Chương 16: Tự tử
Mới vừa chợp mắt được một lúc sau nguyên đêm mất ngủ, trong vô thức Thiên Nhu lại nghe thấy tiếng Lucy gọi, rất gấp gáp như muốn cô xuống liền vậy. Vẻ mặt mệt mỏi hiện trên mặt cô, cô nhăn nhó trông có vẻ khó chịu vì mới sáng sớm đã có người làm phiền, cô ngồi dậy uống ngụm nước cho tỉnh táo, chải lại mái tóc rối rồi đi xuống. Đi được nửa cầu thang cô thấy có ai đang ngồi trên sopha, trông có vẻ như người con trai, không nhìn thấy mặt, bước từng bước xuống, thấy Lucy cô hỏi.
_ Là ai tìm chị vậy./ người con trai đó quay qua nhìn cô.
_.....Vỹ..Thành- cô ngạc nhiên, đứng yên trông giây lát.
_ Không phải là nói không về sao - cô vừa nói vừa đi đến sopha ngồi xuống
_ Sao...em không chào đón anh- Vỹ Thành nhìn cô cười nửa miệng.
_Không chỉ là thắc mắc tại sao anh quay về thôi./ Có linh cảm tốt nên quay về thôi.- anh cười cười
_ Lâu không gặp,trông em tiều tuỵ hẳn, đừng nói là chuyện của Hải Vinh làm em ra nông nỗi này.- anh nói tiếp, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm cô với ánh mắt đau lòng.
_ Anh biết chuyện rồi...........,có phải anh tới chế giễu em không nên mới sáng sớm.... - cô cố gắng cười, cười cho cái đau khổ mà cô đang nhận lấy.
_ Em nghĩ anh là người như vậy.- anh không nghĩ cô lại nói anh như vậy, lời nói có vẻ tức giận.
_.......... Vậy mới sáng sớm anh tới đây làm gì, không cười nhạo em chẳng lẽ tới thăm em.- cô nhìn anh, cô hiểu được một phần giận dữ của anh trong câu nói, có lẽ cô đã quá lời.
_ Chỉ là lâu quá không gặp em nên tới thăm thôi, anh muốn xem em ra sao.- anh nhìn cô, cặp mắt quan sát thái độ của cô.Vẻ mặt hiện rõ sự quan tâm, lo lắng, thấy mặt cô bơ phờ, sắc mặt xanh xao, càng ngày càng gầy không giống như Thiên Nhu mà anh đã từng gặp.
_ Xem anh kìa,... em không cần sự thương hại của anh đâu.- cô nhìn sang chỗ khác, không muốn nhìn trực tiếp vào anh.
_ Đó không phải là sự thương hại mà là anh đang quan tâm em, anh vẫn còn rất yêu em.....Bây giờ vẫn còn kịp phải không, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, hãy quên tên đó đi, hắn ta không đáng....- anh tiến lại tới chỗ cô, ngồi bên cạnh nắm hai tay của cô mong chờ câu trả lời. Anh hi vọng vì chuyện hắn có vợ sẽ làm cô từ bỏ mà quay trở về với anh, anh mong với tình cảm chân thật của anh sẽ làm cô lay động mà đồng ý, khoảng thời gian ở nước ngoài không được gặp cô, lòng anh đau khổ, khó chịu vô cùng nên khi biết tin là hắn có vợ không phải cô thì mừng thầm trong lòng mau quay về nắm bắt thời cơ quý này. Không hiểu sao giờ anh lại là người phải cầu xin cô quay về với anh vì lúc trước thì cô chính là của anh, hắn chính là tên đã xen vào, đã cướp đi người anh yêu thương nhất nên giờ anh rất hận hắn.
_ Anh không hận em sao......em là người đã bỏ..... rơi... anh..../ anh nhẹ nhàng đặt ngón tay lên đôi môi nhợt nhạt của cô chặn lời nói cô lại
_ Anh không quan tâm../ Nhưng em quan tâm...... Em không muốn tiếp tục làm anh tổn thương,cũng không muốn chơi đùa tình cảm của anh..............( cô im lặng rồi nói tiếp) xin lỗi anh, em vẫn còn rất yêu Hải Vinh- cô rút hai tay lại, cô có thể nhìn thấu được sự chờ đợi của anh, hiểu rõ được tình cảm của anh dành cho cô nhưng có lẽ chính điều này đã làm cô nghĩ mình không xứng với anh, đã từng làm anh đau khổ nên cô không muốn tiếp tục. Bây giờ trong trái tim cô đã yêu hắn và việc cô cần làm là dành lại hắn từ nó bất cứ cách nào dù có đê tiện đi nữa cô cũng làm. Anh không biết nói gì chỉ cảm nhận trái tim như có con dao đang cứa vào vậy, rất đau.
