Chương 10: Đệ thập chương

"Hoàng thượng, Cần Vương đến.”
“Truyền.”
Sắc mặt tái nhợt ngồi trên ghế rồng, bất quá mới có hai ngày, Ổ Mạc Cát liền gầy đi rất nhiều. Hắn dĩ nhiên sẽ không vì Kỳ Hoa mà đau lòng, hắn đau lòng là Đình Vương bức bách hắn.


“Hoàng thượng, thần đã tới.” Bị Ổ Mạc Cát triệu tiến cung, Ổ Tam Hữu cúi đầu đi đến.
Ổ Mạc Cát trực tiếp mở miệng: “Trẫm muốn trừ khử Đình Vương. Cần Vương, ngươi phải giúp trẫm.”


“Hoàng thượng?!” Ổ Tam Hữu khiếp sợ, đáy lòng thế nhưng mừng như điên. Hắn còn nghĩ phải mượn sức hoàng thượng như thế nào, không nghĩ tới một Kỳ Hoa liền đem hoàng thượng đẩy tới bên cạnh mình. Quả nhiên giết ch.ết Kỳ Hoa giá họa cho Ổ Dạ Lôi là chính xác!


“Đình Vương khinh người quá đáng, căn bản không đem trẫm để vào mắt. Bên người trẫm trừ ngươi không còn ai đáng tin cậy. Hoàng huynh, giúp trẫm.” Ổ Mạc Cát khóc.
Ổ Tam Hữu vẻ mặt luống cuống: “Hoàng thượng, thần. . . . . .”


“Hoàng huynh, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày Đình Vương giết trẫm giống như giết Kỳ Hoa. Đến lúc đó, ngươi bất quá cũng chỉ là một oan hồn dưới kiếm Đình Vương!”


Ổ Tam Hữu do dự, qua hơn nửa ngày sau, hắn khẽ cắn môi: “Ổ Dạ Lôi đúng là khinh người quá đáng! Chỉ cần hắn còn sống, hoàng thượng cùng thần vĩnh viễn không có ngày nổi danh, còn phải lo lắng tính mạng. Hảo! Hoàng thượng, thần đáp ứng ngài, giúp ngài trừ bỏ Ổ Dạ Lôi, đoạt lại quyền lực!”


available on google playdownload on app store


“Hoàng huynh, trẫm biết ngươi sẽ giúp trẫm!” Hai mắt Ổ Mạc Cát phát sáng, tiếp theo lại tắt, hắn sầu khổ nói: “Nhưng là, phải trừ khử Đình Vương như thế nào?”
Ổ Tam Hữu đảo mắt, đi lên phía trước nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, thần có một kế.”
“Nói mau!”


Ổ Tam Hữu ghé vào bên tai Ổ Mạc Cát nói ra kế sách hắn đã sớm nghĩ. Ổ Mạc Cát đầu tiên có chút bận tâm, sau đó cũng gật đầu.
“Chính là hai người kia nhân phẩm rất cao, cần một số bạc lớn mới có thể thỉnh bọn họ rời núi.”


“Mặc kệ bao nhiêu bạc, chỉ cần có thể giết Đình Vương, trẫm đều cấp! Bất quá, người kia. . . . . .”
“Hoàng thượng là nói Trác Như Sơ kia sao? A, hoàng thượng yên tâm, người hoàng thượng muốn, thần chắc chắn hai tay dâng đến trước mặt hoàng thượng.”
“Nhưng võ công của y hình như rất cao.”


“Hai người kia chính là sát thủ thiên hạ nổi danh. Bọn họ liên thủ, người nọ võ công cao tới đâu cũng không thể là đối thủ. Đến lúc đó, bảo bọn họ phế đi võ công của người nọ, hoàng thượng muốn làm như thế nào, y không phải chỉ còn có thể nghe theo thôi sao?”


“Vậy. . . . . . Vậy trẫm liền giao cho hoàng huynh.”
“Hoàng thượng yên tâm, thần lập tức đi làm việc này.”
“Hảo, hảo.”
Ổ Tam Hữu đi rồi, Ổ Mạc Cát tê liệt ngã xuống ở trên ghế rồng. Bằng bất cứ giá nào, việc này chỉ có thể thành công, tuyệt đối không thể thất bại.


Trước mắt lại toát ra khuôn mặt ấy, tim Ổ Mạc Cát nhảy thình thịch.
“Như Sơ, gần sang năm mới cũng đừng có mặc đồ màu trắng, rất tầm thường, mặc cái này đi.”
“. . . . . .”
“Cái này làm sắc mặt của ngươi nhìn tốt hơn nhiều, mau mặc cái này.”


Không nói nhiều, Ổ Dạ Lôi giúp Trác Như Sơ mặc vào kiện y sam đỏ thẫm hắn đã sớm cho người làm tốt. Trác Như Sơ sống ba mươi năm làm sao mặc qua xiêm y xinh đẹp như vậy. Nhìn chằm chằm thân hồng y kia, y thầm nghĩ kéo xuống.
“Như Sơ, hôm nay là lễ mừng năm mới, ngươi phải nghe lời ta .”


