Chương 6: Cất tiếng nói
Phượng Họa Lan ngây người nhìn hắn. Nàng đoán hắn sẽ để nàng lại sau đó trở về cung tìm viện binh, bởi vì như thế sẽ bảo toàn mạng sống của hắn, dù sao con người ai mấy không sợ chết chứ, huống hồ một hài tử 9 tuổi như hắn a.
Nhưng nàng sai rồi, hắn mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập dịu dàng ôn nhu, nhiều nhất chính là không nỡ. Phượng Họa Lan ngây người nhìn ánh mắt ấy....hắn, là không nỡ xa nàng sao, không phải hắn định.....
“Tỷ tỷ, có duyên sẽ gặp lại.” Phượng Lăng Phong đưa ngón tay sờ khuôn mặt mềm mịn, cúi người nhẹ nhàng thơm một cái bên má nàng
Phượng Họa Lan trơ mắt nhìn mình bị đặt xuống đất, nhìn hắn nhanh nhẹn dùng chùy thủy không chút đắn đo đầm vào ngực.
Lăng Phong, đừng, sao ngươi ngốc quá vậy, sao ngươi....hà cớ gì ngươi phải hi sinh chứ?
Ảnh vệ kia rống lên một tiếng thê lương. Nàng sững người nhìn từng giọt máu đỏ tươi tí tách nhỏ xuống đất, thân hình hắn lảo đảo ngã phịch cạnh nàng. Hắc y kia cười không ngớt, không chút lưu tình dẫm lên bụng Phượng Lăng Phong, tay còn lại túm lấy nàng: “Ngươi thật ngu xuẩn thái tử điện hạ à, ngươi nghĩ ta nói thật sao. Ha ha ha ha, ta vốn không phải quân tử, chắc không cần giữ lời hứa đâu nhỉ?”
Phượng Lăng Phong khóe miệng trào máu tươi, ánh mắt căm phẫn nhìn hắc y. Phượng Họa Lan phẫn nộ, Lăng Phong vì nàng không tiếc sinh mạng, hóa ra lại bị lừa, đê tiện, ngươi là cẩu, cả nhà ngươi đều là cẩu.
Hắc y cảm nhận có một luồng sát khí mãnh liệt xuất hiện, không khí đột nhiên lạnh đi hẳn không khỏi cau mày nhìn tiểu hài tử trong ngực. Nữ hài tử đôi mắt phượng màu tím giờ phút này khí thế cực kì cao ngạo lạnh lùng, trái ngược hoàn toàn với làn da trắng mịn và mái tóc màu tím ngang cổ tôn thêm vẻ đáng yêu trước kia. Hắc y giật mình, khí thế này thậm chí hoàng tộc khó mà có được, nó ẩn chứa sát khí nồng đậm của sát thủ đã nhuộm máu tươi không gớm tay của hàng trăm nghìn mạng người. Phải, giờ phút này hắc y thừa nhận mình đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sao một hài tử lại có thể có loại khí thế này?
Phượng Họa Lan dầu gì kiếp trước cũng là sát thủ đứng đầu, tay nàng đã nhuộm máu không ít, vốn dĩ muốn đóng giả hài tử cho đúng nên không bộc lộ khí thế, nhưng hôm nay bị bức đến đường cùng. Lăng Phong đáng thương của nàng, nghĩ đến thôi là nàng thấy tức giận khó kiềm chế.
Nàng trừng mắt với hắc y, phun nước miếng, chẳng biết phẫn nộ thế nào mà thốt lên: “CON MẸ NÓ”
Hắc y trợn mắt ngạc nhiên, đâu chỉ hắc y đó, ngay cả bốn kẻ hắc y, ảnh vệ và nhất là Phượng Lăng Phong cũng ngạc nhiên không kém.
Mà Phượng Họa Lan nhất thời ão não không thôi. Ay da chết rồi, vừa rồi xúc động mạnh thể nào lại nói bậy a, một hài tử 10 tháng tuổi tiếng nói đầu tiên không phải là cha, mẹ, mà là con mẹ nó, không biết có bị hiểu là yêu quái không nữa đây. Nàng nghĩ đâu có sai, bởi vì hắc y trên trán chảy mồ hôi quát: “Các...các ngươi giết nó cho ta. “
Hắc y run rẩy ném nàng đi
“Mẹ mi cái rắm!!! “ Thật xin lỗi nhưng nàng nhịn không được a
“Trấn Quốc công chúa / tỷ tỷ!!!!!!” Ảnh vệ và Phượng Lăng Phong đồng thanh thét lên
Giây phút ngỡ rằng nàng tan xương nát thịt thì được nằm an toàn trong một vòng tay ấm áp quen thuộc. Nàng nhìn thấy hắc y kia run rẩy lợi hại, bốn tên thuộc hạ của hắc y giờ phút này đều bị một kiếm cắt cổ mà chết. Mà Phượng Lăng Phong đã được ảnh vệ kia bảo vệ nơi an toàn, ra sức cầm máu cho hắn.
