Chương 62: Chương 62:
Lúc đầu anh nói nếu không biết nói gì thì cứ gọi tên anh, Nguyễn An An có chút nghi ngờ.
Nhưng hoài nghi chỉ vì những lời này khá kỳ quái, không logic, không thể hiểu được mà thôi, chưa từng có một giây nào cô nghĩ tới phương diện kia……
Nguyễn An An cắn môi.
Cô quả nhiên vẫn quá thuần khiết.
Nghe thanh âm, anh dường như còn không có chút ngượng ngùng nào, ngược lại cô ở bên này lăn qua lộn lại mặt đỏ tai hồng……
Nếu dùng một thành ngữ để hình dung da mặt của anh, vậy thì đó nhất định là tường đồng vách sắt.
Có thể là thấy cô không có đáp lại, Cố Quyết ở bên kia hỏi: “Làm sao vậy? Tức giận sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng, mê mê trầm trầm, mang theo ý vị dỗ dành.
“……”
Nguyễn An An đỏ mặt từ trên giường ngồi dậy.
“…… Em không tức giận” Cô nỗ lực khiến cho thanh âm của mình thật bình tĩnh “Em chỉ buồn bực, vì sao hiện tại anh lại…… Trở nên lưu manh như vậy.”
Còn tel play nữa!
Tiếng Anh của ngài cũng thật tốt! Thật biết cách dùng từ nha!!!
Nguyễn An An cắn răng: “…… Thời điểm mới quen biết, em không nhìn ra chút nào cả”
Lúc đầu khi mới mê luyến anh, cô miêu tả với hai người bạn của mình thế nào?
Ồ, nam sinh viên nghèo rất biết nói chuyện, trong sáng và xinh đẹp như hoa.
Trong sáng cái quỷ ấy.
Biết nói chuyện và nghèo là sự thật, hơn nữa vẻ đẹp đặc biệt ổn định, sừng sững không ngã. Nhưng trong sáng cái rắm! Tất cả đều bị bề ngoài của anh lừa gạt!!!
Cố trong sáng ở đầu bên kia bắt đầu giải thích: “Haiz, trước kia anh không phải như thế…… Cấp ba vội vàng đánh nhau chơi game, vẫn luôn độc thân, đại học vội vàng…… Học tập, kiếm tiền nuôi gia đình.”
Ngữ khí của Cố trong sáng có vẻ đương nhiên “Có một số gen chỉ có thể phát hiện ra ở từng địa điểm từng nhân vật…… Còn không phải sau khi nói chuyện yêu đương với em, anh mới bị khai phá sao.”
“……” Đối mặt với logic quái quỷ như vậy, Nguyễn An An cảm thấy không thể tưởng tượng, giọng nói của cô không chịu khống chế trong nháy mắt liền cất cao: “Cho nên anh trở nên lưu manh phải trách em”
Ngày thường hiếm khi cô lớn tiếng nói chuyện, lần này bởi vì kích động nên mới thất thố.
Cố Quyết lập tức bật cười, trước khi cô dựng lông tóc lên anh vội ngắt lời “Em nói lớn tiếng như vậy…… Không sợ người nhà nghe được sao?”
“Phòng em có cách âm……”
Hơn nữa hiện tại cô đã dọn về chung cư của mình.
“Anh đừng nói lảng sang chuyện khác” Nguyễn An An thanh tỉnh, cũng nghiêm túc lặp lại “Cho nên ý tứ vừa rồi của anh là, anh trở thành như bây giờ nguyên nhân đều do em sao?”
Cô đã chuẩn bị tốt, chỉ cần Cố Quyết dám nói “Đúng” anh hãy chờ ch.ết đi.
“Trách anh.” Anh lập tức nói.
—— Người này chưa bao giờ làm cô thất vọng, trước nay cũng chưa bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm trong mối quan hệ của hai người, bất cứ một “đề tài mang tính tranh luận” nào đều được anh giải quyết một cách dễ dàng.
Cố Quyết vui vẻ nói “Đương nhiên phải trách anh, trách anh nhớ em nhiều như vậy.”
Anh vừa nói, bên kia liền vang lên tiếng sột sột soạt soạt.
Giống như tiếng vải dệt cọ xát khi con người di chuyển.
Rõ ràng là rất bình thường, mỗi ngày đều nghe được, nhưng kết hợp với sự tình phát sinh lúc trước, nháy mắt Nguyễn An An liền liên tưởng đến cảnh tượng nào đó không tốt lắm.
