Quyển 2 - Chương 29
Có thể nói 701 chúng tôi là một đơn vị khép kín, chính vì khép kín, không liên quan đến bên ngoài, nên nội bộ có chuyện gì cũng lan truyền cực nhanh. Giống như Quốc Khánh và cậu Vương đều là người nổi tiếng, không ai ở 701 lại không biết. Y Y đứng ra xin giảm án cho hai người, tin tức mới toanh ấy, chỉ loáng một cái người nọ đã rỉ tai người kia, không ai không biết, ai cũng bảo Y Y là “thiên sứ”, “thiên sứ có vấn đề”... Liệu có ai đứng ra cứu hai người từ địa ngục lên? Không ai, chỉ có thiên sứ. Cứ nghĩ lại mà coi, liệu có ai phá khóa mật mã Quang phục một cách thần kì như vậy? Chỉ có thiên sứ! Gọi Y Y là thiên sứ không sai chút nào, cho nên cái tên ấy lan truyền khắp nơi.
Đồng thời với cái biệt danh Thiên sứ lan truyền nhanh chóng, chuyện tình cảm giữa cô và Quốc Khánh cũng bí mật lan truyền. Đấy là điều tôi đã dự đoán, không có gì kì lạ, những người ưa chuyện đều phỏng đoán, thăm dò, chứng thực, truyền miện. Nếu vợ Quốc Khánh về, bố trí làm việc ở bệnh viện 701, tai vách mạch rừng, rồi thể nào cũng sẽ có ngày sinh chuyện. Cho nên, để “bảo mật”, chúng tôi bố trí vợ Quốc Khánh làm y tá ở bệnh viện huyện. Cậu Vương đề nghị không về lại Trung tâm huấn luyện, hình như cậu ta cảm thấy về đấy cũng ngượng ngùng, nên chọn con đường cao chạy xa bay, đến một phân trạm của 701, cách đây khá xa. Điều này cũng có nghĩa là, từ nay về sau cậu ta không thể trực tiếp gặp Y Y.
Vợ Quốc Khánh tuy làm việc trên thị trấn nhưng nhà vẫn ở 701, ngày nào cũng về. Chị ta tên gì? Tôi nghĩ mãi, nhưng không nhớ nổi, cái tên bên cửa miệng nhưng không gọi được ra. Tại sao tôi nghĩ đến tên chị ta, là bởi câu chuyện dưới đây có liên quan đến chị, không có tên cũng khó nói. Nhưng tôi không thể nhớ, chỉ có thể nói như vậy. Chị ta, tức vợ Quốc Khánh, người trước đây ở 701 hay hiện tại đã đi chỗ khác, tôi không có quan hệ gì với chị ta, hoàn toàn có thể coi chị ta như không tồn tại. Nhưng vì Y Y có quan hệ với chồng chị ta, từ sau ngày chị ta về, trong lòng tôi lúc nào cũng có cái bóng của chị, chỉ lo chị biết chuyện rồi làm ầm lên. Tôi nghe người trong bệnh viện kháo, chị ta tính tình ngang ngược. Người ta vẫn thường nói, thế gian có hai loại người ác độc nhất, phiền hà nhất, đấy là người đàn bà tai quái và người đàn ông nịnh hót. Nói phiền hà ở đây tức là lắm chuyện lôi thôi, thích gây chuyện này nọ. Bây giờ thì phải trái đã rõ, tôi tin rằng một khi chị ta biết chuyện, sẽ nổi trận lôi đình, làm ầm ĩ, ảnh hưởng đến danh dự và công việc giải mã của Y Y. Người khác không biết nhưng tôi biết, sau khi phá được khóa mật mã Quang phục, cấp trên có chỉ thị cho phòng Giải mã chúng tôi, yêu cầu trọng điểm công tác từ nay về sau là theo dõi phá khóa mật mã quân sự của Liên Xô, vì Y Y rất hiểu tình hình Liên Xô, để hoàn thành nhiệm vụ mới nhất định phải cần đến tay cô.
