Chương 20
Đêm xuống Vũ Quân ra về nhưng lời anh ta nói cứ quanh quẩn mãi trong đầu Chính Phong. Mặc dù ý chí phản bác rất mạnh mẽ nhưng suy cho cùng nguyên nhân có đúng như anh ta nói. Anh ở bên cạnh Tề Vy không lâu, cô chăm sóc cho anh, nói chuyện ngọt ngào, anh thích được cô quan tâm nhưng nó xuất phát từ việc anh lợi dụng cô cho mục đích của mình, chẳng qua là anh “nhập tâm” quá thôi hay cùng lắm do anh nhiều năm không tiếp xúc với phụ nữ... Nên cảm xúc có chút dồn dập.
Nghĩ đến đây Chính Phong thở phào nhẹ nhõm. Chú ý đến thời gian thì bây giờ cũng đã hơn 8 giờ đêm, hai người kia chẳng lẽ bàn việc đến bây giờ? Cả bữa tối cũng chỉ có anh. Trên bàn ăn anh hỏi người hầu thì họ bảo hai người quá chuyên tâm nên không muốn bị đứt đoạn. Nực cười... Chẳng lẽ sẽ bàn đến sáng mai?
_______________
“Anh vẫn chưa ngủ sao?” Vy vào phòng, nét mặt bất ngờ, cô biết rõ giờ đã gần 10 giờ đêm, Chính Phong sau khi uống thuốc lẽ ra phải ngủ sớm chứ
Anh ta không buồn trả lời chỉ nhìn cô đánh giá một lượt từ trên xuống. Ánh mắt của anh khiến cô khó chịu không thôi.
“Anh vẫn chưa tắm sao? Băng trên đầu vẫn chưa thay?” Cô chính xác đã bảo người hầu giúp anh tắm rửa và làm sạch vết thương nhưng anh bây giờ hoàn toàn là hiện trạng lúc sáng.
Thấy anh vẫn ngó lơ lời nói của cô, một xíu tức giận bốc lên cô nói vào màn hình cảm ứng nhỏ trên tường, đây là thiết bị dùng để liên hệ với người hầu trong nhà
“Các người vì sao vẫn chưa giúp Ngô thiếu gia tắm rửa?” Giọng nói cô đều đều
“Thưa tiểu thư, cậu ấy nói không muốn bọn tôi động vào người” Một người lập tức báo lại, giọng nói có chút lo lắng
Cô nghe thấy liền thở hắt ra. Tắt đi thiết bị
“Anh muốn thế nào? Anh đang bị thương không hề nhẹ, đừng nên bướng bỉnh như trẻ con” Nể tình anh đang bị thương cô đè thấp cơn bực tức xuống hết mức
“Muốn em thay họ làm tất cả việc đó cho tôi”
“A!”
Cô rùng mình vài cái, nhiều tiếng bàn việc với Phổ Thịnh cô an tâm vì có nhiều người trong nhà chăm sóc Chính Phong nhưng rồi tên này thật không biết tự lo mà còn ỷ lại đòi hỏi cô. Anh ta cũng đâu phải trẻ còn, cuối cùng là vì sao mà dựa dẫm vào cô nhiều như thế. Thất kinh vài giây cô nhớ đến lúc ở vườn hoa Phổ Thịnh có bảo rằng Chính Phong như có tình ý với cô, ban đầu cô phản bác đó chỉ là ý nghĩ vu vơ của Thịnh nhưng xét lại biểu hiện trên bàn ăn của Phong... Cô nghi ngờ tên trước mắt thật sự đang có tình cảm với cô.
Kẻ mạnh chưa chắc đã thắng nhưng người bệnh thì nắm phần thắng trong tay. Cô rồi y theo lời anh mà làm.
“Xem ra hai người có khá nhiều chuyện để nói” Anh khép hờ mắt ngửa đầu hưởng thụ dòng nước ấm.