Đúng vậy, vừa rồi anh ……
Nguyễn An An đang nghĩ về điều này, Cố Quyết nói: “Chúng ta tạm gác máy một chút nhé? Đợi lát nữa lại ——”
“Không cần!” Nguyễn An An lập tức ngắt lời “Không có chuyện gì thì hôm nay không cần nói chuyện nữa…… Nói lâu như vậy, em mệt rồi.”
“……”
“Ngủ ngon.”
Nguyễn An An lập tức ngắt điện thoại.
Thật ra Cố Quyết cũng được xem là thức thời, không gọi lại cũng không gửi tin nhắn mang tính khiêu khích gì nữa. Anh chỉ chúc cô ngủ ngon qua WeChat mà thôi.
Nguyễn An An không trả lời.
Cô bị cuộc điện thoại này làm cho…… Cả người không được tự nhiên.
Có thể là đây là lần đầu tiên yêu đương nên mỗi khi cô và Cố Quyết có chuyện gì cô đều muốn dông dài cùng hai người Khương Di Ân Viện
Mấy ngày gần đây ba người ai bận việc nấy, Khương Di và Ân Viện còn có thể nhìn thấy nhau tại một party nào đó. Còn cô cả ngày ngâm mình trong công ty, trận địa hoạt động khác hoàn toàn với hai người họ.
Nguyễn An An An Nguyễn: 【…… Có đó không 】
Khương Di không ăn gừng: 【? 】
Ân Viện không hôn nhân: 【? 】
Nguyễn An An cắn môi, bắt đầu gõ chữ.
Đương nhiên cô rất ngại ngùng khi nói chi tiết, chỉ muốn dẫn dắt chủ đề tới chuyện “Bạn trai quá sắc (ɖâʍ) làm sao bây giờ” mà thôi. Kết quả lại lọt vào cuộc công kích của hai người kia.
Ân Viện không hôn nhân: 【? Khoe ân ái? Nguyễn An An cậu có thể xem lại lịch sử trò chuyện của cậu trong diễn đàn nửa năm nay hay không, mười câu thì tới chín câu nhắc tới chồng 】
Ân Viện không hôn nhân: 【 Đã phạt thẻ vàng một lần, còn không biết nói chuyện như vậy 】
Khương Di không ăn gừng: 【 Bạn trai quá sắc? Đừng giả bộ, nếu cậu mất trí nhớ thì tớ giúp nhớ lại. Lúc trước trong quán bar thấy một người có dáng người tương tự người đàn ông của mình—— chỉ là dáng người có chút tương tự mà thôi. Cả đêm hôm đó cậu đều gào thét muốn anh ta, có phải đã quên hoàn toàn rồi không? A? Hiện tại chạy tới khóc lóc kể lể ghét bỏ chồng mình quá sắc? 】
Khương Di không ăn gừng: 【 Em gái, tên của cậu phải gọi là dối trá mới đúng. 】
Khương Di không ăn gừng: [ Cậu chính là thèm muốn thân hình anh ta.jpg]
Ân Viện không hôn nhân: [ khinh thường.jpg]
Nguyễn An An: “…………”
Đến cuối cùng chính cô mới là người háo sắc sao?
Nguyễn An An cảm thấy hai người chị em của mình rất hợp với đám bạn của Cố Quyết, bất cứ chuyện gì bọn họ đều có thể sỉ vả theo hướng khoe ân ái.
Cố Quyết khoe là sự thật, nhưng cô thì khoe chỗ nào?
Rốt cuộc đã bị thẻ vàng, Nguyễn An An cũng không dám nói thêm gì nữa, một bụng bất mãn mà rút lui khỏi WeChat.
Trường học thường nghỉ hè và nghỉ đông tương đối ngắn, thời gian nghỉ đông là một tháng bốn ngày.
Sau kì nghỉ tết, nhân viên Lâm thị lại một lần nữa bắt đầu đi làm. Người nhiều, đại đa số những công việc lúc trước Nguyễn An An phụ trách đều giảm bớt rất nhiều. Hiện tại xem ra trong phạm vi năng lực của mình cô có thể nắm chắc thời gian nửa ngày kết thúc công việc.
Ngoài những công việc dồn ứ của đống ngày nghỉ, mấy ngày này việc mà Nguyễn An An làm nhiều nhất chính là tích hợp và kiểm tr.a các báo cáo liên quan tới dự án “Phồn Lâm”.
