Chương 10
Phong Thiên Nhai đi khuất, tại quán vằn thắn, nữ tử ngồi bên phải Khanh Sĩ Việt lên tiếng.
“Thủ tọa, thuộc hạ có cần điều tr.a ả ta không.”
Khanh Sĩ Việt hờ hững đáp, “Tại sao phải điều tr.a nàng.”
Nữ tử ngây ra, chần chừ thưa, “Ả cách thủ tọa nội trong ba bước mà không hề hấn gì, chuyện này…”
Giọng Khanh Sĩ Việt không lạnh không ấm, không vội vã cũng chẳng rề rà.
“Trung nguyên rộng lớn, đương nhiên có nhiều kỳ nhân dị sĩ, nếu cứ thấy ai có thể đến gần ta lại phải điều tr.a một lần, vậy các ngươi làm đến chẳng ngơi tay rồi.”
“Nhưng…”
Khanh Sĩ Việt chậm rãi phất tay, ngay khi tay hắn cử động, nữ tử kia đã im bặt.
Khanh Sĩ Việt cầm chén rượu trước mặt lên, song lại chưa uống ngay, phỏng chừng là đang thưởng thức hương rượu.
Hắn nhìn chất lỏng mát lạnh đấy, đoạn buông lời.
“Nhưng, tên của nàng, đúng là đã khiến ta bất ngờ.”
Nữ tử bên cạnh hỏi: “Tên? Ả bảo tên mình là Chu Chí, chẳng hay tại sao lại khiến thủ tọa bất ngờ.”
Khanh Sĩ Việt: “Chu Chí, Chu Chí, ngươi nhẩm cái tên này vài lần, nghĩ xem nó giống thứ gì.”
Hai nữ tử vâng lời hắn, đọc thầm cái tên này vài lần.
Chu Chí Chu Chí…
Nữ tử ngồi bên trái Khanh Sĩ Việt khẽ nhíu hàng mày thanh tú.
“Chu Chí, nhẩm vài lần thì có vẻ giống con nhện*, ngoài điểm này ra thì không còn gì khác.”
[*Chu Chí (朱志: [zhūzhì]) và con nhện – Hán Việt là tri thù (蜘蛛: [zhīzhù]) có cách đọc đảo ngược nhau.]
Khanh Sĩ Việt khẽ cười, “Đúng, là nhện.”
Nữ tử vẫn chưa hiểu, “Nhện thì sao ạ, xin thủ tọa thỏa nỗi nghi hoặc của chúng em.”
Khanh Sĩ Việt không đáp mà hỏi ngược: “Tên hai người các ngươi là gì.”
Hai nữ tử này nhìn nhau, người bên phải đáp: “Tỷ muội chúng em là Uyển Hoa, Uyển Dung.”
“Ồ.” Khanh Sĩ Việt cười nhạt một tiếng, “Mới đến trung nguyên vài tháng, đã quên tên cố hương rồi.”
Tiếng cười khẽ của hắn khiến tỷ muội Uyển Hoa Uyển Dung sợ tái mặt, đang ở giữa đám đông nên kiêng kỵ không thể quỳ, nhưng vẫn cúi đầu thật thấp nhận tội.
“Thuộc hạ biết sai… Thuộc hạ là Hoán Bách Túc, muội muội Hoán Hải Minh, đây là tên mà thủ tọa đã ban cho hai tỷ muội, chúng em vĩnh viễn không dám quên.”
Khanh Sĩ Việt: “Bách Túc, Hải Minh, chính là hai loại cổ độc hiếm thấy ở phiên cương, nhưng nói trắng ra, ở trung nguyên chẳng qua chỉ là rết và sâu keo. Mà khắc tinh của hai loại độc vật này, là nhện.”
“Vậy…” Uyển Hoa do dự đáp: “Đây là trùng hợp ạ…”
“Ha.” Khanh Sĩ Việt cười cười, không nói.
