Chương 155
"Lý Trường, đừng lo lắng mấy chuyện ngươi không nên lo lắng. . . Có chuyện gì, ta tự có kế hoạch, tự có tính toán."
Tiêu Mặc nhìn ánh mắt mê mang của Lý Trường, khe khẽ thở dài. Hắn biết rõ sự trung thành của Lý Trường, cũng biết Lý Trường đang lo lắng cái gì nhưng hắn cũng không cần thiết phải giải thích lý do cho hắn (Lý Trường).
Hắn chỉ biết rằng khi hắn thấy tên đàn ông yêu nghiệt ôm Hạ Lan Phiêu, một lần nữa tức giận lại lan tràn trong lòng, thật lâu hắn mới có thể khống chế sát khí phô thiên cái địa (hzn: ùn un kéo đến) tới mức người ta không còn bất cứ cảnh giác nào nữa. Việc hắn mất khống chế này khiến hắn cảm thấy một tia sợ hãi và đề phòng. Hắn không ngờ, cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ vì một cái nữ nhân mà tức giận.
Tức giận? Kể từ sau khi mẫu phi qua đời, dường như ta chưa từng có tâm tình như vậy. Ta chỉ chăm chú sắm vai một hoàng tử hiểu chuyện, hiếu học, dù cho có nghe thấy các cung nữ mắng ta là "Con trai của kẻ điên " ta cũng chỉ cười nhạt cho qua, không chút gợn sóng trong lòng.
Sau kho kế thừa ngôi vua, ta cứ nghĩ rằng ta sẽ giết sạch những người đã từng khinh thường ta, đã từng khuất nhục (hzn: áp bức và lăng nhục) ta, nhưng ta lại không làm vậy. Bọn họ, chính là những liều thuốc tốt nhất để tôi luyện ta. Nếu không có sự thờ ơ và sự khinh thường ấy, làm sao ta có thể chiến thắng người khác và thậm chí chiến thắng chính mình, ngồi lên địa vị cao nhất này? Ta, tự hứa sẽ không vì thù hận cá nhân mà giết người. Như vậy không đáng.
Mà ta —— lý trí và lòng tự cao cho tới giờ của ta, giờ đây lại cũng đặt cược. . . . . .
Ta, lại đang đánh cược.
Ta dám chắc là không phải đặt cược gì khác mà chính là đặt cược trái tim của mình.
Ta tin chắc mình sẽ không để bất cứ kẻ nào phá vỡ sự lý trí vẫn làm cho ta kiêu ngạo, vì vậy ta kìm nén sự kích động không nên có, lạnh nhạt nhìn cô gái kia bị người ta ôm lên lầu. Ta cuối cùng cũng làm được. Nhưng tại sao ta lại không vui mừng? Thật là một thứ cảm xúc kỳ lạ.
Ta đã giao ước với Hạ Lan Phiêu rằng nếu như ta yêu nàng thì sẽ để nàng đi, nàng lại khăng khăng nghĩ rằng ta đang đùa giỡn nàng, nhưng nàng quên mất là ta chưa bao giờ nói dối.
Ta chỉ muốn tự trải nghiệm thứ cảm giác ta chưa từng có đó thôi. Ta biết rõ, nếu như đã yêu, nàng sẽ trở thành nhược điểm chí mạng của ta, ở cạnh ta cũng không được nữa rồi. Đến lúc đó, nhân từ nương tay để nàng cách xa chốn cung đình, hay là giống như mọi khi, tiêu huỷ đồ vô dụng nhỉ? Ha ha. . . . . .
Tiêu Mặc nghĩ tới đây, nguy hiểm nheo mắt lại, giống như là một con báo đen chuẩn bị đi săn. Lý Trường đi ra ngoài làm việc hắn giao phó, còn hắn ở trong phòng lật xem một ít sách cổ. Thời gian cứ thế trôi qua, hắn cảm thấy mình càng lúc càng chán. Hắn nhớ tới chuyện tối hôm qua, Hạ Lan Phiêu lén lén lút lút mang một cô gái về, quyết định đi thăm hỏi vị khách mới này của hắn. Không biết Hạ Lan Phiêu sẽ giải thích cho ta như thế nào đây, ha ha. . . . . .
Tiêu Mặc vui vẻ nở nụ cười.
Khi hắn gõ nhẹ vào cửa phòng của Hạ Lan Phiêu, trong phòng phát ra một loạt tiếng động nho nhỏ. Hắn chỉ nghe được một giọng nói xa lạ của nữ nhân lớn tiếng: "Sao lại trễ như vậy", sau đó lập tức cửa phòng được mở ra, nhưng bởi vì rút lại bước chân mà suýt nữa ngã nhào. Hắn theo bản năng đỡ cô gái kia dậy, mà cô gái từ trong ngực hắn ló ra đột nhiên đỏ mặt, dáng vẻ xấu hổ giống như bất cứ một cô gái bình thường nào khác —— sống bên cạnh Hạ Lan Phiêu đã lâu, cơ hội để thấy vẻ mặt này thật là quá ít.
"Tiểu cô nương, ngươi không sao chứ?" Tiêu Mặc dịu dàng mà cười cười.
"Ta...ta không sao. Đa tạ công tử." Khuôn mặt Lưu Ly rất nhanh lại đỏ ửng.