Quy trình theo dõi cũng có nhân viên chuyên môn của ban kỹ thuật túc trực, cùng lắm cô chỉ có tác dụng kiểm tr.a mà thôi. Dụng ý của Lâm Tùng Bách thật ra cô vẫn hiểu được đại khái, đơn giản chính là thông qua từng bước phát triển, sửa sang và sắp xếp lại các báo cáo liên quan đến dự án, hiểu từng bước tiến trọng đại mà công ty đã từng trải qua.
Đây là nhiệm vụ kéo dài nửa tháng, nhưng một tuần trước khi đi học, cũng chính là khoảng mùng 9 mùng 10 Nguyễn An An đã hoàn thành.
Đương nhiên, việc hoàn thành chỉ là đuổi theo tiến độ, càng về sau càng có nhiều project mới đang chờ. Cũng may Lâm Tùng Bách chỉ bảo cô mỗi ngày đều phải đến công ty hoàn thành phần công việc của mình, nhưng cũng không quy định thời gian.
Vì thế Nguyễn · thiên tài · chăm chỉ · hiệu suất cao · An An vào ngày mười hai tháng giêng, cũng chính là ngày cô nói với Cố Quyết mình sẽ về nhà. Bỏ ra thời gian một buổi trưa, thu dọn đồ đạc trở về tổ ấm tình yêu.
Cô nói với Cố Quyết rằng khoảng 4- giờ cô sẽ đến Thanh Thành, Cố Quyết nói anh sẽ tới sớm hơn cô.
Tuy nhiên mãi cho tới 5 rưỡi chiều, Nguyễn An An đã làm tất cả mọi việc nhà mà cô có thể làm, đổi chăn nệm, có thể nói là toàn bộ ngôi nhà không dính bụi trần.
Mà Cố Quyết vẫn chưa trở về.
Nguyễn An An có chút mệt mỏi, ngồi xuống sô pha cầm lấy di động mới phát hiện màn hình đen ngòm, vì thế cô tìm ổ cắm cắm sạc điện thoại, đợi hơn một phút mới khởi động được máy.
WeChat lập tức nhảy ra hai tin nhắn, tất cả đều là của Cố Quyết.
Chồng yêu: 【 Khoảng mấy giờ em đến? 】
Chồng yêu: 【 Em đến đâu rồi? 】
“……”
Nguyễn An An nói đại khái thời gian trở về của mình cho Cố Quyết biết, nhưng cô cũng không mua vé, không ngốc tới mức thật sự đi ngồi xe ngồi tàu.
Nguyễn An An nhìn hai tin nhắn này, suy nghĩ, trực tiếp gọi điện WeChat cho anh.
“Alo?” Bên kia nhanh chóng nhận điện thoại “Em ra khỏi ga chưa?”
Hả?
Cô không hiểu: “Không phải, em về đến nhà rồi, nhưng anh nói về sớm hơn em, sao hiện tại vẫn còn ——” Nguyễn An An nói đến đây, tạm dừng một chút, cô đột nhiên nhận ra có chỗ nào đó không đúng.
Cô mím môi, thật cẩn thận hỏi: “Anh…… Hiện tại đang ở đâu?”
Hình như Cố Quyết vừa hít sâu một hơi.
“…… Anh đang ở cổng nhà ga.”
“……”
Có thể là đúng giờ tan tầm nên sau khi ngắt điện thoại, nửa giờ sau Cố Quyết mới trở về.
Thời điểm rời đi anh chỉ đeo một chiếc balo, trên người là chiếc áo khoác màu đen giảm giá mua khi hai người đi dạo phố cùng nhau.
Trong tay xách theo chiếc lồng mèo trống rỗng, chú mèo cam nằm bò thoải mái dễ chịu trên khuỷu tay anh, trông thích ý vô cùng.
Sau khi Nguyễn An An quen biết Cố Quyết mới cảm thấy, mặc quần áo đắt tiền hay không không quan trọng, có thể giống như anh khiến bộ quần áo mấy trăm vạn mặc ra được cảm giác của bộ quần áo cả vạn tệ, rõ ràng là người đàn ông không có tiền nhưng lại trông như một quý công tử, lúc này mới thực sự lợi hại.
Thời điểm ngẩng đầu lên, Nguyễn An An nhìn qua, tầm mắt của hai người đối diện với nhau.
Một tháng không gặp, hình như Cố Quyết gầy hơn một chút, hơn nữa không biết có phải vì chờ cô hay không, thoạt nhìn bộ dáng có chút mệt mỏi. Duy chỉ có cặp mắt kia, trong nháy mắt khi đối diện với cô, bỗng chốc sáng rực lên.
