Chương 7: Tiểu trấn quốc công chúa phượng họa lan (1)
7 năm sau
Hỏa Phượng quốc, Lạc Diệp thành
Phủ Trấn Quốc công chúa
Sáng tinh mơ, khắp nơi tràn đầy lá khô rơi xuống yên vị trên vũng nước. Gia đinh a hoàng của phủ theo sự chỉ đạo của quản gia đang quét dọn.
Ở giữa rừng cây, Lâm Đại Bảo cầm kiếm gỗ đấu với nữ hài tử, bên trong lương đình mát gần đó, Phượng Vũ An mỉm cười nhìn hai người.
Nữ hài tử cực kì xinh đẹp đáng yêu, khuôn mặt bầu bĩnh trắng nõn búng ra sữa, tóc tím dài ngang hông tung bay, thân vận lam y nhạt phóng khoáng, phượng nhãn tuyệt thế tím sẫm trống rỗng không thấy đáy tràn ngập sát khí, bàn tay trắng nõn mũm mĩm cầm kiếm gỗ không ngừng múa. Từng chuyển động, chiêu thức đều tỏa ra khí thế mạnh mẽ bức người, động tác nhanh đến chóng mặt.
Lâm Đại Bảo thuần thục múa kiếm, tốc độ không thua nữ hài tử. Hai bên nhất thời cần bằng khó phân cao thấp. Một lúc lâu nữa, nữ hài tử có vẻ đuối sức. Lâm Đại Bảo cười nhẹ nhàng:“ Nếu bảo bối nữ nhi chịu thua, phụ thân sẽ tha cho.”
Phượng Họa Lan nghiêng người tránh một kiếm đâm đến, nàng hừ lạnh:“ Phụ thân đắc ý quá sớm rồi.”
Nói xong nàng nhảy lên, rất tự nhiên bắt lấy kiếm gỗ của Lâm Đại Bảo. Hắn thấy thế cau mày, chưa kịp nói gì thì Phượng Họa Lan vận nội lực, tay nàng xuất hiện dòng lửa màu vàng kim trực tiếp thiêu cháy kiếm gỗ.
“Con chơi xấu. “Lâm Đại Bảo thả thanh kiếm gỗ ra, tuy nói thế nhưng không hề giận, ánh mắt tràn ngập sủng nịnh
“Nếu không thì sao thắng nổi phụ thân.” Phượng Họa Lan lè lưỡi chạy nhanh về phía Phượng Vũ An
Phượng Vũ An lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán cho nữ nhi, rót cho nàng một ly nước chậm rãi nói: “Cũng đã đến giờ rồi, mẫu thân đi trước, con ở lại sửa soạn một chút rồi còn thiết triều."
“ Dạ, Thiên An, bế ta đi.” Phượng Họa Lan gật đầu nói trong khoản không.
Lập tức trong góc tối ở lương đình một nam tử xuất hiện, thành công dọa Phượng Vũ An giật nảy mình. Hắn khinh bỉ nhìn Lâm Đại Bảo đang đi đến, nhưng khi quay lại về hướng Phượng Họa Lan lại hết sức cung kính nhẹ nhàng bế nàng lên, khóe môi cong lên:“ Cung chủ, sao ban nãy không đốt chết hắn a?”
“Này này sư huynh à, sao huynh lại có thể nói những lời đau lòng thế.” Lâm Đại Bảo chậm rãi lắc đầu nói
“Hắn là phụ thân ta, ngươi nhanh một chút.” Phượng Họa Lan thở dài, hai người này không cãi nhau thì sống không được àThiên An trừng mắt một cái mới ôm Phượng Họa Lan nhảy trên nóc nhà rời khỏi.
Thiên An nhìn tiểu hài tử không khỏi nhớ lại......
Hắn là đệ nhất thần trộm, khinh công tuyệt đỉnh, chuyện gì xảy ra trong thiên hạ đều không qua khỏi hắn, dưới còn lập được tổ chức tình báo hàng đầu thiên hạ Ám Dạ cung, thế nhưng bốn năm trước đã phải làm hộ vệ cho tiểu chủ tử này a.