Mặt khác, sau khi rời khỏi quán vằn thắn, Yến Cô Minh đã trở lại trung tâm thị trấn. Hắn không rõ đường sá ở trấn Thái Lai, chỉ ngẫu ý bước dọc theo lề. Cứ đi theo mạch đường chính, đến một ngõ hẻm rẽ ngang, hắn dừng bước.
Tuy đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này, nhưng mọi thành trấn đều có vài nét giống nhau.
Yến Cô Minh bước vào ngõ hẻm, bên trong như mở ra một thế giới khác.
Đây là nơi rối ren phức tạp nhất của trấn Thái Lai, là nơi ăn mày và trộm cướp tụ tập. Yến Cô Minh men theo con đường lầy lội đi đến, lúc hắn bước qua, đám ăn mày quần áo rách nát ngồi xổm hai bên đường ngước đôi mắt đục ngầu lên, dõi theo hắn.
Ở đây phảng phất hơi thở buồn nản, Yến Cô Minh nhìn mà cảm thấy quen thuộc.
Hắn đi mãi đi mãi, dừng chân ngay trước mặt một tên ăn mày trẻ tuổi.
Gã đứng dậy, tươi cười.
“Đại gia, đại gia thưởng cho vài đồng với.”
Yến Cô Minh: “Một việc, một lượng.”
Tên ăn mày khựng lại một chút, như đang đánh giá Yến Cô Minh.
“Khì khì, đại gia muốn biết cái gì, tôi kể hết cho mà nghe.”
Yến Cô Minh: “Ta muốn một công việc, có thể làm ngay bây giờ.”
“Ấy…”
Tuy gã cố ý che giấu, nhưng ánh mắt lén săm soi cánh tay cụt nọ vẫn bị Yến Cô Minh phát hiện.
Giữa khoảng không, tiếng ong ong của vũ khí bằng sắt khe khẽ vang lên.
Tên ăn mày thít chặt bụng, cảm giác lạnh lẽo trong khoảnh khắc đã khiến da gã rịn một lớp mồ hôi lạnh.
“Đại gia… Đại gia có gì từ từ nói…”
Yến Cô Minh: “Tiền giắt ở thắt lưng ta, ngươi tự lấy đi.”
“Tôi…”
“Lấy.”
“Được được.” Ăn mày thò tay sờ soạng bên eo Yến Cô Minh, rút ra một lượng bạc, “Đa tạ đại gia ban thưởng, đa tạ đại gia ban thưởng.”
Yến Cô Minh: “Giao việc đi.”
Thu kiếm lại, ăn mày khom lưng xoa bụng mình.
“Đại gia là lãng nhân nhỉ.”
Yến Cô Minh không đáp.
“Khì, đại gia không nói tiểu nhân cũng thừa biết, chẳng ai giới thiệu mà có thể tìm được tiểu nhân ở giữa lũ này, loại trực giác ấy, chỉ lãng nhân mới có.”
Yến Cô Minh: “Lạc đề tới đây thôi, việc đâu.”
Ăn mày gật đầu, “Nếu đại gia có thể làm ngay bây giờ, vậy thì có hai việc. Một là tiểu thiếp nhà họ Lưu ở thành nam tư thông với người, gia chủ phát hiện muốn âm thầm giết bỏ, việc này hôm nay mới được ủy thác, vẫn chưa ai nhận. Hai là sòng bạc Tụ Bảo mé cửa đông, bọn chúng tự ý cầm giữ cây trâm ngọc gia truyền của nhà Lâm phu tử, Lâm gia ủy thác việc này.”
Yến Cô Minh: “Ta nhận việc thứ hai.”
Ăn mày đáp: “Đại gia, tôi khuyên anh nên nhận việc đầu.”
“Ồ?”
