Chương 12: Chương 12:
Trong khoa quản lý có một nhóm chat. Nhóm chat này đã tồn tại được ba năm, vẫn luôn bao gồm các thành viên ban đầu, sinh viên trao đổi hoặc sinh viên chuyển trường đều không được thêm vào nhóm, nếu không tới khi người đi rồi lại phải xóa người ra khỏi nhóm. Nữ sinh vừa chứng kiến một đoạn phim thần tượng trở lại chỗ ngồi của mình, cô bé cũng không có thời gian rối rắm về chuyện rủi ro hay mua bán cổ phiếu, sau khi trở về liền ríu rít với nhóm chị em cùng bàn một hồi, nhóm người bắt đầu trở nên ồn ào, cuối cùng lan sang hội chị em ở trong nhóm chat.
[ Hai sinh viên trao đổi khoa chúng ta thật sự quá ngọt ngào đi a a a a! ]
[ Làm sao vậy làm sao vậy? ]
[ Vừa rồi Tiểu X muốn đi hỏi đại thần vài vấn đề nên đã gặp 3 người còn lại trong nhóm đó để hỏi xem có thể cho chúng tôi mượn người một lát được không, nói giỡn sao! Sau đó cô gái kia nói, nếu bạn muốn mượn Nguyễn An An thì nói với chúng tôi cũng vô ích, cậu ấy (chỉ vào Cố Quyết) nói mới tính! ]
[?!!! ]
[ Sau đó Tiểu X liền hỏi Cố đại soái, kết quả cậu ta ôm lấy người bên cạnh! Không sai! Cậu ta ôm lấy Nguyễn An An! Nói —— đây là bảo bối của chúng tôi, tài nguyên quý hiếm, thứ lỗi không thể cho mượn. Trời!!! Má!!! ]
[……… Tôi. ch.ết tiệt ]
[ 苏 + số ID]
[…… Tối hôm qua ký túc xá chúng tôi còn đang thảo luận rằng mặc dù hai người này trông có vẻ ái muội nhưng dường như cũng không quá thân thiết, chủ yếu là họ rất xứng đôi nên mọi người liền thích yy trên diễn đàn …… Ai đi đăng bài đi! Chuyện ngày hôm nay quả thực chân thật như búa của thần Thor!!! ]
[ Trong nhóm đều là đàn ông, không nên cả ngày chỉ biết la hét lên vòng bạn bè rằng muốn thoát khỏi kiếp sống độc thân, nhưng đến khi hành động lại chỉ biết đưa nước ấm, nhanh ra mà học tập. ]
……
Bên này, sau khi Cố Quyết nói xong lời đó thì mấy người xung quanh đều giống như bị ấn nút tạm dừng.
Nhóm ba người ngồi phía trên vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào động tác ôm Nguyễn An An của anh, nghe xong lời nói của Cố Quyết, trong đầu bọn họ đồng thời hiện lên hai chữ——
…… Bảo bối?
Bảo bối của chúng tôi sao?
Cậu nói lời này đã được sự đồng ý của chúng tôi chưa? Cậu xác định cô ấy không phải bảo bối của một mình cậu chứ ?
Thẳng đến khi cô gái nọ đi rồi.
Liên Hạo là người đầu tiên phản ứng lại: “A, cái kia…… Mau học đi, có phải chúng ta nên chuẩn bị PPT trước cho tiết học sau hay không.”
Thu Nghiên phục hồi tinh thần, vội vàng gật đầu: “…… Ôi! Đúng đúng đúng, thầy Lưu thật đáng sợ, ngộ nhỡ hỏi đến tôi thì phải làm sao bây giờ.” Sau đó vừa nói vừa quay đầu lại bắt đầu ra hình ra dáng lật tài liệu.
Chỉ còn Trần Tống vẫn không rõ tình huống, ngược lại còn cười vô cùng ái muội: “Này này này, các cậu học cái gì chứ? Gấp cái gì? Không thấy bọn họ mới vừa —— ưm!”
Tuy nhiên cậu ta còn chưa nói xong, miệng đã bị Liên Hạo dùng tay che lại, cả người bị cưỡng ép xoay người lên trên. Liên Hạo thấp giọng nói gì đó, lúc này cậu ta mới không tiếp tục giãy giụa nữa.