Nhẹ hôn môi Trác Như Sơ một cái, Ổ Dạ Lôi tham lam nhìn đối phương, không nghĩ tới chẳng qua là đổi thân xiêm y, Như Sơ liền thể hiện ra một loại phong tình khác, làm hắn mê muội không thôi, thật muốn về sau bắt người này mặc đồ đỏ. Bất quá, Ổ Dạ Lôi cũng biết mình là si tâm vọng tưởng, hơn nữa Như Sơ mặc đồ đỏ hắn càng không muốn cho y ra khỏi cửa.


Cảm giác giống Như Sơ sắp gả cho mình, Ổ Dạ Lôi tâm tình nhộn nhạo, hận không thể đem đối phương kéo tới trên giường “ôn tồn” trong chốc lát.
“Vương gia, người trong cung tới, thỉnh Vương gia tiến cung.”
Ổ Dạ Lôi nhíu mày: “Có chuyện gì chờ qua năm mới nói sau!”


Đại Thiên nói: “Hình như là Thái Hậu bị bệnh, thỉnh Vương gia tiến cung đi nhìn một cái.”
“Mẫu hậu bị bệnh?” Ngẫm lại thấy mình đối mẫu hậu quả thật quá mức lạnh nhạt, Ổ Dạ Lôi nói: “Chuẩn bị xe, bổn vương tiến cung.”
“Dạ”


Thở dài, Ổ Dạ Lôi nhìn về phía Trác Như Sơ: “Ta tiến cung đi xem, nếu mẫu hậu bệnh không nghiêm trọng, ta liền sớm trở về, nếu nặng. . . . . . Buổi tối ta nhất định cùng ngươi ăn cơm tất niên.”


“Không cần, sức khỏe Thái Hậu quan trọng hơn.” Trác Như Sơ nghĩ nghĩ, lại nói: “Đừng để Đại Thiên cùng Tiểu Thiên rời khỏi ngươi.”


Ổ Dạ Lôi kìm lòng không được hôn Trác Như Sơ. Hơn nửa ngày sau, hắn mới buông đối phương ra, khàn giọng nói: “Ta sẽ tùy thời mang theo bọn họ, không cần lo lắng cho ta.”
“Cẩn thận không phải chuyện xấu.”
“Hảo.”


Không tha rời đi Trác Như Sơ, Ổ Dạ Lôi vội vàng xuất phủ lên xe ngựa. Sau khi hắn rời đi, Trác Như Sơ lại như thường lệ không thấy bóng dáng.
Tiến cung, Ổ Dạ Lôi đã bị người ngăn lại, là một thái giám ở bên người Ổ Mạc Cát, người nọ nói: “Vương gia, hoàng thượng mời ngài đi qua.”


“Bổn vương muốn đi xem mẫu hậu.”
“Vương gia, hoàng thượng mời ngài đi qua vì bệnh của Thái Hậu nương nương.”
Chẳng lẽ bệnh của mẫu hậu thực nghiêm trọng? Tâm Ổ Dạ Lôi trầm xuống, hỏi: “Hoàng thượng ở đâu?”
“Hoàng thượng ở tẩm cung chờ Vương gia.”


“Vậy đi tẩm cung của hoàng thượng.”


Dựa theo quy củ, nam nhân không được tùy ý xuất nhập hậu cung. Ổ Mạc Cát không có sắc phong hoàng hậu, nhưng phi tử cũng không ít. Nguyên bản Ổ Dạ Lôi chỉ có thể một mình đi trước, nhưng hắn nhớ rõ Trác Như Sơ phân phó, dẫn theo Đại Thiên cùng Tiểu Thiên vào hậu cung. Dù sao hắn cũng là Đình Vương, người khác cũng không dám nói thêm cái gì.


Đếm tẩm cung Ổ Mạc Cát, Đại Thiên cùng Tiểu Thiên bị ngăn lại ở cửa, Ổ Dạ Lôi đối thủ vệ nói: “Bọn họ là thị vệ thiếp thân của bổn vương, phải đi theo bổn vương mọi lúc.”
“Vương gia, bọn họ chỉ có thể ở bên ngoài, hơn nữa kiếm của Vương gia ngài cũng phải tháo xuống.”


Ổ Dạ Lôi nhìn chằm chằm tên thị vệ lạ mặt kia, lại nhìn bốn phía, rất nhiều gương mặt xa lạ, hắn trầm giọng nói: “Bổn vương gặp hoàng thượng cho tới bây giờ đều mang theo kiếm, vì sao hôm nay cố tình muốn lấy xuống? Ngươi là ai? Bổn vương như thế nào chưa từng gặp ngươi?”


“Thuộc hạ vừa mới vào cung , Vương gia dĩ nhiên chưa từng thấy qua. Thuộc hạ phải bảo vệ an nguy của hoàng thượng, kính xin Vương gia không làm khó thuộc hạ.”
“Ngươi xem ngươi là ai, bổn vương sao phải làm khó ngươi?”


Ổ Dạ Lôi lui về phía sau vài bước, Đại Thiên cùng Tiểu Thiên cầm kiếm bên hông. Ổ Dạ Lôi cẩn thận quan sát bốn phía, nói: “Ngươi đi nói cho hoàng thượng, nói bổn vương đến đây, bổn vương muốn mang kiếm và người đi vào. Hoàng thượng nếu không đồng ý, bổn vương đành phải trực tiếp đi gặp mẫu hậu .”


Vì sao người bên người hoàng thượng hắn lại không biết? Ổ Dạ Lôi âm thầm cẩn thận, thật sự không thích hợp.
Lúc này, một giọng nói truyền đến: “Đình Vương ý đồ ám sát hoàng thượng, bắt lấy hắn!”
Ổ Dạ Lôi nhìn phía phát ra giọng nói, cắn răng: “Ổ Tam Hữu!”


