Chương 2: Vũ khuynh thành
Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác nguy hiểm,
“Con sói đáng sợ,” Không ngờ nàng lại dám nói ra câu đó, lập tức đưa tay bóp cằm của nàng, khóe môi mang theo nụ cười nhạt:
” Vũ Khuynh Thành, ngươi đang cười nhạo ta sao? Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi sao?”
” Buông ta ra, đau quá.” Nguyễn Nhược Khê cố sức thoát khỏi tay hắn, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, không biết hắn đang nói cái gì?
” Ha ha… đau, ngươi cũng biết đau sao?” Đôi mắt đen của Tây Môn Lãnh Liệt sâu không thấy đáy, ánh mắt mang theo châm biếm, mang theo đau đớn, không ai biết được nỗi đau của hắn.
Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, soái ca suất sắc như vậy lại bị bệnh thần kinh, thật đáng tiếc nha, nàng không muốn cãi lại hắn. Bây giờ phải về nhà bằng cách nào đây, vừa ngồi dậy bước xuống giường,trên đầu truyền tới một trận choáng váng.
Thân mìnhlảo đảo té ngã, liền cảm thấy hình như đã ở trong lồng ngực hắn, theobản năng đưa tay ôm lấy thắt lưng của hắn, không cho bản thân bị ngã sấp xuống.
” Nhanh như vậy đã yêu thương nhung nhớ ta rồi sao? Nữ nhân của Vũ gia hóa ra đều là tiện nhân như thế.” Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng châm biếm, nhìn nữ nhân nằm trong lồng ngực mình, không chút thương tiếc, thậm chí chán ghét lập tức đẩy nàng ra.
“Ầm…” Nguyễn Nhược Khê lập tức ngã xuống mặt đất, xoa xoa chỗ đau vừa bị đụng phải, tức giận nhìn vào hắn mắng:
” Ngươi có ý gì?”
“ Rẹt…” Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên đưa tay xé vạt áo trước ngực nàng, tà ác , lạnh lùng nói:
“ Ta nên hỏi ngươi muốn gì? Tự mình cởi ra đi, ta không có thời gian ngồi chờ ngươi.”
” Cởi cái đầu của ngươi, ngươi đang nghĩ mình là ai….” Nguyễn Nhược Khê thở hổn hển nói lại đột nhiên phát hiện quần áo trênngười mình lại là quần áo thời cổ đại, trong lòng hiện lên một tia hoảng loạn, liền đưa tay ra phía sau kéo kéo mái tóc về trước xem, trời ạ!Tóc của nàng khi nào thì dài như vậy? Rõ ràng là nàng tóc ngắn nha.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nàng hoảng sợ nhìn hắn:
” Ngươi là ai? Vì sao ta lại ở chỗ này?”
” Bây giờ mà còn giả vờ sao? Vũ Khuynh Thành.” Tây Môn Lãnh Liệt liếc mắt nhìn nàng, bên trong đều là khinh thường.
Cái gì? VũKhuynh Thành, là đang kêu nàng sao? Nguyễn Nhược Khê quan sát xungquanh, nhìn thấy bên cạnh có một cái gương đồng dài rơi dưới đất, nàngcố gắng đứng dậy, tuy rằng đầu có một chút choáng váng nhưng nàng vẫn cố gắng đi từ từ tới đó.
Trong gươngđồng hiện lên hình ảnh một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, đôi môi chúm chím như quả anh đào, lông mày như tranh vẽ, mái tóc dài như nước, đen và bóng tuy rắng có chút hỗn độn, làn da lại tái nhợt không có chút sắc, lòng bàn tay bên trái có một dấu ấn kỳ lạ rất nổi bật, một bộ dáng thật sự đáng thương, trên người một thân váy áo dài màu vàng, ngườiđứng trước gương thật sự chính là một nữ nhân thời cổ đại.
“A……….” Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy bản thân mình trong gương nhịn không đượctoàn thân run rẩy, đưa bàn tay run run chỉ vào trong gương:
“Nàng là ai thế? Không, đây không phải là ta.”
Tây Môn Lãnh Liệt nhìn vẻ mặt hoảng hốt, khiếp sợ của nàng thì nghi hoặc nhíu mày nhìn nàng một hồi, nàng đang diễn kịch sao?
” Nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại ở chỗ này?” Nguyễn Nhược Khê đột nhiên xoay người vươn tay nắm lấy vạt áo của hắn,giống như kẻ điên tr.a hỏi hắn, nhưng trong nháy mắt cả người choángváng, thân hình mềm nhũn, té xỉu vào trong lòng ngực hắn.