Lần đó hắn nghe tin Lâm Đại Bảo-kiêm luôn sư đệ xa tổ chức sinh thần cho nữ nhi tròn 3 tuổi, dù sao hắn cũng ở Hỏa Phượng quốc nên quyết định ghé thăm. Sư phụ Lâm Đại Bảo Thánh chủ Ma Vực cùng sư phụ Thiên An hắn là sư huynh đệ đồng môn, sư phụ hắn là sư huynh, ngày hắn còn nhỏ đem hắn đến Ma Vực ở tạm” vài năm” để dạy võ công cho hắn, cũng gặp được đồ đệ độc nhất của vị sư thái đó. Tuy nói là sư huynh đệ đồng môn nhưng võ công hai người hoàn toàn khác biệt, được cái là hai người rất yêu thương đoàn kết, chỉ là không hiểu sao hắn và sư đệ lúc nào cũng khắc khẩu, gặp nhau thì không đánh cũng mắng cãi nhau ầm ĩ. Chính vì mối hận đó hắn mới đột nhập phủ, định bắt cóc nữ nhi Lâm Đại Bảo chọc ghẹo y một chút. Võ công của hắn khi tu luyện xong thì khi đi không phát ra âm thanh, đứng trong góc tối tự nhiên sẽ không bị ai nhìn thấy, thậm chí hơi thở của hắn cũng không ai phát hiện được, nếu vô tình đứng cạnh cũng không có cảm nhận ấm áp của người sống. Chính vì thế hắn vô cùng tự tin cầm theo một cái bao để hành sự.
Đó là một ngày đẹp trời, hắn vừa nấp vào phòng, tiểu Trấn Quốc công chúa liền đột nhiên đuổi hạ nhân ra. Hắn ngỡ là có cơ hội hành động, không ngờ cung chủ hiền lành của hắn không chút ngần ngại tung chu phách tóm lấy cơ thể hắn. Ôi mẹ ơi chu phách không như bình thường, vừa quấn vào người hắn liền biết chu phách làm từ kim ty, kim ty là loại vải vàng kim đao kiếm bất xâm, lại truyền nhiệt cực tốt, rất nóng. Hắn bị lôi ra không thương tiếc, nhìn thấy nữ hài tử vận lam y thêu mẫu đơn xanh biển đang dùng ánh mắt như nhìn vật chết nhìn hắn. Lúc ấy tay cung chủ ánh nội lực màu vàng, một ngọn lửa truyền vào chu phách khiến chu phách tỏa hào quang chói mắt, người hắn lập tức bị cháy. Hắn nói thân phận, sau đó còn hứa làm thuộc hạ mới thoát chết. Nói thế chứ lúc nhập môn, sư phụ bắt hắn thề nếu sau này có người nào có thể phát hiện ra hắn trong khi hắn đang ẩn nấp thì phải toàn tâm toàn ý làm thuộc hạ của người đó, thế nên hắn mới dễ dàng hứa.
Cung chủ âm trầm cầm lệnh bài cung chủ của hắn, sau đó cười rạng rỡ khoe với phụ thân nàng a.
Hắn lúc đó bị lửa thiêu khiến y phục rách tươm, tóc còn vươn mùi khét, mặt lấm lem đi gặp phụ thân cung chủ. Hắn dù sao cũng hơn tuổi phụ thân cung chủ, thêm danh phận sư huynh, aizz thật hận không thể đào hố trốn a.
Nhưng quả thật cung chủ rất giỏi.
Ám Dạ cung ngoài trừ thu thập tình báo cũng không làm gì thêm, những môn phái khác cật lực mở khách điếm, y quán, tửu lâu,....nên kinh tế vững chắc, vì vậy mà Ám Dạ cung nghèo, rất nghèo.
Cung chủ bắt toàn bộ người của cung đến đào tạo trong 3 tháng, ban đầu ai cũng khinh thường cung chủ, nhưng khi chứng kiến tài trí của cung chủ đều can tâm tình nguyện theo người. Cung chủ mượn tài của Ma Vực đầu tư kinh doanh, không tới hai năm Ám Dạ cung trở thành tổ chức giàu nhất đại lục.
