Chương 174
Thật là phiền, thật sự là rất phiền!
Kỳ quái, cẩu Hoàng đế nguyện ý cưới một lão bà lại lần nữa nhục nhã mình một chút ta tức cái gì? Đêm tân hôn của hắn ta phải hát vang bài hát ‘Nam nhân khóc đi không phải tội’ bày tỏ tâm ý mới đúng!
Chỉ là. . . . . . Rốt cuộc tại sao Tiêu Mặc để ý Lưu Ly như vậy? Bàn về dung mạo, nàng quả thật đẹp hơn ta, lại kém xa Khinh Vũ tuyệt sắc kinh diễm. Nếu như thẩm mỹ quan bình thường, cũng sẽ quyến rũ Khinh Vũ thôi. Còn nữa, tại sao muốn tự mình đến nhà nàng cầu hôn? Chuyện như vậy Hoàng Thượng chỉ cần hạ một đạo chỉ ý, giao phó một thái giám làm là tốt rồi! Đây rốt cuộc là bởi vì ‘Ân sủng’, hay là bởi vì tính toán gì khác. . . . . .
Những tính toán khác. . . . . . Rốt cuộc Tiêu Mặc hắn muốn làm gì?
Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy một đạo linh quang thoáng qua trong đầu, kinh ngạc đứng dậy.
Lưu Ly xuất hiện quả thật có chút không thể tưởng tượng nổi, tỉ mỉ nghĩ lại giống như là đã được an bài tốt. Nàng vừa thấy ta liền nói muốn làm nha hoàn của ta, thế nào cũng không chịu đi, mà người luôn để ý cận thận đề phòng người như Tiêu Mặc lại có thể mặc cho nàng lưu lại, thậm chí tiếp xúc gần gũi với nàng.
Trong cung mỹ nữ không ít, trong đó Lưu Ly nhiều nhất chỉ có thể coi là thùy mị thượng đẳng (hạng nhất), ta không cho là Tiêu Mặc sẽ bị ‘Sắc đẹp’ của nàng làm cho mê hoặc, chớ nói chi là cái gì mà ‘Vừa thấy đã yêu’ rồi. Tiêu Mặc là một nam nhân không có lòng, vì quyền thế cái gì cũng có thể hy sinh, chẳng lẽ sẽ yêu người? Thật là chuyện cười lớn!
Được, coi như Tiêu Mặc thật sẽ yêu thương một cô gái, thật là sẽ lần đầu gặp nhau liền yêu, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không không thông qua bất kỳ một điều tr.a khảo nghiệm nào cứ như vậy tùy tiện giữ một người xa lạ như thế ở bên người, thậm chí dưới tình huống đang đi xa không có người nào bên người đến một địa phương xa lạ ‘Cầu hôn’. Hắn là một người lạnh nhạt, nhưng hắn đối với Lưu Ly quá mức nhiệt tình, xem ra càng giống như là . . . . . Diễn trò. . . . . .
Ta có thể xác nhận mình ở đây suy đoán không phải xuất phát từ ghen tỵ, mà bởi vì là hiểu rõ người đàn ông Tiêu Mặc này. Cho nên, nhất định là hắn muốn có được thứ gì đó, mới có thể đến gần Lưu Ly .
Mà rốt cuộc đó là cái gì chứ? Chẳng lẽ là. . . . . . Huyết Ngọc hay là Nguyệt Ảnh? Chẳng lẽ hắn choáng nha cũng muốn xuyên qua thời không cướp chén cơm của ta?
Hạ Lan Phiêu nhớ tới bí mật Vân Kính đại sư nói với nàng, nhớ tới kế hoạch tốt đẹp của mình có thể bị Tiêu Mặc phá hư, chỉ cảm thấy trong lòng nảy sinh tức giận. Nàng mặc ngủ quần áo đi ra từ trong phòng, chân trần dựa vào trí nhớ đi tới sương phòng của Vân Kính đại sư, chuẩn bị hỏi đại sư một chút về cái ‘Bí mật’ đó đến cùng có nhiều hay ít người biết. Nàng một đường đi một đường giống như kẻ trộm quan sát bốn phía xem có người phát hiện hành tung của nàng hay không.
May mắn, đêm đã khuya, mà các tăng nhân bình thường đều vào ngủ sớm, đoạn đường này nàng cũng không có gặp người nào. Nếu không, nàng có thể đảm nhận tội danh ‘Thiếu nữ lẻn vào sương phòng của Vân Kính đại sư muốn XX’! Được rồi, coi như nàng đã không có gì danh tiết rồi, Vân Kính đại sư người ta nhưng là trong sạch!
"Hình như chính là cái này. Ta thật sự thông minh!"
Hạ Lan Phiêu nhìn thấy sương phòng quen thuộc vẫn sáng nhàn nhạt ánh nến quen thuộc, biết Vân Kính đại sư chưa ngủ, mừng rỡ trong lòng. Nàng rón rén chạy đến trước phòng, đang muốn đẩy cửa, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Tay của nàng, không tự chủ được dừng ở giữa không trung, chỉ là lẳng lặng nghe.
"Lưu Ly thí chủ, bần tăng đã là người ngoài thế tục, quyết định của ngươi bần tăng không có quyền can thiệp. Chỉ là, ngươi nhất định phải phụ trách đối với hành động của mình, đối với tộc nhân của mình."