“Bắt lấy hắn!”
Tên thị vệ vừa ngăn lại Ổ Dạ Lôi đột nhiên từ phía sau lưng rút ra một cây đao, hướng Ổ Dạ Lôi liền bổ xuống.
“Đương!”


Đã có cảnh giác, Ổ Dạ Lôi rút kiếm chặn thế công của cây đao kia. Đại Thiên cùng Tiểu Thiên hiểu được đã xảy ra chuyện gì, cầm kiếm hướng tên thị vệ kia đâm tới, miệng hô to: “Vương gia! Ngài đi mau!”
“Ổ Tam Hữu! Nguyên lai là ngươi tên khốn khiếp này!”


Tiếng mắng của Ổ Dạ Lôi vừa dứt, có cái gì nặng nề đâm vào tim của hắn. Ổ Dạ Lôi xoay người, phía sau hắn còn có một người! Hắn thế nhưng không biết người này khi nào xuất hiện!


Người nọ đồng dạng cũng mặc trang phục thị vệ, nguyên bản kiếm trong tay hắn hẳn là đã muốn đâm xuyên qua trái tim của Ổ Dạ Lôi, nhưng mũi kiếm lại bị cái gì chặn lại, thịt của Ổ Dạ Lôi cũng không đâm tới.


Tên thị vệ kia sửng sốt một chút, nghiêng người rất nhanh né tránh Ổ Dạ Lôi công kích, hô: “Trên người hắn có vật phòng thân! Chém đầu của hắn!”
“Vương gia! Đi mau!”
“Đại Thiên!”
Hai mắt Ổ Dạ Lôi sung huyết, tên thị vệ cầm đao kia chém vào trên vai Đại Thiên.


Lúc này, mấy trăm tên cấm vệ quân từ bốn phía tẩm cung trào ra đem ba người bao vây, nhưng đáng sợ không phải là bọn hắn, mà là hai tên thị vệ khả nghi kia. Bọn họ căn bản không giống thị vệ bình thường, giống như sát thủ hơn. Chỉ chốc lát sau, Tiểu Thiên cũng bị thương. Nếu không phải Ổ Dạ Lôi mặc Kim Thứ Vị, một kiếm vừa rồi hắn đã sớm gặp Diêm Vương.


“Đương!”
Lại là một tiếng va chạm, đao bổ về phía Đại Thiên bị một viên đá bắn bay ra ngoài, dị biến này khiến cho mọi người đều sững sờ ở tại chỗ. Một bóng dáng màu trắng dừng ở trước người Đại Thiên, trên cổ tên cấm vệ quân chém Đại Thiên nháy mắt phun ra máu.
“Thiếu gia!”


Tay cầm kiếm của Đại Thiên cùng Tiểu Thiên phát run, là nhẹ nhõm khi nhìn thấy người tới.
Ổ Tam Hữu trốn ở góc phòng hoàn hồn, vội vàng hô to: “Mau giết y!”


Vừa mới nói xong, một thanh đao liền thẳng đến đầu Ổ Tam Hữu bay qua. Có người thay Ổ Tam Hữu đá ra đao của Trác Như Sơ, hai tên sát thủ được Ổ Tam Hữu dặn dò quay ngược tấn công về phía Trác Như Sơ.


Trác Như Sơ che mặt như cũ lộ ra hai con mắt sắc bén bên ngoài, y một tay nhấc lên Đại Thiên bị thương nặng nhất, đem hắn đưa đến trước một hòn giả sơn trong viện. Ổ Dạ Lôi đỡ Tiểu Thiên cùng nhau thối lui đến nơi đó.


Đại Thiên hư nhược nói: “Thiếu gia, ngài mang Vương gia đi mau… Không cần lo… Cho chúng ta.”
Trác Như Sơ không để ý tới hắn, kiếm trong tay đã cùng hai gã thích khách triền đấu. Ổ Dạ Lôi điểm huyệt đạo chung quanh miệng vết thương của Đại Thiên cùng Tiểu Thiên, giúp bọn họ cầm máu.


Góc núi giả này, xem như là địa phương tương đối an toàn. Ổ Dạ Lôi giật xuống yêu bài của mình nhét vào trong tay Tiểu Thiên nhanh chóng nói: “Ngươi hãy nghĩ biện pháp xuất cung đi kiếm viện binh.”
Tiểu Thiên nắm chặt yêu bài, kiên định gật đầu: “Vương gia liền giao cho thuộc hạ.”


“Phải cố sống sót.” Vỗ vai Tiểu Thiên, Ổ Dạ Lôi rút kiếm xoay người vọt tới bên người Trác Như Sơ.


Ngay sau khi Ổ Dạ Lôi xuất hiện, Trác Như Sơ chuyên tâm đối phó hai cao thủ kia. Về phần những cấm vệ quân còn lại, y yên tâm giao cho Ổ Dạ Lôi đối phó. Lấy thân thủ Ổ Dạ Lôi, đối phó thị vệ bình thường còn dư dả.


Dưới mái hiên, Ổ Tam Hữu lòng nóng như lửa đốt. Hắn rõ ràng nhận được tin tức chỉ có Ổ Dạ Lôi một mình tiến cung, người này không biết từ đâu chui ra!
Mắt thấy hai người kia chậm chạp bắt không được Trác Như Sơ, Ổ Tam Hữu càng không ngừng đổ mồ hôi lạnh.


