Chương 66
Hàn Phong vắt chéo hai chân ngồi trên sô pha quan sát Đình Luân kiểm tr.a vết sẹo cho Tề Vy. Mặt Đình Luân cũng không thoải mái cho lắm.
“Sao rồi?” Hàn Phong cất tiếng hỏi
“Vết thương nhìn sơ có thể suy đoán là do va đập phải vật cứng, tôi nghĩ nó không đến mức trầm trọng nhưng do không được trị kịp thời nên mới ở lại lâu trên da. Tôi không phải bác sĩ thẩm mỹ nhưng tin chắc với công nghệ y học bây giờ có thể giúp cô ấy” Đình Luân cố kìm nén bất mãn, lạnh lùng nói
“Anh không phải bác sĩ thẩm mỹ vậy vì sao lại đến xen vết sẹo giúp tôi?” Tề Vy khó hiểu hỏi
“Cậu ấy rất giỏi, cũng là bác sĩ của gia đình em, tiện đường công tác nên đến” Hàn Phong vội lên tiếng
“À, cảm ơn anh. Nhưng anh có thể cho tôi biết chuyên khoa của anh là gì?”
“Là thần kinh, tâm lí. Tôi đã giúp ông nội em thư thái đầu óc hơn. Còn thần kinh... Tôi đã được giao nhiệm vụ chữa trị cho một tên điên”
“Ở nhà tôi có người điên sao?” Cô ngơ ngác nhìn Đình Luân
“Phải, đã từng. Nhưng tôi vô dụng chữa không khỏi, hắn điên nặng hơn, điên tới ch.ết rồi!” Đình Luân sắc bén nhìn đăm đăm Hàn Phong
“Người đó là ai?” Tề Vy che miệng, thản thốt
“Là thú cưng” Hàn Phong cười nhếch mép
“Hả?”
“Ừm, chỉ là một con thú yếu ớt, đã định không sống lâu nổi, sống càng lâu càng gây hoạ” Đình Luân đáp trả
Tề Vy ngơ ngác đáng thương không hiểu chuyện gì đang diễn ra giữa hai người. Không khí quá căng thẳng như chiến tranh thế giới.
“Cảm ơn cậu đã đến đây, bây giờ cậu về được rồi. Đi cẩn thận” Hàn Phong đứng dậy tỏ thái độ tiễn khách.
“Được, rất mừng vì được gặp lại em” Anh cười xả giao với Vy rồi đi thẳng ra ngoài
Hàn Phong vẫn đứng nhìn vào khoảng không trên cửa. Tề Vy ngồi trên ghế nãy giờ mới đứng lên đi đến bên cạnh anh.
“Anh sao thế?”
“Không, không có gì. Em mệt không?” Anh vuốt tóc cô, ân cần chăm sóc
“Không”
“Yên tâm đi, tháng sau anh sẽ xong việc, đưa em về Singapore gặp lại gia đình, rồi cùng nhau chữa trị vết sẹo này”
“Không sao đâu, có nó hay không tôi vẫn ổn mà. Anh đừng lo” Cô bất ngờ đặt tay lên vai anh xoa xoa
Hàn Phong cảm thấy cô có gì đó hơi lạ nhưng chỉ cần cô đối xử dịu dàng với anh là đủ rồi.
___________
Sáng hôm sau Hàn Phong tỉnh giấc đưa tay mò mẩm chẳng thấy cô nằm cạnh. Anh gọi cô một tiếng sau đó vội vã chạy đi tìm.
“Anh dậy rồi sao? Đến đây ăn sáng nào” Trong cơn hoảng loạn lại kịp lúc nghe giọng cô vọng ra từ trong bếp.
“Em dậy sớm thế? Anh tưởng em đã bỏ chạy” Anh cười nhẹ nhõm
“Dù anh quả thật rất tệ nhưng vẫn chưa tới mức hù em bỏ đi” Cô cười, mái tóc dài vấn cao ra sau trông cực kì thanh nhã.
“Anh đi rửa mặt rồi chúng ta ăn cùng nhau” Nhìn thức ăn sáng nóng hổi trên bàn anh cảm thấy đói lạ thường
Hàn Phong tươm tất quay lại bàn ăn. Hai người ngồi cạnh nhau dưới nắng sáng hắt vào, tuyết vẫn còn nhưng không rơi dày đặt nữa.
“Hôm nay anh có bận đi làm không?” Cô hỏi
“Trưa nay công ty có cuộc họp. Nếu không có vấn đề gì xảy ra thì trước 6 giờ tối anh sẽ về”
“Ừm, em sẽ chuẩn bị bữa tối” Cô gật đầu
“Sao thế?” Anh hất cằm
Cô nhìn anh
“Sao hôm nay em quan tâm anh thế? Chăm sóc tận tình. Có âm mưu gì sao?” Anh nheo nheo mắt
“Ừm, âm mưu đó, âm mưu khiến anh đau lòng” Cô cười
“Đau lòng?”
“Chăm sóc anh, cho anh yêu em thật nhiều sau đó em sẽ phản bội anh làm anh đau lòng đến ch.ết” Tề Vy nửa thật nửa đùa nói
“Ahhh xem em ác chưa kìa. Anh không sợ đâu” Anh phối hợp rất tốt
“Không sợ thật à?”
“Tất nhiên, anh không tin em có thể phản bội anh. Anh sẽ đeo bám em đến mức em chẳng thể sống thiếu anh” Hàn Phong đem sự chân thành vào câu nói đùa ấy.
“Em yêu anh!”
