Chương 74

”Ông chú, trước đây ông bảo việc đưa cháu vào Trịnh gia lập mưu trả thù Ngô Mỗ không phải chủ ý của một mình ông mà còn vì người khác. Người đó là ai?” Hàn Phong nhìn Ngô Thương không kiềm nổi thắc mắc lên tiếng.


“Là ta!” Giọng nói quen thuộc đến không cần nhìn cũng có thể đoán ra.
“Trịnh lão!” Hàn Phong kinh sợ đến đứng hẳn dậy nhìn người đang bước đến.
“Lâu rồi không gặp con, ta rất nhớ con” Ông cười tươi rói


Trịnh lão so với hai năm trước không mấy thay đổi, còn có vẻ thoải mái vui vẻ hơn, không còn nét nghiêm nghị đáng sợ nữa.
“Vậy từ đầu ông đã...” Anh đỡ ông ngồi xuống phía đối diện.


“Phải, ta biết tất cả! Con nghĩ con khoét nhà ta mở ra một đường hầm mà ta không biết sao? Haha, thằng nhóc ngây thơ này!” Trịnh lão cười ha hả trên ghế mất hết cả hình tượng.
“Trịnh Trung, ông bớt trẻ con chút được không?” Ngô Thương hắng giọng


“À, chắc cháu cũng thắc mắc. Thật ra người anh em vào sinh ra tử thân thiết với ta năm xưa là ông già này này” Vừa nói Trịnh lão vừa chỉ chỉ vào Ngô Thương.


“Nhưng anh trai ông ta lại quá bất nhân sát hại con trai và con dâu ta nên ta ép ổng phải đòi lại công bằng cho ta” Trịnh lão có chút ủ rũ khi nhớ lại cái ch.ết của con trai ngoan ngoãn của mình.
“Vậy ông từ lâu đã biết nguyên nhân cái ch.ết của cha mẹ Tề Vy?” Hàn Phong nhíu mày


available on google playdownload on app store


“Ừm, ta biết, còn biết rõ bọn nó đã mất mạng khi nào chỉ là dù sao Ngô Thương cũng là anh em vào sinh ra tử của ta nên...”


“Nên Trịnh lão cho ta quyền tự quyết định. Giữa anh trai ruột và người anh em tình thâm ta quyết định chọn cả hai, cho Ngô Mỗ sống thoải mái một thời gian dài rồi dìm ch.ết ông ta, cả con cháu ông ta. Năm đó Ngô Mỗ quả thật tàn nhẫn với mẹ con cháu nhưng cũng nhờ vậy mà ta có cơ hội cứu vớt cháu... Ta biết dùng cháu làm quân cờ chủ chốt để hạ gục chính ông nội mình cũng là việc không mấy nhân đạo... Ta chân thành nhận lỗi!” Ngô Thương thấp giọng chân tình nói với Hàn Phong.


Anh hơi sững lại, Ngô Thương trong trí nhớ của anh, thà ma danh ẩn tích cũng không công khai nhận lỗi trước ai bao giờ...
“Ta luôn! Ta luôn! Cho ta xin lỗi con luôn, à mà, ta cũng “dâng hiến” cháu gái mình cho con rồi, đừng để bụng nha!” Trịnh lão cũng sang sảng nói với anh.


Không khí nghĩa nặng tình sâu, chân thành hối lỗi của Ngô Thương cùng Hàn Phong lập tức bị đập vỡ.
“Này ông già, ông có thể thôi “đâm bang” không?” Ngô Thương ném cho Trịnh lão một ánh nhìn kì dị.


Đến giờ phút này Hàn Phong mới nhận ra một điều, tính cách 4D của Vũ Quân là sao chép hoàn toàn từ Trịnh lão. Bề ngoài hời hợt vui vẻ nhưng bên trong là những âm mưu kinh khủng nào chỉ có trời mới biết.


Anh chưa từng có ý mang Tề Vy vào cuộc đời anh. Ngày đó Vũ Quân đột nhiên đề cập Tề Vy với anh, chính anh cũng không hiểu, bây giờ thì nhận ra rồi, Trịnh lão muốn kéo cháu gái mình về, sẵn tiện khiến anh thúc đẩy nhanh kế hoạch trả thù.
“Cháu còn một câu hỏi, Edric thì sao?”


“Nó trước đây cũng là một tay ta nuôi binh nhưng không ngờ năm đó nó học cùng trường đại học với Tề Vy, nhìn thấy con bé đã thương thầm suốt mấy năm trời. Cũng vì nó quá mù quáng mà hại Tề Vy gặp tai nạn, kéo dài kế hoạch của chúng ta chậm lại hai năm”
“Vậy sao?”


“Hả?” Trịnh lão hơi bất ngờ.
“Với hiểu biết ít nhiều của cháu thì câu chuyện cháu gây dựng cho Edric cũng không đủ sức khiến Tề Vy gặp tai nạn” Anh nhíu mày nghi hoặc.


