Chương 9: Turandot (thượng)

Cuộc đời đầu tiên, làm một sinh viên Trung Quốc đúng chất, Hiil luôn ôm cứng lấy cái máy vi tính của mình không rời một bước, đối với mấy thứ nghệ thuật thanh cao hoàn toàn chỉ biết danh mà không biết nội dung. Lại càng không nói đến hành vi không hề biết thưởng thức, chỉ cần nghe nhạc cổ điển là lăn ra ngủ pho pho của hắn. Chuyện này cũng bình thường thôi, bạn gặp qua sinh viên Trung Quốc bình thường nào sẽ thích nghe thứ này mà không phải mấy bài nhạc trẻ, ai lại bỏ thời gian tiêu tốn cho những buổi hòa nhạc mà không phải những buổi live show? Huống chi trạch nam yêu nhất là anime, trạch nữ thích nhất phim Âu Mỹ, có mấy người phân biệt được tứ đại nhạc kịch và tứ đại opera?


Cái loại vừa xuyên không là lên được phòng khách xuống được nhà bếp, vừa biết vẽ tranh sơn dầu vừa biết nhiều thứ tiếng, còn biết cả võ thuật, rồi thưởng thức âm nhạc cổ điển, nếu không phải thiên tài thì chính là…


Ít nhất lúc Hill xuyên không ngay cả tiếng Anh cũng nói không được, nếu không phải xuyên vào một đứa trẻ, hắn chắc phải đâm đầu vào tháp Big Ben chứ đừng nói đến thành thám trưởng Scotland Yard.


Cuộc đời thứ hai, hắn là người Anh, cảm ơn các ông vua bà hoàng, London có một nơi giàu có gọi là khu tây, hắn ở chỗ đó mà bồi dưỡng cách thưởng thức nghệ thuật cao nhã. Chẳng qua, nói thật, lúc còn trẻ, gia đình có mời gia sư dạy vẽ tranh sơn dầu, đàn violin, nhưng không cần dùng nó kiếm sống, chỉ là mấy quý ông xã hội thượng lưu cần phải biết một chút. Đến khi hắn làm trái với nguyện vọng gia đình, làm thám trưởng, công việc càng lúc càng bận rộn, ngay cả thời gian ăn cũng không có nữa.


Thế cho nên, hôm nay hắn đối với mấy món nghệ thuật cao nhã luôn duy trì hiểu biết một hai nhưng không có hứng thú nhiều. Tấm vé xem opera trên tay hắn là do đồng nghiệp Tổ giết người tặng, vị đồng nghiệp này thích xem bóng đá, trời mới biết ai lại tặng anh ta vé xem opera? Hơn nữa còn là vé xem “Turandot (1)”


Trong 10 vở opera nổi tiếng thế giới, nếu hỏi Hill thích nhất vở nào hắn không chắc nhưng không thích thì nhất định là Turandot. Dù sao, từng là người phương đông thì ai cũng sẽ không thích vở kịch người phương tây viết về người phương đông này.


available on google playdownload on app store


Đương nhiên, những khúc hát trong vở rất hay, mà đây cũng là ưu điểm duy nhất của vở opera này.


Hill thay vest, đeo cravat có sọc hoa văn, lái xe đến trước nhà hát, nhà hát opera Maltimore năm ngoái gặp khủng hoảng kinh tế, không thể không thanh toán tài sản đóng cửa. Chính phủ địa phương cho dù vô cùng đau đớn cũng làm gì được, nhà hát làm ăn lỗ lã không nổi lại không thể may mắn thu được các đại gia vung cho một khoản tiền tài trợ, huống chi mấy ông trùm đường Wall kỳ thực càng thích xem bóng đá hơn.


Mấy nhà hát nhỏ cũng có nhưng nơi có thể biểu diễn Turandot không nhiều, lần này đoàn opera Chicago tới nơi này lưu diễn, cũng chỉ có thể mượn được sân khấu lộ thiên mà thôi. Chẳng qua rất nhiều vở opera Italia đều là diễn lộ thiên, với lại, diễn như thế cũng có chỗ hay, dù sao không ai nói với bạn nguyên nhân là do không có nhà hát lớn để diễn cả.