Một người, nếu tình cảm và cuộc sống có chuyện trắc trở, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công tác. Có những người ảnh hưởng thì ảnh hưởng, không sợ, ít nhất mình không sợ, nhưng sự việc dính đến Y Y nên tôi rất sợ. Bây giờ cô là hàng đầu, là nhân vật hạt nhân của công việc giải mã, cũng là điển hình của 701, có chuyện gì sẽ là chuyện toàn Cục, cho nên đấy là trọng điểm bảo vệ, những là an toàn, những là sức khỏe, ăn uống... tất cả đều dễ dàng, chỉ sợ vợ Quốc Khánh, sợ chị ta biết chuyện. Đấy là chuyện tôi lo lắng nhưng bất lực, không biết phải đề phòng bằng cách nào, ngộ nhỡ chuyện vỡ lở rồi không biết phải giải quyết ra sao. Tóm lại rất đau đầu, chỉ còn biết trông chờ ở số trời.
Vợ Quốc Khánh về.
Một tháng trôi qua.
Hai tháng trôi qua.
Chị ta vẫn yên tĩnh, không một tiếng động, không một dấu vết. Tức là chuyện tôi lo lắng vẫn chưa xảy ra, nhưng việc tôi mong muốn đã đến: Trong vòng sáu tháng, Y Y liên tiếp phá được ba bộ mật mã trung cấp quân sự của Liên Xô, đúng là niềm vui lớn. Hơn nữa, thử nghĩ mà xem, đấy là hiện tượng tốt không gì bằng. Bởi bất kể là chuyện vợ Quốc Khánh hay là chuyện phá khóa mật mã, mấy tháng đầu là quan trọng nhất, coi như đầu xuôi đuôi lọt. Vạn sự khởi đầu nan, câu nói ấy trong trường hợp nào cũng đúng.
Nửa năm vừa rồi tôi có cảm giác mình được thần linh phù hộ, mọi việc đều như ý, trong lòng thật nhiều niềm vui. Nếu có điều gì không vừa lòng thì là chuyện tìm người yêu cho Y Y, bắt đầu rất lí tưởng, tổ chức nhắm được vài người tương đối thích hợp, sau đấy hỏi ý kiến, nhưng cô đều từ chối. Điều này cũng dễ hiểu, lúc ấy trong đơn vị đã lan truyền chuyện Y Y và Quốc Khánh, chỉ trừ vợ Quốc Khánh chưa biết mà thôi. Lúc ấy, nếu chọn người trong đơn vị cũng khó, là bởi ai cũng sĩ diện. Cho nên về sau tổ chức thay đổi sách lược, liên hệ với bên ngoài. Nhưng tìm được người mà cả hai đều vừa ý đâu có dễ, trước hết phù hợp tuổi tác cũng đã là khó, sau đấy là trình độ, tự tin, người như vậy lại càng hiếm.
Tại sao phải tự tin? Là bởi chúng tôi thấy có những người, lúc đầu thì rất hăng hái, nhưng khi gặp mặt, thấy Y Y rất xinh đẹp, lại nghe nói có nhiều thành tích, là họ lảng ra, không còn hăng hái nữa, ai cũng nghĩ mình sẽ thất bại, đầu hàng trước cho xong! Về sau có một người, anh này là Trung đoàn trưởng một đơn vị bộ đội đóng quân gần đấy, hai bên đều cảm thấy ưng ý, gặp nhau chừng một tháng, sau ba lần nói chuyện, vậy là không có lần thứ tư. Kết thúc! Hỏi ra mới vỡ lẽ, anh Trung đoàn trưởng nói, cô này rất thiếu tự trọng, mới gặp nhau ba lần, chưa nói gì nhiều với nhau mà đã chủ động ôm anh ta ngay giữa ban ngày ban mặt, còn ra thể thống gì nữa! Xem ra, anh này hoảng sợ vì sự tự nhiên của Y Y. Còn một người nữa Y Y cũng có cảm tình, người này là giáo sư đại học trên tỉnh, mấy năm trước bị quy là phái hữu, vợ bỏ. Hai người tuổi sàn sàn, cũng hàm giáo sư, đã từng du học nước ngoài, có nhiều điểm chung, gặp nhau cũng tỏ ra chung tình lắm. Anh giáo sư này cũng rất mạnh dạn, đến chơi lần thứ hai đã ở lại qua đêm với Y Y. Hai người đi lại với nhau chừng vài tuần lễ, sau đó Y Y đến tìm tôi, nói: Anh này nhé. Cô bảo chúng tôi làm thủ tục.