Ngoài ra khiến người ta kinh ngạc nhất vẫn là võ công của cung chủ
Ở đại lục Thần Minh này, võ công được xếp thành 10 tầng, mỗi tầng có đến 9 cấp. Tu luyện người thường đạt đến tầng 4 cũng có khả năng ngao du thiên hạ, tầng 6 đủ tư cách tham gia võ lâm tranh bá, càng lên cao càng hiếm, đến tầng 8 có thể đếm trên đầu ngón tay, tầng 9 và tầng 10 chỉ là huyền thoại, đến nay vẫn chưa xuất hiện.
Một hài tử như cung chủ chỉ sắp bước qua tuổi thứ 7 nhưng võ công đã đạt tầng 6 cấp 8, thêm nữa cung chủ....nội lực của cung chủ không hề tầm thường, nội lực của người sản sinh ra lửa, ngọn lửa tự nhiên cực kì mạnh mẽ, chính vì vậy mà năm đó hắn suýt bị thiêu chết.
Thiên An vẫn còn chìm trong suy nghĩ của hắn thì Phượng Họa Lan giật giật tay áo hắn: “Nè, thả ta xuống, đến rồi.”
“Dạ cung chủ. “Thiên An lập tức thoát khỏi suy nghĩ vớ vẫn kia đáp.
Phượng Họa Lan vẫy tay bảo hắn lui. Nàng cởi y phục, nhảy vào ôn tuyền nóng ấm áp.
Nàng xuyên qua cũng gần bảy năm rồi. Nơi này là Thần Minh đại lục, có năm quốc gia và còn nhiều bộ tộc nhỏ độc lập khác.
Đứng đầu thực lực mạnh nhất là Nguyệt Thần quốc. Là một quốc gia có nền kinh tế phát triển, thêm nữa quân sự hùng mạnh, dân cư đông đúc, mặc dù võ thuật được đề cao nhưng đất nước hòa bình, luôn đề cao quan hệ ngoại giao với các quốc gia khác.
Đứng nhì là Nam Lân quốc. Nam Lân quốc nhờ có đến ba tòa thành giao nhau với ngũ quốc nên ngoại thương đóng góp cực lớn vào ngân khố quốc gia. Đặc biệt nơi đây thu hút thương nhân nhờ đạo luật cho phép thương nhân làm quan trong triều. Thương nhân được coi là tầng lớp ti tiện chỉ hơn nô tì, gia đình làm thương nhân thì không hề được phép đi thi giành một chức quan như người thường. Nam Lân quốc xóa bỏ đạo luật ấy, vừa khiến đất nước có thêm nhân tài, ngoài ra tài lực và khả năng kinh doanh của thương nhân thì khỏi chê góp vào quốc khố, thiên tai tùy tiện quyên góp cũng dư sức giải quyết ổn thỏa.
Lãnh thổ rộng lớn phải kể đến Thanh Loan quốc. Quốc gia này quân sự cường đại, người dân cực hiếu chiến, thêm các bộ tộc nhỏ ở cạnh nên quốc gia này chiến sự quanh năm, là mối đe dọa lớn nhất đối với các bộ tộc riêng lẻ.
Hoa Thương quốc có quan hệ ngoại giao tốt nhất với Thanh Loan quốc, vì đất nước này chuyên sản xuất binh khí, áo giáp....phục vụ chiến đấu. Khác với người Thanh Loan hiếu chiến, người Hoa Thương rất khéo léo, tỉ mỉ, mỗi tòa thành đều được xây hào sâu thành cao dễ thủ khó công. Tuy người Hoa Thương trông to cao hơn hẳn người dân các quốc gia khác, nhưng người Hoa Thương không có tư chất tập võ, vì vậy mà liên minh hòng nhận được sự che chở của Thanh Loan quốc.
Hỏa Phượng quốc là nhỏ nhất. Một đất nước yên bình nổi tiếng về phong cảnh đẹp nhất đại lục Thần Minh, niềm tự hào đội kỵ binh và thủy binh hùng mạnh. Nhờ đó tuy là nước nhỏ nhất nhưng không có quốc gia nào dám quấy nhiễu.
Phượng Họa Lan tắm xong đứng dậy, cầm lấy khăn bông lau khô, sau đó lôi từ ngăn tủ bộ y phục lam nhanh chóng mặc vào. Nàng ra khỏi phòng ngồi trước bàn trang điểm cầm lược cẩn thận chải tóc.