Chương 10
Không biết qua bao nhiêu giờ đồng hồ, đến khi Vũ Quân tắt đi cái PS đang chơi cùng Chính Phong thì mới nhận ra rõ ràng chưa hề rời khỏi nhưng căn phòng lúc trưa và bây giờ khác xa nhau hoàn toàn, gam màu trắng đen đơn giản được thêm nào là chút tím, chút đỏ, giường ngủ để đầy những chiếc gối lớn nhỏ đến gấu bông đủ hình dạng, rèm che từ màu xám giờ cũng trắng và xanh nhạt. Cửa sổ thì có thêm những chậu hoa nhỏ, vị trí lấp camera đã bị thay bằng những bóng đèn thả hình dạng cầu thuỷ tinh giống một lớp màn ánh sáng. Tổng thể là một sự “lung linh” không cần thiết.
“Thuật dịch chuyển không gian à?” “Ác thần” đảo mắt nhiều vòng vẫn khó tin nổi.
“...” Người bên cạnh anh hình như cũng bị sốc không nhẹ
“Cậu có chắc bản thân sẽ ở nổi trong cái phòng này không?” Quân lộ vẻ mặt thương cảm
“...” Phong lắc đầu rồi lại gật đầu, ánh mắt vẫn còn rất nhiều tia kinh ngạc
“Hai người thấy sao? Đẹp đúng không?” Vy chống hai tay lên hông
“Cái gì đây?” Trịnh lão từ vừa bước vào đã gầm lên
“Ông nội về rồi à? Ông xem con trang trí lại căn phòng này thế nào? Rất có không khí gia đình phải chứ?” Vy chạy đến kéo tay ông khoe “thành phẩm”
“Vì muốn thằng Phong được thoải mái... Ta đã phá huỷ kiến trúc hoàng gia cổ điển của căn phòng trong ngôi dinh thự lâu năm này... Bây giờ con lại biến nó...” Trịnh lão khó nhọc nói từng câu
“Ông à, ông sao vậy?” Vy vội vuốt vuốt lưng ông
“Đưa ta về phòng nghỉ!! Mau mau lên!!” Lập tức có hai người dìu Trịnh lão đi
“Ông nội... Sao thế?” Cô ngơ ngác nhìn Vũ Quân
“Nếu anh là ông nội anh đã ngất xỉu từ lâu, người ngoài biết dinh thự hơn trăm năm lại tồn tại một căn phòng như vậy thì thật mất mặt!” Quân day day trán
“Anh không biết thưởng thức đấy, Chính Phong! Nó đẹp không? Anh thích chứ?” Ánh mắt mong đợi hướng đến Phong
“Cậu lắc đầu con bé sẽ tức giận, gật đầu là lừa dối!” Vũ Quân rỉ thầm
... Yên lặng kéo dài, cả tiếng hít thở cũng có thể nghe rõ mồn một.
“... Nếu anh ngại nói...” Vy chán nản nhưng lời chưa nói hết
“Cũng được” Cuối cùng vẫn là phụ nữ thắng
“Anh tốt quá đi” Cô cười tít mắt
“Sợ vợ! Trầm cảm mà cũng sợ vợ cho được! Hơi xờ” Vũ Quân ra vẻ khinh bỉ trêu chọc rồi đi tìm Trịnh lão xem ông ấy thế nào.
Trong phòng còn lại cô và Phong, cô lấy hết gối này thú bông nọ chìa trước mặt cho anh xem. Từ nhỏ thay vì chơi búp bê cô đều chọn gấu bông, đến khi nổi tiếng thì cô xây hẳn một căn phòng đựng thú nhồi bông cho riêng mình, tự mua cho đến người hâm mộ tặng
“Anh có muốn đem vài con vào trong bồn tắm không?”
“...” Cái lắc đầu tế nhị
“Gối thì sao?” Cô cầm lên một cái gối nhung màu xanh biển
“...” Cái lắc đầu mạnh hơn
“Chán thật! Xem TV” Cô bỉu môi leo lên sô pha nhấn nút điều khiển
“...” Chính Phong lặng lẽ ngồi cạnh cô
“Là họ đồn bậy, anh đừng hiểu lầm” Cô xua xua tay
Anh dĩ nhiên sẽ không trả lời cũng không phản ứng, anh vốn đâu để ý.