Nếu không thể mau chóng giết ch.ết Ổ Dạ Lôi, thừa dịp bộ hạ Ổ Dạ Lôi phản ứng không kịp chiếm binh quyền của hắn, một khi tin tức truyền đi, bọn họ sẽ không còn phần thắng.


Ổ Tam Hữu đương nhiên sợ hãi, binh quyền trên cơ bản đều giữ tại trong tay Ổ Dạ Lôi, bao gồm cả cấm vệ quân. Ổ Mạc Cát trước đó một mình triệu kiến thống lĩnh cấm vệ quân, nhân cơ hội giết hắn, sau đó lợi dụng binh phù của hắn điều cấm vệ quân đến hậu cung rồi đổi thành người của bọn họ, cho nên Ổ Dạ Lôi mới cảm thấy những người đó lạ mặt.


Ổ Tam Hữu cùng Ổ Mạc Cát đoạt được tiên cơ, nhưng một khi tiên cơ mất đi, bọn họ cũng xong đời.


Ổ Tam Hữu sau vài lần ám sát Ổ Dạ Lôi không có kết quả, đã tổn thất hơn phân nửa nhân mã, hiện tại nơi này chính là lợi thế cuối cùng của hắn. Mắt thấy người của mình, một người lại một người bị Ổ Dạ Lôi chém như thái rau, hắn điên cuồng mà hướng hai người kia hô: “Mau giết y!”


Lúc này, có người từ trong tẩm cung chạy đến vội vàng nói: “Hoàng huynh! Ngươi không phải đáp ứng trẫm không giết y sao?”
“Hoàng thượng! Không giết y chúng ta đều phải ch.ết! Thiên hạ mỹ nhân rất nhiều, hoàng thượng còn lo lắng tìm không ra người hấp dẫn hơn y sao?”


“Ổ Mạc Cát! Ổ Tam Hữu! Các ngươi đúng là muốn ch.ết!”
Vừa nghe Ổ Mạc Cát thế nhưng đối Trác Như Sơ ôm tâm tư xấu xa, Ổ Dạ Lôi tức giận đến hốc mắt đều trừng đến đỏ. Bỏ lại tên thị vệ, hắn hùng hổ hướng hai người vọt tới.


Ổ Mạc Cát cùng Ổ Tam Hữu thấy thế, sợ hãi ôm đầu trốn vào tẩm cung. Một gã sát thủ tránh thoát thế công của Trác Như Sơ, cản lại Ổ Dạ Lôi, Ổ Dạ Lôi không nói hai lời giơ kiếm chém xuống.


Một người kéo lấy áo Ổ Dạ Lôi đem hắn đá đến phía sau, bóng dáng màu trắng che ở trước mặt hắn lạnh nhạt nói: “Bảo vệ Đại Thiên!”


Những lời này như một chậu nước lạnh dội vào trên đầu Ổ Dạ Lôi, hắn lộn trở lại bên người Đại Thiên. Bọn cấm vệ quân còn sống chẳng còn mấy người, Ổ Dạ Lôi một bụng đầy nộ khí liền phát tiết trên người của bọn chúng.


Phía sau, không ai chú ý tới Tiểu Thiên căn bản hẳn phải ở bên người Đại Thiên lại không thấy. Hai gã cao thủ cũng không phát hiện, bởi vì bọn chúng chỉ vội ứng phó Trác Như Sơ, dĩ nhiên không rảnh đi chú ý những người khác.


Chưa có người nào thấy qua Trác Như Sơ xuất hết công lực là như thế nào, ngay cả Tả Bách Chu cũng vậy.
Trác Như Sơ yêu võ thành si, nhưng cũng không tranh giành hiếu chiến, y chỉ thích ở trên núi Tê Phong Môn dốc lòng nghiên cứu nội công kiếm pháp của y.


Khi Ổ Dạ Lôi chém xuống đầu một gã cấm vệ quân giả cuối cùng rồi quay đầu tìm Trác Như Sơ, ngay tại cái nhìn đó, Ổ Dạ Lôi đến ch.ết cũng khó quên.


Trác Như Sơ giống như học phân thân thuật, chỉ thấy mười mấy cái bóng trắng ở trước mặt Ổ Dạ Lôi xuất ra những chiêu thức bất đồng. Một gã sát thủ trừng mắt cúi đầu nhìn mũi kiếm từ phía sau xuyên qua lồng ngực của hắn, không thể tin được chính mình cứ như vậy ch.ết đi. Kiếm mang theo máu trong thân thể tên sát thủ kia rút ra, cùng bóng trắng này hợp làm một thể.


Kiếm trong tay Ổ Dạ Lôi rớt xuống, hắn che đầu nhịn không được kêu rên hai tiếng, nhưng lại luyến tiếc dời đi, hai mắt vẫn gắt gao khóa trên từng đạo bóng trắng kia.


Cả mắt đều là màu trắng thuần túy, trắng cả mắt Ổ Dạ Lôi. Trước mắt hắn hình ảnh dần dần méo mó, mạt tóc trắng lại biến thành màu đen. . . . . .


