Chương 14: Nhà mới
Bởi vì ruộng nương đã làm xong, trong nhà tạm thời không có việc đồng áng, Quế Thanh Thanh chuẩn bị xong bữa sáng và bữa trưa cho cha chồng, vợ chồng hai người cùng nhau đi vào thành.
Lý Phúc Mãn biết Quế Thanh Thanh đi phụng bồi Trần Lan, luôn miệng nói phải, người ta là khách từ xa đến, để cho người ta ở khách điếm đã là rất thất lễ, có thời gian dù sao cũng nên bồi người ta, ông thấy nhi tử cùng con dâu đi cạnh nhau, dáng vẻ vợ chồng hài hòa, vui mừng cười toe toét, xem ra sang năm là có thể ôm trưởng tôn*. [trưởng tôn: cháu trai trưởng].
Lý Tùng đưa Quế Thanh Thanh đến khách sạn, thì vội vàng đi nha môn điểm danh, tối hôm qua Tần Yến Sơn đi bái phỏng Mã Huyện lệnh, bèn nhắc đến chuyện Lý Tùng đồng ý đến nha môn làm nha dịch, hôm nay Mã Huyện lệnh thấy Lý Tùng đến thật, rất cao hứng, trong lòng hắn cũng đánh tính toán nhỏ, cho dù Lý Tùng không phá được vụ án này, để cho Tần Yến Sơn thiếu hắn một chuyện, cũng là đáng giá, Mã Huyện lệnh liền để Lý Tùng làm bộ đầu.
Lý Tùng lĩnh Yêu Bài, lại thấy mấy nha dịch dưới tay, mọi người ồn ào la hét muốn mời cấp trên uống rượu, thật ra thì trong đầu của bọn họ cũng có chút ý nghĩ cười trên nỗi đau của người khác, vì vụ án này, tất cả nha dịch nặng hoặc nhẹ cũng đều đã bị ăn hèo, vào lúc này bọn họ cảm thấy Lý Tùng ngu tự chuốc lấy khổ, bây giờ làm bộ đầu, đây không phải là tự nhận trách nhiệm sao! Cho nên ai cũng không có bất mãn gì đối với sự bổ nhiệm của Huyện lệnh đại nhân.
Những tên nha dịch nhỏ mọn này, Lý Tùng cũng đoán được mấy phần, hắn vốn là muốn mang theo hai thuộc hạ cùng đi Tụ Ngọc am, dù sao nếu thật sự phát hiện thấy điều gì, đem công lao chia ra một chút cũng tốt, tránh cho hắn độc chiếm công lao chọc người ghen tỵ, nhưng khi nhìn thấy hư tình giả ý của mấy người này, hắn lại bỏ đi suy nghĩ này, cùng bọn họ hàn huyên mấy câu, Lý Tùng rời khỏi nha môn, ở cửa lại gặp được người mà mấy hôm trước phụng mệnh Huyện lệnh đại nhân đi tìm hắn Đỗ Tiểu Bộ.
Đỗ Tiểu Bộ biết nền tảng của Lý Tùng, thấy Lý Tùng, hắn cười ha ha hỏi: "Chúc mừng Lý bộ đầu hôm nay đi nhận chức, bây giờ ngươi là đi đâu?"
Lý Tùng cười nói: "Nếu đã nhậm chức, thế nào cũng phải đi điều tr.a một chút..... Ngươi bây giờ có bận hay không? Nếu không bận, hãy theo ta đi một lần....."
Đỗ Tiểu Bộ đang muốn kết giao với Lý Tùng mà khổ nỗi là không có cơ hội, thấy Lý Tùng mời, liền đáp ứng, hai người trước đi đến khách điếm.
Ở cửa khách sạn, lại đụng phải Tần Yến Sơn mang theo Quế Thanh Thanh cùng Trần Lan ra ngoài, hắn vừa thấy Lý Tùng liền cười nói: "Chúng ta đang muốn đi tìm huynh, vừa khéo huynh đã đến đây rồi, đi, ta dẫn huynh đi xem nơi này một chút."