Nguyễn An An bị anh nhìn tới mức trái tim đập loạn nhịp.
“……”
Cô đứng dậy, bước nhanh đến chỗ huyền quan, rồi sau đó lập tức nhào vào trong ngực anh.
—— mèo con.
Nguyễn An An tiếp nhận Bổn Bổn từ trong lòng anh, cọ cọ vào đầu nó: “Bổn Bổn!”
“Meow!” Mẹ mẹ!
Nguyễn An An: “Ô ô ô ô mẹ nhớ con muốn ch.ết!”
“Meo meo meo w!” Con cũng nhớ mẹ!
Bổn Bổn vui vẻ kêu liên tiếp vài tiếng.
Người vừa rồi chuẩn bị buông mèo xuống ôm lấy vợ là Cố Quyết, đang một bên thờ ơ lạnh nhạt: “…………”
Hiện tại giống như một loại phân cách, nếu vẽ hình ảnh này thành một tập truyện tranh mà nói, cảnh tượng mẫu tử đoàn viên khẳng định sẽ mang một sắc thái sáng ngời, mà người cha bị vắng đứng bên cạnh lại thể hiện một màu xanh lét.
Đối lập tương đối rõ ràng.
Nguyễn An An cảm thấy thời điểm mình và Bổn Bổn nói chuyện, tầm mắt mãnh liệt của người nào đó ở bên cạnh là không có cách nào bỏ qua.
Nhưng cô nén cười, phớt lờ, tiếp tục vuốt lông mèo.
Nhưng trình độ nhẫn nại của người nào đó có hạn.
Mười mấy giây sau, Bổn Bổn ở trong ngực cô bị cướp đi, bị thả một cách vô tình xuống sàn nhà.
Nguyễn An An giương mắt nhìn qua, lúc này người cha tàn nhẫn đang mặt không biểu tình, nhìn cô chằm chằm nói: “Bảo bối, một tháng không gặp, chủ yếu và thứ yếu đều phân biệt không rõ. Chẳng lẽ anh còn không quan trọng bằng con trai?”
Nguyễn An An muốn cười, nhưng lại kìm nén gật đầu: “Đúng vậy.”
Nguyễn An An nói ra câu thoại kinh điển trong bộ phim cẩu huyết nào đó: “Như thế nào, anh còn không rõ vị trí của mình sao?” Cô giương cằm “Không cần vọng tưởng tới việc nói chuyện tình cảm với em, con trai là ràng buộc duy nhất giữa chúng ta.”
“…………”
Vừa dứt lời, biểu tình người trước mặt lập tức trở nên nghiền ngẫm.
Cố Quyết đi lên phía trước một bước, Bổn Bổn tự động lui ra, anh híp mắt nói: “Con trai là ràng buộc duy nhất?”
“……”
“Không cần vọng tưởng tới việc nói chuyện tình cảm?”
“……”
“Không nói chuyện tình cảm thì nói chuyện gì?” Cố Quyết nói “Hay là, em muốn nói chuyện với anh ở trên giường?”
“……”
Mẹ kiếp.
Đây không phải lời thoại của tr.a nam trong bộ phim kia sao? Không ngờ anh còn nhớ rõ!
Nguyễn An An nhìn vẻ mặt của anh, lúc này mới nhớ tới, Cố Quyết đã cùng cô xem bộ phim cẩu huyết đó trong suốt mấy tháng.
Thiên tài trí nhớ siêu quần đột nhiên bắt tay phối hợp với cô.
Hơn nữa lời thoại này rất phù hợp với tính tình của Cố Quyết.
Nguyễn An An nhìn bộ dáng nhập vai của anh, cô “Phụt” một tiếng cười, đợi chơi đủ rồi, cô mới vẫy vẫy tay: “Không náo loạn nữa…… em đương nhiên nhớ con trai, nhưng cũng rất nhớ ba của con trai nha!”
Cô lặp lại động tác vừa rồi một lần, nhưng lần này không phải ôm chú mèo trong ngực anh mà là duỗi tay ôm lấy anh, thuận tiện chôn cả người trong lòng anh, lẩm bẩm nói: “Chỉ cần anh đừng muốn thận của em, nói thế nào cũng được.”
“……” Câu này anh nghe không hiểu.
Nhưng Cố Quyết cũng không định hỏi.
Ôm như vậy trong chốc lát, anh kéo tay cô buông người ra, sau đó nâng cằm lên quan sát toàn bộ gương mặt cô.
Dường như Nguyễn An An đã có khoảng thời gian đón năm mới không tồi.