_Tại sao, anh thua hắn chỗ nào mà em lại không đồng ý quay lại với anh.
_......Không tại sao hết- cô nhìn anh hồi lâu rồi nói, vẻ mặt thản nhiên pha chút mệt mỏi.
Cô đứng lên đi đến cầu thang rồi nói với anh
_ Anh về đi, em mệt rồi
..........
_ Chào mừng anh quay về - rồi đi lên phòng. Cô tuyệt tình không ngoảnh mặt lại nhìn anh một lần.
Lucy theo trách nhiệm của mình là tiễn khách, cô lịch sự mời anh. Anh đi về trong sự đau khổ, bóng lưng thê lương nhìn mà thấy đau lòng, anh leo lên xe moto rồi rời đi nhanh chóng. Cô quan sát anh qua ô cửa sổ kính, nhìn mà thấy xót nói không muốn làm tổn thương anh nhưng cô đã thẳng tay đâm con dao qua tim anh một lần nữa.
_ Xin lỗi anh...
_______________________________
Hôm nay nó làm việc khá mệt vì sắp đến buổi trình diễn nên mọi việc đang được tiến hành nhanh chóng. Hôm nay Sable lại không xuống ăn trưa, vì khá mệt nên cô chỉ dùng bữa qua loa với ổ sandwich ngọt. Nó cũng rất mệt nhưng phải ráng lết xuống căn tin dùng. May mắn thay, nó lựa được chỗ ngồi ăn, gấp miếng thịt béo bỡ thơm ngon bỏ vào miệng, nó lại hùng hồ sức lực trở lại, ăn một cách thoải mái, đang ăn thì có ai ngồi đối diện nó, nó dừng ăn ngước lên xem là ai thì đập vào mắt là nụ cười rạng rỡ của Cao Thiên.
_ Chị cho tôi ngồi nhờ nha, hôm nay đến lượt tôi không có chỗ rồi.-anh đặt khay thức ăn lên bàn cùng hai ly nước.
_ Cậu cứ tự nhiên - nó cười cười
Anh nhìn nó, cười... cười vì mặt nó ăn quá vội mà dính luôn cả miệng.
_ Cậu cười gì vậy- nó ngơ ngát không biết anh đang cười gì
_ Chị bị dính tương...- anh chỉ vào miệng mình như ra hiệu là miệng nó bị dính tương.
Nó theo lời anh, tay nhanh chóng tìm vị trí chỗ dính tương lau bỏ, cảm giác xấu hổ làm nó lau vội bằng tay mà miệng vẫn còn dấu tương. Anh thấy vậy nhanh chóng lấy khăn giấy lau giúp nó, quá đột ngột khi anh vươn tay qua lau miệng giúp nó, trên miệng sạch sẽ anh không quên lau cả tay dính tương lúc nãy của nó. Cái hành động ga lăng của anh được các nhân viên chú ý, các nhân viên khác thắc mắc cô gái này là ai mà giám đốc lại đối xử như vậy, còn những nhân viên quen nó thì đang bàn tán xôn xao. Nó cũng để ý thấy mọi người bắt đầu đang chú ý đến mình nên nhanh chóng nói lời cảm ơn anh rồi tiếp tục ăn. Cả hai cùng lúc ăn xong, nó tính đứng dậy đi trước thì anh bắt tay nó lại, đưa cho nó một ly trà sữa mà anh đã mua dư.
_ Trà sữa ở đây ngon lắm, chị uống đi- anh lại nở nụ cười say người.
Nó nhìn anh ra vẻ từ chối nhưng anh vẫn cố ép ly nước trong tay nó.
_ Chị đừng ngại, hôm nay cửa hàng giảm giá mua một tặng một, một mình tôi không uống hết nên chị uống giúp nha. - anh ra sức lựa lời nói thuyết phục nó nhận.
