Chương 66: Phản quốc (3)
Phượng Vũ An nép mình vào một góc nhỏ sau bức tượng Phật, ôm chặt lấy Tiểu Bạch Cầu.
Triêu Dương điện này thông với điện Thái Cực, nơi thường xuyên lập đàn tế lễ trong triều. Tuy quy mô không to lớn như Tĩnh Tâm điện, nhưng cũng tôn nghiêm không kém.
Ban nãy Phượng Lâʍ ɦộ tống nàng vòng cửa sau Thái Cực điện, định từ điện Triêu Dương ra ngoài.
Không ngờ được nửa đường, lão heo và tử sĩ của lão xuất hiện. Phượng Lâm rút kiếm nghênh chiến, bảo nàng mau trốn đi.
Phượng Vũ An vuốt khuôn ngực đập loạn nhịp, hít sâu bình tâm.
Chưa kịp để nàng bình tâm, cửa điện nặng nề khép lại. Phượng Vũ An trợn mắt, âm thầm kêu không ổn!
_ Tiểu mỹ nhân, nàng đừng trốn nữa. Mau ra hầu hạ bổn tướng, nếu bổn tướng vui sẽ cho nàng một con đường sống. Thanh âm ɖâʍ đãng của Phương lão heo vang lên
Tiểu Bạch Cầu nghiến răng kèn kẹt, gia gia sẽ không cho phép nhạc mẫu bị ngươi khi dễ đâu.
Phượng Vũ An sợ đến tái mặt. Nàng càng thu người, bả vai nhỏ run lên.
Chỉ tiếc, bộ triều phục quá dài lại xa hoa, một góc váy bị lộ ra, ánh lên màu vàng kim chói mắt. Phương lão heo nhìn thấy, nở nụ cười thõa mãn bước nhanh đến.
Lão để ý con bé này lâu rồi, dung mạo xinh đẹp hơn đám tiểu thiếp thông phòng lão nhiều. Lão luôn vọng tưởng có một ngày đặt con bé đó dưới thân luận động, khiến cho khuôn mặt lạnh lùng ửng đỏ vui sướng, cái miệng nhỏ rên rỉ không thôi, hầu hạ lão ngày ngày đêm đêm.
Nghĩ vậy thôi, thứ đáng tự hào của lão dần rụng rịch ngóc đầu dậy. Lão hít một ngụm khí, vội vã bước nhanh hơn, không bao lâu đã đứng trước mặt Phượng Vũ An.
Phượng Vũ An là người hoàng thất, bị ép đến tình huống như vậy, ngoại trừ bả vai không ngừng run lên, ánh mắt kiên định, ngữ khí của bề trên quát:
_ Mau cút đi, nếu không ngươi sẽ hối hận!!!
_ Ha ha, tiểu mỹ nhân, nàng đang đợi phu quân nàng đến cứu sao, có lẽ bây giờ hắn ta đang vui vẻ bên người đẹp nào khác rồi, làm sao để ý nàng nữa? Chi bằng đêm nay ngoan ngoãn hầu hạ bổn tướng, có phải tốt hơn không?
_ Bổn cung không tin, ngươi gạt bổn cung. Phượng Vũ An chấn động, âm thầm tự nhắc nhở đây là kế ly gián của lão, nhưng tâm trí nàng không nhịn được vang lên lời nói của lão...
Nàng già rồi, thế nên...huynh ấy bỏ nàng tìm niềm vui mới thật sao?
Phương lão heo gấp gáp, tay mập vươn ra ôm lấy Phượng Vũ An kéo ra bên ngoài, đè nàng dưới thân lão.
Phượng Vũ An là nữ nhân chân yếu tay mềm, không thể đấu lại hàng trăm ký thịt mỡ đè lên, nàng điên cuồng vùng vẫy, nước mắt trào ra:
_ Thả bổn cung ra, mau thả bổn cung...
Lão heo ghê tởm nằm đè lên Phượng Vũ An, chế trụ hai ray nàng, kề sát mặt xuống.
Áaaaaaaaa
Lão heo bị đau, tức giận vói tay ra phía sau, thô bạo nắm đuôi Tiểu Bạch Cầu ném ra ngoài.Tiểu Bạch Cầu lộn vòng, thuận lợi đáp xuống đất bằng bốn chi, không ngừng kêu thất thanh:
_ Xèo xèo, xèo....
_ Câm miệng cẩu con, ta giết ngươi!!!
Phương lão heo thả Phượng Vũ An ra, toan đi đến tóm lấy Tiểu Bạch Cầu, nhưng một bàn tay trắng nõn níu lão lại, tiểu mỹ nhân thút thít khẽ nói:
_ Ngươi....ngươi đừng hại nó...ta....ta sẽ hầu hạ ngươi chu đáo
Phương lão heo ngây người tưởng như đang mơ, sau khi tiêu hóa được thông tin này, lão ha hả cười khoái trá, vươn tay lau nước mắt như hạt châu trên má tiểu mỹ nhân:
_ Hảo, đêm xuân có hạn, tại trước tượng Phật trong điện Triêu Dương, hai chúng ta cùng nhau ân ái nào.
Phượng Vũ An nghe thấy, đè nén cảm giác muốn nôn ra, dùng ánh mắt bảo tiểu Bạch Cầu mau rời đi. Tiểu Bạch Cầu hiểu ý, nhưng chỉ lui ra im lặng, hai mắt lưu ly xinh đẹp nhìn nàng gắt gao.
Phượng Vũ An bị lão đè xuống. Lão thô bỉ sờ soạn vòng eo nàng, bàn tay dần di chuyển xuống, sờ nắn cái mông tròn tròn. Lão cúi đầu, nơi hõm cổ nàng hít sâu một hơi, lão thoải mái khàn khàn nói:
_ Thơm quá!
Phượng Vũ An nhắm chặt mắt, nghiến răng, hai tay nắm chặt đến trắng bệch.
Lão đang cởi lớp áo trong, sắp đến lớp áo lót, đột nhiên lão hự một tiếng ngã xuống.
Phượng Vũ An ngây người trợn mắt không phản ứng. Tiểu Bạch Cầu lại hớn hở chạy đến dụi dụi vào Phượng Vũ An.
Nàng quên khóc, mặc lại y phục đứng dậy. Phương lão heo ch.ết rất thảm, hai mắt trợn trắng, máu chảy từ hai khóe mắt, từ mũi, từ hai lỗ tai. Không giống những tử thi mới mất khác, tử thi của lão đã bắt đầu thối rữa, hai má nọng mỡ heo hóp lại.
Phượng Vũ An bị cảnh tượng đó dọa cho sợ hãi, nàng ôm lấy Tiểu Bạch Cầu loạng choạng chạy ra ngoài.