Chương 11
Căn nhà sau buổi sáng ồn ào lại chìm vào yên lặng, Vương Nguyên ôm cái chân đau tập tễnh đi lên cầu thang để dọn dẹp. Mấy đầu ngón chân bị Ngọc Hân hất trà nóng lúc sáng vào giờ rát đỏ và phồng rộp. Cơn sốt làm cả người mệt lử nhưng cậu không dám bỏ bê công việc.
Tiểu Mao quanh quẩn bên cậu suốt từ đêm hôm qua, chốc chốc lại dụi đầu vào chân cậu. Vương Nguyên bế bổng nó lên, nó lại vươn người chạm nhẹ vào trán cậu, ngay chỗ vết thương. Không hiểu vô tình hay là nó biết nhưng trong đôi mắt màu hổ phách kia có gì đó không giống cái nhìn bình thường của một con mèo.
"Tao không sao" Vương Nguyên vuốt nhẹ đầu nó, mỉm cười
Kingkoong~
Chuông cửa chợt vang, đoán là Chí hoành đến lấy mấy món đồ len, cậu bỏ Tiểu Mao xuống rồi đi ra mở cửa.
Nhưng cậu nhầm, không phải là Chí Hoành
"Cô..cô Ngọc Hân"
"Sao? thấy tôi mà cậu làm như thấy xác sống vậy à? Còn không mau tránh đường cho tôi vào"
"D..dạ"
Cậu nép sang một bên cho Ngọc Hân vào nhà, nhưng cô ả vẫn cố tình huých vào vai cậu một cái thật mạnh. Sáng nay Vương Tuấn Khải đã đưa cô về nhà sau đó mới đến công ty mà, sao bây giờ lại tới đây?
"Dạ cậu chủ đi làm chưa về ạ" Vương Nguyên nói khi thấy cô ngồi xuống sofa
" Sao? Ý cậu là chủ của cậu không có nhà thì tôi không được tới sao?" cô nhướn mày
"Ý tôi không phải vậy"
"Tôi nói cho biết, tôi là vợ sắp cưới của hắn, cũng sắp thành chủ căn nhà này cũng là chủ của cậu đấy. Khôn hồn thì đừng chọc giận tôi, biết thân biết phận đi. Đồ thấp kém."́
Vương Nguyên cúi đầu không nói gì, mấy lời cay nghiệt này hắn mắng cậu đã quen tai nhưng so với hắn thì giọng điệu cô tới gấp rưỡi chua ngoa. Sau này cô ta trở thành vợ hắn rồi thì cậu chắc cũng thê thảm lắm, à mà lúc ấy chắc cậu cũng đã về quê rồi. Nghĩ tới viễn cảnh sẽ được nhìn thấy bé con lớn lên vô tư khỏe mạnh, hai mẹ con đùm bọc nhau sống thật vui vẻ ở thôn nhỏ yên bình, cậu thấy người nhẹ nhõm hẳn, khóe môi không giấu được nụ cười.
Ngọc Hân trừng mắt nghiến răng khi thấy nụ cười ấy, cái nụ cười khốn khiếp đã khiến hắn ngẩn người ban sáng. Cô túm lấy cái gối trên sofa, quật mạnh vào mặt cậu
"Khốn khiếp, đồ láo toét. Tôi nói mà cậu dám cười ư?"
"Dạ tôi không dám.."
Ngọc Hân mở miệng toan chửi rủa thêm nhưng tiếng chuông điện thoại bàn reo lên. Thường thì hiếm khi nào có ai gọi tới nhà vì họ cần gì đều trực tiếp gọi cho hắn. Cậu lén nhìn cô rồi đi tới nhấc máy
"Tôi nghe"
"…"
"Vâng, đúng rồi ạ"
"…"
"Vâng, xin đợi một lát, tôi ra lấy ngay"
Vương Nguyên gác máy, cắn môi ngập ngừng nói với Ngọc Hân
"Dạ người ta nói có bưu phẩm gửi cho cậu chủ. Tôi xin phép ra chỗ bảo vệ lấy. Phiền cô trông nhà một chút"
"Mau cút đi"
Cậu xỏ dép rồi khép cửa lại, mỗi bước là cảm giác đau buốt truyền đi khắp cơ thể. Hôm nay ngoài trời khá lạnh, cậu vòng tay ôm lấy bụng mình để bé con được ủ ấm.
Ngọc Hân ngồi bắt chéo chân, liếc nhìn cậu vất vả khiêng một cái thùng giấy có vẻ rất nặng vào nhà. Trên cổ tay Vương Nguyên còn treo một túi cam. Cô với tay lấy cuốn tạp chí trên bàn, lớn giọng
"Tôi muốn uống nước cam. Đi pha đi"
"Dạ?"