“Ổ Dạ Lôi, dựa vào cái gì ngươi vừa ra đời lại được phong tước vị thân vương, mà ta cẩn thận hầu hạ phụ hoàng nhiều năm như vậy mới chỉ là quận vương! Mẫu phi ngươi thủ đoạn thật cao.”
“Không được nói xấu mẫu phi ta!”
“Ba!”


Một cái tát hung hăng tát ở trên mặt của hắn. Hắn không thấy rõ bộ dáng người nọ, nhưng chỉ nghe thanh âm, hắn cũng đã hận không thể đem người nọ bầm thây vạn đoạn.


“Phụ hoàng rất bất công, hắn thế nhưng phong ngươi làm Đô Úy tướng quân! Ngươi ngay cả người cũng chưa giết qua, thế nhưng lại làm tướng quân! Ha ha.. Ha ha ha! Ta làm quận công vậy tính cái gì?! Ta làm hết thảy vậy tính cái gì?!”


“Phụ hoàng biết ngươi lòng lang dạ sói, cho nên tình nguyện cho ta, cũng không cho ngươi!”
“Ba ba. . . . . .”
Người nọ bị nói đến chỗ đau, hung hăng tát hắn vài cái.


“Phụ hoàng thương ngươi! Tốt lắm! Bản thân ta muốn nhìn thử xem ngươi ch.ết phụ hoàng còn thương ngươi thế nào. Ổ Dạ Lôi, đừng trách nhị ca tâm ngoan, muốn trách thì trách phụ hoàng bất công. Mọi người đều là nhi tử của phụ hoàng, hắn vậy mà chỉ để ý ngươi!”
“Ngô ngô!”


Hắn bị bắt uống một lọ thuốc.
“Bát đệ, biết đây là cái gì không? Vật này là thứ tốt, nó sẽ không khiến ngươi ch.ết ngay, nó sẽ từ từ, chậm rãi, tr.a tấn ngươi một chút, cho ngươi muốn sống không được, muốn ch.ết không xong. Chỉ có như vậy, mới có thể tiêu tan cơn giận trong lòng ta!”


“Ta ch.ết cũng sẽ hóa thành quỷ kéo ngươi cùng đi gặp Diêm Vương!”
“Ha ha ha, miệng ngươi quả thực cứng a. Dù sao thời gian nhị ca còn nhiều, ở chỗ này bồi ngươi cũng được. Đến lúc đó, ngươi đừng khóc cầu xin ta a, độc này không có giải dược đâu.”
“Phanh!”


Cửa phòng đóng chặt bị người đá văng ra. Một người đứng ở cửa, hắn nhìn thấy rõ người nọ.
“Như Sơ?!”
“Ngươi! Ngươi làm sao vào được?! Người tới! Người tới!”


Ổ Bất Do hô lớn vài tiếng, nhưng không một người đi vào. Người tới mang theo kiếm nhỏ máu, trên áo trắng cũng dính máu, y sắc mặt bình tĩnh mà thẳng bước tiến vào.
Tóc đen trước người hơi hơi phiêu động.
“Đừng tới đây! Ngươi tiến lên nữa từng bước ta liền giết hắn!”


Trên cổ lập tức truyền đến đau nhức, hắn hướng người nọ kêu: “Ngươi tới làm gì?! Mau đi đi!”
Ổ Bất Do cúi đầu nhìn hắn một cái, khóe miệng giương lên nụ cười âm hiểm. Trong phòng này còn có ba gã thân tín của hắn, hắn đưa thanh chủy thủ giao cho một người trong đó: “Cẩn thận hắn.”


“Ngươi đi mau! Đi mau!”
Ánh mắt Ổ Bất Do nhìn y làm hắn hoảng hốt. Hắn gấp đến độ rống to, nhưng người nọ chỉ liếc mắt nhìn hắn, cái gì cũng không nói.


“Xem ra ngươi chính là vị sư huynh mà Bát đệ tâm tâm niệm niệm kia.” Ổ Bất Do không có hảo ý nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của người vừa tới, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi.
“Như Sơ! Đi! Ngươi đi mau!”


Hắn nhìn thấu tâm tư của Ổ Bất Do, biết bản thân đã hết sống nổi, thế nên tuyệt không thể liên lụy Như Sơ!
Ổ Bất Do đối thủ hạ ném một ánh mắt. Có người dùng dây thừng ghìm chặt cổ của hắn, sau đó một cây chủy thủ đâm xuyên qua bắp đùi của hắn, tiếp theo roi hạ xuống.


Qua một lát, hắn nghe được Ổ Bất Do nói: “Không muốn hắn ch.ết, liền buông kiếm xuống, đem xiêm y thoát.”
“Ổ Bất Do! Ngươi dám chạm vào y ta ch.ết cũng không tha cho ngươi! Như Sơ! Ngươi mau đi đi! Ta trúng độc, ta sống không được nữa rồi! Ngươi không cần lo cho ta! Đi mau!”


Mà động tác của người nọ làm hô hấp của hắn nháy mắt đình chỉ. Người nọ buông kiếm, giơ tay đặt trên nút áo, thản nhiên nói: “Không cần đánh hắn, ta nghe theo ngươi.”


Roi không có hạ xuống, nhưng dây thừng ghìm hắn vẫn không có buông ra, Ổ Bất Do quyết tâm muốn trước khi hắn ch.ết nhục nhã hắn, tr.a tấn hắn.
“Ha ha ha… Ha ha ha… Bát đệ, dù sao ngươi cũng sắp ch.ết, vi huynh liền thay ngươi hảo hảo thương y đi.”
“Ổ Bất Do! Ngươi không được đụng y!”