“Lan nhi, con đừng sợ, phụ thân ở đây. “Lâm Đại Bảo vuốt lưng nàng dịu dàng, tay kia cầm bảo kiếm đang nhỏ máu tong tong, máu tươi làm người thấy đau mắt
“Phụ...thân. “Phượng Họa Lan tức khắc nhập vai tiểu hài tử, vẻ ngây ngô đùa nghịch với lọn tóc tím của hắn
Phượng Tường và Phượng Vũ An cũng đuổi tới, còn có mấy chục cấm quân đến. Phượng Vũ An nhìn thấy Phượng Lăng Phong liền biến sắc vội chạy đến ôm lấy, trầm giọng:
“Rốt cuộc ngươi muốn gì, trẻ con không có tội, ngươi hà cớ gì phải đuổi cùng giết tận chúng?”
“Vốn muốn giết cả tiện chủng kia nữa nhưng thôi, các ngươi cứ tiếp tục, ta không rảnh. “Hắc y rút trong ngực thứ gì đó ném mạnh xuống, bột khói bay mịt mù.
Phượng Tường nắm chặt kiếm định đuổi theo, lại bị Lâm Đại Bảo ngăn cản: "Chúng ta hồi phủ trước, trị thương cho Phong nhi đã, còn đợt ám sát này để ta điều tr.a sau.”
“Làm phiền huynh rồi.” Phượng Tường gật đầu, tiến lên bế Phượng Lăng Phong, không quên nhét vào miệng hắn một viên dược hoàn cầm máu
※※※※※※PHÂN CÁCH TUYẾN※※※※※※
Đêm, phủ Trấn Quốc công chúa
Lâm Đại Bảo và Phượng Vũ An im lặng nhìn nữ nhi ngủ trong nôi. Trải qua kinh hách lúc sáng mọi thứ đều đã được xử lí gọn gàng, Phượng Lăng Phong bị thương, bất đắc dĩ phải nói dối là té ngã. Một dao vào ngực trái, may mà tim hắn vốn dĩ không ở vị trí giống người thường mới bảo toàn tính mạng, nhưng lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nặng, đó là do hắc y kia một cước lúc ấy giẫm xuống không lưu tình.
Thật ra Lâm Đại Bảo đã đến đó lúc hắc y kia túm lấy nữ nhi hắn, giơ chân đạp lên bụng Phượng Lăng Phong. Hắn sợ hắc y sẽ lấy Phượng Lăng Phong và bảo bối nữ nhi uy hiếp nên không dám có hành động, vô thanh vô tức rải độc giết thủ hạ của hắc y kia. Phượng Vũ An và Phượng Tường thì cùng thuộc hạ hắn đến sau. Bảo bối nữ nhi, aizz, lúc đó bảo bối nữ nhi mở miệng lần đầu nói, hắn rất vui, chỉ là lời nói....
“An nhi, bảo bối nữ nhi nói được rồi.”
“Vậy thì tốt quá còn gì?” Phượng Vũ An ngạc nhiên nhìn hắn
“ An nhi, nàng biết lời đầu tiên bảo bối nói là gì không? “Lâm Đại Bảo thở dài
Phượng Vũ An ngây thơ nhìn hắn, mắt phượng vô tội chớp chớp đầy mong đợi lắc đầu.
“ Nữ nhi nói rất to ba từ con...mẹ....nó”
Bây giờ đến lượt Phượng Vũ An không nói nên lời. Nàng vươn tay đỡ trán thở ra, biện minh: “Chàng quên mệnh của nữ nhi rồi a, chắc vì vậy mà lời nói đầu tiên mới...khác hài tử thường một chút. “
Lâm Đại Bảo a một tiếng, sau đó nhìn nàng chằm chằm: “An nhi, nàng tùy ý trốn ra ngoài, bị ám sát nhờ ta cứu, nàng phạm tội lại còn mắc nợ ta, phải làm sao để trả đây chắc nàng cũng phải biết?”
“Đáng ghét, đồ vô lại chàng.” Phượng Vũ An đỏ mặt, thanh âm mềm mại đến tê người
Lâm Đại Bảo hành động nhanh như chớp, lập tức bế Phượng Vũ An chạy vào phòng trong.
Trong nôi, người mà đôi phu thê nghĩ đã ngủ đột nhiên mở mắt, nàng nắm lấy thanh gỗ ngồi dậy, nhìn theo hướng hai người vừa đi lắc đầu, miệng nhỏ khẽ nói: “Mẫu thân, bảo trọng a.”