"Điếc à? Tôi nói tôi muốn uống nước cam. Mau mang mấy trái cam đó đi vắt nước"
Cậu chần chừ nhìn mấy trái cam trong túi rồi khẽ đáp vâng.
Một lúc sau cậu bưng li nước cam lên cho Ngọc Hân, cô ả dẹp tờ báo sang một bên lục trong túi ra một lọ sơn móng tay
"Này, sơn móng chân cho tôi" ả ra lệnh
"Dạ..cái này tôi không biết làm" cậu lắc đầu
"Tôi bảo sơn thì cậu sơn, dám cãi lời à?"
Vương Nguyên chập chạm cầm lấy chai sơn rồi quỳ xuống dưới chân cô.Ngọc Hân hống hách giơ chân mình lên trước mặt cậu. Cả đời cậu có bao giờ đụng tới mấy cái thứ đồ này đâu, cậu mở nắp chai sơn, cầm cọ quẹt nhẹ từng vệt màu lên móng chân ả. Cơn sốt vẫn hành hạ cậu suốt từ sáng tới giờ, mắt hoa lên và hai tay cứ run rẩy. Cậu cố lắm nhưng vẫn làm lem một tí sơn ra ngoài khuôn móng. Ngọc Hân tức giận co chân đạp vào ngực cậu khiến cậu ngã nhào ra sàn, cô nổi điên lên túm lấy tóc cậu đánh không ngừng, tay tát, chân thì đạp, miệng liên tục chửi thô tục khó nghe. Vương Nguyên bất lực co người trên sàn ôm lấy bụng mình không để những cái giẫm đạp của cô làm tổn hại tới bé con.
Tiểu Mao từ góc nhà lao ra, nó kêu lên những tiếng vô cùng chói tai. Nó vươn móng vuốt cào vào chân Ngọc Hân, ả bị đau liền vung chân đá mạnh làm cả người nó đập vào tường. Nhưng vừa đứng lên được nó lại lao vào cô. Từng là chủ nhân của nó nhưng thái độ của nó hiện giờ như hận không thể cào lòi ruột cô ra làm cô phát cáu, túm cổ nó quăng ra cửa sổ.
Đánh cậu tới khi cả người mình cũng mệt lử Ngọc Hân mới chịu ngừng. Cô vừa thở hồng hộc vừa chửi rủa thêm một loạt nữa mới chịu ngừng. Cô nhặt lọ nước sơn lăn lóc trên sàn bỏ vào túi xách, chỉnh sửa lại quần áo. Trước khi đi ngang qua cậu còn dùng chân đá một cái thật mạnh vào mặt cậu mới hả dạ ra về.
Tiếng sập cửa thô bạo vang lên,Vương Nguyên mệt mỏi co ro trên sàn đưa tay lau đi hai hàng nước mắt. Người cậu giờ đầy vết xước và đau nhức nhưng chỉ cần bé con của cậu không sao thì có bị đánh lâu hơn nữa cậu chịu cũng được.
Cậu từ từ ngồi dậy, xếp gọn gàng mấy cái gối khi nảy bị cô lấy ném vào người mình. Cả người cậu không còn chút sức lực nào cả. Chợt nhớ Tiểu Mao bị ném ra ngoài, cậu vội vã đi tìm rồi tiếp tục làm những công việc vì cô mà dang dở.
…
"Cuộc họp tới đây là kết thúc. Mọi người có thể ra về"
Vương Tuấn Khải vừa dứt câu, đèn trong phòng hội nghị bật sáng kèm theo đó là tiếng vỗ tay không dứt. Nhìn những khuôn mặt hớn hở mà miệng hắn cười máy móc. Hắn biết cái sự hứng khởi đó không phải là vì những kết quả cuối cùng của buổi họp mà là họ đã được ra về. Trong lòng thật muốn cùng lúc đuổi hết cái đám nhân viên vô tích sự này để họ được thoải mái nghỉ ngơi, suy ra cho cùng cũng chỉ có phó giám đốc Dịch là có biểu hiện và thái độ tốt nhất.
Hắn thu dọn tài liệu, Thiên Tỷ rời khỏi ghế chậm rãi đi đến gần hỏi
"Giám đốc có rảnh thì tối nay cùng ra ngoài dự một bữa tiệc nhỏ coi như mừng doanh thu mùa này vượt bậc"
Những trưởng phòng và nhân viên xung quanh nghe anh nói thế đều im lặng, mắt nhìn chằm chằm. Hắn trước giờ nổi tiếng là một giám đốc kém hòa đồng với cấp dưới, lịch sử từ khi gầy dựng công ty đến nay chưa một lần tham dự bất kì tiệc rượu nào ngoài mục đích công việc cùng nhân viên. Thậm chí ai to gan nhắc đến tiệc tùng đàm đúm trước mặt đều bị hắn đanh giọng giảng đạo với lí do hoang phí ngân quỹ. Cho nên cái câu tày trời thế này chỉ phó giám đốcDịch chân ướt chân ráo mới vào công ty mới có gan thốt ra.