Tiếp đó cô không ở lại dùng bữa chiều mà muốn về nhà thu dọn đồ đạt của mình, Vũ Quân chẳng hiểu là có lòng tốt hay mờ ám gì lại đòi đưa cô về viện lí do sợ xe cô bị cánh săn ảnh nhận ra rồi biết được thông tin cô sắp chuyển về đây. Biết “ác thần” anh họ muốn nói chuyện với cô nên cũng gật đầu thuận theo.
“Anh muốn nói gì sao?” Xe vừa lăn bánh cô đã cất tiếng nhưng trong lòng thầm ngưỡng mộ “ác thần” chọn được chiếc xe đua quá tuyệt này.
“Anh mới là người cần hỏi câu đó, suốt ngày hôm nay em lén nhìn anh không dưới 20 lần”
“Người đàn ông này nhạy cảm thiệt a!” Thêm chút ngưỡng mộ nữa
“Là do em làm quá lộ liễu chứ anh không nhạy cảm gì đâu”
“Anh đọc được suy nghĩ của người khác sao?” Cô nhìn anh không chớp mắt
“Cần thiết cho công việc thôi” Vũ Quân ung dung
“Công việc? Anh ngoài ăn chơi ra cũng có công việc sao?”
Nói đến đây cô mới nhớ, từ lúc Vũ Quân tốt nghiệp trung học ra thì hành tung càng bí hiểm. Ngay cả ba mẹ anh ta cũng không biết được con trai mình làm gì, đi đâu. Mọi người đinh ninh rằng anh chỉ biết ăn chơi khiến cô thắc mắc, trong quy luật của Trịnh gia có nói khi nào đời sau còn đi học thì vẫn sẽ nhận được viện trợ cho nên trước đây cô bỏ nhà ra đi nhưng tiền học phí vẫn được Trịnh gia lo giúp vài phần mặc dù đôi lúc có gặp khó khăn nhỏ. Còn cách ăn xài của Vũ Quân cô e rằng viện trợ cho anh ta gấp mười lần còn không đủ.
“Em nghĩ vật chất của anh là kiếm được từ việc cướp ngân hàng à?” Quân hỏi xoáy
“Vậy anh làm nghề gì?”
“Đầu tư chứng khoáng, nên cần nắm bắt một số thủ thuật đoán tâm lí của các công ty trên sàn”
“Xem ra việc đầu tư của anh rất thành công” Cô gật gù, với những thứ như vậy cô thật sự mù tịt
“Vấn đề chính là vì sao em lại nhìn lén anh nhiều lần cơ mà” Quân cười cười
“À, lúc anh nói với ông việc tháo camera khiến em cảm thấy anh hiểu mục đích của em khi đòi về Trịnh gia ở”
“Vậy mục đích của em là muốn tháo chúng xuống nên mới về nhà à? Biết hy sinh cho chồng con thật”
Cô thật sự muốn đập đầu vào đâu đó vì sự ngu ngốc chưa đánh mà khai của mình.
“Vũ Minh có kể anh nghe về việc em đề nghị tháo máy giám sát đi nên không khó để đoán ra” Quân Quân cười xảo trá
“Ờm...” Vy ủ rũ
“Đến phiên anh được chưa?”
“Hả?”
“Thông tin của em và Phổ Thịnh rốt cuộc là sao?”
“Nhắc đến là bực, em và anh ta chỉ là tiện đường gặp mặt bàn luận một số việc, lo sợ vào quán ăn hay nơi nào đó sẽ bị đồn thổi lên nên mới chọn đại bờ sông gần công ty vậy mà bọn người đó cũng chụp hình đăng tin cho được” Cô cao giọng
“Hai người thật sự chỉ là bạn bè?”
“Đồng nghiệp tốt thì đúng hơn”
“Ùm”
“Mà sao anh lại hỏi?”