Lần thứ hai Hill gặp Hannibal là ngay trước cửa sân khấu lộ thiên, màn đêm bị đèn hoa làm chói lóa, sân khấu đã chuẩn bị tốt, phía sau hậu trường một vài diễn viên mặc trang phục diễn ngẫu nhiên đi qua đi lại.


Các quý bà mặc váy áo để lộ chiếc cổ dài trắng nõn, quý ông mặc những bộ vest sang trọng, bảo thạch chói lóa dưới ánh đèn, các quý cô đứng tụm lại nói chuyện với nhau, rồi tản ra, lần thứ hai tụ lại thành nhóm nói chuyện với người khác, hoa mỹ tựa như mình mới là diễn viên chính của vở opera này, không gian vừa an tĩnh mà cũng vừa huyên náo.


Hannibal đang cùng một quý bà mặc bộ váy dài bó sát màu vàng nói chuyện với hau, quý bà thoạt nhìn không còn trẻ thế nhưng lại mang hơi thở của một người phụ nữ thành thục quyến rũ. Bọn họ kề sát nhau nói chuyện, cử chỉ vô cùng thân thiết, ngay cả nụ cười lễ phép thường ngày của Hannibal cũng cong hơn vài phần — y hiển nhiên đang vui vẻ, nếu như y có loại tình cảm này.


Hill nghĩ bản thân chịu hết nổi rồi, mỗi lần nhìn thấy Hannibal đều phải né tránh, hơn nữa, ngụy trang cũng rất phiền phức, thế nhưng nếu có một ngày bại lộ thân phận, chuyện phiền phức hơn nữa còn ở phía sau. Không ai thích bị một thợ săn theo dõi chằm chằm, cho dù là hắn.


Đến tận lúc này, Hill mới bắt đầu hối hận vì sao lúc trước lại nổi điên lên mà cứu người như vậy, cứ thế, vì một chút hoài cổ mà tự chuốc phiền phức… Quả thực là tự làm tự chịu, đáng đời bây giờ tiến thối lưỡng nan.


Vì để ngừa vạn nhất, Hill chỉ có thể lui trở về chỗ để xe, đem chút nước hoa dự phòng xịt lên người. Nói thật, chiêu này thực sự là đơn giản mà thực dụng, cho dù hậu quả là không ai dám tới gần, cùng với lúc nào về nhà hắn cũng phải tắm một giờ, nếu không cái mùi nồng nặc này đến ngày hôm sau cũng không hết.


Với lại, Hill rất bội phục Hannibal hai lần gặp gỡ trước, y đều có thể mặt không đổi sắc nói chuyện với hắn, ngay cả lông mày cũng không nhăn lại lần nào, tựa như cái người xịt nước hoa quá lố kia không phải là Hill vậy.
“Hill?” Quả nhiên trong đám người Hannibal có thể liếc một cái là nhận thấy Hill.


Y chậm rãi đi tới, cái tư thái thong dong như dưới chân không phải là cỏ mà như bước trên thảm đỏ này của y khiến các quý cô tuổi trẻ ở đây đều liếc mắt nhìn, dù sao bác sĩ quả thực cao to anh tuấn, lại vừa ưu nhã lễ độ.


“Bác sĩ Lecter.” So sánh với y, Hill tuy rằng tuấn mỹ nhưng mùi nước hoa sực nức trên người đủ để trừ hết điểm.
“Vụ án kết thúc rồi?” Hannibal hỏi.


“Gã không nhận tội, chẳng qua, chứng cứ đầy đủ, có nhận tội hay không cũng vậy thôi.” Hill trả lời, “Công tố vẫn theo trình tự mà khởi tố, chuyện tiếp theo đã không phải chuyện của FBI nữa rồi.”
“Mặc kệ thế nào, cậu đã bắt được gã.”


“Chỉ là may mắn mà thôi, nếu ngày hôm đó tôi không đi qua khu đó để lấy lời khai mấy gia đình thì cũng không vừa vặn gặp được gã muốn ra tay với anh.” Hill nói, đường nhìn chú ý tới Gloria cũng ở đây.