Ăn mày nói: “Đại gia là người nơi khác, chưa biết gì về cái thành này, sòng bạc Tụ Bảo thế lớn, đến cả huyện thái gia cũng phải nể mặt vài phần, còn vị Lâm phu tử kia chỉ là một tiên sinh dạy học be bé, không thể cầu quan mới đến chốn hắc đạo này nhờ vả, nhưng họ Lâm kia nghèo xác nghèo xơ, số tiền bỏ ra chỉ hơn hai mươi lượng, ai khi không lại vì hai mấy lượng mà đối đầu với sòng bạc Tụ Bảo chứ.”
“Còn tiểu thiếp của chủ nhân nhà họ Lưu kia chỉ là phận đàn bà, giết gọn tay lắm. Tiền công Lưu gia cũng cao, lấy được đầu người chắc khoảng hai trăm lượng. Nếu giải quyết gọn ghẽ, không để lại chứng cứ thì được thêm một trăm lượng nữa. Đây là vụ làm ăn hời, chỉ vì mới ủy thác hôm nay nên vẫn chưa ai nhận.”
Yến Cô Minh: “Ta biết rồi.”
Ăn mày: “Vậy đại gia nhận việc đầu…”
“Sòng bạc Tụ Bảo ở đâu.”
Ăn mày: “…”
Ăn mày thầm mắng tên này đúng là thứ không biết điều, rồi đáp: “Nếu đại gia vẫn kiên quyết, vậy thì nhận việc thứ hai vậy. Sòng bạc Tụ Bảo ở cửa đông, cũng chính là cánh cửa gần hướng đông nhất của thành trấn. Ở đấy có một tòa lâu tên là Bách Thiện, là hương lâu lễ phật, phía sau ấy là sòng bạc Tụ Bảo.”
“Ồ?” Yến Cô Minh cười lạnh, “Sòng bạc lại xây kế phật đường.”
Ăn mày: “Là do ông chủ của sòng bạc Tụ Bảo này tín phật, mẹ lão cũng là tín đồ ngoan đạo, nhang bái sơn năm nào cũng do nhà lão dâng cúng, một nén nhang ba ngàn ba trăm lượng bạc.”
Yến Cô Minh: “Ba ngàn lượng một nén nhang, đúng là ngoan đạo. Đa tạ ngươi đã báo tin, lãng nhân đi đây.”
Yến Cô Minh xoay người rời đi, tên ăn mày nọ đăm chiêu một hồi, lại nói với theo bóng lưng hắn.
“Đại gia, sòng bạc Tụ Bảo có hai tay đấm rất lợi hại, một tay thường đứng trấn giữa sảnh, tay kia thì canh trước lối vào lầu hai, đại gia bảo trọng.”
Yến Cô Minh không đáp, chân cũng chẳng dừng bước.
Tên ăn mày ngồi xổm xuống, bên cạnh có người thò sang.
“Lão đại, hắn đã tàn phế như thế, anh còn giao việc cả nửa năm nay chả ai dám nhận cho hắn, có ý đẩy hắn vào đường ch.ết à.”
Tên ăn mày kia cười âm trầm.
“Ta gặp loại này nhiều rồi, ỷ mình có vài phần bản lĩnh thì bắt đầu ảo tưởng, coi đời bằng vung thay trời hành đạo, dám uy hϊế͙p͙ ta, đương nhiên ta không muốn thấy hắn sống tốt lành.”
“Lão đại à, anh nham hiểm quá.”
Ăn mày: “Sao lại trở thành ta nham hiểm rồi, ta chỉ phụ trách chuyển lời thôi, chứ hắn tự chọn việc mà. ch.ết sống do trời, chẳng liên quan gì đến ta. Hừ, tay còn chả có mà dám mó vào sòng bạc Tụ Bảo, bởi mới nói mạng của lãng nhân rẻ lắm, chả đáng nhắc đến.”
“Ha, còn rẻ hơn chúng ta nữa.”
“Ha ha ha.”
Lòng người muôn vẻ, đời bạc tình.
