Chương 204
"Tại sao? Ta thật sự vô cùng mệt mỏi, hôm khác đi."
"Ngay hôm nay."
"Ta không muốn."
"Ngày mai ta hồi kinh. Nếu như ngươi muốn hồi cung mà nói, liền cùng ta đi, nếu như ngươi không muốn ta cũng sẽ không ép buộc ngươi. Lần này, ngươi nhất định sẽ hài lòng thôi. . . . . . Nửa canh giờ sau ta tới tìm ngươi."
Tiêu Mặc rất đơn giản ra lệnh, sau đó ra cửa. Hạ Lan Phiêu giật mình nhìn hắn, chỉ cảm thấy tim đau nhói, trong lòng cũng là một mảnh thê lương. Một loại thương cảm không rõ trong nháy mắt bao vây nàng, mà nàng không dám tin tưởng lỗ tai của mình.
Hồi kinh. . . . . . Thả ta đi. . . . . . Chẳng lẽ Tiêu Mặc thật buông tha ta?
Ta nên vui mừng mới đúng, nhưng mà tại sao ta lại thấy khổ sở như vậy?
Lòng của ta đau quá. . . . . .
Rốt cuộc ngươi vẫn là buông tha ta sao, Tiêu Mặc?
Thủy Lưu Ly ngươi muốn rốt cuộc cũng đã tới tay, ta đối với ngươi mà nói không còn có bất kỳ giá trị lợi dụng nào. . . . . .
Cho nên, ta bị ném bỏ rồi. . . . . .
Thật là buồn cười, mấy ngày trước ta còn trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi, lần này ngược lại trời cao thật "Tốt bụng", nhanh như vậy liền đã đạt thành tâm nguyện của ta.
Mặc dù kết cục là giống nhau, nhưng tại sao ta phải khổ sở như vậy?
Ta vĩnh viễn là người sẽ bị tùy thời vứt bỏ à. . . . . .
"Tiêu Mặc, đi thôi."
"Ngươi. . . . . . Tại sao ăn mặc như vậy?" Tiêu Mặc cau mày hỏi.
Hạ Lan Phiêu cởi ra nữ trang thanh lệ, ngược lại thay một thân trường bào màu xanh nhạt, còn mang phát quan bằng bạc Giang Đô đang lưu hành, thoạt nhìn liền giống như là một Quý tộc thiếu niên gầy yếu, làm nổi bật lên mặt mũi thanh tú của nàng dịu dàng cũng không thiếu anh khí. Tiêu Mặc nhìn nàng mặc đồ này, biết đây là trang phục và đạo cụ những ngày qua nàng quen mặc. Nhưng mà, dựa theo thưởng thức ác tục trước sau như một của nàng mà nói, nàng sẽ không quyết định chọn ra dạng trang phục vừa người này, nhất định là có người giúp nàng chuẩn bị tốt.
Người này sẽ là Hoa Mộ Dung hay là Hạc Minh? A. . . . . .
Nhìn thật đúng là chướng mắt đấy.
"Làm gì nhìn ta dến như vậy?" Hạ Lan Phiêu phờ phạc rũ rượi nhìn Tiêu Mặc.
"Y phục này khó coi, không hợp với ngươi, đi đổi đi."
"Nhưng ta cảm thấy rất đẹp mắt nha." Dù Hạc Minh biến thái ch.ết tiệt vẫn còn vô cùng có phẩm vị . . . . . .
. . . . . .
"Được rồi."
Nếu là một lần gặp mặt cuối cùng, liền nghe ngươi . . . . . .
Vì vậy, Hạ Lan Phiêu liền chờ Lý Trường vì nàng lấy ra vài bộ đồ mới màu sắc kiểu dáng khác nhau, lung tung mặc bộ một bộ màu đỏ rực mới cùng Tiêu Mặc ra cửa. Tâm tình của nàng vốn là cực kỳ đè nén, nhưng nàng không muốn khiến Tiêu Mặc nhìn ra khác thường của mình, cho nên hết sức giả bộ tỏ vẻ vui sướng. Càng về sau, nàng cũng thật vui vẻ.
Kết cục như vậy mới là tốt nhất. . . . . . Dù sao sau này sẽ không không gặp mặt nhau nữa, liền đem nó làm thành cuộc hẹn với trai đẹp ta mong đợi đã lâu liền tốt lắm! Dù sao đối phương là Tiêu Mặc, ta cũng không lỗ! Đúng, nghĩ thoáng liền nhất định bắt đầu vui vẻ, không thể để cho hắn nhìn ra, ta có thể làm được!
Hạ Lan Phiêu mặc nam trang lẳng lặng đi theo sau lưng Tiêu Mặc, đưa tới vô số ánh mắt.
Tiêu Mặc vốn là một mỹ nam tử thanh dật tuyệt luân, mà Hạ Lan Phiêu một thân nam trang mặc dù không có tuấn lãng bằng Tiêu Mặc, nhưng cũng là thanh tú động lòng người. Sự xuất hiện của bọn hắn đưa tới đông đảo ánh mắt hiếu kỳ của dân chúng, cũng làm cho mặt của Hạ Lan Phiêu khẽ ửng hồng.
Trong đám người huyên náo, Hạ Lan Phiêu bị người chen thê thảm không nỡ nhìn, có mấy lần suýt nữa bị chen đi từ bên người Tiêu Mặc. Dĩ nhiên, nếu như có thể thật bị chen đi nàng nhất định càng vui mừng. . . . . . Mà khi lần thứ năm nàng bị người chen lấn lảo đảo thì Tiêu Mặc đột nhiên bắt lại tay của nàng, lôi kéo nàng đi về phía trước.
Tay của Tiêu Mặc to mà dày rộng, có chút vết chai vì tập võ. Mặc dù cổ tay của Hạ Lan Phiêu còn quấn băng gạc, nhưng cũng có loại xúc cảm kỳ dị, rất là kỳ quái, cũng làm cho mặt của nàng đỏ giống như mây hồng trên bầu trời.
"Buông tay. . . . . ." Hạ Lan Phiêu nhẹ nói.
"Tại sao?" Tiêu Mặc âm trầm hỏi.
. . . . . .
Ngươi là thật không biết sao?
"Đại ca, bây giờ chúng ta đều mặc nam trang! Nếu như ngươi thấy được hai người nam nhân tay trong tay đi ở trên đường cái ngươi sẽ nghĩ sao?" Hạ Lan Phiêu oán hận nói.
"Ha ha."
Nghe được giải thích của Hạ Lan Phiêu, rốt cuộc Tiêu Mặc cũng buồn cười rồi. Hắn không kiềm hãm được khẽ nhếch đôi môi, cười nhạt, nụ cười hoa lệ còn rực rỡ hơn bầu trời đầy sao. Nhưng mà, nụ cười của hắn giống như phì dung sớm nở tối tàn chỉ thoáng qua rồi biến mất trên dung nhan tuấn mỹ của hắn, không lưu lại một chút dấu vết. Hắn liếc Hạ Lan Phiêu một cái, thản nhiên nói: "Quản người ta như thế nào làm gì?"
Được rồi, lão ngài vĩ đại lão ngài lạnh nhạt. . . . . .
Phù Dung cao? Ở Giang Đô, ta thích ăn nhất chính là Phù Dung cao của Thải Vân cư, mấy ngày trước còn quấn quýt lấy Hạc Minh đòi mang ta tới ăn. . . . . . Nhưng làm sao hắn biết?