“Ngăn cái miệng của hắn.”
“Ngô ngô ngô!”
“Bộ dạng này thân mình cũng thật xinh đẹp, thêm một chút nhan sắc hẳn sẽ xem tốt hơn.”
Ổ Bất Do cầm roi lên.


“Ba!” Roi rơi vào trên người Như Sơ, cũng rơi vào trong lòng hắn. Hắn cái gì cũng đều không cảm thấy, dù cho thanh chủy thủ cắm ở trên đùi hắn bị người rút ra, hắn một chút cũng không thấy đau.


Trong mắt của hắn chỉ có hình ảnh Như Sơ bị Ổ Dạ Lôi quất, chỉ có mi tâm người nọ nhịn đau, khuôn mặt trắng bệch còn có đầy người là máu. Roi dừng ở trên thân thể trần trụi không che lấp của Như Sơ, trên roi còn xuất ra máu loãng nhiễm đỏ hai mắt của hắn.


Đánh mệt mỏi, Ổ Bất Do bỏ lại roi: “Lại đây.”
Dưới chân vết máu loang lổ Trác Như Sơ sắc mặt lạnh nhạt một bước gian nan đi tới. Từ đầu đến cuối, tầm mắt của người nọ đều dừng ở trên người hắn.


Ổ Bất Do một phen nắm tóc Trác Như Sơ, chân của Trác Như Sơ lảo đảo một cái, té ngã trên đất. Bắt Trác Như Sơ nâng đầu lên, tay bẩn của Ổ Bất Do ở trên người đầy rẫy vết thương kia sờ tới sờ lui, mà hắn bị chặn ở miệng chỉ có thể tê tâm ô ô kêu.


Ổ Bất Do hài lòng nhìn hắn phẫn hận cùng liều ch.ết giãy dụa, sỗ sàng ɭϊếʍƈ vành tai mang theo huyết châu của người nọ nhìn hắn nói: “Bát đệ, sư huynh của ngươi tư vị thoạt nhìn rất tốt, nhị ca thu vào vậy.”


Ổ Bất Do cười dữ tợn, một tay chế trụ bả vai đổ máu của người nọ, đem người nọ xoay người đặt ở trên đất.
“Ô ô ô ô!” Ổ Bất Do! Ngươi buông y ra! Buông y ra!


Ổ Dạ Lôi ra sức giãy dụa, nhìn Ổ Bất Do cởi dây quần, lấy ra dơ bẩn gì đó, nhìn Ổ Bất Do tách hai chân người nọ, hắn chưa bao giờ thống hận sự bất lực của mình như vậy.
Trước mắt hắn, là một mảnh màu đỏ.


Mà ở ngay sau đó, dị biến phát sinh. Có cái gì từ trên đỉnh đầu của hắn bay qua, dây thừng ghìm cổ hắn buông lỏng ra, hết thảy đều phát sinh ở trong chớp mắt. Hắn không có nghe được tiếng kêu thảm thiết, cũng không thấy được thân thể Ổ Bất Do không cam lòng ngã xuống, hắn chỉ nhìn được đến Như Sơ, Như Sơ của hắn.


“Như Sơ. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .”
Đều là hắn vô năng, là hắn hại Như Sơ bị người làm nhục. Nhưng Như Sơ một câu cũng không trách cứ hắn, chính là giải khai dây thừng trên người hắn, giúp hắn băng bó vết thương trên đùi.
“Như Sơ. . . . . .” Ôm lấy Như Sơ, hắn không tiền đồ khóc.


“Đi trở về.”
Như Sơ cõng hắn, không quan tâm một thân vết thương của mình.
“Như Sơ, ta vô dụng, ta làm liên luỵ ngươi. . . . . . Ngươi không cần lo cho ta. . . . . .”
Như Sơ không có buông hắn xuống, mà càng nâng hắn đi. Đi ngang qua Ổ Bất Do còn thừa một hơi, y hỏi: “Giải dược ở đâu?”


Trong mắt Ổ Bất Do làm sao còn có nửa điểm liều lĩnh, chỉ còn có sợ hãi, hắn lắc lắc đầu: “Không, không có giải dược, đừng giết ta. . . . . .”
Máu loãng phun tới, Như Sơ cắt đứt yết hầu của Ổ Bất Do.
Ổ Bất Do thống khổ vật lộn trong chốc lát, liền không cam lòng đoạn khí.


“Như Sơ . . . . . Không cần lo cho ta. . . . . .” Hắn chỉ biết liên lụy Như Sơ, không bằng nhanh ch.ết đi.
Như Sơ vẫn là câu kia: “Đi trở về.” Sau đó y thiêu rụi căn nhà làm hắn không chịu nổi, cõng hắn trên lưng hồi Tê Phong Môn.


Hình ảnh từng mảnh hỗn loạn xuất hiện ở trước mặt hắn. Khi Ổ Dạ Lôi mở mắt ra, hắn nhất thời không rõ mình đang ở đâu. Trước mắt xuất hiện khuôn mặt mẫu hậu, hắn chỉ nghe được đối phương lo lắng hỏi: “Dạ nhi, khá hơn chút nào chưa? Tỉnh tỉnh, là mẫu hậu.”