Nhìn Tiêu Mặc và Lưu Ly thâm tình nhìn nhau, đột nhiên Hạ Lan Phiêu có chút không thoải mái. Nàng cố gắng kìm nén sự ghen tuông trong thâm tâm, không khách khí hỏi Tiêu Mặc: "Ngươi tới đây làm gì?"
"Câu này phải để ta hỏi ngươi mới đúng. Cái nha đầu này ngươi nhặt được ở đâu?"
"Nàng. . . . . . Ngày hôm qua lúc ta đang đi lang thang trên đường, không cẩn thận vấp ngã, là Lưu Ly đã đưa ta về. Lưu Ly là cô gái mồ côi, muốn kiếm chút tiền làm đồ cưới, ta nghĩ dù sao ngươi cũng không thiếu bằng đó tiền, coi như làm chuyện tốt thôi."
"Lưu Ly cô nương, chào mừng ngươi đến." Tiêu Mặc thế mà lại khẽ cúi người chào Lưu Ly: "Ta tên là Tiêu Mặc, ngươi cứ gọi thẳng tên của ta là được rồi. Hi vọng Lưu Ly cô nương có thể sống vui vẻ ở nơi này."
"Tiêu công tử quá khách khí rồi!" Lưu Ly chân tay luống cuống: "Ta, ta làm sao không biết ngượng như vậy được. . . . . ."
"Cứ gọi tên của ta là được rồi." Tiêu Mặc dịu dàng cười: "Không biết Lưu Ly cô nương là người nơi nào?"
"Ta. . . . . . Nhà ta ở vùng quê Giang Đô, đây là lần đầu tiên tới Giang Đô."
"Nếu như vậy, không biết Lưu Ly cô nương có rảnh rỗi đi cùng ta thăm thú hội Hoa Đăng nổi danh nhất Giang Đô không? Nghe nói tối nay sẽ có nhiều loại hoa đăng, có đủ các loại thức ăn ngon, rất là thú vị."
"Được không?" Lưu Ly sốt sắng nhìn Hạ Lan Phiêu.
"Muốn đi thì đi, hỏi ta làm gì?" Hạ Lan Phiêu hừ lạnh một tiếng, không hiểu sao lòng lại chua xót.
Tiêu Mặc tên khốn kiếp này. . . . . .
Tại sao hắn lại đối xử với Lưu Ly dịu dàng như vậy, lúc còn là vợ chồng với ta lại hung dữ như thế? Cái tên mặt người dạ thú này đang giả bộ dịu dàng lừa gạt một cô gái! Không được, Lưu Ly không biết hắn tâm ngoan thủ lạt (hzn: lòng dạ ác độc), ta không thể giương mắt nhìn nàng đi vào miệng cọp được!
"Hạ Lan muốn đi thì cùng đi cũng được." Tiêu Mặc lạnh nhạt nhìn nàng.
Mẹ nó, cái gì gọi là "cũng được" ? Ta đi luôn, làm sao làm sao! Ta không thể hữu tâm vô lực (hzn: có lòng mà không có sức) hết lần này tới lần khác để lão sắc lang kia xuống tay với bằng hữu của ta được!
"Được, ta đi!" Hạ Lan Phiêu dường như là nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Thật dễ lừa. . . . . .
"Vậy hẹn tối nay gặp lại Lưu Ly cô nương, mời nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối ta tới đón ngươi."
Tiêu Mặc nói xong, ưu nhã rời đi, đầy bụng vui vẻ. Lưu Ly ngơ ngác nhìn bóng lưng của Tiêu Mặc đi xa dần, ánh mắt lấp lánh vẫn không giảm đi. Hạ Lan Phiêu thoáng tức giận, chua chát nói: "Nghĩ gì thế? Có phải coi trọng hắn hay không?"
"Nói bậy!"
Lưu Ly mặt đỏ lên. Nàng nghiêng đầu một hồi, thận trọng hỏi: "Cái đó, Tiêu Mặc. . . . . . có quan hệ như thế nào với ngươi?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Hạ Lan Phiêu cười lạnh.
"Không giống vợ chồng, cũng không giống anh em, hình như là đôi oan gia vui vẻ."
"Oan gia", hình dung không tệ, nhưng “vui vẻ" hình như là không có. Hắn, chỉ là một tên đàn ông thối tha, lòng dạ độc ác thôi. . . . . .
"Muốn nghe lời thật sao?"
"Ừ."
"Chúng ta. . . . . . không có quan hệ gì cả." Hạ Lan Phiêu nhàn nhạt mà nói ra.
Đúng vậy, ta và Tiêu Mặc cả đám cưới hay giấy hôn ước đều không có, chúng ta sớm đã không còn quan hệ gì. Nhưng tại sao khi ta nhìn thấy hắn lấy lòng Lưu Ly thì trong lòng có chút chua xót? A, nhất định là bởi vì ta lo lắng cho Lưu Ly, nhất định là vậy. . . . . . Coi như Lưu Ly hận ta, ta cũng phải bóp ch.ết tình yêu không nên có của nàng từ trong trứng nước! Mặc kệ là hội Hoa Đăng hay cái gì, ta sẽ không để Tiêu Mặc thực hiện được! Hạ Lan Phiêu oán hận thầm nghĩ.