Chương 9
Cát Tiểu Thiên tổng kết bản thân sau mấy năm kinh nghiệm trong nghề chuyển phát nhanh thì những kiến nghị của hắn tương đối có tác động, vì vậy việc tuyển dụng người mới tiến triển rất thuận lợi, hơn nữa, bây giờ thái độ của Liễu Quân đối với Tiểu Thiên trên căn bản đã như người một nhà.
Ngày cuối cùng phỏng vấn tuyển dụng, khi kết thúc toàn bộ cũng là lúc đã qua giờ tan tầm, đối vói Liễu Quân mà nói đây là chuyện thường xuyên xảy ra, nhưng Cát Tiểu Thiên thì không quá thích ứng, thời gian làm việc của hắn luôn là tự hắn làm chủ, thậm chí nếu cần phải khẩn cấp bắt kịp với tiến độ, thì thời gian cũng là do chính bản thân hắn sắp xếp, cùng người khác ngồi trong phòng làm việc cả ngày như thế này, lại còn phải tập trung tinh thần cao độ xem xét người xa lạ đối diện có thích hợp đối với công việc này hay không, là lần đầu tiên.
Cát Tiểu Thiên xoa cái cổ mỏi nhừ, một quãng thời gian tiếp xúc cho hắn biết Liễu Quân kỳ thực là người lẫm lẫm liệt liệt từ trong xương, vì vậy hắn cũng không quá ràng buộc, chậm rãi dùng sức xoay người, “Cái văn phòng có mỗi năm đến chín nhân viên mà sao lắm người ước ao thế? Thật là khổ mà!”
Liễu Quân chọc chọc cặp văn kiện, liếc Cát Tiểu Thiên một cái: “Khổ? Tiền đề là phải sống sót, mà muốn sống sót thì phải có cơm ăn.”
Câu trả lời như vậy ít nhiều nằm ngoài dự liệu của Cát Tiểu Thiên, cuối cùng giơ ngón tay cái lên với Liễu Quân, khen một câu: “Đã thông suốt!”
“Được rồi, tôi phải nhanh chóng gọi đồ ăn bên ngoài đây, dù sao giờ này về nhà thì đường cũng tắc lắm rồi.” Liễu Quân cầm một xấp tài liệu trở về gian làm việc nhỏ của mình, mở ra thực đơn đồ ăn ngoài trên máy tính, giương mắt nhìn Cát Tiểu Thiên, “Có cần tôi giúp gọi một phần luôn không?”
Cát Tiểu Thiên nhìn lướt qua giá cả những món ăn kia, nhanh chóng xua tay, “Không cần đâu, chắc tôi ăn mỳ thôi.”
“Mỳ?” Liễu Quân có chút hiếu kì, “Ăn ngon lắm à?”
“Ừm… Nói thế nào nhỉ, dù sao tôi cũng cảm thấy nó rất ngon, không những ngon mà còn có lợi ích thực tế nữa.” Dù nói như vậy, nhưng Cát Tiểu Thiên cảm thấy thứ này sẽ không tốt cho các cô gái, vì vóc dáng mà các cô đều tận lực không ăn đường buổi tối.
“Có nơi như thế mà cứ giấu giấu diếm diếm.” Liễu Quân cư nhiên tắt máy tính, ý định rất rõ ràng: Nhanh chóng dẫn đường.
Cát Tiểu Thiên do dự một chút: “Chỗ kia khả năng cô ăn không quen đâu, nếu không… Để tôi mua về đi.”
“Cũng được.” Liễu Quân toàn lực thể hiện ưu điểm hiền hòa của mình.
Cát Tiểu Thiên vui vẻ lắc đầu một cái, lon ton chạy ra khỏi văn phòng.
Trong phòng làm việc không có ai, Liễu Quân cũng không chú ý đến hình tượng, dửng dưng mà đưa một cánh tay ra nằm úp sấp trên bàn, kỳ thực gần đây trong lòng cô có một chuyện, đó chính là cô có cảm tình với Cát Tiểu Thiên. Nhưng cô vẫn chưa đến mức bởi vì một chuyện không nằm trong kế hoạch này mà quên đi việc ban đầu chính sếp lớn bát quái kia là người đã tuyển Cát Tiểu Thiên.
Đối với xu hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ của sếp, nhân viên nữ bọn họ đều không có ý kiến, dù sao cũng là người trả lương cho mình, hơn nữa Diêu Diệu đối xử với công nhân viên rất rất không tệ, ít nhất là trong phạm vi hiểu biết của Liễu Quân, công ty bọn họ là công ty có phúc lợi cho nhân viên nữ nghỉ đẻ tốt nhất.
Gần đây làm việc với nhau mỗi ngày, Liễu Quân không cảm thấy Cát Tiểu Thiên đối với Diêu Diệu có tình cảm đặc gì đặc biệt, thậm chí còn chẳng thấy bọn họ gặp nhau, cho nên mới có thể bỏ mặc cảm tình chậm rãi đâm căn gốc rễ trong lòng, nhưng nhỡ đâu, nhỡ đâu Cát Tiểu Thiên thật sự là người của sếp, vậy thì mình không chỉ có tình cảm với sai người, mà còn cắn ch.ết cả nhịp điệu của người ta.
Liễu Quân thở dài, đột nhiên cảm thấy ánh sáng trước mắt tối sầm lại, sau đó một thanh âm hỏi: “Vẫn chưa tan tầm à?”
Thở dài trong lòng, nhanh chóng dựng thẳng thân thể, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, “Diêu tổng, ngài cũng chưa về sao?”
“Quay lại lấy chút tài liệu.” Diêu Diệu vốn vẫn chưa về nhà, dù sao lúc này cũng đã hết giờ làm việc, liền thẳng thắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Liễu Quân: “Thế nào? Hợp tác cùng Cát Tiểu Thiên thuận lợi chứ?”
Liễu Quân trong lòng thắp một cây nến cho mình: còn chưa dám nghĩ cái gì, sếp đã đến dội cho một gáo nước lạnh.
“Rất thuận lợi, ngày mai chỉnh sửa tư liệu của thí sinh một chút thích hợp, trễ nhất là thứ hai thì có thể chính thức bắt đầu tập huấn rồi.” Liễu Quân nói đơn giản mà rõ ràng thành quả gần đây của công việc.
Diêu Diệu trông có vẻ rất hài lòng, “Tôi quả nhiên không nhìn lầm người.”
Hàn huyên cụ thể thêm một chút về công việc xong, người mà Diêu Diệu không nhìn lầm thịch thịch thịch chạy về, người chưa tới tiếng đã vang lên: “Liễu Quân, thật ngại quá, cô có thể qua tiếp một chút không?” Nước lèo rau cải muối ớt thịt với mỳ hôm nay lấy không được khéo lắm, có chút lộn xộn.
Liễu Quân nhìn lướt qua ông chủ, cắn răng giải thích, “Cũng muộn rồi, hai chúng tôi định ăn xong mới về nhà, còn có thể tránh được giờ cao điểm nữa.”
Cát Tiểu Thiên vào cửa nhìn thấy Diêu Diệu tuy rằng sững sờ, nhưng cũng không đoái hoài tới quá nhiều, gọi một tiếng Diêu tổng, sau đó tìm một chỗ bỏ đồ xuống giải quyết.
Diêu Diệu ngược lại cũng không nói gì, tầm mắt đảo qua hai người, sau đó gật gật đầu, “Vậy hai người mau ăn đi.” Nói rồi cầm đồ về văn phòng của mình, vẫy vẫy tay với bọn họ, đi khỏi.