Mẫu hậu? Ổ Dạ Lôi còn đắm chìm trong hồi ức nhắm mắt lại. Trong đầu hắn hỗn loạn cực kỳ, trí nhớ mười năm quên mất nhất thời toàn bộ vụt trở về.
“Thái y, ngươi mau nhìn Dạ nhi một cái, nó bị làm sao vậy?”


“Hồi Thái Hậu, Vương gia cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần tỉnh lại là tốt rồi.”
“Vậy nó làm sao lại té xỉu?”
“Này. . . . . .”
Tay Ổ Dạ Lôi từ trong chăn xoa bóp thái dương, Linh Thái Hậu lập tức hạ thấp thanh âm: “Dạ nhi, ngươi không thoải mái ở chỗ nào?”


Mở to mắt, thấy rõ đây là giường của mình, Ổ Dạ Lôi hướng bên giường nhìn.
Linh Thái Hậu lập tức hiểu được quay đầu hô: “Vương gia tỉnh, mau đi tìm Trác thiếu gia.”
“Mẫu hậu, ta bị làm sao vậy?”
“Ngươi té xỉu, Như Sơ cõng ngươi trở về.”
“Lại là Như Sơ cõng ta. . . . .”


Hắn nói làm Linh Thái Hậu không hiểu. Ổ Dạ Lôi chống thân mình ngồi dậy, nghĩ tới điều gì, hắn ngẩng đầu hỏi: “Mẫu hậu, người không sao chứ?”


Hốc mắt Linh Thái Hậu nhất thời ươn ướt: “Không có gì, mẫu hậu không có việc gì. Cũng nhờ có Như Sơ, y viết thư bảo sư phụ cùng sư huynh ngươi tiến cung bảo hộ mẫu hậu, cho nên âm mưu của bọn chúng không có thực hiện được. Tiểu Thiên xuất cung gọi viện binh, chúng ta đều được cứu.”


Đang nói, Trác Như Sơ tiến vào, Linh Thái Hậu đứng dậy nhường bị trí bên giường, ý bảo mọi người lui ra, nàng cũng lui xuống. Nàng biết, nhi tử hiện tại nhất định có rất nhiều lời muốn nói với người này.


Trác Như Sơ mới vừa ở bên giường ngồi xuống, đã bị người kéo qua. Đè lại bàn tay muốn giải khai nút áo mình của Ổ Dạ Lôi, y nhíu mi, nghĩ đến Ổ Dạ Lôi lại phát tình chẳng phân biệt được tình hình.
“Như Sơ, cho ta xem xem vết thương trên người ngươi.”


Trác Như Sơ nhướng mày, kéo xuống tay Ổ Dạ Lôi: “Ta không bị thương. Ngươi có làm sao không? Khi ta giết hai người kia quay đầu lại chỉ thấy ngươi ngã xuống đất ngất đi.” Ngay sau đó, cái miệng của y bị người hôn lên.


Vội vàng đòi lấy Trác Như Sơ, Ổ Dạ Lôi dùng hết toàn lực ôm chặt Trác Như Sơ. Khi hơi thở hai người đều không ổn, hắn mới buông ra, chống đỡ cái trán Trác Như Sơ khàn giọng nói: “Như Sơ, ta đã trở về.”


Trác Như Sơ chớp chớp mắt, có điểm hồ đồ, tiếp theo y nghe đối phương nói: “Ta đã nhớ ra rồi.”
Thân mình Trác Như Sơ hơi chấn động, nhịp thở nháy mắt bình tĩnh lại.


Cầm tóc bạc của Trác Như Sơ, trong mắt Ổ Dạ Lôi đầy nước: “Như Sơ, thực xin lỗi. . . . . . Ta đáng ch.ết… Ta… vậy mà quên ngươi, quên ngươi. . . . . .”
Một bàn tay che kín cái miệng của hắn, Trác Như Sơ thản nhiên nói: “Ngươi không có gì phải xin lỗi ta.”


“Như Sơ. . . . . .” Nước mắt tự trách muộn màng gần tám năm của Ổ Dạ Lôi rơi xuống.
Lúc này, Trác Như Sơ cũng không biết nên nói cái gì. Y từ đầu luôn không nghĩ tới Ổ Dạ Lôi sẽ nhớ, hơn nữa tận sau trong đáy lòng, y cũng không hi vọng người này nhớ.


Bây giờ nói gì cũng đã muộn, Ổ Dạ Lôi ôm chặt Trác Như Sơ thấp giọng khóc rống. Hắn tại sao có thể?! Tại sao có thể quên Như Sơ?! Tại sao có thể quên cừu hận?!


Trác Như Sơ vẫn không nhúc nhích tùy Ổ Dạ Lôi ôm. Sau một hồi, y mở miệng: “Ổ Bất Do chưa có thực hiện được, ngươi không cần tự trách.”
Vuốt vết roi lưu lại trên người Trác Như Sơ, Ổ Dạ Lôi lắc lắc đầu.


Hắn hại hắn yêu nhất bị làm bẩn, cho dù chưa có thực hiện được, hắn cũng nên ch.ết đi, đừng nói chi người này vì giải độc cho hắn mà chịu hành hạ thống khổ.
Qua thật lâu, Ổ Dạ Lôi mới ngừng khóc, ngẩng đầu nói: “Như Sơ, chờ giải quyết xong tất cả, chúng ta quay về Tê Phong Môn.”


Trác Như Sơ nhìn hắn, không trả lời.