_ Vậy cảm ơn cậu- nó nhận ly nước rồi rời khỏi, thật sự nó không muốn nhận đồ từ người khác không công nên nó quyết định lấy để bù sau bằng thứ khác cho Cao Thiên.Từ sáng đến giờ Thiên Nhu tự nhốt mình trong phòng, ngồi trên giường, gương mặt bơ phờ nhìn chiếc điện thoại đặt trước mặt. Cô đang chờ đợi một tin nhắn hay một cuộc gọi từ hắn, hắn thật tuyệt tình từ lúc cả hai giận nhau hắn không gọi lại một cuộc. Cô vừa buồn vừa tức nên làm tâm trạng không ăn ngon khiến cơ thể cô trong mệt mỏi. Có lúc cô tự hỏi là hắn đã quên cô hay sao mà không thèm gọi lại cho cô dù là một lần. Lúc này tâm trí cô muốn gọi cho hắn nhưng lại sợ mất mặt vì cô là người giận hắn trước, không có lý do nào, cô đã bước vào đường cùng thì bỗng một ý nghĩ trong đầu cô khi thấy dao rọc giấy đặt trên bàn, cô bước từng bước tới bàn cầm dao lên kề sát vào cổ tay.
_ Thiên Nhu này không bao giờ thua ai cả....- cô nở nụ cười gian tà rồi từ từ gạch một đường qua cổ tay, mặt cô từ từ chuyển sắc, cảm giác đau hiện rõ trên mặt cô. Đúng lúc đó có tiếng của Lucy vang lên.
_ Chị.... em vào được không- tiếng Lucy vang vọng ngoài cửa, cô tính đi vào nhưng cửa phòng Nhu đã khoá.
Cô bắt đầu thấy choáng nhìn mọi thứ mờ mờ, cây dao trên tay cô bị rơi xuống, dần dần chìm trong bóng tối, cô ngã xuống đất, nằm bất động ở đó, cổ tay không ngừng chảy máu. Nghe thấy tiếng động lớn xuất phát từ trong phòng của Nhu, Lucy lo lắng, tay vừa đập cửa vừa cố dặn khoá cửa, miệng không ngừng gọi tên Thiên Nhu, thấy không hiệu quả, cô nhanh chóng chạy xuống lấy chìa khoá dự bị lên mở cửa. Vào trong phòng thấy Thiên Nhu đang nằm bất động ở đó cổ tay chảy máu còn lay cả trên sàn nhà, cô hốt hoảng chạy tới nâng Nhu lên.
_ Chị àh.... Chị tỉnh dậy đi......... chị..chị..chị sao thế này..mau tỉnh dậy....- cô gọi liên tục nhưng Nhu không tỉnh, nhìn thấy máu chảy không ngừng trên cổ tay Nhu cô sợ người bắt đầu run lên, không biết làm gì, cô nhìn qua điện thoại gọi cho hắn.
Hắn đang làm việc, điện thoại vang lên là “Thiên Nhu”, hắn khá bất ngờ là cô gọi. Hắn bắt máy, chưa kịp định hình là ai đang cầm máy thì nghe tiếng khóc vừa run vừa sợ phát lên
_ Anh Keith, em Lucy đây, chị...Nhu....chị ấy tự cắt cổ tay mình,... máu chảy rất nhiều, giờ anh qua đây giúp em đi...- Giọng nói run sợ không ngừng khóc.
_ Nhu tự cắt cổ tay mình........ Được rồi......- hắn đột nhiên bối rối khi nghe thấy Nhu tự tử, hắn cúp máy mau chóng chạy xe thẳng đến nhà Thiên Nhu.
----------------------
Bệnh viện A, Nhu đang nằm trên giường bệnh trong tình trạng an toàn, may mắn vết cắt ở cổ tay không sâu nên không nguy hiểm đến tính mạng, sức khoẻ yếu do ăn uống không đầy đủ dẫn đến kiệt sức. Hắn nhìn cô, chỉ ba, bốn ngày không gặp mà cô đã tiều tuỵ như vậy, còn nghĩ đến chuyện tự tử, thật không thể tin nổi. Tay Nhu cử động nhẹ, dần dần mở mắt ra. Đúng như kế hoạch người đầu tiên cô thấy sẽ là hắn, hắn đang ở trước mặt vẻ lo lắng, quan tâm.
_Thiên Nhu em sao rồi./.......-giọng nói âu yếm, nhẹ nhàng mà đã rất lâu cô không được nghe thấy.
_...........- cô không nói gì, chỉ giơ bàn tay sờ vào mặt hắn.
Hắn ngạc nhiên với hành động này, không hiểu sao cô không nói gì mà cứ nhìn hắn.
_ Là anh thật rồi.........- cô cố gắng gượng dậy, ôm vào cơ thể to lớn ấm áp của hắn. Hắn cảm nhận được một lực khá mạnh siết quanh bụng, cô ôm hắn thật chặt như không muốn để ai cướp đi.
