Chương 10
Đông đến, lạnh căm và rét buốt. Trong góc bếp của căn biệt thự xa hoa, có một chàng trai nhỏ nhắn đang cặm cụi bên những cuộn len nhiều màu sắc, chốc chốc lại dừng tay vỗ nhẹ lên bụng mình. Phòng bếp trống trãi không ngăn được con gió lạnh tràn vào, cậu co người lại một chút giữa ấm cho cơ thể. Kéo cái thảm lót chân đắp ngang hông lên cao một chút, cậu hà hơi vào hai bàn tay đỏ ửng vì buốt. Cậu không dám mua áo ấm vì biết mùa đông dưới quê khổ lắm, có bao nhiêu tiền lương cậu gửi sạch về cho ba mẹ, còn phần mình chỉ mặc thêm một cái áo.
Từ khi biết Vương Nguyên đan len rất khéo, bằng chứng là cặp găng tay đôi cậu tự đan tặng cho Chí Hoành và Thiên Tỷ được bạn bè trong lớp Chí Hoành khen lấy khen để, thậm chí còn bảo cậu ấy bán lại. Chí hoành nảy ra ý giúp Vương Nguyên kiếm thêm thu nhập, cậu bảo họ tự mua len và vẽ mẫu theo màu họ thích rồi canh lúc tên chủ nhà ra ngoài, Chí Hoành mang chúng cho Vương Nguyên. Phần Vương Nguyên chỉ cần đan theo mẫu có sẵn. Mỗi món đồ len cậu lấy tiền công rất thấp nên ai cũng thích, ban đầu chỉ có một vài người đặt về sau nhiều hơn. Cậu muốn nhân dịp này kiếm thêm ít tiền để có thể mua cơm hộp ăn, ngày nào cũng nhiều nhất hai gói mì thế này chắc bé con của cậu yếu ớt lắm. Chỉ cần nghĩ vậy cậu lại có sức thức khuya hơn một chút để hoàn thành mấy đơn đặt hàng.
Vương Tuấn Khải trở người lần nữa trên chiếc đệm cao cấp trong căn phòng sang trọng và ấm áp. Hôm qua lại nhận thêm một cái email hối thúc đám cưới của Tổng giám đốc Vương từ Mỹ, hắn vò đâu bứt tóc không hiểu ba mình đang suy nghĩ cái gì. Có khi nên cưới quách cho ông hả dạ và thôi càm ràm hắn.
Suy cho cùng Ngọc Hân cũng không hẳn là không xứng đáng làm vợ hắn, ít ra cô cũng có ích trong việc hợp tác vì một tương lai vững mạnh của hai tập đoàn. Nhưng có gì đó cứ khiến hắn lưỡng lự, tâm trạng bức bách vô cùng. Mỗi lần như vậy hắn đều xuống nhà tìm cậu trút giận, dần dần thành thói quen. Hắn đã quen với việc chỉ cần gọi một tiếng cậu liền lập tức chạy đến đứng trước mặt, quen với việc mở miệng ra chỉ có chà đạp, miệt thị thậm tệ con người ấy và cũng quen với việc người trước mặt mình chỉ cúi đầu im lặng.
Nhưng hắn sẽ chẳng bao giờ quen với việc thử nghĩ cho cậu, dù chỉ một lần.
…
Một tia sét lóe lên xé màn trời u ám làm đôi, Vương Nguyên hoảng sợ đứng nép sát vào kệ bếp. Cậu sợ sấm sét từ nhỏ, mỗi lần nghe thấy tiếng nổ vang trời đó mặt mũi cậu lại tái mét. Dù tay chân bủn rủn nhưng cậu vẫn phải nấu xong bữa tối cho hai kẻ đang ngồi âu yếm nhau trên sofa phòng khách.Vào mùa này lượng khách du lịch không nhiều nên công việc của hắn cũng nhẹ đi một chút, hắn ở nhà thường xuyên hơn và Ngọc Hân cũng có mặt ở đây nhiều hơn.
"Dạ có cơm rồi ạ"
Cậu lễ phép nói rồi lui xuống bếp, né tránh cái lườm khét lẹt của Ngọc Hân. Ai bảo cậu lại đến nhằm ngay lúc gay cấn cơ chứ. Buông eo cô ra, hắn đứng dậy đi xuống phòng bếp. Ngọc Hân cũng nhanh chóng sửa sang lại quần áo đi ngay sau hắn.