Cố Quyết không nói thành lời được sự thay đổi nằm ở đâu, anh chỉ cảm thấy đôi mắt cô ngày càng có thần, càng xinh đẹp, hơn nữa chiếc cằm nhòn nhọn hình như có chút mượt mà hơn. Thời điểm cô không trang điểm, diện mạo vốn thanh thuần, cứ như vậy, dường như lại thêm phần đáng yêu.
Nguyễn An An bị anh nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên.
Được người vô cùng đẹp trai nhìn ngắm, bản thân sẽ có một loại áp lực vô hình.
Cho dù đã quen thuộc với gương mặt này, nhưng thời điểm anh nhìn cô không chớp mắt, thời gian lâu dần, Nguyễn An An vẫn không thể ức chế được trái tim đang nhảy loạn, hô hấp đồng thời trở nên dồn dập.
Nguyễn An An chớp chớp mắt “Anh…… nhìn em như thế làm gì?”
“Em đẹp.” anh nói.
Không đợi cô cao hứng, đã nhìn thấy Cố Quyết cong khóe môi, ngón tay thon dài nhéo má cô, thanh âm chậm rãi “Ăn tết béo ra…… so với trước thì càng đẹp mắt hơn.”
Nguyễn An An: “…………”
Cái gì?
Cô không nghe lầm chứ?
Phụ nữ khi đối mặt với hai từ “Béo” và “Đẹp” cùng một lúc, tất nhiên sẽ chỉ có thể nghe được một từ “Béo”.
Mặc kệ là từ “Béo” này có được kết hợp với bất kì lời tích cực nào hay không, lỗ tai sẽ tự động giúp chủ nhân lược bớt lời ca ngợi, chỉ để lại một từ “Béo”.
Nguyễn An An: “…… Em béo?”
Nguyễn An An trừng lớn đôi mắt, lặp lại một lần “Vừa rồi anh nói, em béo?”
Cố Quyết đang chuẩn bị nói chuyện, lại không đuổi kịp tốc độ mở miệng của cô.
“Chúng ta một tháng không gặp mặt!” Cô duỗi tay ra thể hiện số “ ”, cường điệu nói: “Một tháng!”
“Vừa mới gặp mặt! Một câu dễ nghe anh cũng không nói được!” Nguyễn An An đi đôi dép lê vải nhung khá dày, có đá cũng không sợ đau, càng nghĩ càng giận, cô liền giơ chân đá lên đùi anh “Thế nhưng anh lại nói em béo?!!”
“……”
Tất cả nét cổ kính nền nã khi nhập vai vào nhân vật nữ chính kia đều biến mất dạng. Hiện tại cô giống như một vật nhỏ bị chọc vào chỗ đau mà dựng ngược lông trên người lên, bộ dáng như vừa chịu đả kích trầm trọng, mắt trừng lớn trông vô cùng khả ái đáng yêu.
Cố Quyết lập tức bị chọc cười, tùy ý để cô ồn ào, cuối cùng anh cũng không định giải thích, dùng một tay chế trụ hai cổ tay cô, rồi sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.
Mà chiêu này thật đúng là kỳ hiệu.
Cô gái nhỏ vừa nổi trận lôi đình, trong nháy mắt đón lấy nụ hôn, giống như bị ấn nút tạm dừng, bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Rốt cuộc…… Một tháng hai người chưa thân thiết rồi, nói không nghĩ tới là chuyện không có khả năng.
Sau khi Nguyễn An An học được cách hít thở và làm quen với nụ hôn, đây liền biến thành hành động thân mật mà cô yêu thích nhất. Hơn nữa thời điểm hôn môi cùng Cố Quyết, cô không cần cử động miệng cũng không cần phải động não nghĩ xem nên hôn như thế nào, hết thảy chỉ cần làm theo anh là được rồi.
Ngay từ đầu kỹ thuật hôn của Cố Quyết đã không kém, cô ở nơi này luyện tập lâu như vậy, hiện tại có thể nói là vô cùng thành thạo.
Nhưng hôm nay, không cần dùng tới bất kỳ kỹ thuật hôn nào.
Anh chỉ ngậm lấy cánh môi cô, hôn rất nhẹ nhàng, cực kỳ ôn nhu.
Một nụ hôn không trộn lẫn bất cứ dục vọng nào.
“Anh cũng nhớ em……” Anh rời khỏi môi cô, chống trán lên trán cô, nhìn thẳng vào đôi mắt cô, bắt đầu nói lời dễ nghe “Nhớ em muốn ch.ết.”