"Ta hiểu biết rõ. . . . . . Bá bá, Tiêu công tử thật không phải là người xấu, xin người tin tưởng hắn!"
"Thật sao? A. . . . . ."
Vân Kính tới bên tai Tiêu Mặc mặt không chút thay đổi nói ‘Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật’, nhớ tới hiếm khi hắn để cho người ta tìm thấy sai lầm tranh luậ kỳ lạ, không khỏi cười lạnh thành tiếng. Nhưng mà, hắn vội vàng thu liễm lại cảm xúc không nên có của mình, bình tĩnh nói: "Bần tăng biết, coi như bần tăng thuyết phục ngươi không cần mang người ngoài tới Ngư Đảo ngươi cũng sẽ không nghe theo. Người Khuyển Nhung đều nghe theo tâm của mình, dù là phụ mẫu người thân cũng sẽ không dễ dàng can thiệp quyết định của nữ nhi, huống chi trước khi bần tăng xuất gia chỉ là ngươi bá phụ thôi. . . . . . Hạ Lan thí chủ là nhất định phải đi Ngư Đảo lấy Thủy Lưu Ly, Tiêu thí chủ thân là phu quân của nàng nhất định sẽ đi theo đi, coi như bần tăng muốn ngăn trở cũng ngăn trở không nổi. Hiện tại, chỉ có thể hi vọng Tiêu thí chủ có lòng từ bi, tha thứ muôn dân trăm họ trong thiên hạ. . . . . ."
"Bọn họ quả nhiên là vợ chồng, đúng không? Cho dù ta vẫn luôn lừa gạt mình, nhưng vẫn là biết đáp án này. . . . . ."
Ngoài cửa, Hạ Lan Phiêu không nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Ly, lại có thể cảm nhận được bi ai thấu xương của nàng. Nàng biết, nha đầu này là hoàn toàn yêu Tiêu Mặc rồi. Nhưng Tiêu Mặc yêu nàng sao? Hắn thật yêu nàng à. . . . . .
"Lưu Ly thí chủ nếu đã sớm biết, tội gì muốn dính vào? Cho tới bây giờ người Khuyển Nhung chính là một phu một thê, làm thiếp thất cho người ta đúng là số ít."
"Bá bá, nàng cũng không phải là làm thiếp cho người ta sao? Ta như thế nào làm mất mặt người Khuyển Nhung rồi hả ?"
"Im miệng!" Vân Kính đột nhiên tức giận: "Ngươi không có tư cách nhắc tới nàng!"
"Vừa nói đến nàng, sẽ tức giận sao? Nhưng nàng đúng là làm thiếp kẻ thù của Khuyển Nhung — Hoàng đế Đại Chu, bá bá."
Có lẽ là bị từ ‘Thiếp thất’ vũ nhục, Lưu Ly nhanh mồm nhanh miệng phản bác Vân Kính, cuối cùng làm Vân Kính thương tích đầy mình. Mà bên trong nhà, rốt cuộc cũng yên tĩnh.
Ở ngoài cửa Hạ Lan Phiêu lẳng lặng nghe, thật có loại kích động vọt vào cửa đi, hung hăng dạy dỗ tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng kia một chút. Dù là lọt vào tình yêu, dù là không chiếm được đồng ý của người thân là có chút tức giận, nhưng tại sao nàng có thể tổn thương một ông lão như vậy? Tại sao nàng có thể?
. . . . . .
"Thật xin lỗi. Ta cũng không biết ta làm sao, rất vui vẻ, lại rất khổ sở. . . . . . Mà ta vì hắn, nguyện ý cùng những nữ nhân khác cùng chia sẻ một trượng phu."
. . . . . .
"Bá bá, ngươi phải biết ta ra ngoài là phụng mệnh trưởng lão tới tìm đến nàng, dẫn nàng trở về cũng coi là nhiệm vụ hoàn thành rồi. Ta không ngờ có thể thuận lợi tìm được nàng như vậy, càng không có nghĩ tới ta sẽ yêu một người. . . . . . Buổi tối đó khi hắn tìm ta nói muốn đi nhà ta cầu hôn, ta cảm thấy được cuộc đời của ta tràn đầy ánh mặt trời. Cùng với hắn lâu như vậy, ta hiểu biết rõ hắn là yêu ta thật lòng. Coi như hắn không phải thật tâm . . . . . . Hắn chỉ có một người, không biết, cũng không có bất kỳ lý do gì nguy hại Khuyển Nhung. Xin tin tưởng ta, được không?"
Hạ Lan Phiêu nghe thế cũng không tiếp tục nghe nữa. Nàng chỉ là yên lặng đi trở về, nhìn vầng trăng sang trên trời, hơi nhăn mày lại. Nàng biết, Lưu Ly yêu Tiêu Mặc còn hơn tưởng tượng của nàng, mà nàng lại là người Khuyển Nhung, Tiêu Mặc lại muốn mượn tay nàng lấy được Thủy Lưu Ly. . . . . .
Nhưng mà, chuyện thật đơn giản như thế sao? Tại sao trong lòng luôn có loại dự cảm xấu?