“Chúng ta thật may mắn, nếu hôm đó cậu không tới thì tôi nguy mất rồi.” Hannibal theo đường nhìn của hắn nhìn Gloria, sau đó mở miệng: “Turandot là tâm nguyện rất lâu của Gloria, lần sau chắc phải mấy năm nữa đoàn opera Chicago mới lại đến đây lần.”


“Nhà hát opera Maltimore đóng cửa thực sự là làm người khác nuối tiếc.” Hill nhắc tới chuyện một năm trước.


“Quả thực như vậy, tôi nghe nói bác sĩ Lecter tài trợ cho dàn nhạc Maltimore, bằng không hẳn đã có thể giúp đỡ nhà hát rồi.” Một giọng nói trong đám đông nói chen vào, hai người quay đầu nhìn lại.


“Vị này là đồng nghiệp của tôi, bác sĩ Chilton, vị này chính là đặc vụ FBI, đặc vụ Noras.” Hannibal giới thiệu.
“Đặc vụ FBI? Chẳng lẽ là đặc vụ Hill Noras trong vụ án Strangler? Vậy thì thật vinh hạnh quá.” Bác sĩ Chilton mặc âu phục màu đen, nụ cười của gã không làm người ta ưa nổi.


“Lại một bác sĩ tâm lý nữa?” Hill cười trêu ghẹo: “Chẳng lẽ bác sĩ tâm lý đều thích xem opera?”
“Trên thực tế tôi càng thích nhạc giao hưởng hơn, dù sao tôi tài trợ dàn nhạc chứ không phải nhà hát.” Hannibal đáp lại lời trêu ghẹo của Hill, mọi người cùng nở nụ cười.


Hill không có tâm tư xem vở opera mình không thích, thế nhưng hắn có thể nhìn ra, Hannibal rất chú tâm đến nghệ thuật. Ngũ quan y thâm thúy, đôi mắt nâu chăm chú nhìn lên sân khấu, ánh  mắt mãi dõi theo công chúa Turandot, thâm tình động dung.


Tất cả thợ săn đều rất mẫm cảm với những ánh nhìn của người khác cho nên ánh mắt của Hill dù chỉ dừng ba bốn giây, Hannibal vẫn cảm nhận được, quay đầu nhìn hắn một cái, Hill gật đầu chào, Hannibal cũng lễ phép gật đầu chào lại, một lần nữa đem sự chú ý tập trung vào vở diễn.


Công chúa cao ngạo mang khí thế khiếp người đứng trước mặt mọi người nói: “Ta không thuộc về người đàn ông nào.” Nàng công chúa với váy áo hoa lệ, thân phận cao quý, tài trị quốc hơn xa phụ thân nhu nhược của nàng, nàng có quyền nói lên những lời này.


Nàng trang dung lãnh khốc, ánh mắt bình tĩnh nhìn người cầu hôn thất bại lên đoạn đầu đài, căm hận vẫn chôn sâu trong lòng nàng. Dường như vĩnh viễn không quên được lúc bà nội ch.ết trong tay địch, bây giờ nàng là địch với toàn bộ thế giới.


Trí tuệ là trường mâu của nàng, xinh đẹp là tấm khiên của nàng, cao ngạo là chiến bào của nàng, phẫn nộ là sức mạnh của nàng, lạnh lùng là mặt nạ của nàng, sự nhân từ của cái ch.ết là linh hồn của nàng, dẫn theo vong hồn đi vào nơi vĩnh hằng.


Thế nhưng chung quy công chúa Turandot vẫn không thể thoát được vận mệnh — gả cho một vương tử. Nàng nói mình bị tình yêu bắt được, thế nhưng có một loại lực lượng linh hồn, còn cao xa hơn lực lượng tình yêu. Tình yêu không thể nắm giữ nàng, công chúa Turandot không thuộc về người đàn ông nào cả, vĩnh viễn là như thế.


Cho nên mới nói, đây là một vở opera không khiến người ta thích nổi, dựa vào gạt bỏ một linh hồn cao ngạo mà lãnh khốc để làm nên một kết cục tục tằng sung sướng trong lòng mọi người.
Hill vẫn còn chưa đi, bởi vì sau khi vở diễn kết thúc, Hannibal đi tới gặp hắn.