_Em nhớ anh nhiều lắm.............em xin lỗi....em xin lỗi...- cô gục mặt vào người anh, khóc rất lớn, hạ thấp mình xuống nhận lỗi về mình.
_Có phải anh giận em lắm không nên anh mới không thèm quan tâm đến em.......em xin lỗi nếu đều đó làm anh giận chỉ vì em sợ mất anh......thiếu anh em không thể sống nổi......- cô ngẩng gương mặt đáng thương, nước mắt đầm đìa nhìn hắn.
_ Tại sao lại ngốc như vậy, anh không giận em, anh muốn em có thời gian suy nghĩ để chấp nhận chuyện này, em cũng không cần xin lỗi anh vì anh là người có lỗi trước phải để em chịu thiệt thòi....- hắn cố giải thích cho cô hiểu, ngồi xuống giường bệnh hắn vừa nói tay không quên gạt đi nước mắt giúp cô.
_ Thật là anh không giận em..../ thật... Nên em đừng nghĩ đến chuyện tự làm bản thân mình đau, vì điều đó càng làm anh đau lòng hơn.- hắn nhẹ nhàng dùng những lời nói ngọt ngào an ủi cô, giúp tinh thần cô phấn chấn hơn. Hắn đặt lên môi cô một nụ hôn để cô tin tưởng, làm dịu đi nỗi nhớ của cô. Thiên Nhu đã đạt được ý nguyện của mình cô nở nụ cười toại nguyện sau bộ mặt bi thương.
Trông khi Nhu đang ngồi ăn cháo do hắn mua thì hắn ra ngoài gọi điện cho thư ký, sắp xếp các lịch hẹn dời sang cho anh hắn, cùng với mấy bản hợp đồng hắn đang ký dở dang cũng chuyển qua Hải Trí ký hộ. Hai người đều là giám đốc nên một trong hai người ai ký đều cũng được. Hắn chuyển hết toàn bộ công việc hôm nay cho anh hắn xem như là bù đắp lại khoảng thời gian Trí không có mặt ở đây. Hắn trở lại với Nhu.
_Bác sĩ nói mai em có thể về nhà và nên nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ là em sẽ mau khoẻ lại.- hắn ngồi xuống giường dìu cô nằm xuống.
_ Ukm.... Em cũng thấy khoẻ rồi...em cũng muốn xuất viện ở đây ngột ngạt quá.- cô cười vẻ vui mừng khi nghe tin được về nhà.
_ Hứa với anh là đừng làm như vậy nữa được không/........ Em hứa sẽ không làm như vậy nữa... Anh cũng hứa với em không bao giờ rời xa em.. nha.- cả hai đang ra điều kiện với nhau.
_ Anh hứa./ cô cười tươi nắm lấy tay anh. Vẻ hạnh phúc hiện rõ thật sự, đây là cảm giác cô mong chờ trong suốt khoảng thời gian quen hắn, cô đã yêu hắn thực sự.
-----------------------------
Suốt 3 tiếng đồng hồ ngồi nhìn cái máy tính, mắt của nó muốn sụp xuống vẻ mệt mỏi, về đến nhà là đi lên phòng ngay nằm trên giường xoa xoa cái đầu, mắt cụp lại hưởng cảm giác thoải mái. Một lúc sau tắm táp xong nó đi xuống lầu ăn tối cùng cả nhà. Vừa ngồi xuống nó mới sực nhớ ra là không thấy hắn đâu trông khi bố và anh trai hắn đã về, nó nghĩ chắc hắn tăng ca nên về trễ.
_ Sao không thấy Hải Vinh - bà hắn lên tiếng hỏi vẻ lo lắng.
_ Vinh vẫn chưa về mẹ àh- bà Ái Vy nói
_ Đúng rồi hình như Vinh nó bận việc gì, hôm nay nó như chơi con vậy, chuyển hết công việc của nó qua cho con hết.- Hải Trí nói đùa, than thở về số khổ của anh hôm nay.
_ Nó bận gì cũng phải biết gọi về một tiếng.... Cháu Hy, cháu biết Vinh nó đi đâu không?.- nội hắn lên tiếng trách móc, nhìn qua nó hỏi chuyện.
_ Đây cũng chính là câu hỏi nó đang thắc mắc, không biết tên đó đi đâu ( nói thầm)... Cháu cũng không biết nữa, anh ấy không nói gì với cháu hết. Chắc anh ấy bận chút việc gì đó nên mới về trễ, bà đừng lo.- nó đáp lại lời nội hắn, bịa ra chuyện để bà hắn bớt lo nhưng nó cũng đâu biết hắn đang ở đâu.