Vương Nguyên cẩn thận xếp đũa muỗng ngay ngắn lên bàn, hắn vừa ngồi xuống thì chuông điện thoại vang lên, hắn nhìn sơ qua màn hình rồi ấn nút nhận cuộc gọi.
"Có chuyện gì sao phó giám đốc Dịch?"
"…"
"Sáng mai sao? Tôi biết rồi"
"…"
Hắn cúp máy, nhấc đôi đũa trên bàn gắp một ít thức ăn cho vào chén Ngọc Hân. Cô nhìn quanh nhà rồi buột miệng hỏi
"Tiểu Mao không có ở nhà sao? Nó đâu rồi?"
Vương Tuấn Khải ngừng ăn, liếc mắt một vòng rồi nhìn cậu.
"Tiểu Mao đâu?"
"..Dạ..?" cậu tròn mắt
"Tôi hỏi Tiểu mao đâu?" hắn quát lớn, đập mạnh tay xuống bàn
Vương Nguyên giật mình sực nhớ cả ngày hôm nay không thấy nó, Tiểu Mao ghét nước nên mỗi ngày mưa nó đều ở nhà kia mà. Cậu nuốt nước bọt lắp bắp
"Tôi..không biết"
BỐP
Hắn ném cái điện thoại trên bàn vào thẳng mặt cậu, làm trán cậu rách một đường dài. Vương Nguyên lùi ra phía sau loạng choạng ôm lấy vết thương đang rỉ máu.
"Đi tìm nó về đây ngay lập tức" hắn rít lên giận dữ, tưởng chừng sắp bổ nhào tới xé nát cậu.
Không kịp khoác thêm cái áo nào, Vương Nguyên mở cửa nhà lao nhanh ra màn mưa xối xả. Từng giọt mưa nhọn hoắc rơi xuống làm cơ thể cậu đau buốt, máu từ vết thương trên trán chảy dài xuống khóe môi cậu tanh nồng. Cậu chạy trong cơn mưa trắng xóa, sấm chớp vô tình nổ vang làm nỗi sợ hãi dâng cao và toàn thân lảo đảo, ngã xuống đất bao nhiêu lần cậu lại chống tay gắng gượng ngồi dậy bấy nhiêu lần. Toàn thân sũng nước và lấm lem đất cát, cậu chạy khắp nơi, hét to gọi Tiểu Mao đến khản cả giọng, đối với cậu mệnh lệnh của hắn chỉ làm cậu khiếp sợ một phần. Chín phần còn lại là từ đầu, cậu không đơn giản chỉ xem Tiểu Mao như một con mèo.
Cuối cùng cậu cũng tìm thấy nó đang bị kẹt một chân trên cành cây cao ở công viên, từ khi cơn mưa rơi hạt đầu tiên tới khi xối xả nó kiên trì bám trụ trên cành cây không kêu lên một tiếng nhưng ngay khi vừa nhìn thấy bóng cậu rẽ mưa gọi tên nó, nó đã kêu không ngừng. Không giống như tiếng kêu thê lương đau đớn mà là tiếng kêu vui mừng, như chính bản thân nó đã chờ cậu từ rất lâu, tin tưởng tuyệt đối cậu là người duy nhất sẽ mang nó ra khỏi chỗ này.
Vương Nguyên vuốt nước mưa chảy tràn trên mặt mình rồi dùng hết sức bám vào thân cây gồ ghề từng chút một leo lên. Sau khi mười đầu ngón tay tứa máu và toàn thân kiệt sức, cuối cùng cậu cũng đến được chỗ Tiểu Mao. Cẩn thận kéo chân nó ra khỏi nhánh cây, cậu ôm nó vào lòng thủ thỉ
"Không sao rồi, bây giờ tao với mày cùng về nhà nhé"
Vương Nguyên nhét Tiểu mao vào áo mình, cả người lại ra sức bám vào thân cây leo xuống, nhưng vừa tuột xuống được một quãng ngắn cậu hụt chân vì đuối sức, cả người rơi xuống thảm cỏ ướt mềm bên dưới.