“Em và Thịnh?” Lại cái ngữ điệu thân thiết này. Giờ ăn trưa Phổ Thịnh cũng gọi cô mật thiết “Vy”
“Ừm” Âm thanh lạnh lẽo phát ra từ cổ họng anh
“Tiến hành bao lâu?”
“Ít nhất cũng hơn nửa năm” Cô ngoan ngoãn trả lời dù không biết nguyên nhân anh ta quan tâm đến công việc của mình.
Hắn không nói gì nữa, đứng thẳng lên bước khỏi hồ nước. Cánh tay đang xoa bóp vai anh của cô bị bỏ hững trên không trung. Đùa sao? Anh ta ngay cả áo choàng hay khăn tắm cũng không thèm quấn vào cứ không che đậy như thể mà di chuyển trước mặt cô.
“Áhhh!!” Cô hét lên chói tai
Chính Phong ngược lại không chút phản ứng cứ thế để cô ngồi đó mà bước đi.
“Đâu phải chưa từng nhìn thấy. Em không cần thét lên như vậy”
“Anh là điên sao? Có thể như thể mà đứng lên không coi cảm xúc kẻ khác ra gì à?” Mặt cô đỏ ửng, hai tay nắm chặt móng tay dài bấu vào lòng bàn tay.
“Tôi là chồng em, tôi có quyền được làm như vậy” Lập luận này làm cho Tề Vy phải cứng họng, lời anh ta nói thật sự không sai
“Nhưng dù sao... Chúng ta cũng đâu khác gì hợp đồng hôn nhân. Anh nghĩ mình là vợ chồng thật hay sao?” Cô muốn nâng tầm mắt để nói chuyện với anh nhưng rồi lại cụp nhanh mắt xuống né tránh.
“Không thật thì làm cho thành thật” Chính Phong rốt cuộc cũng có chút liêm sỉ mà vấn khăn tắm ngang hông. Tề Vy vẫn còn quỳ thấp dưới nền, dáng vẻ rụt rè này của cô là lần đầu anh nhìn thấy. Cô gái này dù là sợ hãi hay ngại ngùng thì luôn rất nhanh chóng hồi phục lại thần thái cao ngạo của mình, giờ đây khí thế mạnh mẽ của cô phút chốc bay đi hết. Ngồi xuống cạnh cô, ngón tay thon dài hướng cằm Tề Vy về phía mình.
“Phụ nữ rốt cuộc cũng là vậy, mạnh mẽ bao nhiêu cơ chứ?” Anh nghĩ thầm trong đầu ánh mắt tham lam quan sát đường nét xinh đẹp trên mặt cô
Cô kinh hoàng mở to mắt nhìn anh, con ngươi anh ta giãn ra rồi co rút lại rõ ràng trong làn hơi nước nhàn nhạt, đường nét anh tuấn hiện tại được cho thêm vài phần gian ác. Anh ta nhìn cô như đang chiêm ngưỡng một món vật phẩm, cả buổi cô chưa ăn gì lại bàn luận cùng Phổ Thịnh khiến sức lực toàn thân như bị rút mất năm phần. Bị anh nhìn dù muốn phản kháng cũng không biết nên làm sao. Bất chợt anh ta cúi đầu xuống đôi môi như hoạ ập xuống gần cánh môi căng mọng đỏ hồng của cô.
“Anh định làm gì? Chính Phong, anh rốt cuộc là có bệnh thật hay không?” Trong lòng phải thừa nhận rằng cô thích anh nhưng dáng vẻ của anh lúc này tuyệt đối không phải Ngô Chính Phong mà cô đặt vào tim.
“Tôi từng có bệnh! Nhưng sau khi gặp em thì đã hết rồi” Khoé miệng anh ta nhếch lên thành một đường hoàn mỹ. Giọng nói thành thật nhưng... Chẳng có chút đáng tin
Điên rồi, anh ta điên thật rồi, nói chuyện thật vô lí. Vừa mới hôm qua anh ta phát bệnh mà đập đầu mình hôm nay lại nói đã khỏi, có quỷ mới tin.