_ Còn Vỹ Thành không thấy nó đâu từ hồi sáng đến giờ.- Nội hắn nói tiếp
_Cháu cũng đang lo lắng thưa nội, lúc nãy cháu có gọi nhưng nó không bắt máy- Tuệ Thy lên tiếng, lo lắng cho em trai cô.
_ Thành không sao đâu, chắc mới về nước nên nó đi đây đi đó để tham quan thôi.- chồng cô an ủi.
_ Không biết có xảy ra chuyện gì không, đột nhiên hai người thù ghét nhau lại không có mặt cùng lúc.- nó thầm nghĩ, vẻ mặt nghi ngờ có chút không yên tâm.
Dùng bữa xong, nó phụ dì Tuyết dọn dẹp, mặc dù là vợ của cậu ba trong nhà nhưng không quên mất bổn phận làm dâu. Tuệ Thy làm ca sáng nó làm ca tối là chuyện đương nhiên. Nó đi đổ rác thì nghe thấy tiếng xe, chạy ra mở tưởng hắn về ai ngờ không phải mà là Vỹ Thành, trên người anh nồng nặc mùi rượu, dựng xe đúng chỗ, anh đi xuống bước loạng choạng đứng không vững, anh đi được vài bước thì ngồi phịch xuống đất, nó chạy tới đỡ anh.
_ Này cậu,.....- chưa kịp nói xong nó bị anh kéo cánh tay khá mạnh nên cũng té xuống đất.
Anh nhìn nó cười nửa miệng, bàn tay vẫn nắm chắt cánh tay nó. Anh gục mặt vào vai nó thì thầm...
_Tại sao... Tại sao....tại sao lại đối xử với anh như vậy......cho anh biết đi...phải như thế nào em mới chịu quay về với anh......Thiên Nhu...- anh nói đứt đoạn, thều thào, trong giọng nói bi thương, thất vọng.
Nó không hiểu gì cũng không nói gì ngồi ngay ra làm tượng cho anh dựa. Vừa đúng lúc hắn về, ngoài cửa thấy cảnh tượng đó hắn mau chóng xuống xe đẩy cửa vào vì lúc nãy vội nên nó không khoá. Hắn đùng đùng đi vào, lôi nó ra không nói lời nào, vẻ mặt khó chịu lớn tiếng bảo:
_ Bác Thông.....bác Thông..... / bác Thông đi ra / Đưa tên đó về phòng đi/ Vâng cậu chủ....- ông tuân theo đưa Vỹ Thành lên phòng. Cùng lúc đó Tuệ Thy đi xuống thấy em trai mình uống say mau chóng hỏi thăm, quan tâm đỡ anh lên phòng.
Xong chuyện hắn nhìn nó một cái rồi quay đi làm nốt phần việc của mình. Cả hai lên phòng, hắn khá mệt mỏi nên không nói tiếng nào nằm ngay trên giường. Thấy hắn mệt mỏi nó cũng nhiều chuyện muốn biết sao hắn về trễ.
_Nè...... Nè.... Sao hôm nay anh về trễ vậy - nó ngồi ở dưới, tay chống lên cái giường vẻ mặt tò mò hỏi hắn.
_....................-hắn không trả lời
_ Nè....trả lời đi chứ... - nó tiếp tục làm phiền giấc ngủ của hắn.
Quá ồn ào, hắn bắt lấy tay nó, mắt không mở vẫn nhắm lại, miệng lười biếng bật ra tiếng.
_ Em không cần biết....... Chỉ cần biết một chuyện là tránh xa Vỹ Thành ra..là được.
_ Tôi thấy Vỹ Thành cũng bình thường mà với lại sống cùng một nhà mà bảo tôi tránh xa chắc tôi là thánh chắc.- nó ngây ngô phát ra từng câu nói.
_Không cần biết, anh bảo tránh xa thì nên nghe lời.... Nếu không nghe lời thì trừ lương...- hắn quay mặt về hướng nó, ra lệnh cấm.
Nghe đến trừ lương nó liền nghe lời, tội nhỏ lúc nào cũng bị doạ.
_ Biết rồi..../ Tốt... Ngủ đi..- hắn buông tay nó ra, thoả mãn với câu trả lời rồi lại lăn ra ngủ tiếp.
Cũng trễ nên nó tắt đèn đi ngủ, không quan tâm gì nữa nằm xuống là ngủ ngay. Ngủ để dưỡng sức mai còn chiến đấu với đống công việc.