Người ê ẩm vì va đập mạnh, may mắn là từ chỗ cậu rơi cách đất không cao lắm nên vùng bụng không sao. Hay chính cái lúc rơi xuống cậu cảm nhận là Tiểu Mao đã lấy thân nó đỡ cho bé con của cậu, sau cú ngã nó bị văng ra một góc xa, bộ lông đẹp đẽ đáng tự hào cũng bị ướt mèm.
"Có sao không Tiểu mao "
Cậu lo lắng nhổm người về phía nó nhưng cái đau buốt ở chân làm cậu lần nữa ngã xuống thảm cỏ. Cậu vén ống quần nhìn chỗ mắt cá chân sưng tấy đỏ ửng. Tiểu Mao chạy đến bên cậu meo meo vài tiếng. Ôm nó vào lòng, cậu mím môi cắn răng đứng dậy tập tễnh từng bước khó nhọc trở về trong cơn mưa vẫn nặng hạt.
Cũng trong đêm đó, sau khi giáng cho cậu thêm một cái bạt tai, hắn đẩy cậu ra đứng trước cửa nhà, đến khi mưa tạnh mới được vào.
Đầu đau, tay đau, chân đau. Tiếng móng vuốt Tiểu mao cào vào cánh cửa từ phía bên kia cũng đau lắm.
…
Ngày hôm sau, cậu phát sốt. Đầu óc mụ mị quay cuồng, hơi thở nóng hổi nhưng tay chân lạnh ngắt. Thậm chí khi bưng trà và café lên cũng cố lắm mới không làm đổ.
Đêm qua mưa lớn Ngọc Hân không về nhà, cô đang mặc một chiếc áo rộng qua đùi của hắn, ngồi vắt chân trên sofa cùng hắn đang ngồi bên cạnh đọc báo.
"Dạ…trà mật ong và..cafe" giọng cậu khản đặc
Cô lơ đễnh với lấy tách trà nhấp một ngụm lớn
"Á, AAAA SAO NÓNG QUÁ VẬY?" cô hất li trà xuống chân cậu rồi giãy nãy la hét
Nước trà nóng bắn vào chân cậu rát lắm nhưng cậu không dám tránh đi, đứng yên chịu đựng. Trịnh Hân sau một hồi la hét liền nghiến răng, trừng mắt
"Sao? Hôm qua suýt giết mèo yêu của tôi tặng ông chủ của cậu rồi hôm nay lại cố tình làm cho tôi bị bỏng phải không?"
"T..tôi không dám"
"còn không mau lau dọn" cô ả hét lớn, đạp mạnh vào chân cậu
Bị động vào cái chân đau, cậu mất thăng bằng quỳ sụp xuống đất. Ngọc Hân nhếch miệng mỉa mai
"Công nhận thấp hèn thì hợp với tư thế đấy lắm, hay tính vờ vịt yêu đuối câu kéo thương hại?"
Vương Tuấn Khải ngồi bên cạnh không có phản ứng gì, chỉ thấy mắt hắn khẽ đảo nửa vòng. Không phải chính bản thân hắn cũng từng nói câu này với cậu sao? Hai người quả nhiên là một cặp, đến cả khinh rẻ người khác cũng cùng phong cách.
"Tính ngồi đó ăn vạ à? Lau sạch sàn đi" ả la lối
"Dạ"
Cậu vừa chống tay định đứng lên tìm giẻ lau thì ả đã tiếp tục cao giọng
"Cởi áo ra mà lau"
"..Sao..ạ?"
"Cái thứ đang mặc trên người cũng giống giẻ lau lắm ấy, cởi ra mà lau"
Hai bàn tay cậu nắm chặt, cả người run lên từng đợt. Tại sao người giàu sang, địa vị cao lại luôn xem việc chà đạp người nghèo hèn hơn họ là một thú vui. Cậu khốn đốn suốt thời gian qua vẫn chưa mua vui đủ cho hắn và cô hay sao.
Cậu nhắm mắt ngăn dòng nước nóng hổi trào ra từ khóe mi, chậm chạp kéo cái áo thun qua đầu, cắn chặt môi dùng nó lau đi từng chút một vết trà trên sàn. Cơ thể trắng xanh, gầy gò hiện ra rõ ràng trong ánh sáng của buổi sớm mai, không đẹp đẽ gì mà chất chứa đầy tủi hờn.