“Bác sĩ Lecter.” Hill lại mang biểu cảm như mặt nạ một lần nữa, sau đó nhìn Grameen cùng mấy người bạn gái trò chuyện, vở opera tuy rằng kết thúc nhưng lại tới lúc nâng ly uống rượu, diễn viên và khán giả cùng đi dạo uống rượu trong hoa viên, nâng ly xã giao, Hannibal chỉ cầm một ly champagne màu vàng.


“Hill, xin thứ lỗi, tôi cảm thấy rất bất an.” Trong giọng nói Hannibal mang theo một chút bất đắc dĩ.
“Chuyện khiến anh bận lòng có liên quan đến tôi?”


“Quả thực như vậy, cậu đã cứu tôi một mạng, thế nhưng tôi vẫn chưa cảm ơn cậu.” Màu vàng rất hợp với người đàn ông này, cho dù champagne cầm trên tay y chưa uống một ngụm, thế nhưng mái tóc màu vàng nhạt và giọng nói chân thành đó khiến người ta khó lòng từ chối những gì y nói, huống chi, trong sự dịu dàng đó, Hannibal dị thường cường thế.


“Well, anh đang ám chỉ một lời mời khác?” Hill nở nụ cười.
Hannibal khẽ cong khóe môi, ánh đèn hắt lên mắt y, đôi mắt màu nâu trở nên đỏ lên.
“Tôi có vinh hạnh này?” Y giơ ly.
“Sure, sao tôi lại từ chối chứ?” Hill đáp lại.


Hắn có thể từ chối lần đầu, cũng không thể từ chối lần thứ hai, thứ ba, Hannibal không ngốc, từ chối nữa sẽ khiến y phát hiện ra khác thường. Điều này làm Hill rất khổ não, bởi Hannibal không phải một người sẽ ba lần bốn lượt mời một đặc vụ FBI nhỏ nhoi đến nhà dùng cơm. Nếu như y làm vậy, tức là y đã cảm thấy hứng thú với người đó, đồng thời cực kỳ cố chấp.


Thở dài trong lòng, Hill cảm thấy trán mình đang được khắc lên hai chữ ‘phiền phức’.
*Hết chương 09*
*Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:*


Những bình luận về Turandot là cái nhìn cá nhân, bởi vì bản thân không thích gì vở opera này, chỉ cảm thấy có hai khúc hát nghe hay hay mà thôi, so với Turandot thì Carmen có vẻ thích hợp với khẩu vị tôi hơn. Mà thực ra, tôi thích nhạc kịch hơn, đặc biệt thích The phantom of the Opera bản điện ảnh, vừa hát vừa múa khá hiện đại, thích hơn kiểu hát opera bình thường.


Nhà hát Opera Maltimore quả thực đã phá sản năm 09….Ai, lúc tr.a tư liệu mới nhìn thấy.


Với lại, lải nhải lúc đầu chương là do một thời kìm lòng không đậu… cảm thấy đời trước vốn là sinh viên bình thường, sao vừa xuyên việt đã thưởng thức nổi opera? Không lẽ xuyên việt  một cái là biến cao nhã? Nếu như không có ký ức của nguyên chủ thân thể, có khi tiếng Anh còn không nói được ấy chứ. Huống chi người thích nghe nhạc cổ điển bây giờ quả thật ít…


Cho nên, ban đầu Hill cũng chỉ là một con người tục tằng phổ thông, cho dù đã trải qua ba đời thì cũng là một người thích ăn fast food, không thích nghe opera mà thôi. Có thể xuyên việt sẽ cho Hill biết thêm nhiều điều trước đây chưa từng biết, thế nhưng sở thích thì không thể thay đổi. Giống như là người không thích ăn cà rốt cho dù xuyên việt bao nhiêu lần cũng sẽ không thích ăn cà rốt vậy, tuy rằng có thể quen với mùi cà rốt rồi nhưng vẫn không thích ăn như thường thôi.


… Cho nên, nhạc cổ điển = cà rốt? ⊙﹏⊙b






Truyện liên quan