Lý Tùng cười nói: "Nhưng mmà ta đang muốn đi phá án, cũng muốn mời ngươi tham gia đây." Bởi vì Tần Yến Sơn mang theo bốn, năm người làm, đều là những người giỏi quyền cước, Lý Tùng nghĩ là nếu như có cần, họ còn có thể giúp một tay, nếu như không có việc gì, coi như là phụng bồi Tần Yến Sơn đi dạo chơi một chuyến, dù sao phong cảnh xung quanh Tụ Ngọc am cũng không tệ lắm.
Tần Yến Sơn nói: "Chuyện phá án không vội, dù sao vụ án kia đã kéo dài mấy ngày, cũng không để ý chút thời gian này. Chút nữa ta sẽ đi cùng huynh là được rồi."
Đỗ Tiểu Bộ có ấn tượng khắc sâu đối với Tần Yến Sơn, người mà ngay cả Huyện lệnh đại nhân cũng phải nhún nhường ba phần, hắn không muốn nhớ cũng khó, đương nhiên là không có ý kiến.
Tần Yến Sơn để cho người làm dành ra hai còn ngựa đưa cho Lý Tùng cùng Đỗ Tiểu Bộ, mấy người bọn họ cưỡi ngựa, Trần Lan thì lôi kéo Quế Thanh Thanh ngồi lên xe ngựa, Quế Thanh Thanh cười nói: "Biểu huynh muội các người rốt cuộc là mang theo chúng ta đến nơi nào? Sao còn phải thần thần bí bí?"
Trần Lan cười nói: "Các ngươi đến nơi sẽ biết! Đúng rồi Quế tỷ tỷ, có một việc mà ta vẫn muốn hỏi tỷ, chỉ sợ tỷ cảm thấy ta mạo phạm."
Quế Thanh Thanh cười nói: "Ta biết tính ngươi thẳng thắn, có chuyện gì thì cứ việc hỏi, ta sao lại trách ngươi?"
"Vậy ta đã có thể hỏi, ngày hôm qua ta gặp được người nhà của tỷ, cảm thấy có chút khó hiểu, tỷ cùng với Hoa Quế tỷ tỷ là cùng một mẹ sinh ra, tại sao dáng dấp của hai người các ngươi lại không giống nhau?"
Quế Thanh Thanh cười nói: "Đương nhiên là ta lớn lên giống mẹ, tỷ tỷ nàng....."
Trần Lan thấy Quế Thanh Thanh không chịu nói tiếp, liền dò hỏi tiếp: "Nữ nhi lớn lên giống phụ thân là đúng, nhưng mà ngày hôm qua ta cũng đã nhìn thấy phụ thận của tỷ, nhìn thế nào cũng cảm thấy Hoa Quế tỷ cùng với phụ thân của tỷ không giống nhau...."
Quế Thanh Thanh suy đoán đây chắc là do Trần Lan hỏi thăm được cái gì đó, cố ý thử dò xét nàng, trong lòng Quế Thanh Thanh không khỏi thở dài một tiếng, nhớ năm đó khi tỷ tỷ còn bé, chẳng những phụ thân không thích, chính là mẹ nhìn thấy tỷ tỷ cũng chán ghét, Quế Thanh Thanh cũng đã nghe mấy tin đồn, nói rằng năm đó mẫu thân gả cho phụ thân được bảy tháng đã sinh Hoa Quế, chỉ là rốt cuộc mẹ đã trải qua những chuyện gì, Quế Thanh Thanh thật không nói được, lại nói phụ thân mình, chưa từng nói Hoa Quế không phải con ruột của ông.
Quế Thanh Thanh cười cười không nói gì, Trần Lan mặc dù tính tình thẳng thắn, nhưng cũng biết là Quế Thanh Thanh không muốn nói, liền không tiếp tục hỏi nữa, rất nhanh xe ngựa đã ngừng lại ở trước một tòa nhà, vùng này nhà ở đều là một mảnh ngói màu đen, bề ngoài nhìn cũng không bắt mắt, trong sân trồng cây tùng cây bách, lúc này đã xanh biếc dồi dào, phòng xá thấp thoáng ở giữa cây cối cao lớn, nhìn kỹ lại có một phen thanh nhã yên tĩnh ý vị.
Trần Lan thường thấy khu nhà giàu thôn trang trù phú, thấy tòa nhà này thì có chút thất vọng, nhưng bởi vì có Quế Thanh Thanh ở bên cạnh, nàng cũng không tiện cùng biểu ca nói chuyện.