Nguyễn An An nhìn ba người trước mặt chỉnh tề đưa lưng về phía mình, bóng dáng của ba người dường như đang muốn nói.
—— các cậu tiếp tục, chúng tôi vừa điếc vừa mù.
Nguyễn An An: “…………”
Bởi vì trò hề của ba người phía trước nên không khí vốn dĩ đang ái muội lại giống như được bỏ thêm một vài thứ khác, nháy mắt càng trở nên kỳ quái.
Thời điểm nói chuyện, cánh tay Cố Quyết đặt trên vai cô dùng sức ôm chặt hơn một chút, sau đó có thể nói rằng bàn tay anh chỉ đặt hờ trên vai cô. Nguyễn An An xoay người giật giật nhưng anh vẫn làm như không biết mà giữ nguyên bộ dáng.
Tuy rằng có sự tiếp xúc giữa tứ chi, nhưng tư thế kề vai sát cánh này nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.
Nguyễn An An quay đầu nhìn anh: “Sao cậu còn không lấy tay xuống?”, giọng cô nghẹn nghẹn, sau đó vẫn nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi, “…… Bằng không hành động của chúng ta là ý gì vậy? Anh em tốt sao?”
“……”
Nghe được ba chữ “Anh em tốt”, Cố Quyết thật sự không nhịn được cười. Cái gì mà anh em tốt, mạch não của cô gái này làm bằng gì không biết.
Cố Quyết hạ tay xuống, cười tới mức cả người phát run, tuy nhiên lại không phát ra một chút thanh âm, Nguyễn An An nhìn anh bằng ánh mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau một lúc lâu, Cố Quyết nói: “Ai là anh em tốt với cậu?”
Có thể là do vừa mới cười lớn, Cố Quyết giơ tay gạt khóe mắt, thời điểm ngước mắt lên lần nữa, cặp mắt sáng ngời sóng sánh nướ, phá lệ xinh đẹp.
Anh cong khóe môi, nét tươi cười mang ý nghiền ngẫm “Cậu xác định, không phải tôi đang chiếm tiện nghi của cậu?”
“……”
A a a a a a a tại sao lại dùng vẻ mặt này nói loại lời nói đó! Tôi thật sự không thể kháng cự vẻ đẹp này, phạm quy a a a a a a!
Nội tâm Nguyễn An An vô cùng kích động, cùng lúc đó nhiệt độ bên tai lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Mình không thể như vậy! —— cô tự nói với chính mình.
Làm đi, động thủ đi, phản kháng đi! —— Nguyễn An An mặc niệm.
Chẳng lẽ mình liên tiếp bị anh ăn tới gắt gao như vậy sao?! —— Nguyễn An An chất vấn chính mình.
Cô hít sâu một hơi, nhắm mắt, sau đó rất nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào Cố Quyết nói: “Từ giờ trở đi, cậu đừng nhúc nhích.”
“……” Lời này giống như một mệnh lệnh, Cố Quyết sửng sốt, nhanh chóng đồng ý “Được, bất động.”
Vì thế Nguyễn An An chậm rãi vươn tay ——
Đầu tiên là nắm tóc anh, quả nhiên vô cùng mềm mại như vẻ bề ngoài.
Rồi cô sờ sờ lông mi của anh, nhịn không được điên cuồng tán thưởng trong lòng: Mẹ nó, vừa dài vừa cong như vậy thật sự khiến mọi nữ sinh đều phải ghen tị!
Lúc sau, Cố Quyết chớp chớp mắt, đầu ngón tay cô di chuyển xuống dưới, lướt qua sống mũi thẳng, khó khăn lắm mới dừng lại ở bên môi người đàn ông.
Hình dáng đôi môi anh rất đẹp, hơi mỏng, mọng nước phiếm hồng, thời điểm cười rộ lên là quyến rũ nhất.
Nguyễn An An lấy hết can đảm, mặc dù đã cổ vũ ở trong lòng nhưng cô vẫn không dám đặt ngón tay lên trên, mà là lựa chọn đi đường vòng.
