Chương 67: Thịt
Lâm Đại Bảo lãnh nhiệm vụ cực kì cao cả, giả vờ mắc mưu địch, sau đó dẫn tài lực Ma Vực đột nhập Bảo Châu trà lâu, một lưới tóm gọn căn cứ bọn chúng.
Trong kế hoạch Phương lão heo, lão sợ nhất chính là tài lực sau lưng Trấn Quốc phò mã, lão nghĩ nghĩ, nam nhân khó qua ải mỹ nhân, bởi vậy lão để hai cơ thiếp lão sủng ái là tiểu Ái và tiểu Liên( có ai nhớ hai con mụ này ko, là hai con mụ trong H văn lão heo đó) câu dẫn.
Hai cơ thiếp lão tuổi xuân mơn mởn, chịu đựng con heo mập bày đủ chán rồi, nghe được giao nhiệm vụ câu dẫn, mà đối tượng lại là phò mã đương triều, cũng được xưng danh mỹ nam, vội vã đồng ý, lại không ngừng cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Ngay khi Thiên Ngân trình báo, Phượng Họa Lan quanh năm băng lãnh cũng suýt bị sặc cười vì mức độ ngu của lão!
Đùa gì chứ, mẫu thân là đệ nhất mỹ nhân Thần Minh đại lục, tuổi trẻ vẫn còn xinh đẹp khuynh quốc tựa nữ nhi hai mươi, nhan sắc tự tin đảm bảo không thua bất kì nữ nhân nào trong thiên hạ, vậy mà lấy sắc dụ, ách, ngu hết chỗ nói mà.
Vì kế hoạch, Lâm Đại Bảo phải cắn răng chịu làm mặt lạnh, ra vẻ lạnh lùng với nương tử, còn phải chịu đựng hai ả xấu nữ vuốt ve khiêu khích. Rất thành công ngoài mong đợi, lão heo não ngắn cũng không nhận ra sai sót nào.
Ngày đăng cơ, Lâm Đại Bảo đi suốt một đêm không về, cũng không tham dự buổi lễ. Hắn bận bố trí đội hình, cũng bận giám sát một tên hái hoa tặc bị hoa liễu trong ngục thị tẩm hai ả kia.
Mọi chuyện đúng như nữ nhi bảo bối dự liệu, trà lâu chỉ có vài tên tiểu tốt canh giữ, công phá dễ dàng.
Hết thảy mọi việc, hắn vội vã thúc ngựa vào hoàng cung, hắn nhớ nương tử muốn ch.ết rồi, lần này thật hảo hảo muốn cho nữ nhi bảo bối một đệ đệ muội muội a.
Nhưng hắn vào cung lại nhìn thấy chuyện gì?
Nương tử co rụt người khóc sưng cả mắt, hai tay gắt gao ôm nữ nhi bảo bối. Nữ nhi bảo bối mặt đen lại, sát khí tỏa ra mãnh liệt tứ phía ngồi trên long ỷ âm lãnh hạ lệnh cho chúng thuộc hạ.
_ Lan nhi, mẫu thân con....
_ Phụ thân, người đưa mẫu thân về trước đi, nữ nhi còn bận nhiều việc. Phượng Họa Lan cắt đứt, vỗ vỗ lưng mẫu thân an ủi
_ Không...hic hic...không đi. Phượng Vũ An phát huy công lực làm đà điểu
Lâm Đại Bảo hơi đen mặt lại, không nới lời nào, trực tiếp vươn tay, dễ dàng ôm lấy Phượng Vũ An, nhanh chóng về phủ.
Phượng Vũ An lập tức vùng vẫy. Lâm Đại Bảo kìm chặt nàng hơn trong ngực, hướng phòng ngủ phóng đến.
_ Thả ta ra, mau thả ta ra....Huhu, ta bẩn lắm, oaaoaoaoa, ta muốn ch.ết!!!!