Những điều này, lãng nhân hiểu cả.
Yến Cô Minh đi thẳng đến cửa đông, từ xa đã thấy một tòa tháp cao, sắc vàng rực rỡ, phạn âm không dứt, cát tường một phương. Giữa tòa tháp có một tấm hoành phi. Yến Cô Minh không biết chữ, nhưng hắn biết đấy chính là Bách Thiện lâu.
Hắn vòng ra sau Bách Thiện lâu.
Cửa vào sòng bạc Tụ Bảo rất nhỏ, thậm chí còn khá cũ.
Lúc bước vào sòng bạc, chẳng ai chặn Yến Cô Minh lại. Vết thương của hắn vừa lành, sắc mặt vẫn hơi tái phối với bộ y sam cũ, vô tình toát lên vẻ nghèo túng, khiến người ta nhìn thoáng qua lại tưởng là con nghiện.
Bên trong sòng bạc ầm ĩ tiếng người, ồn ào náo nhiệt.
Hắn quét mắt đánh giá sơ, thấy con đường nhỏ hẹp ở giữa sảnh có một nữ nhân đi tới đi lui. Nữ nhân này vô cùng dạn dĩ, chỉ quấn vài tấm vải lên người, da thịt trắng nõn để trần, khiến lòng dạ mọi con bạc rối bời cả.
Nhưng, chẳng ai mở miệng buông lời.
Yến Cô Minh dời ánh mắt, nhìn đến tầng hai, ngay lối vào có một đám nam nhân đang tán gẫu. Không nhìn rõ mặt.
Chẳng có cắc bạc nào trong người, không thể vào sòng cũng không thể đứng mãi, Yến Cô Minh bèn đến trước một bàn cược, xem chung với một đám người.
“Nhất phiến hàn vi cốt, phao trịch đáo như kim —–! Cược một ăn mười, cược một ăn mười đây!”
Tiểu quan trước bàn xắn tay áo lớn tiếng mời gọi.
Yến Cô Minh nhìn, sòng này đang chơi trò dễ nhất —– Đổ xúc xắc.
Cổ tay tiểu quan đảo liên tục, ống trúc xoay vòng giữa không trung.
“Bộp —–!”
Ống trúc úp xuống mặt bàn.
Đám người xung quanh nhìn chằm chằm vào đấy.
Tiểu quan chống nạnh, “Nào, cược đi!”
“Bốn nút!”
“Một nút, một nút!”
“Sáu nút.”
Tiếng cươc vang lên không dứt, tiền ầm ầm nện xuống mặt bàn.
Yến Cô Minh nhận thấy, trong sòng này, không, phải nói là cả cái Tụ Bảo này, tiền cược không lớn, đại đa số con bạc là dân chúng bình thường. Trên bàn hiếm thấy bạc, đa số đều là tiền đồng.
Sau khi mọi người cược xong, tay tiểu quan gõ nhẹ vào thân ống trúc.
Yến Cô Minh nhíu mày.
“Mở —–!”
Ống trúc vừa mở, người vui kẻ buồn.
Hà, Yến Cô Minh nhếch mép, ngón nghề này lừa được người bình thường, chứ chả cách nào thoát khỏi mắt hắn. Hành động cuối cùng của tiểu quan, rõ ràng là để đổi số nút.
Sòng bạc thường chơi chiêu. Trong sòng này thể nào cũng có người của chúng.
Yến Cô Minh đứng giữa đám người, lặng lẽ quan sát.
Qua mười vòng, Yến Cô Minh chú ý đến một nam tử trung niên khá mờ nhạt. Tuy không liên tiếp nhưng lại là người thắng được nhiều tiền nhất. Sau mười mấy trận, gã đứng dậy rời sòng.
Yến Cô Minh thầm quyết định, bám theo sau.
Nam tử này vòng qua sòng bạc, vào một gian nhà nhỏ trong ngõ hẻm phía sau.