…… Khụ, tạm thời buông tha cho đôi môi, về sau lại…… Lại nói!
Đầu ngón tay Nguyễn An An ngừng trên má anh, cô nhịn không được thoáng dùng sức trên hai ngón tay, nhéo một chút. Làn da trắng mịn tựa như khối ngọc thạch tốt nhất, hơi lạnh, xúc cảm tinh tế lại bóng loáng.
Độ ấm trên mặt Cố Quyết so với đầu ngón tay cô thì thấp hơn một chút, tất cả những nơi được đầu ngón tay cô chạm qua đều trở nên ấm áp, phảng phất như có một dòng điện chui qua làn da, tê tê dại dại, có chút ngứa.
Anh nhìn gương mặt cô gần trong gang tấc mà ngứa ngáy tận đáy lòng.
Toàn bộ quá trình cũng chỉ diễn ra hơn mười giây, Nguyễn An An chơi đủ rồi liền ngừng tay, “Được rồi, cậu cử động đi.”
Cố Quyết không nói chuyện, biểu cảm có chút ngây ngốc tựa như không biết nên phản ứng như thế nào.
Nguyễn An An nhỏ giọng nói: “Đương nhiên tôi cũng không phải không lý do vì sao tôi đột nhiên làm như vậy……”
“Nếu cậu chiếm tiện nghi của tôi”, cô rõ ràng là không đủ tự tin nhưng vẫn cố căng da đầu giải thích cho hành vi của chính mình: “…… Tôi cũng muốn chiếm trở lại.”
“……”
Rõ ràng người bị đùa giỡn là anh, nhưng ngược lại lỗ tai cô lại đỏ bừng, đôi mắt to đảo tới đảo lui nhìn trời nhìn đất không dám đối diện với anh.
Cố Quyết nheo mắt, mắng một câu thô tục ở trong lòng.
Kết thúc tiết học này, khoa quản lý tài chính nghênh đón tiết thể dục đầu tiên trong kỳ học.
Từ tuần thứ hai sau khi khai giảng đã bắt đầu chọn hạng mục thể chất, nửa tháng sau mới chính thức bắt đầu học.
Lúc ấy có rất nhiều sự lựa chọn, nhưng Nguyễn An An nhìn tới nhìn lui vẫn không cảm thấy hứng thú với môn gì, cuối cùng nhìn thấy Cố Quyết chọn bóng rổ nên cô cũng đi theo chọn bóng rổ.
Vốn dĩ cô tưởng rằng với hạng mục này rất khó gom đủ nữ sinh, nhưng sau khi tập hợp đội hình cô mới phát hiện, có rất nhiều nữ sinh chọn bóng rổ.
Thu Nghiên phổ cập giáo dục cho cô: “Địa điểm học giáo dục thể chất của các khoa không giống nhau, nói chung mọi người đều không muốn chơi bóng hay nhảy thể dục nhịp điệu gì đó, thú vui lớn nhất của bọn họ chính là vây xem nam sinh đánh bóng rổ! Xem gần như vậy, thật sảng khoái!”
Trong đầu Nguyễn An An tưởng tượng ra cảnh đó, cũng đúng, rốt cuộc thú vui vây xem nam sinh chơi bóng rổ chính là hoạt động giải trí không biết mệt của các nữ sinh đại học ở mọi thời đại.
Mặc dù nam nữ phải tách nhau ra học, tuy nhiên vẫn không khác học cùng là mấy. Xét cho cùng, địa điểm học giống nhau, sau khi được giải tán tự do luyện tập thì đám người sẽ tự động hợp thành một khối.
Nguyễn An An cùng nhóm với Thu Nghiên, sau khi giải tán, mới vừa quay đầu liền nhìn thấy Cố Quyết đứng ở đội ngũ bên cạnh chờ cô.
Trong tiết học này không chỉ có riêng sinh viên năm nhất khoa quản lý tài chính mà cả những nữ sinh khoa khác chọn bóng rổ cũng học ở đây, có không ít người chưa từng nhìn thấy vẻ đẹp xuất chúng của Cố Quyết liền bắt đầu “mẹ kiếp”, mà những người cùng khoa đã quen với cảnh này ngay lập tức phát ra những âm thanh ồn ào.