_ An nhi, đã xảy ra chuyện gì? Lâm Đại Bảo dễ dàng chế trụ hai tay nàng đặt trên đỉnh đầu, hoang mang hỏi
Phượng Vũ An chống cự vô ít, nghiêng đầu khóc. Lâm Đại Bảo chấn kinh, vội ôm lấy nàng vỗ vỗ:
_ An nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
_ Hu hu, ta già rồi, ngươi bỏ ta đi nạp thiếp phải không.... Phượng Vũ An nói nhỏ như muỗi kêu, làm tổ trong ngực hắnMay mà Lâm Đại Bảo võ nghệ cao cường mới nghe không sót một chữ. Hắn phì cười hôn lên đỉnh đầu nàng trêu chọc:
_ Ngốc, ta nghe lời nữ nhi bảo bối phối hợp diễn một tuồng kịch để bắt trọn vây cánh lão tả thừa tướng mà. Nàng ghen bậy bạ gì đó?
Phượng Vũ An ngưng trệ đầu óc, ngây ngô nhìn trượng phu. Một lúc sau nàng lại nói:
_ Chàng bỏ thiếp ra đi, thiếp bẩn lắm.
_ An nhi, nàng giấu ta chuyện gì? Ta đã thành thật với nàng rồi mà. Lâm Đại Bảo đau lòng ôm chặt lấy nàng
Phượng Vũ An khóc, từng giọt lệ như châu long lanh rơi xuống, ẩm ướt ấm nóng cổ Lâm Đại Bảo.
_ Là....Phương Dục....làm....nhục.....
Nghe đến đây, hai mắt Lâm Đại Bảo long lên, đỏ ngầu đáng sợ.
_ Hắn....hắn....hôn cổ....xé y phục....sờ.....ngực thiếp....hu hu....thiếp bẩn thỉu lắm....tránh ra
Lâm Đại Bảo đè nén tức giận, hắn hôn nhẹ lên cái cổ trắng ngần, dịu dàng ɭϊếʍƈ láp.
Phượng Vũ An sững sờ quên khóc.
_ Lão ta hôn bẩn chỗ nào, ta hôn lại, sẽ không bẩn.
Phượng Vũ An đỏ bừng má, thẹn thùng chui vào ngực trượng phu, nỉ non:
_ Thiếp...muốn tắm trước
Lâm Đại Bảo cảm thấy yết hầu khô khốc khó chịu, phía dưới cơ hồ xảy ra phản ứng, thanh âm khàn khàn phân phó:
_ Người đâu, mang nước tắm vào đây. Nhanh lên
A hoàng trong phủ làm việc mau lẹ, không bao lâu mang thùng nước tắm vào, đặt trong phòng, lập tức cúi người đi ra, cả quá trình không hề ngẩn đầu nhìn loạn.
Lâm Đại Bảo vài động tác cởi sạch Phượng Vũ An, ôm nàng như ôm đứa trẻ bỏ vào thùng tắm.
Phượng Vũ An nãy giờ khóc mệt mỏi rã rời, tựa đầu vào thành thùng tắm, khép hờ mắt, nhu thuận khiến người khác chỉ muốn chà đạp nàng, hung hăng chà đạp nàng, dùng sức chà đạp nàng.
Lâm Đại Bảo nhanh chóng tự mình cởi hết, bước vào thùng tắm ngồi xuống, ôm Phượng Vũ An lại vào ngực, chậm rãi chà rửa thân thể nàng
Phượng Vũ An thoải mái rên rỉ nhẹ, nào có biết tên rên rỉ của nàng càng làm cho ai đó nóng thêm
Lâm Đại Bảo đè nén, chà lau thân thể nàng qua một lượt. Sau đó, bàn tay hắn không thành thật cố ý xoa nắn hai gò núi nho nhỏ mê người.
Phượng Vũ An đang mơ mơ màng màng, sức cảnh giác rất tệ, cũng không gạt tay hắn.
Lâm Đại Bảo thấy nàng không phản ứng, lập tức công thành!
Hắn hôn lên vành tai nàng, ɭϊếʍƈ vòng tròn. Một bàn tay sờ loạn nơi ngực, bàn tay kia chậm rãi trượt xuống, tách nhẹ hai chân nàng ra. Tay hắn khiêu khích nơi thần bí, Phượng Vũ An thấp giọng kêu lên kiều mị động lòng, càng cổ vũ hành vi cấm trẻ em của Lâm Đại Bảo.
( Xùy xùy, dưới đây là khoản khắc trong sáng nhất dành cho 18+, đề nghị ai nhỏ tuổi không đc đọc