“Không tin! Anh là đang bắt đầu phát bệnh nữa, đúng không? Chính Phong anh bình tĩnh lại,... Em sẽ gọi bác sĩ...” Lời còn chưa nói hết môi cô đã bị đôi môi tuyệt hảo của anh chặn đứng. Dốc hết sức lực trừng to đôi mắt vì đối với cô lúc này ngoài việc đó ra thì không còn cách nào thể hiện sự bất bình. Cả thân người đều bị hai cánh tay của anh ta kiềm chặt lấy. Cảm giác rõ ràng mọi dây thần kinh đều căng lên như sắp đứt, nhiệt thân nóng như đang được đun sôi. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra đây? Đột ngột một cuốn băng tua nhanh trong đầu cô...
“Vy, chủ tịch muốn gặp chị một lát!”
“Hợp đồng không phải thứ duy nhất em kí ngày hôm đó...”
“Còn thứ này nữa”
“Anh là Chính Phong? Đúng không?”
“Nghe nói... anh là chồng tôi?!”
“Muốn ngủ”
“Anh bị bệnh ung thư sao?”
“...”
“Hay HIV?”
“...”
“Hay nghiện ma tuý?”
“...”
“Cả ba thứ luôn sao?”
“Thằng nhóc... bị trầm cảm”
“Tôi lẽ ra không nên xuất hiện trong cuộc đời em”
“Hứa với tôi”
“Em không được ngừng thích tôi hay bất ngờ rời bỏ tôi”
“Đưa đây, em giúp anh lau người”
“Mau lau khô người đi, tôi biết lo cho mình, em đừng để bản thân bệnh”
Thời gian quả thật không dài nhưng sao mọi thứ xoay vòng xoay vòng như đã diễn ra cả thế kỷ. Con người vì sao chỉ trong vài khắc ngắn ngủi lại có thể thay đổi chóng mặt đến thế?
“Lúc diễn cảnh hôn em luôn căng thẳng như vậy sao?” Cảm nhận sự cứng nhắc của cô anh buông cô ra, hỏi một câu khiến Tề Vy thật sự muốn đem anh đi chôn xuống lòng đất.
“Không!! Tất nhiên là chưa bao giờ!!! Một diễn viên chuyên nghiệp như tôi làm sao có thể căng thẳng chỉ với một cảnh hôn nhỏ nhoi chứ?!!” Trong lòng gào thét là thế nhưng cái cô thể hiện chỉ là vài lần lắc đầu.
“Vậy sao bây giờ lại căng thẳng?” Anh xoa xoa cằm cô
“Vì bây giờ...” Cô đảo mắt nhìn xung quanh, không tránh né bàn tay anh. Nét mặt như đang cố gắng lấy lại chút tự tôn, ngẩng cao đầu, đôi mắt như che giấu hoảng loạn
“Không có máy quay xung quanh!” Cô nói tiếp
“Em...” Khoé môi Chính Phong co giựt một chút. Theo lẽ thường không bị máy quay giám sát con người sẽ được tự nhiên hơn chứ. Câu trả lời của cô thật sự khiến anh nghi ngờ chỉ số thông minh của bản thân.
“Đi tắm rồi ngủ sớm đi” Càng đôi co càng rắc rối, anh thôi đùa giỡn mà bỏ lại cô, bóng lưng cao lớn đi ra ngoài. Chợt nhớ ra gì đó cô định xoay người chạy đến chỗ anh...
“Băng trên đầu tôi sẽ gọi người hầu thay giúp” Anh ta là quỷ thần phương nào sao lại tự nhiên như thế mà nói ra ý nghĩ trong đầu cô? Còn cô lại chẳng hiểu nổi lời nói của anh, sao lại có sự bất công như vậy?