“Ban nãy tình cờ đi ngang phòng thấy em đang mở TV về thông tin đó, Đình Luân có nói Ngô thái tử bị trầm cảm nên rất nhạy cảm và dễ tổn thương chắc em cũng hiểu, anh chỉ sợ em cố ý cho cậu ta xem bản tin giải trí để cậu ta tự biết em sẽ không yêu cậu ta dù có bị ép lấy nhau...” Ánh mắt Vũ Quân thâm trầm khác thường
“Sao lại như vậy “Ác thần” Quân Quân dù hai đứa mình hay đấu khẩu nhưng không lẽ anh lại nghĩ em xấu xa vậy sao?” Cô ấm ức trong lòng tưởng chừng sắp khóc
“Xin lỗi là anh họ “ác thần” của em hiểu lầm” Quân cười nhìn cô trấn an
“Còn nữa, em cũng là con gái bình thường sao dám chắc sẽ không yêu anh ta? Em chỉ tò mò không biết anh ta... Làm sao yêu em?”
“Hey! Trịnh lão và nhị thiếu gia luôn miệng nói em thích cậu ta, chẳng lẽ là thật?” Vũ Quân đúng lúc dừng trước toà chung cư cao tầng
“Đến rồi em lên nhà đây” Mặt cô ửng đỏ vội vàng mở dây an toàn
“Người của Trịnh gia thích đổi chủ đề chớp nhoáng...” Vũ Quân lẩm bẩm vừa đủ cho cô nghe thấy
“Cảm ơn anh” Cô vẫy vẫy tay
“Ùm, sau này gặp lại”
Từ “sau này” của Quân Quân chứng tỏ ngày gặp lại của hai người là một ẩn số.
__________________
“Đình Luân, lâu rồi không gặp cậu” Vũ Quân đang chuẩn bị rời đi thì có điện thoại đến
“Em mới trở về từ buổi nghiên cứu ở Hàn, anh đến nhà em chúng ta trò chuyện”
“Được”
__________________
Đình Luân là bạn rất thân của nhị thiếu và tam thiếu. Cậu ta là sinh viên ngành y đại học Yale, để vào được ngôi trường nổi tiếng như thế thì khỏi nói cậu ta là kiểu người yêu sách vở, yêu y học thế nào. Đặt cạnh “ác thần” thì anh lại đích thực bộc lộ khí chất “thiên thần áo trắng”, đường nét chững chạc, ôn hoà, luôn kĩ lưỡng trong mọi việc.
Anh ngồi ở gần hồ bơi phía sau nhà, chăm chú lật trang sách về thần kinh, tâm lí con người.
“Chuyến đi thế nào?” Quân ngồi xuống chiếc ghế cạnh cậu ta
“Rất tốt” Đình Luân mỉm cười, gấp quyển sách lại
“Sẵn đây anh hỏi cậu một câu được không?”
“Anh cứ hỏi”
“Không vấn đề gì nếu Chính Phong biết yêu chứ?”
“Vấn đề ý anh là sao?” Đình Luân đẩy nhẹ gọng kính cận màu đen của mình
“Cậu ta vẫn có thể yêu đương bình thường được không?”
“Tất nhiên, cậu ấy chỉ là căng thẳng quá độ và bị ám ảnh trong thời gian dài dẫn đến trầm cảm sống khép kính, giao tiếp, sinh hoạt và tâm lí chút khác thường nhưng trạng thái ấy chắc chắn có thể hồi phục nếu có người cùng cách điều trị thích hợp” Đình Luân chậm rãi
“Cho nên sẽ không có nghi ngờ gì?”
“Nghi ngờ?”
“Trịnh lão tính đa nghi, nếu cậu ta yêu đương ông ấy chắc chắn sẽ thắc mắc rất nhiều” Vũ Quân cười
“Cứ nói với Trịnh lão gia điều đó hoàn toàn hợp lí”
“Cảm ơn cậu, khi nào sẽ trở lại trường?”
“Ba ngày sau em lên máy bay, vẫn sẽ đi đi về về”
“Ùm, tối nay cậu không bận thì đến “Kingo” chơi cùng tôi và nhị thiếu gia”
“Được, 8 giờ tối em sẽ đến” Luân nói