Nín thở chờ cái nhíu mày và giọng trách cứ to hơn mức bình thường của giám đốc Jung, vài nhân viên đã mặt mày xanh mét, một số còn rón rén đi ra cửa hòng thoát thân
"Cũng được"
Cả phòng lại đứng hình lần nữa. Cái lịch sử đã bị phá hủy nhanh gọn lẹ, lại chỉ có mình phó giám đốc Dịch không ý thức được hai từ "cũng được" của hắn nó ghê gớm tới mức nào. Anh rất tự nhiên mỉm cười, đơn giản nghĩ dù gì vào công ty đã một thời gian thì cũng nên xích lại gần nhau để dễ dàng trao đổi công việc về sau. Thiên Tỷ vốn là người đi lên bằng chính khả năng của mình, không ưa xu nịnh to hót lấy lòng người khác. Hắn có vẻ hiểu một chút bản tínhThiên Tỷ và thấy trong lời mời của anh chẳng dính chút mục đích vụ lợi như những người khác nên dễ dãi đồng ý.
Không đơn thuần như Thiên Tỷ, những nhân viên khác lập tức coi đây là thời cơ tốt để thắt chặt quan hệ với hắn mong ngày sau được thuận buồm xuôi gió trong công ty liền ra sức hô hào kẻ tung người hứng. Tranh nhau chọn địa điểm để Giám đốc kính yêu thấy hài lòng.
Trên đường xuống tầng hầm lấy xe, hắn lục tìm chìa khóa xe và phát hiện không có ví tiền trong người. Hắn dừng lại một chút mở cặp đi làm tìm cẩn thận mà vẫn không thấy đâu. Rõ ràng hôm nay hắn không việc gì phải xài tới tiền riêng nên không hề đụng vào cái bóp, vậy chỉ có thể để quên ở nhà.
Dù biết một loạt cấp dưới xu nịnh nhất định không để hắn phải bỏ ra đồng nào nhưng hắn cũng không thể cứ tay không mà đến. Thấy có chút phiền phức, hắn thở hắt ra rồi mở cửa xe. Hắn vừa lái xe về nhà vừa gọi điện thoại cho Thiên Tỷ. Bảo anh và mọi người cứ tới trước rồi nhắn địa điểm cho hắn, hắn về nhà có chút chuyện sẽ đến sau.
Khi không phải lái xe thêm vài vòng tốn một mớ thời gian làm hắn bực dọc. Hắn bấm chuông cửa và lầm bầm không biết cái con người vô dụng kia tại sao lâu như vậy chưa ra mở cửa.
Là vì chân cậu đau lắm, nó sưng bóng lên và tụ máu bầm. Cả ngày hôm nay cứ phải đi tới đi lui làm việc nặng nên tình trạng ngày càng tệ hơn. Cộng thêm đang sốt cao như thế mà không ngất đi là quá sức tưởng tượng rồi. Cậu cố lê cái chân đi nhanh hết sức có thể để mở cửa cho hắn nhưng cũng không tránh được nghe hắn quát tháo một trận ầm ĩ.
Mắng cậu vô tích sự xong,Vương Tuấn Khải đi nhanh lên lầu tranh thủ tắm rửa cho thoải mái rồi mới đến chỗ hẹn. Tắm rửa xong, hắn vừa lau tóc vừa thong thả mở tủ tìm ví.
"Kì quái, sao lại không có" hắn chau mày, lẩm bẩm
Vứt cái khăn sang một bên, hắn bắt đầu lục lọi kĩ càng từng ngăn tủ bàn làm việc, kể cả tủ quần áo, nước hoa. Trước giờ hắn luôn rất cẩn trọng tiền bạc, không bao giờ vứt lung tung. Tìm không được hắn tức tối đi xuống lầu tìm Vương Nguyên hỏi xem cả ngày hôm nay dọn dẹp nhà cửa có thấy để quên ở đâu không.Vương Nguyên!!!" hắn đi vào bếp quát lớn
Lúc này cậu đang ngồi trong góc bếp quen thuộc, cẩn thận viết từng chữ vào trong quyển sổ đỏ của mình. Sốt cao nên đầu óc có phần mơ màng, mãi khi hắn đến gần cậu mới nhận ra.
Vương Nguyên hoảng hốt liền nhét quyển sổ vào trong túi xách, vì quá vội nên tây cậu vướng vào quai xách vào cái túi ngã, bao nhiêu thứ bên trong bị đổ ra ngoài. Cậu lật đật ngồi thụp xuống gom đồ đạc mà không để ý có một vật văng đến gần chân hắn.
Là một cái ví màu nâu.