởi xuống áo lót bên ngoài, Lý tùng đưa tay ra kéo cái dây yếm đằng sau lưng nàng, cái yếm bằng vải bông trong nháy mắt rơi xuống, Quế Thanh Thanh "A" một tiếng kinh hãi, nhìn lại mọi chướng ngại trước ngực nàng đã bị cởi bỏ hết, một đôi bầu ngực no đủ vểnh lên, hình dáng mỹ lệ, sáng bóng động lòng người, hai núm ɖú màu đỏ tươi như quả bồ đào đang muốn nứt ra. [thông cảm em chém, vì đoạn này QT không rõ + em cũng chưa có kinh nghiệm edit cảnh H]
Lý Tùng vừa thấy, lập tức miệng đắng lưỡi khô, liền đem thân thể mềm mại kia đè xuống....