Ổ Dạ Lôi vén tóc trắng của Như Sơ sau vành tai, nói: “Trước kia, tâm nguyện của ta là cùng ngươi ở Tê Phong Môn sống đến đầu bạc răng long, ngày qua ngày nguyện làm uyên ương không làm tiên. Hiện tại, cũng vẫn như vậy. Ngươi quay về Tê Phong Môn trước, giải quyết xong chuyện kinh thành, ta liền đi tìm ngươi. Lần này, ta muốn tuyệt trừ hậu hoạn, ta không muốn ngươi thấy ta dùng thủ đoạn kia. Ta đáp ứng ngươi, sẽ không lạm sát kẻ vô tội.”


Trác Như Sơ đưa mắt nhìn Ổ Dạ Lôi sau một lúc lâu, sau đó mở miệng nói: “Ta ngày mai sẽ đi.”
Ổ Dạ Lôi ở trên môi Trác Như Sơ hôn một cái: “Như Sơ, ta yêu ngươi, ngươi chờ ta.”


Sau khi trở lại Tê Phong Môn, Trác Như Sơ lại về đỉnh núi nơi y ở cùng Ổ Dạ Lôi trước kia, mỗi ngày say mê luyện võ, đối chuyện dưới chân núi chẳng quan tâm, đối Ổ Dạ Lôi làm những gì cũng không tò mò.


Hai gã sát thủ kia vừa ch.ết, Ổ Mạc Cát cùng Ổ Tam Hữu liền nhất định thất bại, tiếp theo Tiểu Thiên mang đến cứu binh, trận chiến được xưng tụng là chính biến cung đình khôi hài cứ như vậy đã xong.


Không có Trác Như Sơ ở bên người, Ổ Dạ Lôi lại hóa thành ma vương. Ổ Tam Hữu bị trảm sát thị chúng, người trong phủ Cần Vương bị lưu đày lưu đày, sung quân sung quân, chém đầu chém đầu.


Ổ Dạ Lôi không có giết Ổ Mạc Cát, chỉ đem hắn giam lỏng tại thâm cung, người bên cạnh toàn bộ đổi thành thủ hạ của Ổ Dạ Lôi, ngay cả tần phi của Ổ Mạc Cát cũng bị Ổ Dạ Lôi đưa ra ngoài cung, Ổ Mạc Cát thành trở thành một người cô độc.


Một tháng sau, Ổ Mạc Cát “hạ chỉ” phong Ổ Thường Hạo con độc nhất năm ấy bốn tuổi của mình làm thái tử. Lại một tháng sau, Ổ Mạc Cát lại “hạ chỉ”, thoái vị nhường ngôi cho thái tử, phong Ổ Dạ Lôi làm nhiếp chính vương, phụ tá thái tử.


Trong lòng tất cả mọi người đều biết, đây là Đình Vương đối hoàng thượng trả thù.
Đầu tháng tư, Ổ Mạc Cát bệnh ch.ết ở trong cung. Sau khi hắn ch.ết, Ổ Dạ Lôi đem hắn qua loa chôn cất trong hoàng lăng, hoàn toàn không có phô trương mà đế vương nên có.


Quan viên trong triều đều thay đổi. Lần này, Ổ Dạ Lôi thay bằng một đám quan viên dân chúng kính yêu. Hắn còn chọn lựa bốn gã đại thần cùng phụ tá hoàng thượng nhỏ tuổi, cho bá quan giám sát.


Tháng sáu, kinh thành lại khôi phục yên tĩnh như trước, trừ bỏ người trên ghế rồng thay đổi, tựa hồ không có cái gì bất đồng.
Năm sau, một người đến bên cạnh Ổ Dạ Lôi. Mà năm này, Ổ Dạ Lôi ly khai kinh thành.


Từ nay về sau, kinh thành không còn Đình Vương phủ, muốn gặp Đình Vương mời đến Tê Phong Môn. Bất quá, trừ phi trời sập, nếu không, bất luận kẻ nào đều không thể đi quấy rầy hắn.


Tháng sáu Tê Phong Môn vẫn mát mẻ như xuân, một đạo bóng dáng màu trắng đang ở trong rừng chuyên tâm luyện kiếm. Tiếng bước chân rõ ràng từ nơi không xa truyền đến, lá rụng bị đạp phát ra tiếng thanh thúy.
Người nọ đang xuất chiêu thức dừng lại, thở nhẹ xoay người.


Một người cười cười đi đến trước mặt y, cầm tay y : “Như Sơ, ta đã trở về.”
“. . . . . .”
“Ta đem Đình Vương phủ dời đến Tê Phong Môn, ngươi sẽ không trách ta đi?”
Trác Như Sơ nhíu mày, thân mình liền bị đối phương ôm vào trong lòng.


“Như Sơ, chờ khi ngươi và ta trăm tuổi, chúng ta liền chôn cất ở trong này như thế nào?”
“. . . . . .”
“Như Sơ, ngươi thú ta đi.” Nụ hôn hạ xuống.
Một thanh kiếm nhẹ rơi trên đống lá rụng, một đôi tay buông thõng chậm rãi nâng lên, ôm lấy người dây dưa không buông với mình.


Sói, cả đời chỉ biết yêu một con sói. Có người, cả đời cũng chỉ yêu một người, vô luận, hắn nhớ rõ hay không.
—:—Toàn văn hoàn—:—






Truyện liên quan