Kết quả, vừa làm xong thủ tục thì chuyện của hai người cũng chấm dứt!
Rốt cuộc là có chuyện gì? Bố của anh giáo sư là quan chức cấp cao của Quốc Dân Đảng, nhà có bảy, tám anh chị em, có người đang ở Đài Loan, có người đang ở Hồng Kông, có người đang ở Mĩ. Nhưng 701 chúng tôi là cơ quan bảo mật, nghiêm cấm lấy người có quan hệ với người đang ở nước ngoài, đấy là quy định có tính pháp luật, không ai được phép vi phạm. Thủ trưởng Tổng cục cũng không dám, đừng nói gì đến cấp dưới chúng tôi. Vậy là tình trạng hôn nhân của Y Y lại rơi vào thế kẹt.
Theo tôi biết, khi vợ Quốc Khánh quay lại được nửa năm, về cơ bản Y Y không qua lại với anh, nhưng sau đó thì không biết thế nào, có thể vì khó khăn trong việc tìm người yêu, hai người lại tiếp tục qua lại. Một lần, tận mắt tôi trông thấy, mới sáng sớm Quốc Khánh từ trong phòng Y Y đi ra, khiến lòng tôi chua xót. Tôi nghĩ, ở cùng một khu tập thể, cứ như thế này kiểu gì cũng bị lộ. Tôi lên thị trấn tìm lãnh đạo bệnh viện, đề nghị phân cho vợ Quốc Khánh một căn hộ. Như vậy Quốc Khánh có thể dời nhà lên thị trấn, để vợ anh ta không về khu tập thể 701 nữa, vậy là mỗi người có một khoảng trời riêng, khả năng qua lại cũng bớt phần lớn thời gian Quốc Khánh về nhà, nhưng cũng có lúc Y Y giữ lại qua đêm. Bởi vậy, mấy lần tôi đến nhà Quốc Khánh để động viên, an ủi, nói công việc của Quốc Khánh gần đây rất bận, có lúc không về được nhà, mong chị ta thông cảm. Tóm lại, để giữ cho chuyện của hai người không bị lộ, tôi phải dùng đến tâm tư và cả quyền lực làm nhiều chuyện không ra gì, nói theo Y Y, tôi trở thành kẻ đồng mưu trong quan hệ của hai người. Từ một góc độ nào đó, cả 701 là đồng mưu của họ. Tôi không khoác lác, về sau, quan hệ của họ ngay cả chó của 701 cũng biết, nhưng vợ Quốc Khánh không hề hay biết, có thể thấy kín mồm kín miệng đến khó tin, dựa vào mọi người, được mọi người tích cực phối hợp.
Tất nhiên tôi biết, đấy không phải là mưu kế hoàn hảo, tốt nhất vẫn là tìm người yêu cho Y Y, để Y Y lập gia đình, cho danh chín ngôn thuận. Bởi vậy, một mặt cố giấu giếm, mặt khác tôi ra sức tìm cho Y Y một người. Khó quá! Nhưng khó cũng phải tìm. Bởi đó không phải là chuyện riêng của Y Y, mà là vấn đề của tổ chức 701, vấn đề chính trị. Có thể anh không tin, nhưng sự thật là thế.
Mới đấy mà đã sang mùa xuân thứ hai. Vào một buổi chiều, Y Y bỗng đến văn phòng của tôi, vừa bước vào cô nói ngay: “Em sẽ lấy anh Khánh”.
Tôi ngớ ra, không biết nói gì, rất lâu sau tôi mới nói được một câu:
“Là nghĩa làm sao?”.
“Nghĩa là, em sẽ lấy anh Khánh”.
“Cô đùa đấy à?”.
“Không đùa”.