“Thông minh, Ngô Thương, ông thương yêu thằng nhóc này hết mình quả thật không uổng công. Nó thông minh hơn ông nhiều!” Trịnh lão lại nhịn không nổi chọc ghẹo Ngô Thương
“Tôi cho người thuốc ch.ết ông ngay đấy! Mau trả lời cho Hàn Phong, tôi cũng rất thắc mắc”


“Thì tôi có gửi cho con bé một đoạn ghi âm. Ngoài việc nói rằng Ngô Đổng là con ông cho nó đỡ hận ông thì còn nói dối thêm một việc...” Trịnh lão chuyển hướng qua Hàn Phong


“Ông nói với nó, con là người giết ch.ết bố ruột mình, còn giết luôn anh em cùng cha khác mẹ của mình...” Ông ngưng lại nhìn Hàn Phong kiểu thăm dò
“Ông biến cháu thành quỷ sống, nói vậy đúng chứ?”
“Ừm, nhưng ông thật sự không ngờ con bé sẽ gặp tai nạn!” Trịnh lão “khép nép” gật đầu.


“Còn Chính Phong? Cậu ta là do ông đưa đi luôn à?”
“Ừm, ta đưa nó sang Anh với Tề Uy rồi. Cuộc sống của nó không tệ chút nào, con yên tâm”
___________


Tề Vy nhìn quanh quẩn, thấy bóng dáng nam nhân cao cao gầy gầy ở cuối đường liền liều mạng chạy đến, mặc kệ đã va phải bao nhiêu con người trên đường, cô ra sức chạy. Cuối cùng cũng túm được tay áo anh... Cúi đầu lấy hơi lên một cách khó nhọc. Người con trai phía trước dừng lại, ngón tay giật giật, anh đỡ cô lên.


“Cô cần gì sao?” Giọng nói trầm ấm nhưng... Hoàn toàn xa lạ
“Tôi... Tôi lầm người... Xin lỗi!” ch.ết lặng nhiều giây sau cô mới lấp bấp nói.
Lầm người... Lần thứ n trong tháng cô nhận lầm người...


Không đủ sức bước đi nữa, cô quỳ thấp xuống tựa người vào tường, nước mắt lăn dài trong đau đớn.
Rốt cuộc anh đã đi đâu? Làm sao để tìm được anh? Làm sao để một lần nữa được uyên ương hẹn thề.
“Cắt!” Giảo Thành hô một tiếng


Nhân viên trường quay lập tức nâng Tề Vy lên, đem ghế đến cho cô. Đưa nước đến cho cô uống, chuyên viên trang điểm thì giúp cô đánh lại phấn.


“Chị à, cảnh này chị đóng rất đạt đó, không một câu thoại nào thê lương nhưng nét mặt của chị thật sự đủ sức bóp nát tim người xem” Ái Linh ngồi cạnh giúp cô xoa bóp hai vai.
“Thật sao? Chị cũng cố gắng hết sức mình thôi” Tề Vy cười, hai má khẽ ửng đỏ.


“Vậy sao? Em tưởng chị chỉ cần nghĩ đến anh Hàn Phong là có thể diễn đạt cảnh này rồi” Ái Linh tinh nghịch nói nhỏ vào tai Tề Vy.
“Con nhỏ này, nói điên khùng gì thế?” Cô hất tóc nhìn đi chỗ khác
“Đưa đây, tôi tự mình trang điểm lại!” Cô giật hộp phấn từ tay cô chuyên viên.


Chẳng hiểu sao từ khi anh đi, đã là nửa năm thì tính khí khó chịu của cô lại bộc lộ, chẳng muốn vui vẻ với ai nữa. Ngày dài chỉ muốn làm việc xong rồi về nhà nằm ngủ. Lười xem phim, lười cả nghe nhạc, lười cả nói chuyện... Ai đến gần cũng cảm thấy khó chịu không muốn tiếp.


“Chị, thầy giáo ngôn ngữ đã...” Một nhân viên khác chạy đến


“Tôi đã nói từ lâu rồi, tôi không cần học nữa. Bộ mấy người các người điếc hết hay sao? Tôi đang nói chuyện với mấy người đó, nghe không hiểu thứ ngôn ngữ này à, ngay cả giọng địa phương ở đây tôi cũng có thể nói!! Có muốn nghe nữa không? Còn mời thầy giáo đến làm gì vậy hả!!” Cô gần như hét toáng lên. Quăng đi phấn trang điểm cùng kịch bản trên tay đi. Dùng dằng chạy ra xe phóng nhanh rồi biến mất. Mọi thứ chỉ vỏn vẹn trong vài phút...


Ai nấy cũng nhìn theo ngơ ngác.
“Đạo diễn!” Ái Linh vừa nhìn thấy Giảo Thành từ phòng nghỉ đi ra lập tức kêu lên tìm người cầu cứu.
“Kệ đi, cho cô ấy một ngày nghỉ” Ông chỉ gượng gạo gãi đầu nói.
“Nhưng...” Ái Linh muốn nói gì đó


“Tiếp theo cứ chuyển đến cảnh của Phổ Thịnh” Ông phất tay.
“Cậu ấy một giờ trước than mệt nên đã về rồi ạ” Ái Linh bất đắc dĩ
“Hả?” Giảo Thành ngơ ra


“Đó là những gì vợ tôi đang cố gắng nói với ngài...” Quách Duy đi đến ôm vai an ủi cô vợ bé bỏng bị Giảo Thành xem thường lời nói
“Hai người họ đi thì hai vợ chồng các người cũng không thể đóng vai chính đâu! Đừng có diễn sâu” Ông ta nguýt hai vợ chồng kia một cái
___________


Tề Vy đi lẩng quẩn trong thành phố đến tối thì ghé vào một câu lạc bộ. Ngồi vào một góc khuất nhất, gọi chai rượu đắt tiền nhất. Quán bar lại trùng hợp mở một bản nhạc không mấy vui...






Truyện liên quan