Đại quân ồn ào lấy Thu Nghiên cầm đầu, cô rất tự giác nhẹ nhàng đẩy người về phía Cố Quyết, cuối cùng còn xua tay nói: “An An chơi vui vẻ nhé! Tôi đi trước!”
“……”
Trên thực tế, thời điểm đối mặt với những bạn học trong khoa hơi chút quen thuộc, hoặc mấy người Thu Nghiên Trần Tống, Nguyễn An An luôn có cảm giác vui mừng như người lớn nhìn trẻ nhỏ, bọn họ khiến cô cảm nhận được bầu không khí hoạt bát đáng yêu—— mặc dù có thể cô cũng chỉ hơn bọn họ một hai tuổi mà thôi.
Tuy nhiên mỗi lần đối diện với Cố Quyết cảm giác trong cô lại hoàn toàn bất đồng.
Thay vào đó anh lại là người nắm mũi cô dắt đi.
Trên tay Cố Quyết cầm bóng rổ, vừa di chuyển qua lại giữa hai tay vừa đi về phía cô, tư thế vô cùng tùy ý “Cậu thích chơi bóng sao?”
Nguyễn An An lắc đầu.
Anh nhướng mày, “Vậy vì sao lại chọn bóng rổ?”
Nguyễn An An suy nghĩ, rõ ràng như vậy đâu nhất thiết phải nói dối, cô nói thẳng: “Vì nhìn thấy cậu chọn, tôi mới chọn.”
“Ồ, đã biết……” Cố Quyết gật đầu, cười như không cười, “Định ăn vạ tôi sao?”
“……”
Nguyễn An An tự động bỏ qua câu này, làm bộ như không nghe thấy. Cố Quyết cũng không hỏi lại mà xoay người dẫn cô tới sân bóng.
Sân bóng cách đó không xa, thời điểm Nguyễn An An đang xem tới mức hưng phấn, trong đầu hiện lên không ít hình ảnh, cô nhìn về phía người bên cạnh: “Này, tôi thường xem trên TV mấy cuộc thi đấu gì đó, thách đố mười quả trúng cả mười, cậu có làm được không?”
Cố Quyết nhìn cô một cái, không nói chuyện.
Nhưng Nguyễn An An cảm thấy cái liếc mắt kia cùng với vẻ mặt của anh đã đủ để biểu đạt suy nghĩ của anh —— “Nhường một chút, tôi muốn hành động.”
Cố Quyết vừa vỗ bóng vừa đi ra khỏi hàng.
Anh dùng tay nâng bóng, cổ tay ép xuống, bóng rổ màu cam xẹt qua không trung một đường cong hoàn mỹ, thời điểm bóng tiến vào rổ gần như không dính vào lưới.
Nguyễn An An phấn khích “Oa” một tiếng lớn.
Tuy rằng đối với bóng rổ cô dốt đặc cán mai, nhưng khi còn học ở Harvard cô có một người chị em quan hệ khá tốt cả ngày đều lải nhải về ngôi sao thi đấu NBA (Giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp nhà nghề Bắc Mỹ), cô chỉ là một người bình thường nhưng cuối cùng cũng hiểu được không ít, hơn nữa còn đi xem vô số trận đấu bóng.
9 quả bóng kế tiếp gần như đi vào rổ theo một đường cong duy nhất.
Nguyễn An An nóng lòng muốn thử: “Tôi cũng muốn thử!”
Cô đi đến bên cạnh Cố Quyết, cô say mê mãnh liệt ném ra mười quả bóng, thậm chí còn nhảy lên…… Nhưng chỉ có 1 quả là trúng rổ.
Một suy nghĩ thất bại “Cô không thuộc về trò chơi này” sinh ra từ đáy lòng.
Người ta là MVP, còn cô thì là MMP. (MVP là viết tắt của từ Most Valuable Player (cầu thủ có giá trị nhất) – là một danh hiệu thường được trao cho cầu thủ có thành tích tốt nhất trong toàn bộ giải đấu bóng rổ, còn MMP có ý nghĩa ngược lại nhé)
Quá cùi bắp.