Hàn Phong sững sờ, anh thật sự nghĩ rằng mình đã nghe lầm, chưa kịp hỏi lại thì Tề Vy đã áp môi mình lên môi anh, đặt một nụ hôn lên đó. Anh bắt đầu có phản ứng đẩy nhẹ cô ra, nhìn chằm chằm Vy.
“Em có biết em đang làm gì không? Em có bình thường không đấy? Khó chịu trong người sao?” Anh hồi hộp hỏi
“Xem anh kìa, yêu một người cũng là bệnh sao? Bình tĩnh, hmm... Thật ra hôm đó anh cực kì đẹp trai, anh cũng biết đó, lâu ngày không được tiếp xúc với nhiều người nên... Nên em đặc biệt dễ bị thu hút, anh lại tán tỉnh em... Em bị anh lừa là đúng rồi” Cô bắt chước ngữ điệu của anh.
“Lừa gì chứ? Là dùng chân tình cảm động em. Mà em nói thật sao? Sao dễ vậy chứ?” Anh hạ thấp giọng ở câu cuối
“Dễ gì? Hả?” Cô trợn mắt
“Không có, anh có nói gì đâu. Mà thật chứ? Thật chứ? Em yêu anh thật chứ?” Anh dí mũi lên má cô cọ cọ
“Thật!”
“Em biết gì không?” Anh mỉm cười hạnh phúc
“Hả?”
“Anh có quà cho em”
“Đâu?”
“Tối nay anh về, sẽ tặng em” Hàn Phong hôn lên trán cô. Cả hai cùng nhau ăn bữa sáng hạnh phúc, Tề Vy giúp anh thay quần áo rồi tiễn anh đi làm như một cặp vợ chồng son.
__________
Nhìn qua cửa sổ biết chắc Hàn Phong đã lái xe đi, Tề Vy đi vào phòng, trong túi của mình cô lấy một sấp hồ sơ, đọc qua một lượt, cô cắn chặt răng ánh mắt vằn lên hận thù.
“Hàn Phong... Anh sẽ ch.ết bởi sự tự cao của mình”
___________
Hai năm trước, miền Bắc nước Mỹ, tại một góc nhỏ trong nhà hàng thưa người. Tề Vy run rẩy đứng dậy, mặc kệ thuỷ tinh vỡ nát từ chiếc ly bị cô làm rơi xuống đất, cô đạp lên chúng bước ra khỏi nhà hàng.
Cô lái xe lao ra đường, nước mắt thi nhau rơi xuống. Cuộc trò chuyện vừa nãy cứ ám ảnh cô.
“Tập hồ sơ đó là do anh gửi, chính ông chú của Chính Phong hại ch.ết bố mẹ em...”
“Bố mẹ cậu ta bị hại ch.ết, cậu ta đành bày ra vở kịch bị mất trí, tạm thời ở ẩn lên kế hoạch trả thù Ngô Đổng, cậu ta mặc kệ ông nội mình lo lắng, mặc kệ tình thân, chỉ muốn lấy sạch gia tài, đẩy cha con Ngô Đổng ra đường mà không nghĩ đến cảm nhận của người trong gia đình”
“Vì sao anh ta lại lôi tôi vào chuyện này?”
“Vì sau nhiều năm ở Trịnh gia, cậu ta đã biết được rất nhiều thông tin quan trọng”
“Ngô Đổng không phải chú ruột của Chính Phong, ông ta là con của Ngô Thương. Ngô Thương năm đó dính líu đến chính trị, không muốn bị phát hiện có con với gái bán hoa nên đã xin Ngô Mỗ - ông nội Chính Phong nuôi giúp. Ngô Thương đứng sau lưng con trai mình hết mực hỗ trợ, Ngô Đổng có tham vọng lớn, mỗi lần làm việc đều tìm Ngô Thương bàn bạc nên Ngô Thương nắm tình hình Ngô thị hết sức chặt chẽ, bao gồm tình hình của Ngô Đổng”
“Tôi hiểu rồi! Muốn thắng Ngô Đổng trước tiên phải thắng Ngô Thương... Điểm yếu của Ngô Thương lại là cái ch.ết của ba mẹ tôi... Cho nên... Tôi... Là quân chốt thí dù nhỏ nhưng... Có lợi không ít” Cô gượng cười
“Bộp Bộp!!!” Cô đập mạnh tay lên vô lăng.
“Ngô Chính Phong! Đồ tồi!! Đồ giả dối!” Cô dừng xe bên đường, vật vã khóc rống lên. Nước mắt ướt cả một mảng trước ngực. Cô sẽ không tin vào lời Edric nếu lúc này Chính Phong ở cạnh cô. Sẽ không tin vào lời Edric nếu Chính Phong đi tìm cô. Sẽ không tin vào lời Edric nếu Chính Phong kiên trì gọi điện cho cô. Sẽ không tin vào lời Edric nếu Chính Phong một lần nói yêu cô!
“Em ngu ngốc! Ngu nhất thế gian này! Anh ngay cả tiếng yêu cũng chưa từng nói! Em lại lao vào anh như một bổn phận! Chưa từng nghe câu trả lời thích đáng cho mối nghi ngờ của mình em cũng không bận tâm mà tin tưởng anh!... Anh là đồ tồi! Em là đồ ngốc! Điều đó có thể an ủi em rằng dù sao đi nữa chúng ta cũng rất xứng đôi?!” Cô nhìn mình trong kính chiếu hậu, vừa nói vừa khóc vừa cười. Cười mỗi lúc một điên loạn, nước mắt như suối tuôn ra...