Chương 161: Lời giảng giải của Vân Kính
"Bốn mươi bảy năm về trước, Giang Đô vẫn còn là của một tộc người thiểu số của Đô thành gọi là tộc “Khuyển Nhung”, mặc dù không rất phồn hoa, nhưng người người đều được an cư lạc nghiệp, hết sức sự hòa thuận.
Năm ấy, là năm ch.ết nhiều nhất, cũng là một năm mà toàn tộc Khuyển Nhung không thể nào quên được.
Trong năm đó, Giang Đô gặp một trận mưa lớn kéo dài cả một mùa hè. Mưa lớn làm ngập cả hoa màu, làm dê bò cũng bị bệnh, làm cuộc sống của dân chúng khốn khổ không chịu nổi. Cũng chính năm đó, công chúa xinh đẹp nhất của tộc Khuyển Nhung —— Liên Cơ ra đời.
Ngày Liên Cơ ra đời, trận mưa lớn đó đột nhiên dừng lại, ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng khắp nơi. Cô bé này sinh ra không khóc, ngược lại còn dùng đôi mắt đen lay láy nhìn chằm chằm tò mò nhìn về bốn phía, một phát bắt được bàn tay của phụ vương nàng.
Các Vu sư (hzn: thầy phù thủy/ phù thủy/ ông đồng) đều nói vị công chúa là phúc tinh mà ông trời ban cho tộc Khuyển Nhung, là chuyện vui của vua Khuyển Nhung, ban danh cho nàng là "Quang Hoa", ý là công chúa sáng rỡ tươi đẹp giống ánh mặt trời. Còn nàng cuối cùng cũng trở thành nữ thần trong lòng người trong tộc Khuyển Nhung.
Có đôi lúc ta nghĩ, nếu như cuộc chiến kia không xảy ra, thì Liên Cơ có thể vẫn sẽ giống như hàng nghìn hàng vạn cô gái khác, được gả làm vợ cho người đàn ông mình yêu mến, rồi trải qua một đời bình yên. Nhưng sắc đẹp của nàng và chí bảo của tộc Khuyển Nhung Thủy Lưu ly cũng quyết định cuộc đời của nàng nhất định sẽ không bình yên. . . . . .
Ba mươi năm trước, Liên Cơ mười bảy tuổi, là cô gái phong nhã hào hoa nhất trong trang lứa. Vẻ đẹp của nàng chiếu rọi bầu trời đêm tối đen, tựa như dòng suối ngọt chảy trong trái tim mỗi thiếu nam ở Khuyển Nhung.
Bởi vì vua Khuyển Nhung không nỡ gả con gái ra ngoài, nên ông đặc biệt chọn một thiếu niên dòng dõi quý tộc làm phò mã của công chúa Quang Hoa. Đối với hôn sự mà vua Khuyển Nhung xếp đặt, Liên Cơ không có gì bất mãn, cũng không có cái gì vui mừng, mặt vẫn bình tĩnh. Đối với phản ứng của nàng, mọi người cũng đã nhìn thấy nhưng lại không thể trách được, chỉ cần nàng không phản đối cho tốt rồi —— bởi vì từ nhỏ nàng đã là một đứa bé không giống ai khác rồi.
Hôm sinh nhật lần thứ mười bảy của Liên Cơ, mọi người trong tộc đều vui mừng cho nàng, vị hôn phu của nàng cũng xấu hổ mà đưa cho nàng quà đính ước. Hắn đã chuẩn bị xong phòng mới từ trước, chỉ chờ đón vị công chúa xinh đẹp nhất và tôn quý nhất này về làm vợ thôi. Nhưng cũng vào ngày hôm đó, vua Khuyển Nhung nhận được một bức chiến thư. Trong chiến thư viết, muốn Khuyển Nhung giao Thủy Lưu ly và công chúa Quang Hoa giao cho hoàng đế Đại Kim, nếu không đội binh áo sắt tinh nhuệ của Đại Kim sẽ đạp rách Khuyển Nhung.
Mặc dù Khuyển Nhung chỉ là một tộc nhỏ nhưng dân chúng tộc Khuyển Nhung lại dũng mãnh thiện chiến, không chịu thua. Bọn họ mài sắc đao kiếm, đứng trước cung điện của vua, nhao nhao thề sống ch.ết bảo vệ Thủy Lưu ly và công chúa Quang Hoa tôn quý, vị hôn phu của công chúa cũng được vua phong cho chức Tướng quân, bảo vệ sự an toàn của cung điện. Vua dẫn các dũng sĩ đi ngăn cản sự xâm chiếm của Đại Kim, những tưởng như vậy ít nhất cũng có thể đánh liều kết quả hòa, nhưng không ngờ rằng đến Đại Chu cũng tham chiến.
Có Đại Chu gia nhập, khiến tường thành của Khuyển Nhung trong nháy mắt bị công phá, cung điện cũng bị người ngoại tộc tàn thành biển. Mặc dù công chúa và số rất ít tộc nhân chạy thoát nhờ sự che chở của binh lính, nhưng chỉ trong một đêm Khuyển Nhung bị diệt tộc. Công chúa biến mất không thấy đâu nữa, Thủy Lưu ly thì bị hai quốc gia lớn chia đều, chiếm thành của mình. Tộc Khuyển Nhung đã từng đẹp như vậy, đã từng hiền hậu như vậy, trong một đêm liền biến mất. . . . . .