“Lạ thật, tại sao cô bỗng dưng có ý nghĩ ấy?”.
“Em không thể chịu nổi việc hàng ngày anh ấy vẫn cứ về với vợ”.
“Vì thế thôi à? Vậy tôi sẽ nói với Khánh, để cậu ta ít về, việc gì phải lấy nhau?”.
“Không, em phải lấy”. Y Y nói rất bình tĩnh, kiên quyết, chứng tỏ cô đã suy nghĩ kĩ.
Tôi trách cô: “Biết thế này, hà tất phải làm như lúc đầu? Hay là đưa gia đình cậu ta về lại đây...”
Y Y ngắt lời tôi: “Bây giờ là bây giờ, lúc đầu là lúc đầu, dù sao thì em sẽ lấy anh ấy, anh bảo anh ấy li hôn đi”.
Nói xong cô bỏ đi, tôi gọi cũng không quay lại.
Y Y đi rồi, tôi ngồi lặng trước bàn làm việc, sự việc thật không ra làm sao, cô ta đòi lấy chồng, nhưng không nói với Quốc Khánh mà đến nói với tôi, làm như đấy là nhiệm vụ cô giao cho tôi. Với lại, cô không nghĩ trước nghĩ sau, bỗng nhiên nổi hứng như vậy? Thật là hại mình hại người, khiến chúng tôi phải mất bao thời gian vì việc này! Nhưng không ra sao thì không ra sao, chúng tôi không thể không quan tâm, tuy nói đây không phải là việc của tôi, nhưng xét cho cùng, đó cũng là công tác. Bởi tôi biết tính cô, nếu không thuận theo cô ta, cô ta sẽ không làm gì, rồi tuyệt thực, ốm lăm năm ba hôm, khiến tôi cuống lên. Cô là thiên sứ, tôi là người thường, không có cách nào, đành phải chiều theo ý cô. Vậy là tôi tìm Quốc Khánh, nói rõ với cậu ta, cuối cùng cậu ta cũng chịu bày tỏ thái độ.
Cậu ta nói dứt khoát: Nghe theo sự xếp đặt của tổ chức.
Nghe tổ chức thì phải li hôn.
Thế là li hôn.
Thật ra, không nghe tổ chức cũng phải li hôn, sự việc là thế, không còn đất lùi. Đất lùi ở phía thiên sứ. Thiên sứ đang liên tục phá hết mật mã này đến mật mã khác, chuyện bất chính này như nói với chúng tôi: Cô càng giống một thiên sứ, chúng tôi nếu phải xoay quanh cô, hơn nữa càng vững tin, xoay theo cô sẽ không bị thiệt.
Bên kia bỏ, bên này lấy, lòng cô nôn nóng, làm gì cũng không đến nơi đến chốn, không kiêng kị, giống như hai đứa trẻ không hiểu sự đời. Hôn lễ rất đơn giản, những người giúp đỡ và mấy lãnh đạo chúng tôi cùng chung một bàn tiệc tại nhà ăn tập thể, ăn xong vào ngồi ở phòng cô dâu chú rể, ăn vài cái kẹo, chúc mừng, coi như động phòng, có trời đất chứng giám. Trong lúc động phòng, Y Y nôn khan mấy lần, ai trông thấy cũng đều hiểu cô đã có mang.
Lúc này đã rõ tại sao Y Y lại vội đòi lấy Quốc Khánh như vậy. Nhưng không ai ngờ trong nguyên nhân ấy, thật ra còn giấu một bí mật to lớn, bí mật không thể tiết lộ. Y Y đã mấy đời chồng, lại có nhiều đàn ông mây mưa với cô. Nhưng qua đêm với nhiều đàn ông như vậy, trong một thời gian dài Y Y vẫn chưa bao giờ có tin mừng hoặc tin buồn. Đây là lần đầu cô có mang. Bản thân Y Y cũng cảm thấy lạ, rất nhiều người đến với cô, nhưng chỉ có Quốc Khánh mới “khai thiên lập địa” cho cô, hơn nữa không phải vừa bắt đầu là được ngay, mà phải trải qua một thời gian đến với nhau, chờ đợi nhau, tưởng như bộ máy sinh lí của cô có cái khóa thần bí, chỉ có Quốc Khánh mới mở nổi.