Nguyễn An An dừng lại, ôm bóng trong tay, khi cô ngẩng đầu đang chuẩn bị nói chuyện thì lập tức bắt được ý cười đang cố nhẫn nhịn trên mặt Cố Quyết.
Cảm giác xấu hổ và giận dữ từ từ được sinh ra.
Con người sao có thể thập toàn thập mỹ! Cô đâu thể chiếm toàn bộ đức trí thể mỹ được?!
“Cười cái gì!” Nguyễn An An ném bóng về phía anh, gân cổ nói: “Chưa nhìn thấy thiên tài ném lệch bao giờ à?!”
…… Đúng ra là anh chưa từng thấy ai ném không trúng liền nhận mình thành thiên tài ném lệch.
Cố Quyết buồn cười, anh nhìn cô gái nhỏ trợn to đôi mắt, tùy tiện xoay chuyển bóng rổ trên đầu ngón tay, gật đầu nói: “Nhìn thấy rồi.”
Nguyễn An An trợn trắng mắt.
Sau đó không đợi cô trả lời, đã nghe thấy anh mỉm cười bổ sung, “Nhưng chưa từng thấy qua người đáng yêu như vậy.”
“……”
Mẹ nó.
Công kích cá nhân thì còn có thể công kích lại, nhưng lời này khiến cô…… công kích không nổi.
Trên mặt Nguyễn An An nóng lên, cô phát hiện bởi vì những lời này của anh nên một chút lửa giận vừa nhen nhóm đã bị dập tắt .
Cô khẽ cắn môi, ném quả bóng xuống đất nói: “Không ném nữa, tôi không có thiên phú.”
“Không phải không có thiên phú,” Cố Quyết dùng đôi chân dài câu lấy quả bóng cô vừa ném trở về, cười nói: “—— là do tôi dạy không tốt.”
“Không phải đâu,” Nguyễn An An không tin: “Bóng rổ đâu phải dựa vào dạy là có thể được……”. Vận động viên nổi tiếng không phải đều là thiên tài cả sao.
“Tôi dạy cho cậu” Cố Quyết vẫy tay với cô “Cậu lại đây.”
Nguyễn An An chậm rì rì di chuyển đến bên người anh, không đợi cô nói chuyện, cổ tay đột nhiên không kịp đề phòng bị anh kéo một cái, cô tiến lên phía trước một bước, cả người bị xoay nửa vòng biến thành tư thế đưa lưng về phía anh.
Giây tiếp theo, trong tay cô nhiều thêm một quả bóng.
Anh đứng ở phía sau cô, bởi vì vấn đề chiều cao nên khi anh hơi cúi người là có thể cảm nhận được phía sau lưng cô gần như dán vào trước ngực anh.
“Thật ngại quá, vừa rồi đã quên nói……”, cô nghe thấy thanh âm đầy ý cười phía sau: “Dạy ném bóng rổ, có thể sẽ phải mạo phạm một chút.”
“……”
Nguyễn An An bị bao quanh bởi vòng tay anh, quanh mình đều là hương bạc hà dễ ngửi trên người anh, thanh khiết mát lạnh.
Nghe được lời này, mặt cô nóng bừng như thể bị hơi nước hấp chín.
Anh đặt tay lên tay cô, dùng lực đạo không quá lớn nâng cánh tay đang ôm bóng của cô lên, trong lúc đó dường như còn nói cái gì mà “Cánh tay cong đến tầm này”, “Tay đẩy ra bên ngoài”, “Dùng lực ở cổ tay một chút”, tuy nhiên Nguyễn An An tâm phiền ý loạn, một câu hoàn chỉnh cũng không nghe lọt.
Thời điểm cô phục hồi tinh thần, Cố Quyết đã nắm tay cô ném quả bóng ra ngoài.
Giọng nói gợi cảm của anh phảng phất như đang vờn quanh 360 độ lập thể, ở bên tai cô lơ đãng nói: “Thế nào, học được chưa?”
Nguyễn An An cảm nhận sự thay đổi của trái tim.
Mẹ nó, đây không phải là đang học bóng rổ, mà là muốn mạng mình thì đúng hơn.