Một năm sau, ở kinh thành của Đại Chu xuất hiện một danh kỹ (hzn: kỹ nữ nổi tiếng) tên là Trương Mạn Ngọc. Dung mạo của nàng, tài ca múa của nàng làm chấn động cả kinh thành, có vô số vương tôn (hzn: con cháu vua chúa) quý tộc quỳ dưới váy màu thạch lựu của nàng, có quan hệ tôt nhất với nàng là công tử Hạ Lan Thụy của nhà Hạ Lan. Hạ Lan Thụy còn muốn chuộc thân cho Mạn Ngọc, thậm chí nguyện ý cưới nàng làm chính phòng (hzn: vợ cả), nhưng Mạn Ngọc lại cự tuyệt. Bởi vì mục tiêu của nàng, không phải là hắn. . . . . .
Trung thu một năm nọ, cuối cùng nàng cũng chờ được người đàn ông nàng khổ sở đợi bấy lâu. Nàng sử dụng tất cả mọi thứ của mình để khiến người đàn ông đó yêu nàng, mang nàng từ chốn thanh lâu mang về hoàng cung, phong nàng làm Phi, vì nàng mà đắc tội với tất cả quyền quý trong cung. Và nàng đã làm được. . . . . ."
"Nàng chính là Liên Cơ." Hạ Lan Phiêu đột nhiên nói.
"Đúng vậy." Vân Kính thuận tay cầm ly trà lên, làm nhuận cổ họng khát khô của mình, nhưng tay cầm ly trà đã run rẩy kịch liệt: "Mặc dù vị hôn phu của công chúa đã cật lực phản đối nàng làm như vậy, nhưng không gì có thể ngăn cản quyết tâm báo thù của nàng. Nàng từ bỏ thân phận tôn quý của nàng mà đến gần người đàn ông kia, chính là vì một câu hồng nhan họa thủy, khiến Đại Chu bị diệt. Nhưng nàng lại không ngờ là, nàng sẽ yêu thương người đàn ông kia. . . . . ."
"Còn vị hôn phu chưa cưới của nàng thì sao? Nhất định là rất khổ sở rồi."
"Có lẽ vậy...! Nhưng, chỉ cần nàng hạnh phúc, thì có gì ghê gớm đâu?"
"Vị hôn phu của nàng. . . . . . Là ngươi sao?"
"Bần tăng không nhớ rõ." Vân kính cười nhàn nhạt mà nói.
"Nha. . . . . . Sau này Liên Cơ ra sao?"
"Nàng yêu Hoàng đế, nàng thành sủng phi của hoàng đế, về sau, nàng điên rồi. . . . . . mới sai người đưa Thủy Lưu ly cho ta, theo ước định ta chưa từng gặp mặt nàng. Cho đến lúc nàng ch.ết đi. . . . . ."
——— ————————tuyến phân cách hồ ly ——— ———————
"Lạc Tang, ta yêu hắn." Liên Cơ nhìn ta, đôi mắt xinh đẹp trong trẻo: "Rất buồn cười, đúng không?"
"Công chúa. . . . . ."
"Không cần gọi ta là công chúa, ta không xứng. Ta đã sớm ch.ết rồi, lý do duy nhất để ta sống vốn là chính tay đâm ch.ết người đàn ông, báo thù cho người trong tộc của ta, mà ta lại. . . . . . Lạc Tang, thật xin lỗi."
Thật xin lỗi? Chúng ta ẩn nấp lâu như vậy, chính mắt ta nhìn người phụ nữ mình yêu trở thành kỹ nữ chẳng lẽ chỉ là vì đưa nàng vào vòng tay của kẻ thù? Vậy ta là cái gì đây?
Nhìn khuôn mặt cực kỳ bi thương của Liên Cơ, ta đang muốn lớn tiếng trách mắng, cuối cùng lại không đành lòng. Yêu mến và thương tiếc từ nhỏ đến lớn khiến ta thành thói quen bảo vệ nàng, không để cho nàng bị một chút tổn thương nào. Cho nên, ta. . . . . .
"Không sao." Ta cười một tiếng cứng ngắc, cuối cùng vì không đàn lòng nhìn nàng khổ sở mà nghĩ một đằng nói một nẻo: "Nàng biết ta sẽ mãi mãi không trách ngươi. Chỉ là, xin ngươi nhất định phải hạnh phúc, hạnh phúc đến mức tộc nhân của nàng không vì nước mắt của nàng mà không phải yên lòng. Nếu như hắn bắt nạt nàng... nàng vẫn còn có ta."
"Cám ơn ngươi, Lạc Tang! Vị hôn phu. . . . . . thân như huynh trưởng của ta."
. . . . . .
"Nói cho ngươi một bí mật." Liên Cơ đột nhiên cười: "Thật ra thì ta ấy, không phải là vị công chúa Quang Hoa gì cả, ta chỉ là một u hồn tới từ tương lai mà thôi. . . . . . Nếu như ta thật sự là công chú trong định mệnh của ngươi, sẽ không chùn bước mà làm việc nghĩa sẽ lựa chọn tộc nhân của mình thôi. . . . . . Nhưng, mặc dù ta rất căn rứt, nhưng vẫn muốn trung thực với con tim của mình. . . . . . Cho nên, thật xin lỗi."