Chương 54: Tạo mối quan hệ
“Quốc sư rất thất vọng sao? Thật ra, ta cũng muốn tìm hắn, suy nghĩ vài năm,ta mới hiểu được, ý tứ bài thơ này là nói, con người là sinh tử luânhồi, trước khi đầu thai phải uống Mạnh bà thang, quên hết kiếp trước đời này, sau đó làm lại từ đầu, nhưng ta hết sức nghi hoặc, có khả năng như thế này hay không, một người sau khi ch.ết đi, linh hồn lại ở trong thân thể của người khác?” Nguyễn Nhược Khê vòng vo cuối cùng quay trở về chủ đề ban đầu.“Nương nương, thứ cho thần không có năng lực, những vấn đề này thần còn khôngbiết nương nương nghĩ thấu đáo và sâu xa như vậy, nhưng mà thần sẵn lòng đi tìm tòi nghiên cứu.” Phượng Minh chắp tay trả lời thực sự, lời của nàng thật sự đã khiến cho hắn có hứng thú và xúc động lớn.
“Không có việc gì, ta cũng là tùy tiện hỏi thôi.” Trong lòng Nguyễn Nhược Khê rất thất vọng, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài.
“Nương nương, thần từ nay về sau có thể lại đến xin ngươi chỉ bảo những vấn đề này không?” Phượng Minh rất nghiên túchỏi, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Vũ Khuynh Thành lại là nữ tử kỳ lạ như vậy.
“Đương nhiên có thể, ta càng hy vọng, có thể cùng quốc sư đi thỉnh giáo nhữngtiền bối bản lĩnh cao thâm kia, ta rất thích những thứ này.” Nguyễn Nhược Khê cười nhạt nói, hy vọng cùng hắn tạo dựng quan hệ, đương nhiên nếu có thể tìm thấy được một ít người kỳ quái, nàng chẳng phải càng cóhi vọng về nhà.
“Nương nương, thần sẽ cố gắng hết sức.” Phượng Minh lại chắp tay nói, hắn đương nhiên cũng hy vọng.
“Quốc sư, chúng ta coi như là thú vui hợp nhau, ta hy vọng chúng ta từ nay về sau có thể làm bằng hữu.” Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn nói, trước hết gây dựng mối quan hệ tốt, sự việc từ nay về sau sẽ dễ dàng.
“Bằng hữu ư?” Phượng Minh tiếp tục nhìn nàng kinh ngạc, nàng lại còn nói bằng hữu, một nữnhân sẽ không nên nói lời này, với nam nhân, nàng lại càng không nênnói, nàng dường như đã quên thân phận của mình.
“Chỉ đơn thuần bằng hữu.” Nguyễn Nhược Khê mỉm cười. Nàng đương nhiên biết rõ hắn đang suy nghĩ gì?
Không biếtvì sao? Phượng Minh rõ ràng không cách nào cự tuyệt nàng, biết rõ nhưvậy là không đúng quy tắc, nhưng là hắn không đành lòng cự tuyệt, đã như vậy, hắn cũng không miễn cưỡng bản thân, nhẹ nhàng cười nói:
“Đương nhiên có thể, nhưng mà, đây chỉ là lén không ai biết.”
“Ta hiểu rõ, vậy ta chính thức tự giới thiệu một chút, ta gọi là Nguyễn…… Vũ Khuynh Thành, rất hân hạnh được biết ngươi.” Nguyễn Nhược Khê thiếu chút nữa nói sai, may mắn, kịp thời sửa đổi .
“Ta gọi là Phượng Minh.” Hắn cũng mỉm cười tự giới thiệu, đêm nay nàng cho hắn quá nhiều ngạc nhiên.
“Tiểu kỹ kim lăng ca sở thanh
Gia đồng đan sa học phượng minh
Ngã diệc vi quân ẩm thanh tửu
Quân tâm bất khẳng hướng nhân khuynh.”
Nguyễn Nhược Khê không khỏi ngâm nga, rồi khen: “Tên rất hay.”
Phượng Minhnhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của nàng, nàng khiến người kháchiếu kỳ, nhịn không được muốn đi đến gần, và tìm tòi nghiên cứu, chưatừng có một nữ nhân nào làm cho hắn có cảm giác như vậy.
“Phượng Minh, ngươi đang nhìn cái gì vậy?” Nguyễn Nhược Khê phất tay ở trước mắt hắn, ngay lập tức quen thuộc gọi tên hắn.
“Nương……. Khuynh Thành………..” Phượng Minh kêu lên vẫn còn có chút không được tự nhiên, không có thuận miệng như nàng.
“Lúc này mới đúng chứ?” Nguyễn Nhược Khê cười nói, lại đột nhiên phát hiện đã có người đứng ở cửa ra vào giật mình nói:
“Ngươi tới lúc nào?”
Tây Môn Lẫm Liệt đứng ở cửa ra vào, lạnh lùng nhìn bọn họ, hắn vừa vặn nghe được lời nói cuối cùng.
Phượng Minh, Khuynh Thành, khi nào thì, bọn họ quen thuộc như vậy? Nhưng mà, hắn tin tưởng, Phượng Minh sẽ không phản bội mình.
“Vương, ngươi đã đến rồi, vậy thần cáo lui trước.” Phượng Minh hành lễ nói.
“Ừ.” Hắn gật đầu.