Và đôi mắt ai đó đã không kiềm chế được mà nhìn lâu hơi một giây trên đôi vai gầy run rẩy.
…
Giặt sạch cái áo của mình, Vương Nguyên mang nó ra ngoài vườn phơi. Hắn có lẽ đang ở trên lầu thay trang phục để đến công ty, cậu mệt mỏi ngồi xuống bậc thềm. Hôm nay trời nắng rất dịu, cậu theo thói quen vuốt bụng mình vài cái. Từ khi nào việc chạm vào nơi bé con ngủ say đã khiến cậu như được tiếp thêm sức mạnh, một loại cảm giác chỉ khi làm mẹ người ta mới hiểu được.
Tiểu Mao đang vui vẻ vờn một con bướm nhỏ ở góc vườn, hết nhảy lên rồi lại nằm ngửa ra, bốn chân vung vẫy đủ kiểu trong rất hài hước. Vương Nguyên dù đang ốm cũng bật cười.
Mãi chăm chú nhìn Tiểu Mao nô đùa, cậu không biết khuôn mặt nghiêng nghiêng với nụ cười nhẹ nhàng đó của mình đã vô tình lọt vào ánh mắt của Vương Tuấn Khải – người đang đứng bất động nơi cánh cửa.
Hắn vốn định tìm cậu để đóng cửa cho hắn đi làm nhưng khi nghe thấy tiếng cười khúc khích trong trẻo phát ra từ bên ngoài, hắn đã kịp ngăn tiếng quát nạt của mình, nhẹ nhàng đến gần.
Và hắn nhìn thấy điều mà hắn tưởng chừng không bao giờ có thể nhìn thấy.
Mái tóc thường ngày bao giờ cũng lòa xòa che quá nửa khuôn mặt đã được cơn gió nhẹ thổi tung, để lộ đôi mắt đen láy cùng hàng mi cong cong, sóng mũi cao thon gọn và khóe môi anh đào rạng rỡ. Cơn sốt vô tình làm má cậu phớt hồng, càng tăng thêm sự thu hút khó cưỡng.
Đẹp đến ngỡ ngàng.
Khuôn mặt đó vừa lạ vừa quen, vừa thật vừa ảo, hắn cứ ngây người ra như thế không biết đã bao lâu. Đủ để không nghe thấy tiếng Ngọc Hân gọi mình vang lên từ phòng khách.
Cô lấy làm lạ khi nhìn thấy dáng hắn đứng bất động, ánh mắt cứ dán vào điểm gì đó ngoài kia. Tò mò nhìn theo, cô nhíu mày nhận ra ánh mắt ngây dại kia đang thu toàn bộ khuôn mặt tươi cười của kẻ thấp kém mà cô vừa hả hê chà đạp.
Chính bản thân cô cũng ngẩn người khi nhận ra Vương Nguyên đẹp đến nhường nào. Càng choáng váng hơn khi chính hắn – người cô yêu đến hoang dại cũng chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt đắm đuối ấy.
Nén một tia căm hận trong đôi mắt, cô ôm chầm lấy cánh tay hắn, cố gọi lớn
"Tuấn Khải~ mình đi thôi anh"
Vương Nguyên nghe tiếng nói liền quay lại, nhận ra cả hai người đang nhìn mình chăm chăm. Cậu vội đứng lên và nụ cười tắt lịm.
Hắn sực tỉnh, lắc mạnh đầu mình nhìn hình ảnh quen thuộc trước mắt, một Vương Nguyên vẫn co rúm, vẫn luộm thuộm và vẫn cúi gằm mặt không có dấu vết gì sót lại từ thiên thần hắn vừa nhìn thấy.
Cảm giác xốn xang trong lòng hắn cũng biến mất. Như một ngọn sóng nhỏ, ngắn ngủi qua đi để mặt nước quay về yên tĩnh.
Hắn quay đi, cười nhạt.
Ảo giác thôi.
Ôm chặt lấy cánh tay người cô cần nhất trên cõi đời, Ngọc Hân cắn môi mình đến bật máu. Một cảm giác không yên tâm xâm chiếm lấy cô thôi thúc phần tăm tối trong mỗi con người trỗi dậy mạnh mẽ
[Phải tống cổ nó đi càng sớm càng tốt]