Chương 8
Diêu Diệu sau khi tung ra câu này, không nhất định phải nghe cũng biết được kết quả, vì thế nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của Cát Tiểu Thiên, liền thẳng thắn xóa bỏ ý định, “Nghe tôi nói này, cậu chuẩn bị một chút.” Nói rồi giơ tay lên vẫy vẫy, “Bây giờ có thể nghỉ làm rồi.”
Cát Tiểu Thiên càng hạnh phúc hơn, vừa nghe có thể về nhà, nói một tiếng “tạm biệt Diêu tổng” rồi xoay người rời đi, một giây cũng không nán lại.
Diêu Diệu chống cằm lên mu bàn tay, rất mong được nhìn thấy biểu hiện ngày mai của Cát Tiểu Thiên.
Cát Tiểu Thiên lại một đêm mất ngủ, đêm đó ở quán bar hắn đã nhìn ra, Diêu Diệu chỉ cần xoay trái xoay phải một cái, đám người bên trong liền không chút keo kiệt mà thả ra hormone trên người. Đương nhiên nếu chỉ có vậy, Cát Tiểu Thiên cũng sẽ không cố ý tách khỏi y như thế, hắn trốn tránh Diêu Diệu là vì hắn tận mắt thấy chỉ một buổi tối ngắn ngủi có bao nhiêu người nhìn hắn với ánh mắt mập mờ, người như thế hắn không trêu chọc nổi. Nhưng bây giờ hắn không tránh được nữa, bởi vì công việc, mọi người sẵn sàng trèo lên dốc, cứ coi như Cát Tiểu Thiên hắn không bận tâm lắm đến công việc, nhưng không có nghĩa là hắn không chờ mong năng lực của mình có cơ hội được công nhận.
Ngày hôm sau, Cát Tiểu Thiên không rời nhà sớm, sau khi đúng giờ đến công ty thì đi thẳng đến văn phòng lão tổng, khiến hắn bất ngờ chính là, trong phòng làm việc còn có người khác.
“Tiểu Thiên cậu tới rồi, thật vừa vặn, tôi giới thiệu cho cậu một chút, Liễu Quân, phòng nhân sự, về sau hai người sẽ hợp tác cùng nhau.” Diêu Diệu không nói nhảm, trực tiếp cấp Cát Tiểu Thiên một lời giới thiệu đơn giản.
“Xin chào, hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.” Liễu Quân đưa tay ra trước.
Cát Tiểu Thiên nhanh chóng lễ phép nắm lấy.
Liễu Quân không hề che giấu ánh mắt đánh giá của mình, cô đã có chuẩn bị cho việc tuyển dụng và đào tạo nhân viên mới, nhưng đột nhiên lại nhiều thêm một người hợp tác, hơn nữa còn là đồng nghiệp trước đây chưa từng tiếp xúc, điều này làm cô có chút ý kiến, cô không biết Cát Tiểu Thiên liệu có thể theo kịp tiến độ của mình không, hơn nữa cô cũng nghe được từ đồng nghiệp khác về tình cảnh ở văn phòng tối hôm qua.
Cát Tiểu Thiên bị nhìn cảm thấy không được thoải mái, trong lòng thầm nói, bây giờ mấy cô gái đều trực tiếp như vậy sao? Nhưng bên ngoài thì Cát Tiểu Thiên vẫn rất bình tĩnh.
Liễu Quân thu tầm mắt lại, “Buổi sáng tôi phải xử lý vài công tác, buổi chiều hai ta gặp nhau tại phòng hội nghị nhỏ được chứ.”
“Được.” Cát Tiểu Thiên nói, không ngại quyền chủ đạo nằm trong tay người đồng nghiệp nữ này, đáp ứng rất thoải mái.
Lúc chuẩn bị rời khỏi văn phòng Diêu Diệu, Cát Tiểu Thiên đột nhiên nhớ tới một chuyện, từ trong túi quần móc ra chiếc khăn tay ngày hôm qua, đưa cho người phía sau bàn làm việc: “Diêu tổng, cái này trả cho ngài.”
Diêu Diệu không lập tức nhận lấy, kỳ thực nhìn qua cũng biết là đã được giặt sạch sẽ là ủi chỉnh tề, nhưng lại có chút tùy tiện trả lời một câu: “Tôi đã cho đi cái gì thì không có thói quen lấy lại.”
Lời này khiến tay của Cát Tiểu Thiên dừng giữa không trung có vẻ rất lúng túng, mà Liễu Quân đang đi ở phía trước quay đầu lại liếc mắt nhìn, trên mặt chợt lóe lên một tia khinh bỉ.
Cát Tiểu Thiên cắn răng một cái, cất chiếc khăn đi, bước nhanh ra khỏi văn phòng, trong lòng thì thật tử tế mà “thăm hỏi” Diêu Diệu vài câu, đây rõ ràng là đang đùa giỡn người ta mà! Cứ chờ đấy, bắt đầu từ ngày mai để xem lão tổng định giải thích thế nào.
Diêu Diệu cảm thấy sáng hôm nay tâm tình cực kỳ tốt, ngồi trên ghế chủ tịch của mình xoay một vòng rồi mới chính thức bắt đầu một ngày làm việc.
Trở lại vị trí của mình, bàn làm việc của Cát Tiểu Thiên không có máy vi tính, bởi vì lúc trước hắn không cần, nhưng nếu buổi chiều muốn bàn chính sự, thì cũng không thể không có chuẩn bị. Từ bên trong rãnh máy in rút ra vài tờ giấy A4, viết tay đại khái kế hoạch công tác.
Mà chính bản kế hoạch viết tay này, đã khiến Liễu Quân thay đổi cái nhìn của mình.
“Chữ viết của cậu cũng khá nhỉ.”
Sự thay đổi trong thái độ của Liễu Quân quá rõ ràng, Cát Tiểu Thiên trái lại có chút không thích ứng, gãi đầu ha ha hai tiếng.
Liễu Quân nhịn không được xì một tiếng vui vẻ, xem ra lúc sáng chỉ là định kiến của mình, cậu đồng nghiệp này thế mà lại có chút ý tứ.