Tần Yến Sơn cười nói: "Lý huynh, huynh thành hôn, ta còn chưa có đưa quà mừng cho huynh, nghĩ tới nghĩ lui, nếu huynh muốn làm việc ở nha môn, mỗi ngày từ Lý gia thôn đến huyện thành lại không có phương tiện, ta liền nghĩ ở huyện thành mua một tòa nhà làm quà mừng cho huynh, hôm qua phái người đi tìm một ngày, cũng không có cái nào thích hợp, đành nhờ Huyện lệnh đại nhân tìm giúp một tay, cuối cùng cũng tìm được tòa nhà này, ta còn chưa có tự mình xem qua, nhưng mà Mã đại nhân nói, chắc không sai, chúng ta vào xem một chút....."
Lý Tùng thất thần, không nghĩ đến Tần Yến Sơn lại chi nhiều như vậy, một tòa nhà như vậy trong huyện thành, ít nhất cũng phải hai ba trăm lượng.
Tần Yến Sơn vỗ vỗ bờ vai hắn, cười nói: "Không cần nói lời khách sáo! Có câu nói "cung kính không bằng tuân lệnh", bây giờ rất thích hợp cho huynh."
Lý Tùng hiểu ý cười cười, chắp tay một cái nói: "Để cho ngươi phải hao tổn tâm trí, vậy nếu ta từ chối thì thật bất kính."
Hai người vừa nói chuyện, Tần Yến Sơn sớm đã phái người đến quét dọn, người làm Tần gia làm lễ nghênh đón, dẫn mọi người vào trong tòa nhà.
Quế Thanh Thanh cùng Trần Lan đi ở sau cùng, chợt nghe thấy âm thanh mở cửa từ hàng xóm cách vách, Quế Thanh Thanh cố ý nhìn sang, một lần nữa ngây ngẩn cả người, từ trong cửa lớn đi ra ngoài không phải ai khác, lại là đệ đệ Tống Tử Hà của Tống Tử Kiều, kỳ quái, tại sao hắn lại ở chỗ này?
Trần Lan vào cửa, thấy Quế Thanh Thanh còn chưa theo kịp, liền kêu: "Quế tỷ tỷ! Tỷ nhìn cái gì vậy?"
"Không có..... Không có gì....." Quế Thanh Thanh vội vàng nhanh chân đi vài bước vào cửa, không nghĩ tới bên ngoài sân rất bình thường, bên trong lại là chốn bồng lai, vô cùng rộng rãi thoáng mát, chính giữa sân là một hoa viên, lúc này hoa mẫu đơn đang nở rộ, khắp sân cũng mang theo một cỗ mùi thơm nhàn nhạt.
Trên đất có một con đường được lát đá xanh, thỉnh thoảng lại có hoa văn được phác họa đơn giản vòng quanh, có vẻ cực kỳ rộng rãi sáng sủa, toàn bộ đình viện là hai tòa nhà, mặc dù không có rường cột chạm trổ tinh xảo, nhưng mà dọc theo hành lang đi thẳng về phía trước, nhìn lại cảm thấy có một tia ý vị không nói thành lời, nhu hòa mà an nhàn, nhìn thế nào cũng thấy thoải mái. Đoàn người ở trong sân nhìn một vòng. Trần Lan cũng cười nói: "Biểu ca vẫn rất có mắt nhìn."
Tần Yến Sơn nhìn tòa nhà này cũng rất hài lòng, cười hỏi: "Thế nào? Phu thê hai người có thích hay không? Nếu như cảm thấy nơi này không hợp, chúng ta có thể tu sửa lần nữa...."
Lý Tùng vội vàng khoát tay "Tòa nhà tốt như vậy nếu tu sửa lại lần nữa, vậy cũng thật sự là phá của trời, ta cùng Thanh Thanh cảm ơn ngươi!"
Quế Thanh Thanh tiến lên thi lễ, trịnh trọng cảm ơn Tần Yến Sơn, Tần Yến Sơn nhìn thấy nàng, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài, liền nói không nên khách khí.
Tần Yến Sơn giải quyết xong việc tâm sự trong lòng, lúc này mấy người mới đi Tụ Ngọc am.