Mọi người cảm thấy bí hiểm, bí hiểm đến độ chỉ có thể dùng duyên phận để lí giải. Nếu đã là số phận, là hẹn ước của đất trời, độc nhất vô nhị, không có chọn lựa khác, còn gì phải do dự nữa? Cho nên cô mới kiên quyết, ngang nhiên đòi lấy Quốc Khánh. Chừng như số trời đã định Quốc Khánh lấy cô.
Tìm được người chồng thiên định, bây giờ lại có mang, hỉ sự nối tiếp nhau đến, đúng lí ra chúng tôi phải vui mừng. Nhưng tôi nghĩ, từ nay cô sẽ bê trễ công tác, tuy là tạm thời, nhưng tôi vẫn không muốn. Lúc này đâu phải là lúc Y Y sinh con? Chuyện gì cũng phải phân biệt thời gian và địa điểm, cùng một sự việc, không cùng thời gian và địa điểm, tính chất và hiệu quả hoàn toàn khác nhau, thậm chí khác nhau một trời một vực. Nhưng tôi biết nói gì hơn? Đấy là kết quả của sự hẹn ước giữa đất trời, hơn nữa Y Y đã ngoài 30, đâu tùy tiện? Vậy là, một bên là lợi ích quốc gia, một bên là sự hẹn ước của đất trời đều thiêng liêng và không thể xâm phạm như, tôi kẹt ở giữa, phải thế nào cho tốt đây? Thật khó cho tôi quá.
Cuối cùng tôi đứng về phía “lợi ích quốc gia”, nói với Y Y lo lắng của tôi.
Có thể đề nghị sẽ bị từ chối, nhưng kết quả thật bất ngờ. Một hôm, Quốc Khánh đến gặp tôi xin xe, bảo Y Y không được khỏe, phải đi bệnh viện. Bệnh viện ở cạnh Trung tâm huấn luyện, cách khu tập thể mấy cây số, dạo trước khi Y Y còn thân với cậu Vương thường hay đi bộ qua đây, bây giờ thì không còn tình cảm, mà cũng không còn đủ sức nên phải xin xe để đi.
Tất nhiên xe đi và về rất nhanh, không đầy hai tiếng đồng hồ, Y Y đã từ bệnh viện về, cô đến thẳng văn phòng của tôi, vừa gặp mặt, cô đã nói ngay một câu: “Thế là anh vui nhé!”.
Thì ra, bệnh viện chẩn đoán cô chỉ cảm mạo bình thường, bác sĩ biết cho cô thuốc gì sẽ chóng khỏi, nhưng lại không cho một viên thuốc nào, bởi thuốc sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Y Y bấm đốt ngón tay, từ sau khi mang thai, cô uống ít nhất hai lần thứ thuốc này rồi. Bác sĩ lấy thuốc ra, chỉ cho cô thấy mấy chữ ghi trong phần chỉ dẫn “không dùng cho phụ nữ mang thai” đồng thời dặn đi dặn lại, khiến cô giật mình, hối hận không kịp.
Bác sĩ nói toàn những lời đáng sợ, người mẹ phải thận trọng đối với đứa bé, bất luận chưa sinh hay đã sinh. Cô rất ngang nhiên đưa ra quyết định. Bỏ đứa bé trước, rồi sẽ tính sau”.
Đúng là tôi cảm thấy vui mừng, nhưng không biết tại sao, trong cái vui mừng bất ngờ, thấp thoáng cái ch.ết đáng sợ và không thể tránh khỏi của Y Y. Mấy hôm sau, thấy cái cơ thể lạnh cứng của Y Y, bỗng tôi thấy đầu gối mềm nhũn, suýt nữa thì quị ngay trên thi thể cô. Lúc ấy, tôi chỉ muốn chửi rủa thậm tệ cái bà bác sĩ nói gở, bà ta đã gõ tiếng chuông ch.ết chóc với Y Y!